Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 172



Tạ Nhã Tri dừng một chút, thần sắc như thường đáp, “Đứa bé kia đang ở nhà ông bà nội nó rồi, chờ sau này có thời gian thì tôi sẽ dẫn nó tới ra mắt các bà.”

Nhìn thấy thần sắc của Tạ Nhã Tri như thường nên mấy người khác cuối cùng cũng dám nhắc tới đứa bé kia, không ít người còn biết một vài tin tức nội bộ nữa.

Dù gì đi nữa thì hầu hết mọi người ở đây đều là người nhà của quân nhân, cũng có người nhà làm việc ở hưu sở bên kia nên biết chút chuyện, lúc này mới không nhịn được phải kể ra.

“Đứa trẻ kia gọi là Tiểu Đồ, đẹp trai lắm. Mấy bà chưa thấy được dáng vẻ đắc ý kia của ông Khương đấy thôi! Tôi nghe cha tôi kể là bây giờ ngày nào ông Khương cũng dẫn theo cháu trai mình đi gặp chiến hữu cũ, hận không thể nói cho khắp thiên hạ biết rằng mình vừa mới có thêm một đứa cháu trai ruột.”

“Thật vậy không? Ông nội thằng bé cao hứng như vậy luôn?”

“Còn không phải à, ông Khương còn nói đứa cháu trai này là giống ông ấy nhất.”

“Hôm đó tôi tới nhà bà nội tôi chơi nên cũng thấy rồi, thằng bé đứng bên cạnh thủ trưởng Khương ấy. Đứa bé kia đẹp trai cực kỳ, còn đẹp hơn so với mấy anh trai của nó nữa.”

“Tôi còn trò chuyện vài câu với thằng bé nữa cơ, giọng nói của nó dễ nghe lắm!”

Tạ Nhã Tri vốn dĩ đang lẳng lặng nghe bọn họ trò chuyện bỗng nhiên trở nên kích động, “Bà gặp qua thằng bé, còn nói chuyện với nó rồi ư?”

Người kia ngây ngẩn cả người, ngay sau đó gật gật đầu đáp, “Đúng vậy, nói chuyện hai ba câu.”

Tim Tạ Nhã Tri đập bùm bùm trong lồng ngực, cũng có chút ghen tị với người kia. Bà thầm nghĩ ngay cả bản thân mình còn chưa được nói chuyện mấy câu với đứa trẻ kia nữa, “Hai người nói những gì?”

“Cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ là chào hỏi trò chuyện bình thường thôi, mới nói chuyện một lúc mà thủ trưởng Khương đã gọi thằng bé đi rồi. Ông bà nội thằng bé quý nó lắm.”

“Nhã Tri, bà có phúc thật đấy, có nhiều đứa con trai ngoan đến vậy.”

Khóe miệng Tạ Nhã Tri miễn cưỡng nở nụ cười, “Thật vậy à?”

Bà bỗng nhiên bừng tỉnh, trong đầu vẫn nhớ rõ ngày đó đứa bé kia chỉ gọi một câu dì Tạ.

“Đúng vậy, hôm đó tôi nghe bà nội tôi kể là thủ trưởng Khương dẫn cháu trai tới nhà chú Vương biểu diễn đọc thuộc từ điển khiến chú Vương tức giận đến nỗi không thèm ăn cơm kia kìa. Thủ trưởng Khương còn luôn miêng nói là ông không tin rồi bảo tôi lừa đảo, bây giờ để cháu tôi đọc thuộc cho ông nghe.”

“Thằng bé có thể đọc thuộc lòng cả quyển từ điển hả?”

“Thật sự hả!” Mấy vị phu nhân kia nghe xong chuyện này cũng bị hấp dẫn lực chú ý, ngạc nhiên nói: “Trí nhớ này cũng đỉnh thật đấy.”

“Thông minh lắm luôn, nghe nói thằng bé đọc hai lần là có thể đọc thuộc làu làu rồi.”

“Chúng ta đã lớn tuổi rồi đấy. Nếu đổi lại là tôi ấy, bà có để tôi đọc mấy trăm lần thì tôi cũng không thuộc nổi đâu.”

“Đúng vậy đúng vậy. Nhã Tri à, bà sinh được ba đứa con trai này, quả thực tất cả đều vô cùng xuất sắc mà. Không hổ là con ruột của bà!”

Trên mặt Tạ Nhã Tri vẫn luôn mang nụ cười đầy miễn cưỡng, bà cũng không biết mình đã về nhà như thế nào nữa. Trong lòng bà lộn xộn rối rắm hết cả lên, các loại cảm giác cay đắng chua chát vây quanh người bà.

Nhiều năm như vậy bà nuôi con giúp người khác. Yến Đường cũng là một đứa trẻ ngoan mang đến rất nhiều sự vui vẻ ấm áp khi xưa, bà cũng không trách gì thằng bé. Thế nhưng còn con trai ruột của bà thì sao? Đứa nhỏ thông minh, trí nhớ tốt của bà lại bị người đàn bà nông thôn kia cướp mất, mai một tài năng của thằng bé……

Thảo nào chúng vẫn luôn oán trách bà.

Tạ Nhã Tri quyết không thể tha thứ cho người đàn bà dám tráo con của mình. Nếu trước đây bà có thể bảo vệ được con mình thì tốt biết mấy…… Nếu thế thì hiện tại đã không có những việc này rồi.

Rõ ràng biết thời gian không thể quay ngược nhung trong đầu bà lại không nhịn được mà tưởng tượng. Nếu đứa nhỏ kia lớn lên trong nhà họ Khương thì nhất định sẽ học theo mấy trò nghịch ngợm của hai anh trai nó. Hôm nay nhà họ Đông tới mắng, ngày mai nhà họ Tây lại tới mắng, ngày nào cũng ồn ào đòi sang nhà ông nội chơi, đòi đi xem phi cơ và đại bác……

Ba đứa nhóc sẽ náo loạn đến mức bà phải đau cả đầu, đứa con gái duy nhất cũng là một đứa thích giả trai, lúc nào con bé cũng cắt tóc ngắn rồi đi giày của con trai. Nói nhà bà có bốn đứa con trai cũng chẳng sai. Ài, mỗi khi tới nhà ông nội chúng chơi thì nhà hàng xóm đều sang mách tội rằng con gái bà lại lột quần của cháu trai nhà họ Vương bên cạnh.

Hai anh trai sẽ kéo theo đứa em trai toàn thân rách tung toé không biết từ chỗ nào chạy về.

“Mẹ ơi mẹ, quần con lại rách nữa rồi!”

……

Lúc tưởng tượng đến những chuyện này, Tạ Nhã Tri phát hiện đã có thứ gì đó nóng bỏng ướt át lăn xuống trên gương mặt bà.

Hôm nay lúc chồng mình Khương Lập Dân trở về thì Tạ Nhã Tri đều im lặng ít lời, không mở miệng nói chuyện câu nào. Khương Lập Dân cũng chủ động an ủi bà vài câu.

“Đứa nhỏ Tiểu Đồ kia ở nhà ông nội nó cũng tốt lắm. Mẹ tôi thực sự rất thích đứa cháu dâu Hiểu Mạn xinh đẹp của mình, mỗi khi ra khỏi nhà là bà lại dẫn theo cháu dâu bên người. Hôm vợ lão Trương còn thấy mẹ tôi và con dâu tới chợ mua đồ ăn, nghe nói là mua ít nước chấm, trần bì các thứ. Nghe nói tay nghề nấu ăn của con dâu nhà mình rất giỏi, cha tôi rất thích ăn đồ ăn do con bé nấu……”

Khương Lập Dân chậm rãi kể những chuyện mà mình biết cho vợ nghe.

Chỉ là lúc đang nói tới chuyện của con dâu thì Khương Lập Dân cũng có chút ngây ngốc, không nghĩ tới mấy đứa nhỏ nhà mình cũng đã trưởng thành rồi. Vốn dĩ lão đại vẫn chưa cưới vợ, lão nhị thì độc thân từ nhỏ, còn không biết lúc nào mới có bạn gái, còn về con gái thứ ba của ông thì càng không cần phải nói.

Bây giờ tự nhiên lại nhảy ra một đứa con dâu, cảm giác này……

Khương Lập Dân bừng tỉnh nhận ra, có phải là ông sắp được bế cháu nội rồi đúng không? Năm tháng trôi qua mau thật, mới chớp mắt mà bọn nhỏ đều đã trưởng thành hết rồi, ngay cả con trai nhỏ nhất cũng đã lập gia đình.

Chỉ là anh cả, anh hai và chị ba của nó vẫn chưa kết hôn, chỉ có đúng thằng bé là nhanh chân kết hôn trước, tiếc là vẫn chưa đi đăng ký. Đứa nhỏ này hai mươi tuổi còn chưa tới, còn đang trong độ tuổi phong hoa nhất.

Bây giờ đã nhiều người kết hôn muộn sinh con muộn, vậy mà con trai út nhà mình lại không theo trào lưu này.

Tạ Nhã Tri nghe xong thì rất là vui mừng, còn muốn nghe ông kể thêm vài chuyện nữa. Tiếc rằng Khương Lập Dân cung không biết nhiều chuyện cho lắm, hai ba câu là đã kể xong hết rồi.

“Ông còn nói con trai con dâu cái gì, người ta đã gọi ông là chú Khương rồi kia kìa.” Tạ Nhã Tri oán trách nói.

“Bao giờ rảnh ông đi qua hưu sở rồi tới nhà cha mẹ gọi hai đứa nó về nhà đi.”

Khương Lập Dân nhướng mày, “Làm như hưu sở xa lắm ấy? Sao bà không tự mình đi qua đó đi?”

“Ông nghĩ là tôi chưa từng đi qua đó chắc?” Tạ Nhã Tri đã từng lén tới gặp đứa trẻ kia một lần rồi. Bà gọi một tiếng nhưng thằng bé lại không trả lời, rất quật cường, hoàn toàn không để người mẹ là bà vào mắt.

“Bà đi rồi nên cũng biết mà, thực sự là thằng bé không muốn nhận chúng ta. Biết con mình sống vui vẻ rồi thì chúng ta làm cha mẹ cũng nên vui mừng. Cha tôi cực kỳ thích thằng bé, để nó ở đó chăm sóc cha mẹ cũng được.”

Tạ Nhã Tri nghĩ thầm chúng ta làm cha mẹ chẳng lẽ không cần con mình chăm sóc hay sao? Đây là lần đầu tiên bà làm mẹ chồng, vậy mà ngay cả mặt của con dâu cũng chưa nhìn thấy vài lần. Bây giờ bà đã không để tâm đến những lời nói của Tô Hiểu Mạn lúc trước nữa, chỉ là trong lòng bà thấp thỏm, không biết nên ở chung với hai đứa nhỏ này như thế nào mà thôi.

Tóm lại thì bà vẫn là mẹ của chúng mà.

“Đã sắp tới sinh nhật của thằng bé rồi, gọi nó về nhà ăn một bữa cơm đi. Nhiều năm như vậy rồi chúng ta chưa tổ chức sinh nhật cho thằng bé lần nào, lần này gọi cả ông bà nội của nó qua cùng nữa.”

Khương Lập Dân nhấp môi dưới, mở miệng hỏi: “Tổ chức sinh nhật cho cả hai đứa trẻ trong nhà luôn ấy hả?”

Tạ Nhã Tri: “……”

“Nếu bà đã muốn giữ đứa trẻ Yến Đường kia lại rồi thì cũng đừng làm tổn thương nó.”