Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 147



Nếu như có người nhà họ Khương dễ lừa như vậy, bọn bọn họ cũng muốn hỏi thăm nhiều một chút, làm quen với người nhà đó, hỏi nhà đầu óc bọn họ còn có ý nghĩ như vậy không, bọn họ cũng muốn đổi con cho nhà họ, bảo đảm vô cùng thông minh.

Khương Lôi Ngạn nghe vậy thì cứng họng không biết nói gì, trong lòng thầm nghĩ chẳng trách những người đó đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, hóa ra là kêu gọi mọi người đến quan sát người nhà của gia đình ngu ngốc nhiều tiền kia.

“Vậy sao? Người phụ nữ Tôn Mai đó đã vi phạm pháp luật, bây giờ có bằng chứng vô cùng xác thực, tòa án sẽ sớm phán tội bà ta, hành vi của bà ta vô cùng độc ác, nhất định sẽ bị kết án thật nặng.”

“Chuyện này hai em không cần phải lo.” Nói đến đây, Khương Lôi Ngạn ngập ngừng nói: “Nhưng dù sao bà ta cũng là người đã nuôi dưỡng chú ấy mười mấy năm, xét về mặt tình cảm có thể hay không…….”

Anh còn lo đứa em trai này sẽ tha thứ việc Tôn Mai trộm đổi cuộc đời của nó đâu.

Nếu như nó viết thư thông cảm……

“Nếu anh biết được từ nhỏ đến lớn Tạ Minh Đồ đã trải qua những việc gì thì anh sẽ không hỏi vấn đề này.” Trong giọng nói của Tô Hiểu Mạn mang thêm mấy phần nghiêm túc, tiếu Hắc trong ngực cô cũng bị giọng điệu nghiêm túc của cô dọa sủa mấy tiếng, cô vội lấy tay nhẹ nhàng vuốt lưng an ủi nó, đem nó đặt xuống đất, nói: “Tự mình đi chơi đi.”

"Xin lỗi." Vừa nghe những lời này, Khương Lôi Ngạn đã hiểu rõ tất cả.

Một lúc sau, Tạ Minh Đồ đã trở về, hai anh em ruột cuối cùng cũng gặp mặt nhau, cũng không có tia lửa lóe sáng gì, Tạ Minh Đồ cũng sắp được mười chín tuổi rồi, coi như là một người đàn ông trưởng thành rồi, bây giờ nhìn thấy người anh trai này của mình, đoán chừng trong lòng anh chỉ thấy ghen tị với tuổi tác của anh trai thôi.

Anh cũng muốn nhanh vượt qua hai mươi tuổi, để cùng Mạn Mạn đi đăng ký kết hôn.

"Em trai." Khương Lôi Ngạn vỗ vai của anh.

Đứa em trai trước mắt này cho anh ấn tượng rất mạnh, không nghĩ đến, đàn ông nhà họ Khương của anh còn có thể trông đẹp trai như thế này, nếu như năm đó nó không bị trộm đổi mất thì trong số ba anh em nhà họ Khương của họ, thằng bé cũng là người đẹp trai nhất.

Trong đại viện còn có con nhà ai có thể đẹp trai hơn đứa em trai này của anh nữa chứ?

Nếu để các cô gái của học viện y ngay bên cạnh nhìn thấy thì chắc phát cuồng lên mất.

Chẳng qua cơ thể đứa em này trông không được rắn rỏi cho lắm, cao cao gầy gầy, không giống người nhà họ Khương, ngược lại trông rất giống cậu hai Tạ của bọn họ, đó là một người đàn ông hào hoa phong nhã, đúng vậy, bộ dạng bây giờ của em trai anh cực kỳ giống người cậu đẹp trai đó, nhưng trên thực tế thằng bé trông còn nổi bật hơn so với cậu ấy.

Khí chất của cậu hai nhỉnh hơn một chút, cũng từng là đi du học nước ngoài về, Tạ Yên Chi cực kỳ kính trọng người anh này của mình, đáng tiếc là ông trời ghen tị người có tài, cậu ấy còn trẻ đã đi thế, trở thành nỗi tiếc nuối của nhà họ Tạ.

Tạ Nhã Tri vẫn luôn hoài niệm về cậu ấy.

Nếu nhìn thấy đứa em trai trông giống cậu hai như vậy, nhất định sẽ vô cùng yêu thương thằng bé đi.

"Em trông rất giống cậu hai."

Đôi mắt Tạ Minh Đồ hơi cụp xuống, lớn lên trông giống ai hay không anh cũng chẳng liên quan gì đến anh.

“Anh thấy em rất đẹp trai đấy, quả nhiên xứng đáng là con cái của nhà họ Khương chúng ta". Khương Lôi Ngạn nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Tạ Minh Đồ, nói: "Chỉ là thân thể này của em còn có chút gầy yếu, cần phải rèn luyện tập nhiều vào."

“Phải không?” Nghe xong lời này Tạ Minh Đồ ngẩng đầu, đuôi mắt nhếch lên mang theo ba bốn phần khiêu khích.

Hôm nay nhìn thấy người anh trai ruột tự dưng xuất hiện này của mình, không giống với lão đại, lão nhị, lão tam nhà họ Tạ, nhưng Tạ Minh Đồ cũng không biết bản thân nên có cảm xúc gì đối với người anh trai này, chỉ cảm thấy trong lòng có chút buồn bực không vui.

Trong đầu nhớ tới rất nhiều chuyện, nhớ lại lúc còn nhỏ bị Tạ lão nhị đẩy xuống nước. …… Chịu nhiều lời nhục mạ và chế giễu, với cả người này……lại họ Khương, khiến anh không tự chủ được nhớ tới Khương Yến Đường.

Con báo con cả người đều lộ ra sự đề phòng, cho dù có người đứng trước mặt có là anh trai ruột đi chăng nữa thì anh cũng vẫn lộ ra móng vuốt sắc bén của mình.Theo bản năng tự nhiên khiến anh không tin tưởng lời nói của người anh trai đột nhiên xuất hiện này.

Anh hai Khương cũng phát hiện ra sự khiêu khích và không phục trong lời nói của đứa em trai mới gặp này, điều này khiến anh ta cảm thấy vô cùng thú vị, lúc trước anh ta và anh cả hình như cũng từng giống như vậy, nhưng mà bây giờ nhân vật phải thay đổi một chút.

Tính cách của đứa em trai này có chút hợp ý anh.

“Em trai, muốn so chiêu với anh của em không, đến đây để người anh trai này dạy em vài chiêu cơ bản, sau này có ích với em lắm.” Gặp được một đứa em trai như vậy, Khương Lôi Ngạn không kìm được muốn dạy dỗ nó một chút, ngày xưa anh cùng anh trai mình chính là Hỗn thế ma vương trong đại viện, cả cái đại viện đều không ai đánh thắng được bọn anh, nhưng sự truyền thừa này lại bị cắt đứt ở đứa em út Khương Yến Đường kia.

“Được thôi.” Tạ Minh Đồ gật đầu đồng ý.

Hai anh em ruột mới nhận lại nhau không bao lâu, nói chưa hết câu liền muốn tỷ thí võ nghệ.

Tô Hiểu Mạn quả thực không biết nói cái gì nữa: “……”

Anh em ruột vừa gặp mặt liền muốn đánh nhau, đây là muốn làm gì thế.

Thôi cứ mặc kệ hai người họ vậy, Tô Hiểu Mạn không cần đoán cũng biết, đoán chừng Tạ Minh Đồ nhà cô không phải đối thủ của anh hai Khương, người ta từng là người đã tập võ, cả người đều lộ ra sự hung mạnh như kia cơ mà.

Mặc dù vậy, chú báo nhỏ nhà cô cũng không yếu, con heo rừng mấy trăm cân đều có thể đập ngất, chỉ là đánh nhau…..không có kết cấu, quy tắc gì cả.

Tô Hiểu Mạn giả vờ bịt mắt lại, bộ dạng muốn nhìn lại không dám nhìn, trong hoàn cảnh sống từ nhỏ đến lớn của cô chưa từng thấy hai người trực tiếp vung tay đánh nhau như vậy bao giờ.

Hai người đàn ông đánh nhau có gì đẹp mà xem……Nhưng mà thỉnh thoảng nhìn xem để thỏa mãn một chút trí tò mò của bản thân cũng không sao.

Nói tóm lại, tốt nhất vẫn là vẫn nên đem gà vịt và tiểu Hắc trong nhà chăm sóc tốt trước đã, kẻo xem trận đánh nhau khốc này xong, sẽ để lại bóng ma tâm lý trong tâm hồn non nớt của bọn chúng mất.

“Hai người muốn đánh nhau thì ra bên ngoài mà đánh, đừng đánh ở trong sân, dọa sợ gà vịt trong nhà giờ.” Còn có tiểu Hắc mới sinh ra không bao lâu, lại còn cả gà mái trong nhà nữa, mặc dù vẫn chưa bắt đầu đẻ trứng nhưng cũng không cần khiến chúng nó sợ đến nỗi chưa kịp đẻ trứng đã không dám đẻ.

Khương Lôi Ngạn: “……”

Gà vịt trong nhà được đãi ngộ tốt như vậy sao?

Tạ Minh Đồ nhìn anh ta một cái, “……”

Địa vị của gà vịt nhà anh chính là cao như vậy đấy.

Hai người dẫn nhau ra ngoài.

Quả không hổ danh là hai anh em, chiều cao đều trên 1m8, ít nhất cũng phải cao 1m86, hai cặp chân dài nếu cùng nhau đi ra ngoài, cũng là một cảnh tượng vô cùng hấp dẫn ánh nhìn của người khác, người có 1m6 mấy như Tô Hiểu Mạn đứng cạnh hai người họ luôn có một loại cảm giác nguy hiểm không giải thích được.

Dạo gần đây Tô Hiểu Mạn đang tập bài tập kéo duỗi, cô hy vọng bản thân có thể cao thêm mấy cm nữa, nhưng mà chuyện này xem chừng không có hy vọng gì.

Cô cũng không theo chân bọn họ ra ngoài mà đứng ở trong sân nhìn hai người đàn ông đánh nhau.

Hai người đàn ông cao to này đánh nhau đều không để ý gì cả, ít nhất Tô Hiểu Mạn nhìn một lát liền không muốn nhìn nữa, cô không đành lòng tiếp tục xem, bên tai vang lên đều tiếng đánh nhau ‘phanh phanh’ cùng với tiếng đập nhau của chân tay đánh vào da thịt.

Đây là kiểu anh em ruột gì thế, vừa gặp mặt liền muốn đánh nhau, rõ ràng lúc anh hai Khương mới đến đây nhìn trông hiền lành lắm mà.

Hy vọng anh ấy đừng ra tay quá nặng với em ruột của mình, dạo gần đây Tạ Cẩu Tử có hơi đắc ý kiêu ngạo, cũng nên anh ấy một bài học để giảm uy phong của anh.

Tô Hiểu Mạn quay đầu đi, sợ giây tiếp theo sẽ nhìn thấy hình ảnh Tạ Cẩu Tử bị anh hai Khương đánh cho tơi bời.

Trên thực tế, hai anh họ đánh nhau còn có chừng mực, Tạ Cẩu Tử nhà cô cũng rất lợi hại, anh hai Khương chưa chắc có thể dễ dàng đánh bại được cái người từ nhỏ sinh trưởng trong hoàn cảnh dã man như Tạ Cẩu Tử.

Nhưng mà……

Em trai cuối cùng vẫn không thắng được anh hai Khương có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, đánh thua rồi.

Tô Hiểu Mạn: “……”