Sau khi Trương Phong đi ra ngoài, Hứa Yến dựa vào giường bệnh, nhìn chằm chằm cửa không chớp mắt.
Không biết qua bao lâu, cánh cửa bất động cuối cùng cũng phát ra tiếng “cạch”.
Trái tim Hứa Yến khẽ nhúc nhích, gần như nín thở.
Cánh cửa mở ra, từ cuối mùa hạ đến cuối mùa thu rồi đến đầu mùa đông lạnh giá, sau bốn tháng, bé con anh nhớ mong đang đứng ở cửa, nơi anh có thể nhìn thấy.
Thấy ánh mắt nhớ nhung của hai người bọn họ, Trương Phong biết ý rút lui, còn cẩn thận đóng cửa lại.
Thấy Giang Noãn vẫn đứng ở nơi đó, Hứa Yến nhẹ giọng gọi cô: "Noãn Noãn."
Thấy mắt của bé con ngày càng đỏ hơn, nước mắt rơi từng giọt lớn, tim Hứa Yến như bị hàng vạn mũi kim đ.â.m vào, anh lật chăn muốn ra khỏi giường đến bên cạnh ôm cô vào lòng.
Lúc này, bé con tức giận hét lên với anh: "Anh đừng nhúc nhích! Bị thương rồi mà còn dám động đậy lung tung!" Giọng nói tức giận mang theo tiếng khóc mạnh mẽ.
Hứa Yến lập tức dỗ dành: "Ừ, anh không động đậy, đừng khóc, anh không sao, sẽ khỏe nhanh thôi."
Không sao cái đầu nhà anh! Giang Noãn bước đến bên giường bệnh, nước mắt còn đọng trên hàng mi cong dày, cô nhìn đầu anh, hai tay quấn đầy băng gạc dày, phải đau biết nhường nào chứ, cô không chỉ đau lòng, không biết trên người anh có bao nhiêu vết thương.
Cô cẩn thận lật chăn lên, muốn kiểm tra xem trên người anh có vết thương nào khác không.
Vừa nhấc chăn lên, cả hai tay đã bị bàn tay trái không bị thương của anh giữ chặt.
Giang Noãn không tin nói: "Em muốn tự kiểm tra." Nói xong cô tránh khỏi tay anh.
Cô cẩn thận vén quần áo của anh lên, thứ duy nhất đập vào mắt cô là băng gạc.
Cô kiểm tra kỹ lưỡng từ đầu đến chân, ngoại trừ vết thương trên đầu và tay phải có thể nhìn thấy, lưng và bắp chân của anh cũng bị băng kín.
Nước mắt cô lại không kìm được mà trào ra, tim cô đau nhói, khó chịu vô cùng.
Hứa Yến yên lặng thở dài, nhẹ nhàng đưa tay kiên nhẫn lau nước mắt cho cô, thấp giọng dỗ dành cô: "Đều là vết thương nhỏ, sẽ mau khỏi thôi."
"Đã vào cả phòng mổ rồi, nào phải vết thương nhỏ!" Giang Noãn trừng mắt nhìn anh, tục ngữ có câu bị thương gân cốt đau trăm ngày[1]!
[1]Bị thương gân cốt đau trăm ngày: Bị thương gân cốt phải điều trị nghỉ ngơi trăm ngày mới khỏi
[1]Bị thương gân cốt đau trăm ngày: Bị thương gân cốt phải điều trị nghỉ ngơi trăm ngày mới khỏi
Đôi mắt cô vẫn đỏ hoe như con thỏ nhỏ, cô khẽ chạm vào bàn tay bị thương của anh, đau lòng nói: "Chắc chắn rất đau..."
Tim Hứa Yến lại chua xót, anh nắm bàn tay mềm mại của cô: "Anh không đau, em đi tàu chắc mệt rồi, anh bảo Trương Phong đưa em đến nhà trọ nghỉ ngơi, nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai anh cho người mua vé về cho em."
Giang Noãn nghe thấy gì đây? Bảo ngày mai cô về? Hai người không gặp nhau đã ba tháng rồi, chẳng lẽ không nên quấn lấy nhau anh anh em em à? Và cô vất vả tới đây, anh không nhớ cô sao? Không muốn cô ở bên anh sao?
Cô kéo tay anh ra giận dữ mắng anh: "Em đi tàu hơn sáu tiếng đồng hồ đến đây là vì ai! Anh không muốn nhìn thấy em, định đuổi em đi đúng không?"
Hứa Yến vội vàng giải thích: "Không phải, anh rất nhớ em, nhưng ở đây hơi hỗn loạn, không an toàn. Ngoan, em về Bắc Kinh trước, anh sẽ về sớm thôi."
Giang Noãn biết anh muốn tốt cho cô, cô cũng đã đọc báo, sau trận động đất ở thành phố Cát Lâm, một số nạn nhân đã được chuyển đến thành phố Liêu Ninh tái định cư tạm thời.
Các nạn nhân hoảng loạn, đã xảy ra bạo loạn hàng loạt ở thành phố Liêu Ninh, các nguồn cung cấp cứu trợ thiên tai và các hợp tác xã mua bán xảy ra tình trạng cướp đoạt.
Ngoài ra, một số kẻ vi phạm pháp luật còn lừa đảo nhân danh cứu trợ thiên tai, gây rối trật tự xã hội.
Nhưng cô muốn ở cùng anh, mặc dù cô tỏ ra rất yếu đuối ỏn ẻn trước mặt anh, nhưng đó cũng chỉ là ở trước mặt anh.