Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức

Chương 197



Nghe xong lời của Giang Noãn, Ngô Tiểu Đào cúi đầu im lặng, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời, không còn vẻ chán nản vừa rồi nữa, kiên quyết gật đầu nói: "Tớ muốn học đại học, muốn vào Đại học Dệt may Bắc Kinh, tớ nhất định sẽ chăm chỉ học tập!" Cô ấy không thể chùn chân bó gối, cuộc sống của cô ấy có thể đặc sắc hơn.

Giang Noãn mỉm cười lại động viên cô ấy.

Bước ra khỏi phòng nghỉ, Lý Nguyên Nguyên và Trang Nghiên đang rất vui vẻ chọn quần áo.

Trong hơn một tháng nước rút ôn thi, Trang Nghiên đã tăng cân một chút, trong khi Lý Nguyên Nguyên đã gầy hơn, nhưng cả hai trông càng đẹp hơn trước.

Giang Noãn chọn cho mỗi người một chiếc áo khoác len, màu kaki nhạt cho Trang Nghiên, phù hợp với tính cách dịu dàng và khí chất của cô ấy, và màu đỏ sẫm cho Lý Nguyên Nguyên, tương đối nghịch ngợm dễ thương, đã gần đến tết, khoác lên coi như ăn mừng.

Kể từ khi có cô bạn thân Giang Noãn nhận thầu quần áo cho họ, hai người trông đẹp hơn không chỉ một chút.

Có thể nói người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, vận đào hoa của họ tốt hơn rất nhiều, có vài người đàn ông theo đuổi họ cả trong âm thầm lẫn công khai, nhưng cả hai đều không thích họ.

Lý Nguyên Nguyên nói muốn cắt đứt tình cảm thì cũng thôi đi, nhưng Trang Nghiên cũng trưng ra vẻ mặt “đàn ông đừng tới gần tôi” là sao?

Ba người phụ nữ nghiện mua sắm, họ lại đi đến trung tâm thương mại hữu nghị, Giang Noãn nhìn thấy trong khu quần áo có một chiếc mũ nồi kẻ sọc đen trắng, đang định bảo nhân viên lấy hộ.

Lúc này, một giọng nói the thé xen vào: "Đóng gói chiếc mũ đó lại cho tôi."

Cả ba cau mày liếc về hướng phát ra âm thanh.

Chẳng trách Giang Noãn lại nghe thấy giọng nói này rất quen thuộc, hóa ra là cô em gái Giang Tinh của cô.

Giang Tĩnh trang điểm trông chín chắn khác thường, mặc một bộ quần áo lòe loẹt, ôm một người đàn ông trung niên tai to mặt lớn, giọng điệu nũng nịu yêu cầu người đàn ông mua cái này cái kia cho cô ta.

Thật sự rất cay mắt, nhưng người đàn ông vẫn chịu được cô ta, hào phóng bảo nhân viên đóng gói.

"Đây không phải chị gái sao?" Giang Tinh bước tới trước mặt Giang Noãn, căm hận nhìn cô.

Đã lâu như vậy, Giang Noãn trông càng xinh đẹp hơn, làn da trắng mịn không tì vết lộ ra chút ửng hồng, đôi môi mỏng manh như cánh hoa hồng, không như cô ta phải nhờ đến lớp trang điểm dày cộp mới có thể trông đẹp hơn.

Lý Nguyên Nguyên và Trang Nghiên cũng biết chuyện lúc trước của Giang Noãn, bọn họ đứng ở trước mặt Giang Noãn không nói lời nào, sợ người phụ nữ xấu xí trước mặt sẽ làm tổn thương cô, người đàn ông xấu xí kia nheo mắt chằm chằm bọn họ, đặc biệt là nhìn chằm chằm Giang Noãn, khiến người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu về thể xác lẫn tinh thần.

Giang Noãn không dễ bị bắt nạt, cô chế nhạo, giả vờ thảo mai: "Ồ? Không nhận ra đó, tôi còn tưởng là chị gái nào cơ, hóa ra là em gái à, xem ra em gái lăn lộn không tệ nha, tìm đàn ông rất hợp với mình."

Trong mắt cô có chút khinh thường, nhìn cô ta từ trên xuống dưới một lượt.

Vẻ mặt của Giang Tinh dần méo mó xấu xí, hai tay nắm chặt, cô ta đưa mắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, thấy ông ta đang nhìn chằm chằm Giang Noãn, trái tim thắt lại, ý tứ không rõ nói với Giang Noãn: "Cha mẹ vẫn đang đợi chị về, chị đừng tàn nhẫn như thế, bọn họ rất nhớ chị." Nói xong nhanh chóng kéo tên chống lưng khó khăn lắm mới cua được rời đi.

Người đàn ông trung niên lưu luyến quay lại liếc nhìn Giang Noãn, nghĩ thầm trong lòng: Xinh đẹp tuyệt trần, gương mặt và dáng người đúng là báu vật, cô em gái sẵn lòng l.à.m t.ì.n.h nhân của mình, thì chẳng phải cô chị cũng như thế sao? Ông ta bảo đảm sẽ yêu thương cô thật tốt...

Ba người không còn tâm trạng đi mua sắm, bây giờ đã là năm giờ chiều, bọn họ đến nhà hàng xiên que của Thẩm Gia Vĩ.

Công việc kinh doanh nhà hàng của Thẩm Gia Vĩ rất tốt, ngày nào cũng có người ra vào nên Malatang và xiên que trong cửa hàng chia ra làm riêng, Thẩm Gia Vĩ mua nhà hàng bên cạnh chuyên làm xiên que.

Lúc này anh họ cũng đang có mặt trong nhà hàng, thấy ba người họ anh ấy lập tức tới chào hỏi, cầm một chậu xiên que vừa làm xong bước qua, rồi lại đến quầy tính sổ sách.

Chén trà tráng men trên bàn đã thấy đáy, Trang Nghiên thấy nhân viên phục vụ trong nhà hàng bận quá nên tự mình lấy trà rót đầy, cô ấy không ngại gì, dù sao thì cô ấy đã tới đây nhiều lần như vậy rồi, mọi người đều biết mối quan hệ của ông chủ với bọn họ.

Nước nóng ở bếp sau, Trang Nghiên nói với hội chị em một tiếng rồi rời đi.

Lúc cô ấy đang cầm phích rót nước nóng vào chiếc cốc tráng men thì giọng nói của Thẩm Gia Vĩ đột nhiên vang lên sau lưng.

Trang Nghiên giật mình, vô ý nhấc phích nước lên cao, nước trong cốc tráng men tràn ra, cô ấy không cẩn thận làm mình bị bỏng, hít hà một hơi lập tức đặt phích xuống.