Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức

Chương 196



Ngày hôm sau Giang Noãn ngủ đến trưa mới dậy, người nhà không ai đánh thức cô, có lẽ là do hôm qua cô vừa mới thi xong, cần nghỉ ngơi nhiều.

Thật sự cần nghỉ ngơi nhiều, tối hôm qua tên c.h.ế.t bầm kia nhân lúc cô ngủ bám dính lấy cô, như mô tơ điện nhỏ, máy đóng cọc hình người như cơn bão ập đến, như nhẫn nhịn hồi lâu, nửa đêm cô bị anh làm tỉnh, mãi cho tới hừng đông người nào đó mới chịu tha cho cô.

Mây mưa lâu như thế mà sáng sớm anh vẫn hăm hở đến bộ đội.

Giang Noãn thực sự bội phục, sao anh lại có thể lực tốt như vậy!

Hai người họ rất thường xuyên làm chuyện này, tính tìm tòi khám phá của anh rất mạnh, cũng rất nhiều kiểu, cô không phải người nhát gan, cùng anh khám phá, đúng là cô rất yêu thích rất hưởng thụ, xét cho cùng cơ thể sung sướng sẽ không lừa dối con người.

Cô biết Hứa Yến cũng thế, cô có thể cảm nhận được anh yêu mình đến nhường nào, mỗi lần đều không biết mệt mỏi, thở hồng hộc, cùng với run rẩy kịch liệt, giống như một con ch.ó sói nhỏ dính người... không được, cứ đà này thì nền tảng vững đến đâu cũng sẽ thiếu hụt, hai người phải làm vừa phải thôi, cô cần phải nấu thêm canh bổ thận, dưỡng thận mới được.



Phải hơn một tháng nữa giấy báo nhập học mới được phân phát.

Kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc nhưng rất nhiều người vẫn có động lực học tập hơn trước, thư viện thành phố chật kín người, nhiều người đã chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học vào nửa năm sau, trong đó có nhiều người vừa mới kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học.

Người nhà không hỏi họ thi ra làm sao, những thí sinh cũng kiên quyết không trả lời, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tâm trạng của họ.

Nhưng theo quan điểm ​​của Giang Noãn, có lẽ bạn bè của cô đều thi tốt, vừa mới thi xong thấy anh em họ mặt mày tươi cười, hội chị em của cô cũng tới tìm cô chơi.

Lý Nguyên Nguyên và Trang Nghiên không đi làm nữa, lúc buồn chán hai người đến Duy Y với Giang Noãn.

Còn chưa bước vào trong đã thấy Chu Hương Ngọc tươi cười rạng rỡ chào đón họ, chúc mừng họ đã hoàn thành tốt kỳ thi.

Ngô Tiểu Đào hơi rầu rĩ không vui ngồi ở quầy, Giang Noãn im lặng đưa mắt dò hỏi Chu Hương Ngọc, Chu Hương Ngọc thở dài nhỏ giọng nói: "Tiểu Đào biết các cháu đều thi đại học, con bé cảm thấy mình rất vô dụng, cũng hối hận lúc đầu đã không chăm chỉ học hành, mấy ngày qua cứ rầu rĩ không vui, cũng không nói chuyện."

Giang Noãn biết Ngô Tiểu Đào đã học đến lớp mười, sau khi trường đóng cửa thì thôi học, giúp việc trong tiệm may của Chu Hương Ngọc. Lúc trước cô cũng bảo Ngô Tiểu Đào rảnh rỗi thì lấy sách giáo khoa ra học bài chăm chỉ, ám chỉ cô ấy nên tham gia thi, cơ hội kỳ thi tuyển sinh đại học khôi phục lại rất cao.

Cô đoán cô ấy không để tâm đến lời nói của cô, bây giờ đang buồn rầu.

Nghe Chu Hương Ngọc nói lúc còn đi học thành tích của Ngô Tiểu Đào rất tốt, Giang Noãn cảm thấy chỉ cần cô ấy chăm chỉ thì cơ hội trúng tuyển vào một trường đại học vẫn rất cao, mấu chốt là cô ấy có suy nghĩ này hay không.

Giang Noãn nói với hội chị em thân thiết một tiếng, bảo họ đi dạo quanh cửa hàng, cô đến an ủi Ngô Tiểu Đào đang uể oải.

Giang Noãn kéo Ngô Tiểu Đào vào phòng nghỉ nhỏ, Ngô Tiểu Đào thở dài, ủ rũ nói: "Noãn Noãn, tớ thật sự hối hận vì không nghe lời cậu chăm chỉ học hành, bây giờ các cậu đều thi đại học, tớ thấy mình không có chí tiến thủ, không xứng làm bạn với các cậu, các cậu ai nấy đều xuất sắc như thế."

"Đừng nghĩ như vậy, Tiểu Đào, cậu rất giỏi cũng rất xuất sắc, chúng ta phải nhìn về phía trước, hiện tại kỳ thi tuyển sinh đại học đã khôi phục, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội. Nếu cậu muốn học đại học thì hãy bắt đầu cố gắng từ bây giờ, một tấc thời gian một tấc vàng, một tấc vàng khó mua được một tất thời gian, mọi chuyện vẫn chưa muộn, đừng buồn phiền nữa."

Bây giờ cửa hàng đang phát triển rất tốt, Giang Noãn nghĩ nếu trúng tuyển đại học, cô sẽ mở chi nhánh Duy Y ở bên trường học.

Học viện Mỹ thuật Quốc gia nằm ở phía đông Bắc Kinh, ở Bắc Kinh có câu nói: Đông đắt, Tây giàu, Nam rẻ, Bắc nghèo.

Giang Noãn sống ở phía Tây của thành phố Bắc Kinh, ở đây có rất nhiều dinh thự và biệt thự, đa số người dân sống ở đây là con ông cháu cha, ở phía Đông thành phố có rất nhiều thương nhân, kinh tế phát triển, phát triển kinh doanh cũng thịnh vượng hơn của phía Tây thành phố.

Ở phía Đông thành phố phân bố rất nhiều trường đại học, có một mảnh đất rộng lớn nơi tập trung nhiều trường học, đây được gọi là thành phố đại học ở đời sau này.

Giang Noãn hy vọng Ngô Tiểu Đào sẽ có cơ hội đi ra ngoài trải nghiệm, trong hai năm cửa hàng đã kiếm được rất nhiều tiền, Ngô Tiểu Đào tiết kiệm tiền cũng đã mua được vài căn nhà, có thể nói là cuộc sống trong tương lai sẽ không phải lo âu, nhưng nhu cầu tinh thần của con người cũng cần phải theo kịp, nếu không sẽ chỉ bị giới hạn trong một phần ba mảnh đất trước mắt, con người cũng sẽ ngày càng hẹp hòi.