Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức

Chương 161



"Ừ, tôi sẽ nói với ông nội Hứa. À đúng rồi, thư của anh Hứa Yến sáng nay đã tới nơi, Noãn Noãn nhận được rồi." Anh ấy nhớ hôm nay sáng sớm người đưa thư đã tới đưa thư, lúc đó anh ấy thấy tên người gửi thư là anh Hứa Yến, anh ấy đã đưa thư cho Noãn Noãn, cho nên buột miệng nói với đầu dây bên kia.

"Hả?!"

Lại cao hơn một quãng tám, Thẩm Gia Vĩ di chuyển điện thoại ra xa hơn một chút, màng nhĩ lại hơi đau, không nhịn được phàn nàn trong lòng, người này nên làm ca sĩ mới đúng, giọng cao như này có thể là một giọng nam cao.

Anh ấy kiên nhẫn hỏi: "Lại làm sao thế?"

Một lúc lâu bên kia mới đáp lại: "Không... không sao..."

Kết thúc cuộc gọi, Thẩm Gia Vĩ không hiểu sao anh chàng ở đầu dây bên kia lại có giọng điệu yếu ớt như muỗi kêu, lạ thật!

...

Trên chuyến tàu đến thành phố Liêu Ninh, cô gái xinh xắn với đôi mắt đỏ hoe lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, chị gái ngồi phía trước quan tâm nhìn cô.

"Cô gái, này, cái này cho cô." Chị gái móc một viên kẹo hoa quả từ trong túi đầy những miếng may vá.

Giang Noãn đang chìm đắm trong khó chịu, thoáng chốc bị giọng nói của chị gái kéo ra.

Cô cúi đầu nhìn thấy một viên kẹo hoa quả bọc trong giấy gói màu đỏ, cô lắc đầu nói lời cảm ơn nhẹ nhàng.

"Cầm lấy đi, ngòn ngọt, sẽ cảm thấy dễ chịu hơn."

Nhiệt tình khó từ chối, Giang Noãn đành phải nhận lấy, xé giấy gói ra, cho vào miệng.

Kẹo rất ngọt, nhưng tâm trạng của cô không hề thay đổi.

Sáng nay khi tỉnh dậy, cô nhận được một bức thư của Hứa Yến, vui mừng mở ra xem, bức thư bên trong là do cấp dưới của Hứa Yến viết, trong thư chỉ có một câu ngắn gọn: Hứa Yến bị thương, tính mạng đang trong tình trạng nguy kịch, được đưa tới bệnh viện thành phố Liêu Ninh cấp cứu.

Những lời này giống như tiếng sét giữa trời xanh, sấm sét đánh mạnh vào đầu, ghim chặt cô tại chỗ.

Cô như mất đi giọng nói, như trở nên tê liệt, trái tim cô như chứa đầy chì lạnh, nước mắt cô chảy xuống như mưa không thể kiểm soát được.

Cô không dám nói chuyện này với người nhà, cũng không dám nói với ông nội Hứa, sợ ông nội Hứa không chịu nổi kích thích nên chỉ có thể giấu giếm trước, cô tin anh Hứa Yến sẽ không sao, đúng không...

Vì vậy, cô tìm cớ l.à.m t.ì.n.h nguyện viên, đặt chân lên con đường đến thành phố Liêu Ninh với một trái tim trĩu nặng.

Giang Noãn cúi đầu nhìn đồng hồ, cô lên tàu lúc tám giờ, bây giờ đã là hai giờ rưỡi chiều, khi nhìn ra ngoài cửa sổ, cô đã có thể thấy sân ga, toa tàu trở nên ồn ào. Cô không mang nhiều đồ, chỉ sắp xếp mấy bộ quần áo, cô nhanh chóng cầm hành lý nhỏ bên cạnh đi về phía lối ra theo dòng người.

Con tàu càng lúc càng chậm dần cho đến khi tiếng “cạch, cạch”, “cạch, cộp” tiếp xúc với đường ray, tàu dừng hẳn. Người soát vé mở cửa toa tàu, một cơn gió lạnh ập đến, Giang Noãn tỉnh táo lại một chút, cô nắm chặt chiếc áo khoác dày rồi đi theo đám đông ra khỏi tàu.

Bước đến sảnh lớn, cách đó không xa truyền đến một giọng nói lớn, hét lên: "Chị dâu! Chị dâu!"

Giang Noãn ngoảnh mặt làm ngơ, cô vội vàng ra khỏi cửa, cô muốn nhanh chóng đến bệnh viện.

Cho đến khi chủ của giọng nói thở gấp chặn đường cô, lại gọi cô: "Chị dâu."

Trương Phong thấy chị dâu cảnh giác nhìn mình, anh ấy giải thích: "Tôi là cấp dưới của trung đoàn trưởng Hứa Yến, anh ấy không sao cả."

Nửa tiếng trước, anh ấy gọi điện xong lập tức vội vàng trở về phòng bệnh nói với trung đoàn trưởng, thấy trung đoàn trưởng cau mày, giọng nói mang theo lo lắng bảo anh ấy ra ga tàu lửa đón người.

Giang Noãn sững người tại chỗ, tim đập thình thịch, cổ họng như mắc nghẹn không nói nên lời.

Cô nghe thấy gì? Anh Hứa Yến không sao?!

Trương Phong giúp cô cầm hành lý, giải thích cặn kẽ sự việc cho Giang Noãn.

Giang Noãn cảm thấy tim mình như đang đi tàu lượn siêu tốc, cực kỳ nguy hiểm, may mà kết thúc tốt đẹp.

Trương Phong lái xe jeep, Giang Noãn lên xe tâm trạng từ từ bình tĩnh lại.