Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 180



Tạ Nhã Tri bị ông hỏi tới cứng miệng, ngẩn ra, cùng với đó trên mặt mất hết huyết sắc, cả đời này, bà ta cũng không biết bản thân mình đã tạo ra cái nghiệt gì, con ruột dần dần xa cách với bà ta, mà đứa con trai được cưng lại không phải là con trai ruột của bà ta.

…. Vì sao trước kia bà ta cưng chiều Khương Yến Đường như thể bị trúng tà vậy?

Là bởi vì lão đại và lão nhị quá nghịch ngợm ư?

‘Mẹ, anh cả anh hai lại bắt nạt con.”

“Mẹ, anh cả anh hai…”

….

Tạ Nhã Tri cố gắng hồi tưởng lại quá khứ, càng nhớ lại càng có một suy đoán đáng sợ, liệu có phải Khương Yến Đường đã sớm biết hắn không phải là con trai ruột của bà ta hay không? Vậy nên mới cố ý ly gián mối quan hệ giữa bà ta và con trai ruột?

Lúc nhớ đến những lời làm chứng về Tôn Mai đó, mẹ ruột của hắn đã như thế, liệu có phải là hắn cũng như thế hay không?

Sau khi hạt giống hoài nghi đã được gieo xuống, không có cách nào vãn hồi được nữa.

Trước khi thấy được những hành động đó của Tôn Mai còn tốt, hiện tại càng nghĩ lại Tạ Nhã Tri càng cảm thấy Khương Yến Đường khiến bà ta cảm thấy khó chịu.

Vì sao mà bà muốn nuôi con thay cho một người phụ nữ như vậy chứ?

Người phụ nữ kia đã từng đối xử với đứa con trai ruột của bà ta như vậy!

Hai mắt Tạ Nhã Tri đẫm lệ mông lung, tinh thần mơ màng hồ đồ, bà ta ôm túi quần áo trong ngực, đột nhiên không muốn về nhà đối mặt với Khương Yến Đường.

Bà ta đã cho người này mười tám năm cưng chiều thiên vị, không thua thiệt hắn chút nào, mà bà ta thua thiệt với đứa trẻ khác, là con trai ruột của bà ta.

“Khương Lập Dân, chúng ta không cần nhận con nuôi đúng không?” Tạ Nhã Tri lẩm bẩm nói: “Mấy đứa con ruột của mình còn chưa nuôi tốt thì nhận con nuôi lào sao mà nuôi nổi.”

“Tôi cần nhiều con trai như vậy làm gì.’

“Vì sao mà tôi còn phải nuôi con cho người khác?”

Khương Lập Dân lắc đầu: “Nhận thì nhận, đâu ra nhiều thay đổi thất thường như vậy, bà lại đi tìm người để giải thích một lần nữa?”

“Để nó dọn đi đi thôi, nhiều năm như vật Tạ Nhã Tri tôi có lỗi với những đứa con khác, nhưng trước nay lại chưa từng làm chuyện gì có lỗi với nó.”

“Các người để tôi giữ một cái buông một cái, nhưng mà nhìn thấy nó tôi luôn nghĩ tới một đứa khác, tôi nghĩ đến tôi đối đãi nó bao nhiêu năm qua như thế nào, sẽ lại nghĩ đến bao nhiêu năm qua con trai ruột của tôi sống như thế nào.”

“Tôi càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.”

Khương Lập Dân: “Trước đó bà không nghĩ kĩ, hiện tại nói những lời này còn có ý nghĩa gì nữa?”

“Tôi không phải là một người mẹ tốt, trước đó tôi cho rằng có thể bù đắp cho nó, tôi có thể cho nó rất nhiều rất nhiều thứ.”

“Tôi cho rằng chuẩn bị thật nhiều đồ vật cho nó, chuẩn bị công việc cho nó, để nó và con dâu ở lại trong thành phố, tôi cho rằng nó sẽ vừa lòng.

“Nhưng nó lại không cần bất cứ thứ gì cả.”

Khương Yến Đường ở lại nhà họ Khương một mình, hôm nay hai vợ chồng Khương Lập Dân rời đi cũng không gọi hắn theo, bầu không khí trong nhà càng ngày càng khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Trước kia Tạ Nhã Tri luôn cẩn thận chăm sóc quan tâm hết thảy mọi việc về hắn, hiện tại bà thường xuyên nhìn thẳng vào hắn mà ngây ra.

Khương Yến Đường biết bà đang nghĩ về ai.

Bà vừa nhìn thấy hắn, sẽ nhớ tới Tạ Minh Đồ, đứa con ruột thật sự của bà, đứa trẻ sinh ra trong một cái mùa đông rét lạnh rồi bị người ta trộm đánh tráo.

Đứa con trai này từ nhỏ đã xinh đẹp, trắng trẻo mềm mại, người thôn Kiều Tâm vừa mới thấy, đều nói rằng anh là phúc oa, giống hệt như những đồng tử ngồi dưới Quan m nương nương, rất nhiều người hoài nghi anh không phải con nhà họ Tạ”



Sau khi lớn lên thì dung mạo bình thường, lôi thôi lại nghèo túng, cốt xấu như sài, nhận hết khắc nghiệt bạc đãi từ mẹ nuôi.

“Thôn Kiều Tâm thế nào?”

“Trong nhà Tô Hiểu Mạn có mấy người? Người trong nhà cô ta đối xử với thằng bé như thế nào?”

“Tình cảm của chúng nó có tốt không?

“Nó thích ăn cái gì?”



Bà bắt đầu nói bóng nói gió trước mặt hắn tìm hiểu những chuyện về đứa “con ruột.”

Trước kia người được đãi ngộ này không phải là Khương Yến Đường, hắn mới là người bị đi tìm hiểu kia, hiện tại thì mọi chuyện đã thay đổi.

Có lẽ hắn luôn vô nại như vậy, mất đi rồi mới biết quý trọng, không bao giờ quý trọng người trước mắt.

Ở lại nhà họ Khương mấy ngày nay, nội tâm Khương Yến Đường càng ngày càng nôn nóng, Tạ Nhã Tri nhìn thấy sự biến hóa của hắn, hắn nhìn thấy trong mắt, Khương Yến Đường biết không thể cứ tiếp tục như vậy được.

hắn là con của người phụ nữ kia, có một người mẹ như vậy, làm những chuyện như vậy, hiện tại hắn nói gì trước mặt Tạ Nhã Tri cũng sai hết,

Tuy rằng hiện tại những người khác đều biết hắn là con nuôi nhà họ Khương, nhưng con nuôi chung quy cũng chẳng phải là con ruột, trước kia hắn ở trong đại viện, luôn có không ít người tới xum xoe thổi phồng, những người này đều biết gió chiều nào theo chiều ấy, năm nay không thấy nữa.

Hoặc là nói, căn bản đã không có nữa.

Bọn họ không dám nhắc tới hắn ở trước mặt Tạ Nhã Tri, mỗi lần nhắc tới hắn nụ cười trên mặt Tạ Nhã Tri vô cùng miễn cưỡng, cho nên phần lớn người không ai nhắc tới cái này.

“Thằng nhóc nhà họ Tôn năm nay…”

“.... nhà bà?”

...

Cũng chính là vào lúc này Khương Yến Đường phát hiện ra bản thân mình chẳng ưu tú như vậy, đã từng nghe những lời khen khiến tai người ta mọc kén đó, phần lớn không phải là do bản thân hắn ưu tú mà là vì gia thế nhà họ Khương.

Khi hắn bị bóc đi cái gia thế nhà họ Khương, rời đi sự yêu thích của Tạ Nhã Tri, những thanh âm khiến người ta phiền toái đó đột nhiên im bặt.

Tiếng khen ít đi, bởi vì hắn không hề phải con nhà họ Khương, hắn không phải là thiên tri kiều tử đã từng.

Người ưu tú hơn so với hắn liên tiếp mọc lên…

Hiện tại Khương Yến Đường mới biết được, không phải nhà họ Khương không thể mất đi hắn, mà là hắn không thể mất đi nhà họ Khương.

Mùng hai đầu năm, Tô Hiểu Mạn lên kế hoạch về nhà mẹ đẻ với Tạ Minh Đồ.

Trước khi ngủ còn cố ý bảo Tạ Minh Đồ đánh thức mình sớm một tí, ai biết Tô Hiểu Mạn vẫn cứ ăn vạ trên giường, rúc trong ổ chăn ấm áp không chịu tỉnh dậy.

Tạ Minh Đồ dậy sớm ngồi ở mép giường, nắm tay cô, nhẹ nhàng gọi vài lần Mạn Mạn, cũng không thể đánh thức được cô.

Cuối cùng không nỡ mạnh mẽ đánh thức cô, Tạ Minh Đồ cúi xuống hôn cô, yêu thương mà hôn nhẹ ở lông mày khóe mắt cô, vén chăn lại cho cô.

“Mạn Mạn tiếp tục ngủ đi, anh ở đây.

Tạ Minh Đồ lại đi nấu cháo, anh con làm mấy cái màn thầu, bỏ màn thầu vào trong lồng hấp, chờ Mạn Mạn tỉnh dậy là có đồ ăn nóng hổi để ăn.

Tô Hiểu Mạn mơ màng mà xoay người, chui trong ổ chăn ngủ ngon lành.

Buổi tối “qua năm mới” hôm trước cô mệt mỏi quá mức, cho dù có nghỉ ngơi một ngày, trong ổ thỏ nhỏ vẫn cứ có cảm giác bị con thỏ chui qua chui lại vô cùng mạnh mẽ.

Lần đầu tiên trải qua những chuyện này, giống như là mới thi uốn dẻo xong, không nghỉ ngơi bồi bổ hai ngày không dậy nổi, đặc biệt là sau một đêm nghỉ ngơi, chân cẳng trở nên cứng đờ, lúc rời giường rất khó chịu.

Chờ sau khi ngửi được hương thơm của cháo và màn thầu, Tô Hiểu Mạn mới dần dần tỉnh dậy, ý thức được kế hoạch dậy sớm đã thất bại, cô dứt khoát không dãy dụa nữa, thay quần áo đi giày xuống đất, hai chân vẫn mềm nhũn.

Loại cả giác này thật không biết nên hình dung như thế nào, lại như thể là mới xuống từ thuyền hải tặc, lại như thể vừa chạy xong 800 mét.

Cô thầm than may mắn ở trong lòng một tiếng, ít nhất hiện tại mới thực hiện kế hoạch lần đầu với anh, chứ nếu chờ về sau cơ thể anh cứng cáp hơn chỉ sợ không chịu nổi.

Nhỡ tới chuyện qua năm mới đó, mặt Tô Hiểu Mạn đỏ lên, nổi lên hai mảng đỏ ửng nhàn nhạt, việc này cũng không khó chịu như lúc trước cô tưởng tượng.

Cảm giác vui sướng thật ra còn nhiều hơn chút.

Lúc nghĩ tới đây, đỉnh đầu Tô Hiểu Mạn như sắp bốc khói, cũng mới chỉ mấy ngay thế thôi mà hình như mình cũng sắp thay đổi luôn rồi.

Suy nghĩ của cô cũng đã bắt đầu xảy ra thay đổi.

“Mạn Mạn?” Tạ Minh Đồ đi tới, ôm cô đi uống cháo, trong phòng có một thứ dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Tô Hiểu Mạn, Tạ Minh Đồ tự tay làm nên chiếc ghế nằm quý phi đơn giản, trải một lớp chăn bông.

Tạ Minh Đồ đặt cô trên đó, bưng cháo với màn thầu tới cho cô.