Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 249



Thôi vậy, sau khi bàn bạc xong với Trương Tiến, việc chuyển thể kịch bản của truyện chủ yếu sẽ do biên kịch của bên nhà máy tiến hành chỉnh sửa, sau khi sửa đổi xong sẽ cho bọn họ xem qua một lần, sẽ không cải biên thay đổi quá nhiều cốt truyện.

“Tất nhiên rồi, tất nhiên là như vậy rồi.”

Sau khi xử lý xong chuyện này, trong lòng Tô Hiểu Mạn thở phào nhẹ nhõm một cái, nghĩ đến việc sau này sẽ nhìn đến phim hoạt hình được chiếu ở rạp, vậy cũng không liên quan gì đến cô ấy nữa.

*

Vào thời điểm cuối năm, người người nhà nhà đều chuẩn bị đón năm mới, trong thành phố đã rơi một trận tuyết rất lớn, gió bắc gào rít suốt đêm, giống như trong thơ cổ đã miêu tả, hàng ngàn hàng vạn cây lê nở hoa.

Cánh cửa được mở ra trong ánh nắng ban mai mờ ảo, bên ngoài nhà là một mảnh mờ ảo xám trắng, gió lạnh thổi đến khiến người ta run rẩy.

Mọi người trong gia đình dậy sớm rủ nhau đi xúc tuyết ở ngoài sân, rồi đun nước nóng, nấu bữa sáng, tiếng rao bán bánh bao, bánh rán và sữa đậu nành vang lên, xuyên suốt từ đầu ngõ đến tận cuối ngõ.

Khương Lôi Ngạn mua một miếng bánh rán nóng hổi, sau đó bước đến gõ cửa nhà em trai, ông nội và bà nội Khương mở cửa cho anh vào.

Hai vị boss nhà anh mùa đông cũng rất tao nhã, đang ngồi chung quanh lò sưởi pha trà ngắm tuyết rơi trong sân.

Khi nhìn thấy Khương Lôi Ngạn thì nhanh chóng rót cho anh một tách trà nóng.

“Thằng hai à, cháu cuối cùng cũng đến rồi.”

Khương Lôi Ngạn thổi vài cái, sau đó uống sạch cốc trà nóng trong tay: “Ông nội bà nội, hai người quả là có nhã hứng.”

Trên người anh ta mặc chiếc áo khoác quân đội, đi ủng dài, trên đầu đội một chiếc mũ dày, trên mũ có rất nhiều tuyết đọng, bà nội Khương giúp anh ta phủi những bông tuyết dính trên quần áo.

“Em trai em dâu đi đâu rồi ạ?”

Anh ta vừa dứt lời thì Tô Hiểu Mạn dắt theo hai anh em Tạ Nghiên và Tạ Dao ra khỏi phòng, hai đứa trẻ vừa nhìn thấy Khương Lôi Ngạn thì vui vẻ xông lên: “Bác Hai, bác hai.”

“Bác hai!!!”

Khương Lôi Ngạn vội vàng ôm lấy bọn nhóc, trái một đứa, phải một đứa, ôm hai đứa trẻ vào lòng: “Xin chào Tiểu Thạch Đầu và Dao Dao, hai đứa đã lớn như vậy rồi, vô cùng rắn chắc.”

Tạ Nghiên: “Tên con không phải là tiểu Thạch Đầu!!”

Tạ Dao: “Anh là hòn đá đen, ông nội nói là loại đá ném vào trong nước sẽ biến thành mực nước.”

Tạ Nghiên: “…… Dao Dao em cũng là hòn đá!!!!”

Nghiên cùng Dao, thật đúng là có hòn đá.

Khương Lôi Ngạn ôm hai đứa nhỏ vào ngực, trong lòng đột nhiên cảm thấy bản thân không kết hôn, không sinh con cũng thật tốt.

Giọng của hai đứa nhỏ này cũng thật lanh lảnh.

Bà nội Khương ngồi bên cạnh nói: “Hâm mộ đúng không? Nếu hâm mộ thì chạy nhanh tìm một cô bạn gái đi, bây giờ mấy đứa cháu trong nhà chỉ có cháu vẫn chưa kết hôn, anh cả cháu có con rồi, em gái của con cũng vừa sinh con xong, chỉ có con là vẫn một mình lẻ bóng.”

Khương Lôi Ngạn: “Trong nhà có mấy đứa trẻ này là đủ rồi, con không muốn kết hôn cũng không muốn sinh con, quá rắc rối.”

Anh cũng không phải không từng nỗ lực để thoát khỏi cảnh độc thân, nhưng tiếc là đến bây giờ anh vẫn chưa gặp được cô gái khiến mình rung động, thời đại này muốn kết hôn cũng không thể tùy tiện tìm một cô gái để kết hôn rồi để ở đấy không quan tâm không phải sao?

Thay vì tùy tiện tìm một cô gái để kết hôn rồi suốt ngày cãi nhau, vậy thì không kết hôn còn tốt hơn.

Hai đứa nhóc này cũng quá ồn ào.

Trong lòng Khương Lôi Ngạn chua xót nghĩ rằng: Anh mới không thích trẻ con đâu.

Ông nội Khương ung dung nói: “Thôi đi, hai người già chúng ta cũng không thúc giục cháu nữa.”

Thế hệ thứ ba này của nhà họ Khương cũng có đủ con cháu rồi, cũng không cần phải thúc giục việc hôn nhân của Khương Lôi Ngạn nữa, dù sao thì giục nhiều cũng không có tác dụng gì.

Thằng thứ hai cũng quá vô dụng rồi.

Sau khi chào hỏi thơm hôn bác hai của chúng xong, hai đứa trẻ lại chạy đến ôm mẹ chúng, Tô Hiểu Mạn mang một ít đồ ăn vặt và bánh ngọt ra, hai đứa nhỏ đi theo sát bước chân cô, Tạ Minh Đồ bước ra sân, chào hỏi anh hai, hai anh em dẫn hai đứa nhỏ chơi đắp người tuyết.

“Em dâu này, anh nghe nói tạp chí Mạn Thảo là do em thành lập?”

Tô Hiểu Mạn trả lời: “Đúng vậy, sao vậy anh?”

“Anh có thể đọc bản thảo trước được không, anh tò mò muốn chết rồi.” Khương Lôi Ngạn bây giờ nghiện đọc tiểu thuyết, nếu tạp chí Mạn Thảo là do em dâu anh sáng lập ra, vậy anh chẳng phải có thể gần quan được ban lộc, có cơ hội được xem trước cốt truyện.

“Một số có, một số không, nếu không mai anh có thể đến ban biên tập của bọn em, mấy người họ đang xét duyệt bản thảo đấy.”

“Được như vậy thì tốt quá.” Khương Lôi Ngạn huýt sáo nói: “Anh chỉ muốn biết tác giả của tiểu thuyết Tinh Không là ai thôi, phong cách viết này thật vô cùng tuyệt vời, có chương tiếp theo của anh ta không? Tác giả này là ai thế?”

“Làm phiền giúp anh nói với anh ta một câu, sau này anh ta sẽ là tác giả tiểu thuyết yêu thích anh của nhất!”

Khương Lôi Ngạn cảm thấy tiểu thuyết này viết khiến người ta cảm thấy tràn đầy nhiệt huyết, xem xong cảm thấy vô cùng tuyệt vời.

Tô Hiểu Mạn chớp chớp mắt.

Lúc này cô không khỏi nghĩ đến bản thân quả nhiên luôn giữ cái nhìn phiến diện, trong tiềm thức luôn cho rằng nữ chính là dựa theo bản thân để viết, nhưng trên thực tế lại không phải vậy.

Nếu như cô không biết mình là hình tượng nữ chính trước, cũng sẽ không nhận ra nữ chính mà Tạ Minh Đồ viết là cô.

Anh hai thích cuốn tiểu thuyết này như vậy, cũng không có liên tưởng nữ chính trong tiểu thuyết là cô.”

Tạ Minh Đồ dắt theo đám chó trắng nhỏ của con gái, nghe vậy thì uể oải nói: “Anh ta đã biết, cảm ơn sự yêu thích của anh.”

Khương Lôi Ngạn trợn mắt nói: “Em trai, em trả lời nhanh như vậy, chẳng lẽ quyển tiểu thuyết này là do em viết à?”

Tô Hiểu Mạn: “Đúng là do anh ấy viết, anh hai, anh không nhận ra sao? Tiểu Đồ anh ấy bây giờ đang là bên nghiên cứu phát minh hàng không vũ trụ đấy.”

“Tiểu Đồ Thông Tiểu Thố.”

Khương Lôi Ngạn kinh ngạc đến cằm đều rơi xuống đất luôn rồi.

“Do em viết?”

“Nhà họ Khương chúng ta còn có thể sinh ra được một tác giả viết truyện truyền lại cho đời sau sao!?”

“Em trai ruột của anh lại có thể ra được một quyển tiểu thuyết như vậy? Nó vẫn còn là con cháu của nhà họ Khương chúng ta sao?”

……

Khương Lôi Ngạn hoàn toàn không muốn tin tưởng sự thật này, anh thà rằng tin con lợn có thể bay cũng chưa từng nghĩ đến em trai mình còn có thể viết tiểu thuyết, hơn nữa cách hành văn còn rất tốt.

Nhưng mà sự thật rành rành ngay trước mắt, dù cho anh không muốn tin cũng phải đối mặt hiện thực.

Em trai anh, đồng chí Tạ Minh Đồ, lại là tác giả của cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng《 Tinh Không》.

“Anh muốn ngồi suy ngẫm một chút, em trai của anh vậy mà lại có thể viết tiểu thuyết…..”

“Hồi đó ông nội của chúng ta ngay cả giấy bảo lãnh đều không viết được…..”

Ông nội Khương nghe vậy thì vô cùng không vui nói: “Này, này, này, cháu đang nói lung tung gì thế? Cháu mới là kẻ phải viết giấy bảo lãnh.”

Ông nội Khương thật muốn đánh cho thằng cháu thứ hai này một trận.

“Rõ ràng tiểu Đồ trông rất giống ông nội nó, cũng chính là ông, sinh ra đã có năng khiếu văn học rồi."

Khương Lôi Ngạn nghe vậy chỉ cười vài tiếng ‘ha hả’.

“Cháu tốt hơn hết mau chóng đi tìm vợ đi!”

*

Sau khi Khương Ninh Phong chấp nhận sự thật rằng em trai út đã viết một quyển sách, anh gọi điện thoại đến nói chuyện một lúc lâu với Khương Lôi Ngạn, sau đó phát biểu một chút cảm nghĩ của người làm anh về chuyện này.

“Loại cảm giác này thật khó mà diễn tả thành lời, giống như là vừa mới ngủ dậy, phát hiện em trai mình vậy mà lại trở thành nhà văn rồi.”

Khương Ninh Phong: “Nhà của chúng ta vẫn có một chút tài năng về văn học.”

Khương Lôi Ngạn: “......Lời này nói ngoài, đến cả bố mẹ chúng ta cũng không tin.”

“Bố mẹ biết việc này không?”

“Bọn em chưa kể.”

“Vậy anh phải gọi điện báo cho hai người họ biết mới được…..Sau khi biết quyển sách này là do em mình viết, sao anh càng đọc càng cảm thấy khó chịu càng thấy kỳ cục nhỉ.”

Khương Lôi Ngạn cúp điện thoại, vẫn cảm thấy bản thân trước tiên phải ngồi im lặng một lúc,

“Em dâu, em đọc tiểu thuyết do chồng em viết xong có cảm nhận được loại cảm giác giống của anh không?”

Tô Hiểu Mạn tò mò hỏi: “Anh hai, chẳng lẽ anh phát hiện ra việc gì sao?”

Trái tim cô nghe vậy thì lo lắng treo lên cao.

Chẳng lẽ anh hai đột nhiên chợt nhận ra điều gì?”

Khương Lôi Ngạn vỗ đùi một cái.

“Anh cảm thấy nhân vật tướng quân trong tiểu thuyết hoàn toàn dựa theo hình tượng của anh để viết?”