Câu "Để cậu ấy nói" được thốt lên với âm thanh vô cùng bình tĩnh, nhưng cũng vì quá bình tĩnh mà khiến Quý Trạch cảm thấy toàn thân cứng đờ.
Anh ta không dám nhìn vào sắc mặt của chú nhỏ. Thân hình vững chãi của Quý Đạc cũng cứng đờ ngay tại chỗ.
Nhưng mọi chuyện đã đến nước này, Quý Đạc vốn không phải là người hay trốn tránh. Anh đặt miếng tôm đã bóc xong vào bát của Lâm Kiều, nhìn cô chăm chú: "Để anh nói."
Sự thật đã bị ép ra, ai nói cũng như nhau. Lâm Kiều khẽ gật đầu, tỏ vẻ không quan tâm.
Quý Đạc rũ mắt lau tay: "Hồi đó có một vài lời đồn nói em là người nhà định gả cho anh. Em sống trong nhà họ Quý là vì chuyện tốt sắp đến gần, chuẩn bị kết hôn. Em cũng biết tính bố rồi, một khi đã hứa với ông nội em là sẽ chăm sóc em suốt đời, thì chắc chắn bố không thể thất hứa."
Điểm này Lâm Kiều tin. Nếu đổi lại là bất kỳ ai khác, sau khi nhận được thư của Lâm Thủ Nghĩa, chưa chắc họ đã sẵn lòng thực hiện hôn ước.
Nhưng ông cụ Quý lại không hề do dự. Trước khi biết rõ sự thật, ông cụ đã để Quý Đạc đưa cô về nhà giải quyết vấn đề, còn viết sẵn giấy giới thiệu cho cô.
"Chuyện đã thành ra thế này, để Quý Trạch cưới em là không thể, và em cũng sẽ cảm thấy rất khó xử nếu tiếp tục ở trong nhà họ Quý. Bố mẹ không muốn em phải sống ở Yến Đô mà không có chỗ đứng, vì vậy mới để anh cưới em, và anh đã đồng ý."
Quý Đạc vẫn giữ phong cách nói chuyện ngắn gọn, chỉ nêu sự thật mà không mang theo chút cảm xúc nào.
Lâm Kiều hiểu được quyết định của ông cụ Quý, nhưng...
"Sao lúc đó không ai nói thẳng với em? Dù là chuyện Quý Trạch không đồng ý hay những lời đồn, hoặc việc đổi hôn ước, tại sao không ai nói gì với em?"
Đối với Lâm Kiều lúc ấy, kết hôn quả thật là lựa chọn tốt nhất, nhưng nếu nhà họ Quý nói rõ rằng họ không đồng ý, cô cũng sẽ không cố chấp ép mình vào.
Nhưng từ ông cụ Quý, Từ Lệ, cho đến Quý Đạc - người cuối cùng quyết định kết hôn với cô, chưa từng có ai nói điều gì. Cô vẫn luôn nghĩ rằng cuộc hôn nhân này là sự đồng thuận từ hai phía.
Quý Đạc bị hỏi đến im lặng.
Anh không thể nói rằng sợ Lâm Kiều sau này khó xử với gia đình anh cả, vì anh biết rằng ông cụ Quý còn một lý do khác chưa nói: muốn che đậy sự xấu hổ của gia đình anh cả.
Mười ngón tay dù ngắn dài khác nhau, nhưng cắn vào ngón nào cũng đau. Người lớn tuổi luôn mong gia đình hòa thuận, có thể không rạn nứt thì tốt nhất đừng để rạn nứt. Nếu Lâm Kiều biết rõ chuyện này, từ lúc bước vào nhà, cô và gia đình anh cả đã là đối địch, và gia đình ấy mãi mãi không thể có ngày hòa hợp.
Nhưng ông cụ Quý dù tính toán đến đâu, cũng không tránh khỏi việc Diệp Mẫn Thục đổ dồn ánh mắt lạnh lùng về phía Lâm Kiều, rồi càng lúc càng quá quắt, cuối cùng buộc anh phải tự tay đưa anh trai cả của mình ra khỏi cuộc chơi.
Anh chỉ nhìn Lâm Kiều, nói: "Chuyện này là lỗi của nhà anh, đã khiến em phải chịu thiệt thòi." Anh không nói ai là người quyết định giấu cô.
Nhưng không nói thì Lâm Kiều cũng hiểu được. Nếu đó là quyết định của anh, không liên quan đến người khác, thì anh đã nhận hết lỗi về mình ngay từ đầu.
Gần một năm sống cùng nhau, cô cũng hiểu khá rõ tính cách của Quý Đạc. Anh có trách nhiệm, giữ lời hứa và nặng tình cảm. Nếu không như vậy, anh sẽ không còn chăm lo cho ông cụ Cố sau khi Cố Thiếu Bình mất, không tìm kiếm người thân cho ông ấy, cũng như không cố gắng tìm ra sự thật về cái chết của Cố Thiếu Bình.
Nhưng nếu là người được anh bảo vệ, cô sẽ cảm thấy yên tâm. Nhưng nếu là người bị giấu giếm, thì thật khó để không cảm thấy tức giận.
Một số chuyện đã hỏi, Lâm Kiều quyết định làm rõ một lần cho xong: "Lời đồn khi đó là có người cố tình lan truyền, đúng không?"
Câu hỏi này khiến gương mặt Quý Trạch đỏ lên, nhưng lần này anh ta không tránh né: "Là mẹ cháu cố ý truyền ra, bà muốn phá hỏng hôn sự này. Nhưng cũng không thể đổ hết lỗi cho bà, lỗi là do cháu. Lúc đó nếu cháu đồng ý ngay hoặc nói rõ với thím, có lẽ đã không có những chuyện sau này."
Chuyện kinh doanh cũng vậy, nếu anh ta quyết đoán như chú của mình, khi mẹ anh ta phát hiện ra thì đã không thể thay đổi được gì. Vậy mà kéo dài đến mức khiến bố anh ta bị điều đi xa.
Anh ta rót đầy ly rượu cho mình, nâng lên trước mặt Lâm Kiều: "Xin lỗi, cả nhà chúng cháu đều nợ thím một lời xin lỗi."
"Vậy là chuyện này đã giải thích xong chưa?" Lâm Kiều nhìn qua hai người, rồi đứng dậy, "Hai người cứ ăn đi, tôi đến nhà ăn."
"Kiều Kiều." Quý Đạc lập tức đứng dậy theo.
Rồi đến lượt Quý Trạch luống cuống: "Thím, cháu..."
"Hai người ném cho tôi một quả bom lớn như vậy, ít nhất cũng phải để tôi tiêu hóa chứ?" Lâm Kiều cắt ngang lời anh ta, bước tới bồn rửa rửa tay.
Rửa xong, cô lau tay, lấy áo khoác ở giá ngoài cửa rồi đi ra ngoài.
Nhìn theo dáng người thon thả dần xa, cả hai chú cháu đứng im lặng hồi lâu.
"Xin lỗi, có lẽ cháu lại làm hỏng mọi chuyện rồi." Một lúc sau, Quý Trạch cúi đầu xuống, giọng tràn ngập hối hận và buồn bã.
Quý Đạc vẫn nhìn chằm chằm ra hướng cổng: "Cô ấy không giận cháu, mà giận chú vì đã giấu cô ấy suốt thời gian qua."
Thực tế, điều khiến Lâm Kiều tức giận chính là việc này. Dù Quý Trạch có đồng ý hay không, người cô kết hôn vẫn là Quý Đạc, anh mới là người bên gối của cô.
Cô hiểu lý do anh làm vậy. Khi trong gia đình có chuyện không hay, chẳng ai muốn để một người ngoài biết, nhất là một người vợ mới chưa quen thân. Bố mẹ muốn che giấu, Quý Đạc đồng ý, nên anh không thể nói ra mà đẩy bố mẹ mình vào thế khó xử.
Hiểu là một chuyện, nhưng không có nghĩa cô sẽ không giận.
Việc đổi hôn ước, cả nhà họ Quý đều biết, chỉ giấu mỗi mình cô. Điều này khiến cô cảm thấy như họ hợp sức coi cô là kẻ ngốc.
Trước đây, Quý Đạc chỉ muốn làm đối tác với cô thì cũng không sao. Nhưng một khi anh muốn bước qua ranh giới đó, lại vẫn giấu cô chuyện này, chẳng lẽ anh nghĩ cô là kiểu người sẽ cho rằng bị lừa dối cả đời cũng là một hạnh phúc sao?
Ngay từ nhỏ, Lâm Kiều không thừa hưởng chút tính lãng mạn hay mơ mộng nào từ bố mẹ. Nếu cô chỉ có sự ngây thơ và lãng mạn, thì chắc chắn cô đã suy sụp từ những ngày thơ ấu, lúc cô khao khát được yêu thương nhất.
Cũng may là cô không phải người dễ sa vào tình cảm, nếu không, khi đã chìm đắm vào mà sau này phát hiện ra sự thật, cô không chỉ tức giận mà có lẽ sẽ còn đau lòng hơn. Dĩ nhiên, kiểu người quá yêu có thể tự tìm lý do để bào chữa cho đối phương.
Cơn gió đầu xuân buổi chiều vẫn còn chút lạnh lẽo. Lâm Kiều bước ra ngoài trong ánh hoàng hôn, chỉ đi một lát mà lòng đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Chẳng phải chỉ là nhận sai người sao?
Chẳng phải chỉ là bị giấu giếm suốt thời gian qua thôi sao?
Cô đến nhà họ Quý để thực hiện hôn ước này vốn không phải để tìm một người bạn đời lý tưởng, dù sao nhà họ Quý cũng đã giúp cô, nên cô nợ họ một ân tình.
Về những chuyện khác, khi đã nói rõ ra thì không bằng nói thẳng hết cho rõ ràng.
Khi Lâm Kiều trở về, Quý Trạch đã rời đi, trong bếp chỉ còn ánh đèn vàng mờ nhạt, Quý Đạc vẫn ngồi đó như thể đã đợi cô từ lâu.
Nghe tiếng bước chân cô, anh ngẩng đầu lên, "Về rồi à."
Lâm Kiều đáp "Ừ" rồi bước tới ngồi xuống, phát hiện ngoài tiền và sổ sách trên bàn, còn có một bản hợp đồng.
"Đây là bản hợp đồng do Quý Trạch lập," Quý Đạc liếc nhìn theo ánh mắt cô, "Nó đã đăng ký giấy phép kinh doanh và bắt đầu xây dựng nhà máy."
Lâm Kiều cầm lên xem qua, có lẽ vì cảm thấy áy náy, Quý Trạch chia cho cô bốn phần lợi nhuận, trừ đi một phần chia cho các nhân viên cũ, anh ta chỉ còn lại năm phần.
"Uống chút nước ấm đi," Quý Đạc đưa cho cô một cốc nước, thấy cô không nhận, anh đặt nó lên bàn trước mặt cô.
Thực ra đây là dấu hiệu muốn làm lành, về chuyện vừa xảy ra, anh vẫn muốn nói chuyện rõ ràng với cô. Edit: FB Frenalis
Nhưng Lâm Kiều không chạm vào cốc nước đó, cũng đặt hợp đồng xuống, "Cuộc hôn nhân này với anh có phải là một gánh nặng không?"
Câu hỏi quá bất ngờ khiến Quý Đạc phải trầm mặc một lúc. Nhưng anh nhanh chóng nhìn thẳng vào cô, ánh mắt trầm lắng và trực diện, "Em muốn nghe sự thật chứ?"
"Dĩ nhiên là sự thật," Lâm Kiều không né tránh mà nhìn thẳng vào mắt anh, "Giả dối thì gần một năm qua em nghe không ít rồi."
Quý Đạc đáp, "Có chút, nhưng không phải do em, mà là do hôn nhân này. Dù sao, nó vốn không nằm trong kế hoạch của anh."
Anh không phải người có nhu cầu tình cảm lớn, cũng không bận tâm quá nhiều đến chuyện hôn nhân và gia đình. Anh thà dành nhiều thời gian và công sức cho công việc. Giao hôn ước này cho anh chẳng khác gì phá vỡ kế hoạch ban đầu, làm rối loạn nhịp sống của anh, khiến anh phải gánh thêm một lớp trách nhiệm và thêm một tầng ràng buộc.
Nhưng dù sao chuyện này là lỗi của nhà họ Quý đối với Lâm Kiều, không phải Lâm Kiều có lỗi với họ nên anh không thể đổ lỗi lên cô.
Hơn nữa, sau gần một năm sống chung, anh cũng không còn coi cuộc hôn nhân này là gánh nặng nữa.
Nhưng Lâm Kiều lại hỏi anh, "Nếu như nó không nằm trong kế hoạch của anh, thì anh có muốn quay lại cuộc sống ban đầu không?"
Câu hỏi như dội một gáo nước lạnh, còn lạnh lẽo hơn cả câu "Để cậu ấy nói" khi Lâm Kiều phát hiện sự thật. Quý Đạc lần đầu tiên phải hỏi một câu vô nghĩa, "Ý em là gì?"
Lâm Kiều vẫn bình tĩnh, "Em đã nghĩ kỹ rồi, thực ra mục đích của em khi thực hiện hôn ước này cũng không hẳn là trong sáng, em cũng không có quyền đòi hỏi anh hay nhà họ Quý điều gì. Nếu anh cảm thấy cuộc hôn nhân này là một gánh nặng, chúng ta có thể mỗi người nhượng bộ một bước. Công thức này xem như món quà cảm ơn em dành cho gia đình anh."
Nếu Quý Đạc là nhân vật chính trong câu chuyện, sau này chắc chắn sẽ ly hôn với cô, thì mối quan hệ của họ chỉ là một sự hợp tác để đôi bên cùng có lợi, không có gì đáng bàn.
Nhưng anh không phải, điều đó có nghĩa là Quý Đạc đã bị áp đặt, bị ép vào cuộc hôn nhân này. Bất kể người ép anh là Lâm Kiều hay là ông cụ Quý, thì nó đều bắt đầu từ một sai lầm. Nếu đó đã là một sai lầm ngay từ đầu, thì tại sao phải tiếp tục để cả hai bên đều không thoải mái?
Lâm Kiều nhìn Quý Đạc, chờ đợi câu trả lời của anh. Không ngờ anh lại nhìn cô rất lâu, rồi đột nhiên bật cười, có chút tức giận, "Em thật sự không hiểu hay chỉ đang giả vờ không hiểu?"
Ánh mắt anh lướt qua bản hợp đồng, rồi đột ngột dựa vào bàn ăn, ép cô bằng ánh mắt đầy quyết đoán, "Chưa bàn đến chuyện anh đã đồng ý kết hôn, anh chưa bao giờ có ý định ly hôn. Nếu anh thật sự thấy đây là gánh nặng, anh hoàn toàn có thể để em ở nhà mà chẳng cần quan tâm đến cảm xúc của em làm gì."
"Vậy sao lúc anh giấu em nhiều chuyện như thế, cũng chẳng thấy anh quan tâm đến cảm xúc của em?"
Lâm Kiều ngẩng đầu lên nhìn anh, khí thế không hề yếu đi, khiến biểu cảm Quý Đạc cứng lại, không nói nên lời.
"Còn nữa, anh nói hôn nhân là một điều nghiêm túc, không nên dễ dàng nhắc đến chuyện ly hôn. Nhưng cuộc hôn nhân nghiêm túc này từ đầu đã được xây dựng trên sự che giấu."
Cô bình thản tiếp tục nói. Lần này Quý Đạc hoàn toàn cạn lời, nhìn cô trong một lúc lâu rồi giọng anh cũng trầm xuống, "Đây là lỗi của anh, em muốn anh làm gì mới nguôi giận?"
Câu này không phải là muốn giảng hòa, mà là đang dỗ dành cô. Nếu cấp dưới của anh nghe được, có lẽ sẽ nghĩ rằng anh đã bị ai đó xuyên không nhập vào.
Nhưng trên mặt Lâm Kiều chẳng có chút động lòng nào, cô ngẩng đầu lên hỏi ngược lại, "Anh phải làm thế nào mới chịu ly hôn?"
"Không ly hôn, không bao giờ."
Lâm Kiều đã biết Quý Đạc lâu như vậy, chưa bao giờ thấy anh trả lời nhanh đến vậy, còn là hai câu phủ định liên tiếp.
Xem ra anh thật sự không có ý định ly hôn, mà anh không cờ bạc, không bạo lực gia đình, không ngoại tình, không phạm sai lầm nghiêm trọng, chỉ cần anh không đồng ý, hôn nhân quân đội này của họ sẽ không thể tan vỡ.
Lâm Kiều nhìn anh, anh cũng nhìn cô, hai vợ chồng không ai nhượng bộ, mắt không chớp.
"Thế thì cứ vậy đi," Lâm Kiều không định hôm nay phải tranh cãi cho ra kết quả, "Dù sao thì nhà họ Quý đã giúp đỡ em, em luôn cảm kích."
Nói xong cô đứng dậy, cầm theo hợp đồng, sổ sách và tiền, khẽ nghiêng người lách qua cánh tay anh, bước lên lầu.
Khi Lâm Kiều rời đi, căn bếp nhà Quý Đạc bỗng trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ, ngay cả cốc nước ấm mà anh vừa rót cho cô cũng dần nguội lạnh. Chỉ mới vài ngày trước, tại chính nơi này, Lâm Kiều còn nhảy dựng lên để giành lấy chiếc máy ảnh, không cho anh chụp những bức ảnh xấu của cô. Vậy mà giờ đây, cô lại ngồi đối diện anh bàn chuyện ly hôn.
Quý Đạc nhìn xuống ngực mình, nơi bị máy ảnh đè vào trước đó, đột nhiên thấy thèm một điếu thuốc. Anh sờ vào túi áo nhưng chỉ tìm thấy sự trống rỗng. Lúc này, anh mới nhớ rằng hai điếu cuối cùng đã bị cháu trai xin mất. Không còn lựa chọn, anh ngồi xuống cạnh bàn, cầm lấy con tôm mà mình đã bóc sẵn cho Lâm Kiều lạnh lùng bỏ vào miệng nhai một miếng. Vị hải sản lạnh ngắt khiến nó càng thêm tanh nồng, làm anh nhíu mày, nhưng rồi vẫn ăn hết số tôm trong bát của cô.
Lúc anh đang rửa bát, từ ngoài cầu thang vang lên tiếng bước chân. Lâm Kiều lại đi xuống. Gần như ngay lập tức, ánh mắt của Quý Đạc hướng về phía cô. Lâm Kiều hỏi: "Anh có số của Tiểu Trạch không?"
"Em hỏi làm gì?" Giọng Quý Đạc trở nên lạnh hẳn.
Lâm Kiều dường như không để ý đến sự thay đổi này, bình thản đáp: "Không phải Trần Chiêu Nam đang làm việc cho cậu ấy sao? Nhờ cậu ấy cho em mượn Trần Chiêu Nam vài ngày. Em sẽ trả công."
"Em có việc gì sao?" Quý Đạc hỏi ngay lập tức, nhưng lại bị Lâm Kiều trả lời một cách lạnh nhạt bằng một từ "Ừm" mà chẳng buồn giải thích thêm. Không còn cách nào khác, anh lau khô tay rồi giúp cô gọi cho Quý Trạch.
Quý Trạch vừa mới gây ra một rắc rối lớn, nên tất nhiên anh ta lập tức đồng ý ngay: "Tiền công không cần thím phải trả, thím cứ dùng người thoải mái."
Lâm Kiều kiên quyết: "Nói thế không được. Tiền của ai, người đó làm việc."
Quý Trạch bèn hỏi xem cô cần người vào lúc nào và nơi nào, sau khi mọi việc được sắp xếp xong, điện thoại trả lại tay Quý Đạc. Quý Trạch ngập ngừng hỏi chú nhỏ: "Bản hợp đồng đó, thím có hài lòng không?"
Hài lòng ư? Quá hài lòng ấy chứ! Đến mức cô còn định lấy nó làm món quà cảm ơn trước khi ly hôn với anh.
Quý Đạc bực mình cúp máy cái "rầm".
Lâm Kiều cần người giúp bởi vì triển lãm sắp khai mạc, cô phải chuẩn bị phần sân khấu của mình, nhưng bản thân lại không có thời gian rảnh. Trong gần một năm ở Yến Đô, người mà cô quen biết đều đã có công việc riêng, không ai có thể giúp đỡ, ngoại trừ hàng xóm Lưu Thúy Anh và Trần Chiêu Nam. Ban ngày, cô đã nhờ Lưu Thúy Anh giúp, chị ấy vui vẻ đồng ý ngay, còn bảo rằng sẽ thông báo với lữ trưởng Lương và Quân Tử để hai người đó ăn cơm ở căn tin vào mấy ngày tới.
Có thêm Trần Chiêu Nam hỗ trợ, hai người phối hợp với nhau cũng đủ để sắp xếp mọi thứ.
Đêm đó, lần đầu tiên sau khi kết hôn, trên giường của hai người xuất hiện hai chiếc chăn. Chiếc chăn lớn vẫn là của Quý Đạc, còn Lâm Kiều lấy thêm một cái nhỏ cho mình. Quý Đạc đứng bên giường nhìn một lúc lâu, vừa định nói gì đó thì Lâm Kiều đã nhắm mắt lại.
Mấy ngày sau đó cũng vậy. Ban ngày mọi chuyện diễn ra bình thường như chưa có gì xảy ra, nhưng đến tối, hai người lại đắp chăn riêng ngủ mỗi người một góc. Thái độ của Lâm Kiều cũng quay lại như lúc họ mới kết hôn, thậm chí còn như khi họ mới quen biết, lịch sự, dứt khoát, không vượt quá giới hạn, lời nói và hành động của cô không bao giờ khiến ai cảm thấy khó xử.
Quý Đạc hỏi cô có cần dùng xe không, cô cảm ơn nhưng từ chối. Anh nói anh rảnh vào Chủ Nhật, có cần anh giúp gì không, cô lại trả lời người đã đủ rồi, và cảm ơn anh lần nữa.
Quý Đạc nhận ra rằng trong nửa năm kết hôn vừa qua, không chỉ anh thay đổi, mà Lâm Kiều cũng thay đổi rất nhiều. Đặc biệt là sau khi hai người chia sẻ câu chuyện về gia đình nhà họ Cố, cô bắt đầu dần hiểu được suy nghĩ của anh. Đáng tiếc, xây dựng thì khó, nhưng đổ vỡ thì dễ dàng biết bao.
*****
Ngược lại với sự lúng túng của Quý Đạc, Lâm Kiều bận rộn đến mức không có thời gian để ý đến tâm trạng của anh. Hội chợ triển lãm kéo dài ba ngày, vì mới lần đầu tổ chức nên quy mô không lớn, chủ yếu là các tỉnh tham gia.
Lâm Kiều được trường giới thiệu, và được sắp xếp triển lãm cùng các trường đại học lớn ở Yến Đô. Trước gian hàng của cô là các đại học danh tiếng như Thanh Bắc Lý Công, còn cô thì đại diện cho một trường trung học nhỏ. Dù gian hàng không lớn, nhưng ai đi ngang qua đều không thể không ngoái nhìn.
Lưu Thúy Anh đến giúp đỡ, chưa bao giờ thấy sự việc tầm cỡ như vậy. Bình thường ở nhà, bà ấy nói năng rất to, nhưng ở đây lại dè dặt, lo lắng hỏi: "Nhiều người quá, tôi có làm hỏng việc không?"
Trong triển lãm, không chỉ có sản phẩm mà còn có cả cách sử dụng và hiệu quả của chúng. Lưu Thúy Anh và Trần Chiêu Nam chịu trách nhiệm trình diễn các cách sử dụng khác nhau. Lâm Kiều mỉm cười trấn an: "Ban giám khảo còn chưa tới, bây giờ chỉ là những người vào xem miễn phí thôi. Chị không cần phải lo lắng."
Lưu Thúy Anh gật đầu đồng ý: "Đúng rồi, họ chẳng mất tiền vé, cũng chẳng chấm điểm cho cô, việc gì mà phải căng thẳng?"
Sau khi thoải mái hơn, bà ấy mới nhận ra Trần Chiêu Nam, người vẫn đang im lặng làm việc bên cạnh, rất chăm chỉ. "Con bé này siêng thật."
Trần Chiêu Nam chỉ cười, Lưu Thúy Anh lại nói với Lâm Kiều: "Em tìm đâu ra con bé Trần chăm chỉ thế, nó còn giỏi hơn tôi hồi trẻ nữa."
Đang bận rộn, bỗng có người đi qua gian hàng rồi quay lại hỏi: "Cái này là ai phát minh?"
Đó là một người đàn ông trung niên đầu hói, trông khoảng gần bốn mươi tuổi. Lưu Thúy Anh và Trần Chiêu Nam đều nhìn Lâm Kiều, ông ta cũng ngạc nhiên hỏi: "Cô phát minh ra sao?"
Không chỉ ông ta mà ngay cả Lưu Thúy Anh và Trần Chiêu Nam lúc biết tin cũng vô cùng sửng sốt. Đặc biệt là Trần Chiêu Nam, người làm việc ở nhà máy xà phòng lỏng, rất rõ quy mô của nhà máy và số lượng sản phẩm bán ra mỗi ngày, không ngờ rằng công thức này lại xuất phát từ Lâm Kiều.
Tuy nhiên, họ chỉ đơn thuần là ngạc nhiên, còn người đàn ông đầu hói kia, sau khi thấy Lâm Kiều còn trẻ như vậy, ánh mắt lóe lên sự toan tính. Ông ta tiến sát đến gần cô, giơ ba ngón tay lên và hạ giọng: "Tôi trả giá này, cô bán công thức cho tôi thế nào?"
Ba ngón tay của ông ta, rõ ràng không phải là ba phần lợi nhuận của Quý Trạch. Lâm Kiều mỉm cười: "Công thức này tôi không bán."
"Vậy thì thôi." Ông ta thêm năm ngón tay khác, "Cô làm giáo viên lương được bao nhiêu? Giá này tương đương vài năm lương của cô rồi. Tôi chỉ muốn đầu tư một chút thử vận may thôi, liệu nó có hiệu quả hay không còn chưa biết. Cô không bán, tôi sẽ đi tìm người khác."
Rõ ràng ông ta đến hội chợ triển lãm này để tìm vận may, xem có phát minh nào tiềm năng nhưng chủ nhân của nó lại không nhận ra giá trị thật.
Lâm Kiều không phải là kỹ sư hay kỹ thuật viên của đơn vị lớn nào, cũng không phải là sinh viên của trường đại học danh tiếng nào, chỉ là một giáo viên trung học nhỏ bé, nên bị để ý cũng là chuyện bình thường.
Cô không muốn lãng phí thời gian với đối phương nữa, đang định quay đi thì bên cạnh bỗng có người lên tiếng: "Đừng bán, phát minh này của cô rất có ích đấy."
Cả hai người đều quay lại nhìn, bao gồm cả Lưu Thúy Anh và Trần Chiêu Nam đang bận rộn ở đầu kia, phát hiện người vừa nói là một ông già nhỏ tầm năm mươi tuổi.
Sở dĩ mới năm mươi mà đã bị gọi là "ông già nhỏ" chủ yếu là vì người này bề ngoài không mấy nổi bật, ăn mặc cực kỳ giản dị, thoạt nhìn giống hệt một nông dân vùng ngoại ô Yến Đô.
Bị phá đám bất ngờ, người đàn ông đầu hói rõ ràng không hài lòng: "Ông từ đâu chui ra mà nói thứ này có ích? Ông có hiểu gì không?"
Ông già nhỏ cũng chẳng thèm để ý, chỉ nhìn Lâm Kiều, "Cô dạy hóa học đúng không?"
Lâm Kiều gật đầu, ông già nhỏ liền nhìn sang quá trình tẩy dầu bên cạnh, "Cô làm nhũ hóa rất nhanh, mà lại không phá hỏng cấu trúc ban đầu của vật liệu, thứ này có thể ứng dụng vào nhiều lĩnh vực lắm, đừng bán bừa."
Như sợ Lâm Kiều còn trẻ, không hiểu rõ nên ông ấy nói tiếp: "Nếu cô không chắc chắn, tôi có thể giới thiệu cho cô một người đáng tin cậy..."
Chưa kịp nói hết câu thì bị ông đầu hói cắt ngang, "Tôi biết ngay ông cản cô ấy bán là vì cũng muốn thứ này, định đến cướp mối chứ gì."
Đầu hói cười lạnh, "Ông không biết quy tắc à, đang thương lượng giá thì không được xen vào, ông phá hoại như thế không sợ à?"
Ở Yến Đô, khi đang bàn giá, quy tắc là không ai được chen ngang, càng không được cố ý phá hoại, nhưng Lâm Kiều không nghĩ ông già nhỏ này cũng đến để làm ăn.
Cô mỉm cười hỏi: "Ông có làm trong lĩnh vực này không?"
Câu hỏi khiến ông già nhỏ nhìn cô thêm một cái, trong mắt lộ ra một chút ý cười.
Đúng lúc ấy, một giọng nói quen thuộc vang lên ở phía không xa: "Tiểu Nghiêm?"
Lâm Kiều ngẩn ra, ông già nhỏ đã quay lại, cười nói với người mới đến: "Cô giáo Từ, cô cũng đến xem triển lãm à?"
Người mới đến chính là Từ Lệ, chỉ có điều bà và ông cụ Quý đã một thời gian không ở Yến Đô, nên Lâm Kiều không có cơ hội nói với cô về việc mình đến tham gia triển lãm. Làm sao bà lại xuất hiện ở đây?
Ánh mắt của Lâm Kiều theo bản năng lướt qua đám đông, quả nhiên không xa phía sau cô là một bóng dáng cao lớn quen thuộc.
Lời tác giả:
Dạo này phần bình luận sôi động quá, để tôi nói rõ chút nhé, thật ra tôi không hề kéo dài truyện đâu. Cốt truyện đúng ra phải đến mức này mới có thể bùng nổ.
Dù gì thì cả nam và nữ chính đều rất độc lập, có chính kiến, lại rất tài năng. Hai người như thế thật ra không thích hợp ở bên nhau, nếu muốn ở bên nhau thì phải có người phá bỏ một phần bản thân để thích nghi với người kia. Mà mẹ của nữ chính sẽ không bao giờ để cô là người phải chủ động hy sinh, vậy nên chỉ còn nam chính phải làm điều đó thôi.
Chỉ khi nam chính rung động trước, yêu nữ chính, rồi nghĩ rằng mình sẽ dần dần làm cô xiêu lòng, thì việc tiết lộ chuyện này mới có thể gây ra tác động mạnh nhất đối với anh.
Với tính cách của nam chính, nếu anh thật sự hứa hẹn rồi lại âm thầm nói với nữ chính, thì nhân vật của anh sẽ sụp đổ ngay. Hai người này cần thời gian để từ từ mài giũa lẫn nhau.