Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 248



Mấy ngày nay trong miệng ồn ào nói không muốn làm người vợ tào khang, mỗi ngày dậy sớm, tô son môi, trên lỗ tai mang theo hoa tai trân châu, còn nói với anh về sau muốn mỗi ngày đổi một bộ hoa tai, bảy ngày đều không mang trùng nhau.

Trên người còn có một mùi hương lê thoang thoảng.

“Tức giận.”

“Đã là vợ chồng già rồi, sao còn giận? Hơn nữa em chỉ nói đùa thôi. Nam chính mà anh viết lại dám không chung thủy với nữ chính. Chắc em còn tức giận hơn anh.”

Tạ Minh Đồ cúi đầu hôn trên trán cô trịnh trọng nói: “Tình cảm mà nam chính đối với nữ chính là thật sự, không có giả dối, anh đối với em cũng là như vậy, về sau không được vui đùa như vậy nữa.”

Tô Hiểu Mạn cười dựa vào trong lòng ngực anh: “Được rồi mà, em biết sai rồi.”

“Em là con nhóc chết tiệt, thái độ nhận sai không có một chút đứng đắn.” Tạ Minh Đồ tức giận xoa xoa mặt cô.

“Anh đừng dùng ngón tay xoa lông mày em, lông mày đều phải bị anh làm hỏng rồi.” Tô Hiểu Mạn vô cùng ảo não mà lấy ra gương trang điểm, mở trong lòng bàn tay vừa thấy, nam nhân trả thù quả nhiên rất mạnh, tát mông cô ba cái còn chưa tính, còn đem lông mày của cô xoa thành một mớ hỗn độn.

“Con người xấu xa này, anh muốn em đi ra ngoài gặp người như thế nào.”

“Anh ôm em đi ra ngoài gặp người.”

“Anh xấu xa, bỏ em xuống dưới!! Cứu mạng!! Anh sẽ không thật sự muốn ôm em đi ra ngoài đi, anh còn xoa môi em, anh quá xấu rồi a a a!!!!”

—— Làm hỏng lớp trang điểm của vợ rồi cưỡng bức đi ra ngoài gặp người khác, kiểu "tra tấn" dã man thế này đây.

Tạ Minh Đồ ôm Tô Hiểu Mạn đang con giãy giụa trong lòng ngực đi ra ngoài, vừa vào trong sân, hai đứa nhỏ nghe động tĩnh chạy nhanh xông tới.

Tạ Nghiên mở to hai mắt: “Ba mẹ các ngươi đang làm gì?”

Tạ Dao túm tiểu váy, hô to một tiếng: “Mẹ.”

“Dao Dao nhanh tới cứu mẹ!”

Cô nhìn con gái giống như gặp được tiểu cứu tinh.

Con gái nhỏ Dao Dao, mặc một chiếc áo len trắng có họa tiết hồng, váy hồng bánh bèo, đầu đội chiếc vương miện phá cách giống mẹ, chạy tới trên đôi chân ngắn của mình và ôm lấy đùi ba.

Con trai Tạ Nghiên có chút rụt rè, không ôm ba chân, chỉ đứng một bên xem đã xảy ra chuyện gì.

Bị con gái vướng chân, rốt cuộc chặn được bước chân của Tạ Minh Đồ, có tri kỷ tiểu áo bông hỗ trợ, Tô Hiểu Mạn trong lòng ngực của người chồng độc ác thoát ra.

Cô che lông mày và môi, xấu hổ khi nhìn thấy con gái mình.

Con gái Dao Dao lại là tò mò mà ngửa đầu xem mụ mụ: “Mẹ, làm sao vậy?”

“Mẹ bị ba đánh sao?”

Tạ Minh Đồ lúc này cười đem con gái bế lên, ôn nhu nói: “Ba làm sao nỡ đánh mẹ con?”

Tô Hiểu Mạn cả giận: “So với đánh người, việc ba làm càng độc ác hơn.”

Cô tức giận ở trên vai Tạ Minh Đồ đấm hai cái, Tạ Minh Đồ còn đặc ủy khuất mà cùng con gái nhỏ nói: “Mẹ của con quá hung dữ.”

Tạ Dao: “??! Mẹ không được đánh ba.”

“Mẹ, miệng của mẹ sưng lên, lông mày của mẹ giống như cũng sưng lên…… Không phải là mẹ xinh đẹp!”

Tô Hiểu Mạn bị con gái trát đao vào trái tim, Tô Hiểu Mạn cũng không che, hung hăng trừng mắt liếc mắt người đàn ông chó má đứng ở kia, xoay người đi rửa mặt.

Tạ Minh Đồ đặt con gái xuống, tiến lên ôm lấy Mạn Mạn của chính mình, rửa sạch sẽ lông mày và môi cho cô, tự mình cho cô trangđiểm.

Tô Hiểu Mạn vô cùng nghi ngờ: “Anh biết trang điểm sao? Nếu là vẽ hai con sâu lông, em tuyệt đối sẽ không bỏ qua anh.”

Nếu là vẽ thành Crayon Shin-chan mi, cô liền đánh chết người đàn ông thối này.

“Mạn Mạn yên tâm, không ăn qua thịt heo nhưng lại thấy heo chạy? Bảo đảm làm em vừa lòng.”

Tô Hiểu Mạn: “…… Con gái còn ở bên cạnh nhìn đâu.”

Tạ Nghiên cùng Tạ Dao hai cái đứa trẻ tò mò ngồi xổm bên cạnh nhìn xem ba trang điểm cho mẹ.

Tô Hiểu Mạn muốn che mặt, đáng giận, hôm nay không phải là ngày đi học của học sinh tiểu học, hai đứa nhỏ năm một lúc này đều ở nhà.

Tạ Nghiên và Tạ Dao, đã được gửi vào lớp một của trường tiểu học vào tháng 9, theo chân hai bọn nhỏ làm bạn, còn có Cố Quân Hằng, ba người học cùng một lớp.

“Được rồi, em tự mình nhìn xem, anh lại tô son tiếp.”

Tô Hiểu Mạn mở ra gương, lúc này Tạ Minh Đồ trang điểm cho cô nhìn giống như trước, Tạ Cẩu Tử không có bản lĩnh gì, nhưng thật ra cái lợi hại “Phục chế đảng”.

Tô Hiểu Mạn cũng ngồi yên làm anh giúp đỡ tô son, Tạ Minh Đồ dùng đôi tay khéo léo của mình giúp cô khôi phục như cũ.

Hai đứa trẻ lại đang chơi trong sân, hai vợ chồng ngồi cạnh nhau trò chuyện.

“Anh hai nói cuối năm tới nhà ta, năm nay cùng nhau ăn tết.”

“Anh ấy còn muốn thử vận ​​may. Anh ấy nói muốn tìm chị dâu. Đã nhiều năm như vậy, anh nói tại sao anh hai lại không từ bỏ.”

“Sẽ ở nhà chúng ta bao lâu?”

Tạ Minh Đồ ôm vòng eo người phụ nữ bên cạnh: “Ước chừng sẽ thường xuyên tới ăn cơm.”

“Gì?”

“Anh hai lần này là điều chức lại đây.”

Tô Hiểu Mạn: “Ý anh là làm việc ở Bắc Kinh?”

“Đúng vậy, anh ấy nói, không tìm đến chị dâu sẽ không đi.”

Tô Hiểu Mạn: “…… Đây là như thế nào kiên trì a?!”

“Anh ấy nói yêu cầu em dâu hỗ trợ.” Tạ Minh Đồ mỉm cười nhìn cô

Tô Hiểu Mạn thở dài: “Em sẽ cố làm hết sức.”

“Nhân tiện, thưa bà chủ, còn một điều nữa...”

“Làm sao vậy?” Vừa nghe kêu mình bà chủ, Tô Hiểu Mạn rất có phong thái bà chủ, ngồi thẳng thân thể, nghiêm trang nhìn về phía Tạ Minh Đồ.

“Xưởng phim Mỹ thuật Thượng Hải đã liên hệ với anh.”

“Liên hệ với anh làm cái gì?”

“Nói muốn làm phim hoạt hình từ tiểu thuyết mà anh viết, em là bà chủ, em có muốn nói chuyện cùng với bọn họ không?”

Đây quả thực là sét đánh dừng ở trên đầu Tô Hiểu Mạn.

Cô bên này còn chưa bắt đầu quay phim truyền hình, đã có người hỏi chồng mình muốn làm phim hoạt hình từ cuốn tiểu thuyết anh ấy viết? Không biết là phim hoạt hình truyền hình hay là phim hoạt hình chiếu rạp?

Đối với cuốn tiểu thuyết giữa các vì sao này do Tạ Minh Đồ viế, cô tuy rằng cảm thấy xấu hổ, nhưng cũng thực thích, còn lén lút tính toán tích cóp tiền, chờ về sau làm phim chiếu rạp khoa học viễn tưởng, chẳng sợ không bán đươhc vé, tất cả đều ném đá trên sông đều không có việc gì, cô chỉ muốn lưu cái kỷ niệm.

Lại không có nghĩ đến……

Quyển sách này của anh ấy còn không có viết xong, đã trước có người muốn cải biên thành phim hoạt hình?

Ngày hôm sau, Tô Hiểu Mạn đi gặp gặp Trương Tiến, giám đốc dự án của Xưởng phim Mỹ Thuật, Trương Tiến cùng cô bắt tay nói chuyện: “Tiểu Thố nói rằng bản quyền và chuyển thể tiểu thuyết của anh ấy là tùy thuộc vào cô.”

“Tôi là vợ của anh ấy.”

“Có thể thấy rằng ông xã của cô rất yêu cô.” Trương Tiến rất thích sách của Tiểu Thố, tự nhiên nhìn cuốn tiểu thuyết mà anh ấy viết, vừa thấy Tô Hiểu Mạn xinh đẹp động lòng người ở trước mặt, lại nghe cô nói tên của mình, đột nhiên liền nghĩ tới cái gì.

Tô Hiểu Mạn: “……”

Tô Hiểu Mạn cùng anh ta nói việc cải biên phim hoạt hình, Trương Tiến nói trong xưởng bên kia muốn đem một nửa chuyện xưa chuyển thành hai mươi tập phim hoạt hình thiếu nhi khoa giáo.

Cuốn sách của Tạ Minh Đồ lúc đầu chứa đựng rất nhiều kiến ​​thức bách khoa, cũng không trách Trương Tiến và xưởng nghệ thuật của anh ta muốn nó sẽ được chuyển thể thành phim hoạt hình.

Vừa nghe anh ta nói muốn chuyển thành phim hoạt hình thiếu nhi, Tô Hiểu Mạn nhịn không được hỏi: “Các ngươi tính toán như thế nào sửa? Nội dung hai mươi tập đó giữ lại nữ chính không?”

“Đương nhiên phải có nữ chính rồi.” Trương Tiến cho rằng Tô Hiểu Mạn lo lắng rằng nữ chính “Tô Tô” khi chuyển thể thành phim hoạt hình sẽ bị xóa mất, anh ta vỗ ngực đảm bảo rằng tuyệt đối sẽ không đem “Linh hồn của nữ chính” xóa mất.

Tô Hiểu Mạn bị nghẹn một chút.

“Xóa đi cũng không sao cả, sẽ không gây ảnh hưởng gì nhiều đến cốt truyện.” Tô Hiểu Mạn chủ động đề nghị.

Không ngờ rằng Trương Tiến lại lắc đầu nói: “Không thể xóa được, bộ phận về nữ chính viết tốt như vậy, sao có thể xóa đi được chứ?.....”

Tô Hiểu Mạn: “……”

Trương Tiến vẫn đang cố gắng hết mình giải thích cho cô hiểu câu chuyện tình lãng mạn giữa nam nữ chính trong cuốn tiểu thuyết này được tác giả miêu tả tốt như thế nào, có ý nghĩa rất tích cực, cho dù được đặt trong phim hoạt hình dành cho thiếu nhi cũng không có vấn đề gì cả.

Trẻ em trên một tuổi có thể xem!

Tô Hiểu Mạn: “……”

Chính là đang nói rằng chuyện do Tạ Cẩu Tử viết là về tình yêu gà bông thời tiểu học.

Đúng là như vậy.