Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 117



Tô Hiểu Mạn đành phải ở bên cạnh cổ vũ anh, khuyến khích Tạ Minh Đồ, đồng thời đồng thời đồng chí Tô Hiểu Mạn cũng có chút bực bội, cô đã chịu đủ gia hỏa không tự giác biểu hiện ra ngoài Versailes này rồi.

An ủi một thiên tài tự ti trước mặt anh, thật sự rất muốn đánh Tạ Minh Đồ.

Đồng thời cô cũng rất vui vẻ, vui vẻ vì Tạ Minh Đồ, cô đưa tay lên vuốt tóc mái trước trán của anh, nhìn khuôn mặt trẻ trung tuấn mỹ nói:

“Tóc của anh hơi dài, em giúp anh sửa một chút.”

Giao long đằng uyên, vảy móng phi dương.

Chẳng sợ từ nhỏ anh đã sống trong tri thức cằn cỗi hương dã thì cũng mai một được tài năng trời sinh của Tạ Minh Đồ.

“Cảm ơn Mạn Mạn.”

Dưới ánh đèn Tạ Minh Đồ nắm lấy tay cô gái bên cạnh, quanh thân anh tràn đầy hương khí của thư sinh. Nét mực còn chưa khô trên trang giấy đã được sao chép, gió đêm sàn sàn khiến cành lá bay bay.

Anh nhìn chằm chằm đôi mắt của Tô hiểu Mạn, trước đây anh không dám cẩn thận nhìn đôi mắt này, bây giờ lại hận không thể lúc nào cũng nhìn cô.

Đây là Mạn Mạn của anh, đôi mắt cô sinh đẹp lại lóng lánh ánh nước, còn đẹp hơn ba phần so với đá quý mỹ lệ nhất trên thế giới này. Sắc màu ấm áp chiếu rọi trên mặt cô khiến khuôn mặt Tô Hiểu Mạn xinh đẹp động lòng người, anh không thể nhịn lại ý trí đang nhộn nhạo của mình.

Bây giờ rõ ràng trời đã lạnh nhưng cơ thể anh lại vẫn khô nóng cần được tắm nước lạnh.

Tạ Minh Đồ nhẹ nhàng cào lòng cô ấn tay, thừa dịp cô nhất thời không chú ý đã ngay lập tức kéo người vào lồng ngực rồi cắn lên môi Tô Hiểu Mạn.

Tô Hiểu Mạn bị hoảng sợ bởi anh, cô bất mãn mà đánh vào sau lưng anh vài cái. Cẩu tử trước mắt ban đầu còn rất trung thực sẽ hỏi cô rằng anh có thể hôn em không Mạn Mạn bây giờ đã học được cách da.

Samoyed lột xác thành Husky.

Thật sợ về sau nếu một ngày không đánh, anh sẽ leo lên mái nhà lật ngói.

Khi mặc quần áo vào sáng nay, Tô Hiểu Mạn còn phát hiện ra cổ mình bị hút ra mấy vết đỏ, đến bây giờ vẫn chưa biến mất.

Thứ đó do đại gia hảo trên người cô lưu lại ấn ký như chó đánh dấu lãnh địa với tiêu chí là để lại hơi thở của bản thân, lộ ra sự bá đạo từ trong xương cốt.

“Tạ Cẩu Tử, anh có biết ở trước mặt em anh sẽ lộ nguyên hình không.”

Tô Hiểu Mạn tránh khỏi cái ôm của anh, véo khuôn mặt tuấn tú của Tạ Minh Đồ.

Tạ Minh Đồ chớp mắt, có vẻ rất vô tội hỏi:

“Mạn Mạn, anh làm sao vậy?”

“Anh nhé, không thành thật một chút nào.”

Tô Hiểu Mạn nhớ lại quá khứ và tin tưởng rằng rằng bản tính của tên ngốc tử này là thuần lương thành thật.

“Người trong thôn nói nên nghe lời vợ.”

Tô Hiểu Mạn:

“…”

Từ lần trước sau khi Tô Hiểu Mạn dọn máy may vào nhà mình ở thì Hứa Diễm Lam đã nổi lên tâm tư muốn mua radio, cô ta nói thật lâu trước mắt con trai và chồng mình, lại muốn Tạ lão nhị và Tạ Diệu Tổ đi dỗ dành Tôn Mai rốt cuộc cũng nhận được lời đồng ý từ Tôn Mai, đồng ý mua thêm cho nhà bọn họ một chiếc radio.

Sau khi mua radio về, Hứa Diễm Lan rất khoe khoang. Trước khi nó được đưa về đã nháo trong thôn đến mức oanh oanh liệt liệt, không đến nửa giờ, tất cả mọi người đều biết nhà họ Tạ mua radio.

Rất nhiều bà cô xem náo nhiệt dẫn theo con nít đi vào nhà họ Tạ vây xem thứ mới mẻ này.

“Đây là radio?”

“Bật lên cho mọi người nghe một chút!”

“Khi bắt đầu làm việc trên núi thì đem nó đi bật lên cho mọi người nghe một chút.”

“Gần đây nhà họ Tạ thật phát đạt.”

…..

Mọi người đến nhà họ Tạ xem náo nhiệt vây thành một vòng quanh sân, đều chờ chiếc radio hiếm lạ kia. Tôn Mai ở trong phòng không ra ngoài khi nghĩ đến giá của chiếc radio này lòng của bà ấy rất đau.

Đau thì ghi hận lên Hứa Cẩm Lan.

Đồ đàn bà phá của này, tâm càng ngày càng to.

Lúc trước, Tô Hiểu Mạn mua máy máy thì cũng là máy may cũ nát mà người đàn bà Hứa Diễm Lan này lại khuyến khích lão nhị và Diệu Tổ mua radio thì thôi đi, nhưng radio còn tốn pin, pin sao có thể so với chân dẫm máy may, đó đều là tiền, đều là tiền.

Đều tiêu tiền của bà ấy.

Nhất định phải giáo huấn vợ của lão nhị một chút mới được.

“Này này, mấy người đừng chạm loạn.”

Lúc này, Hứa diễm Lan rất đắc ý, so sánh với mấy nàng dâu khác, cô ta mới là người sống tốt nhất ở nhà họ Tạ, nổi bật nhất.

“Đừng chạm loạn, kiềm chế một chút, ở bên nghe đi, cái gì? Mang lên núi, cậu mua pin đi, cậu cho rằng nó không tốn điện sao?”

Tạ tam tẩu Chu Tiểu Huy lạnh mặt một bên nhìn cô ta khoe khoang, trong lòng thì càng ngày càng lạnh.

Lúc trước nhà mẹ đẻ của cô ấy xảy ra chuyện nên muốn vay tiền Tôn Mai vay tiền nhưng đến cả mười đồng bà ấy cũng luyến tiếc lấy ra, nhưng thật ra bây giờ lại có thể lấy tiền ra mua radio.

“Được rồi, người ta không cho nghe, đi thôi đi thôi, cũng chỉ là một khối thiết có thể nói và hát thôi.”

“Những từ ê ê a a này tôi cũng cảm thấy thú vị, lão Trương, ông ra vào hai lần xem nào.”

“Đi đi đi, đi ra ngoài nghe ông gào.”

Lúc này trên radio đang bật kênh kể chuyện, cò là một câu truyện cũ không có gì đặc sắc. Sau khi người trong thôn xem náo nhiệt đủ thì cũng rời khỏi nhà họ Tạ.”

Hứa Diễm Lan ôm radio trở về phòng của cô ta và lão nhị, cô ta tính toán sau khi con và chồng trở về thì cho hai người đó nghe radio. Cô ta phải vặn âm thanh nhỏ nhất có thể, những người khác trong nhà họ Tạ muốn nghe thì phải đến cầu xin cô ta.

Cô ta đắc ý dào dạt mà ôm cánh tay, đánh bàn tính nhỏ thập phần khôn khéo.

Lúc này, Tôn Mai đi từ trong phòng ra, khi nhìn thấy Hứa Diễm Lam thì bà ấy lạnh mặt, sai sử nói:

“Vợ lão nhị, cô đi giặt mấy bộ quần áo cũ đi.”

Hứa Diễm Lam sửng sốt.

“Con đi giặt?”

Quần áo bẩn của những đàn ông trong nhà không phải lão đại giặt thì cũng là lão tam lão ngũ giặt, làm sao cũng không thể đến lượt cô ta giặt.

Phần lớn quần quần áo của lão ngũ đều do cậu ta tự giặt, quần áo của ông Tạ, lão nhị, lão tam đều do những người con dâu khác giặt. Sau một ngày, quần áo toàn là mùi bùn hôi khiến người khác không chịu nổi, đặc biệt là quần áo của ông Tạ và lão tam.

Chỉ cần nói tiếp là có thể ngửi ra những mùi vị đó.

Từ sau khi Hứa Diễm Lan gả vào nhà họ Tạ, ngoại trừ mấy tháng đầu kia ra cũng chưa từng giặt quần áo lần nào nữa.

Vậy mà bây giờ Tôn Mai lại kêu cô ta đi giặt quần áo…

Tôn Mai trợn mắt liếc cô ta một cái: "Cô không giặt thì cô nghĩ ai sẽ giặt đây? Chẳng lẽ cô không phải con dâu nhà họ Tạ sao".

Hứa Diễm Lan cãi lại: "Tô Hiểu Mạn đó, cô ta cũng không giặt mà!"

"Cưới Tô Hiểu Mạn không tốn một xu tiền nào, nếu không thì cô cũng đưa tiền cưới của cô ra đây".

Bây giờ Tôn Mai nhất định phải bắt cái người đàn bà phá của này làm việc nhà, dạy dỗ cô ta, để cô ta không còn vênh mặt lên được nữa.

Hứa Diễm Lan đành phải đi đến bên cạnh giếng nước, giặt sạch quần áo của những người đàn ông thúi này, chờ đến khi anh hai Tạ về mới tỏ vẻ oan ức mà tố cáo với anh ta, nói tự nhiên mẹ lại bắt cô ta giặt quần áo: "Em gả đến đây lâu như vậy rồi, nhưng còn chưa có mấy lần phải giặt quần áo đâu".

Anh hai Tạ nghe xong, ngay lập tức đi tìm Tôn Mai.

Tôn Mai mới từ chỗ ở của thanh niên trí thức về, trên đường đi còn gặp được Khương Yến Đường, lúc này bà ta đang cảm thấy rất vui vẻ, kết quả vừa về đến nhà thì anh hai Tạ đã đi đến trước mặt bà ta nói đến chuyện của Hứa Diễm Lan.

Trước kia anh hai Tạ là đứa con mà bà ta thích nhất cũng thiên vị cho anh ta nhất là vì cảm thấy anh ta rất giống với bà ta, cũng là đứa con giỏi giang nhất trong mấy đứa con trai của bà ta, còn học được một chút văn hoá nên cũng ưu tú hơn rất nhiều so với người trong thôn nên đáng giá để bà ta thiên vị hơn.

Nhưng mà bây giờ… Tôn Mai đã phát hiện mình còn có một đứa con trai nữa lại càng giỏi giang, càng ưu tú hơn, đó lại còn là đứa con trai út thất lạc đã nhiều năm của bà ta. Hiện giờ đứa con trai út này xuất thân lại còn tốt, học thức cũng cao, cho dù so với những thanh niên trí thức trong thành cũng xuất sắc hơn nhiều, so với Khương Yến Đường thì anh hai Tạ không bằng một góc, hai người bọn họ đúng là khác nhau một trời một vực.

Về sau Khương Yến có thể được đi học đại học, sẽ có thể được làm việc ở trong thành, còn anh hai Tạ thì sao, cũng chỉ là một giáo viên dạy thay ở trường tiểu học trong thôn để kiếm cơm qua ngày mà thôi.