Thẩm Gia Vĩ vừa dứt lời, trong mắt Giang Noãn lộ ra vẻ kinh ngạc, cô vội vàng đi tới phòng khách, hai người đã gần một tháng không gặp nhau, cô rất nhớ anh!
Cô nhanh chóng bắt máy và trả lời: "Alo?"
Trong điện thoại truyền đến một giọng nói quen thuộc và trầm ấm: "Noãn Noãn, là anh."
Giang Noãn cảm thấy cổ họng trở nên cứng ngắc, hơi muốn khóc, mặc dù ngày thường cô rất nhớ anh, nhưng không có khát vọng muốn khóc như lúc này, bây giờ khi nghe thấy giọng nói của anh, cô lại nhớ anh đến mức không chịu nổi nữa.
Giang Noãn thấy anh họ biết điều đi ra ngoài, lúc này cô mới lên tiếng, giọng nói nghẹn ngào: "Anh Hứa Yến! Anh ở bên đấy thế nào rồi? Có vất vả không anh? Anh không bị thương đâu chứ? Em rất nhớ anh, đặc biệt nhớ anh, anh có nhớ em không?"
Hứa Yến ở đầu dây bên kia rất đau lòng khi nghe tiếng khóc nghẹn ngào của bé con, anh thấp giọng an ủi: "Noãn Noãn, anh ở bên này có thể xin gọi điện thoại, mỗi tháng một hai lần, nhiệm vụ ở đây sẽ nhanh chóng kết thúc thôi, chúng ta sẽ sớm được gặp nhau. Em đừng lo cho anh, anh không bị thương, em ở nhà phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy, hiện tại thời tiết chuyển lạnh rồi, sáng tối phải mặc thêm áo vào..."
Lúc này tâm trạng của Giang Noãn mới tốt hơn chút, lại đột nhiên nghĩ đến Hứa Yến vẫn chưa trả lời có nhớ mình hay không!
Cô thì thào: "Anh chưa nói có nhớ em hay không!"
Đằng kia dừng lại một lúc mới “ừm” một tiếng, như là sợ cô không hài lòng lại nói thêm: "Nhớ em, rất nhớ em, mỗi ngày đều nhớ..."
Giang Noãn rất vui mừng, cô nghĩ đến đồ chuyển phát nhanh mấy ngày trước cô gửi, thần bí nói: "Mấy ngày trước em gửi chuyển phát nhanh cho anh, chắc là hai ngày nữa có thể nhận được, anh phải bảo quản thật tốt đấy!"
Nghe thấy giọng nói nũng nịu ở đầu bên kia điện thoại, Hứa Yến cong môi, dịu dàng hỏi: "Em gửi gì thế?"
"Ứ ừ... không nói trước đâu, đến lúc đó anh sẽ biết thôi!"
Hai người chia sẻ cuộc sống riêng của họ, bình thường và phổ thông, nhưng họ chỉ muốn chia sẻ tất cả những điều tầm thường này với nhau.
Không cảm thấy chán chút nào.
Tuy nhiên, thời gian gọi điện của Hứa Yến có hạn, anh chỉ có thể gọi trong năm phút.
Thời gian trôi quá nhanh, Giang Noãn bày tỏ vẫn còn rất nhiều điều để nói với Hứa Yến, thời gian cũng hòm hòm rồi.
Không thể phá vỡ quỹ tắc, cuối cùng Giang Noãn trắng trợn làm nũng với Hứa Yến, nói rằng cô sẽ nhớ anh và ngoan ngoãn đợi anh trở về, cô còn không biết xấu hổ đòi hỏi: "Anh ơi, hôn một cái mới cúp điện thoại nha! Giốn như này này!" Đôi môi hồng hào của cô tiến lại gần điện thoại “moa” mấy tiếng liền.
Âm thanh của nụ hôn truyền qua điện thoại rất rõ ràng, mang theo lưỡi câu, tay đang cầm điện thoại của Hứa Yến như bị điện giật.
Anh dừng một lúc, lúc mở miệng giọng của anh đã trở nên trầm hơn một chút: "Đừng nghịch! Về rồi hôn được không? Ngoan nào."
Bên kia bất mãn “hừ” một tiếng, mắng yêu: "Ôi, mới xa nhau có một tháng mà anh đã lạnh nhạt với người yêu của anh rồi, anh không yêu em nữa đúng không! Được thôi, không hôn thì không hôn, sau này anh về đừng hòng hôn em nữa!"
Mãi cho đến khi nghe thấy một nụ hôn rất khẽ, Giang Noãn mới nở nụ cười hạnh phúc: "Em biết anh yêu em nhất mà, em cũng yêu anh. Anh à, nhớ chú ý an toàn, lần sau chúng ta nói chuyện tiếp."
Lúc này Giang Noãn mới hài lòng cúp điện thoại.
...
Người đàn ông ở bên kia điện thoại đặt chiếc micro trở lại vị trí ban đầu, vành tai còn hơi đỏ, rất may khi anh nghe điện thoại không có ai nghe lén, nếu không sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Mặt mày Hứa Yến trở nên dịu dàng, anh mỉm cười bước ra khỏi phòng truyền tin, giọng nói trong trẻo của bé con yêu kiều vang lên trong tâm trí anh, như thể dáng vẻ hoạt bát và quyến rũ của cô đang ở ngay trước mặt anh vậy.