Quý Đạc vừa lúc cũng đang nhìn Lâm Kiều, chỉ thoáng nhìn qua nhưng ánh mắt hai người đã chính xác chạm vào nhau.
Chỉ có điều Lâm Kiều nhanh chóng dời mắt, nhìn về phía Từ Lệ đang bước đến.
Từ Lệ mỉm cười trò chuyện với ông già nhỏ, "Đây chẳng phải là con dâu cô đang tham gia triển lãm sao? Cô đến xem thế nào."
"Con dâu cô cũng tham gia triển lãm à?" Ông già nhỏ có chút ngạc nhiên.
Từ Lệ mỉm cười gật đầu, nhìn Lâm Kiều ở bên cạnh, "Đây là con dâu cô, Lâm Kiều."
Rồi quay sang giới thiệu với Lâm Kiều: "Đây là Nghiêm Mậu Sơn, giáo sư khoa Hóa của Đại học Thanh Hoa."
Lâm Kiều đã đoán người này chắc không phải chỉ có vẻ ngoài bình thường như vậy, nhưng không ngờ lại là giáo sư của Đại học Thanh Hoa. Người đàn ông đầu hói kia thì càng không ngờ tới.
Nhân lúc không ai để ý, ông ta vội vàng lẻn khỏi khu triển lãm.
Lâm Kiều liếc thấy nhưng không để ý, chỉ lịch sự chào hỏi: "Chào giáo sư Nghiêm, cảm ơn ông vì chuyện vừa rồi."
"Không sao, tôi thấy dù không có tôi, cô cũng không đến mức bị thiệt."
Vị giáo sư danh tiếng này ăn mặc như một lão nông thôn đến tham quan triển lãm, rõ ràng là không quá câu nệ những tiểu tiết, chỉ xua tay cho qua chuyện.
Sau khi ông giáo sư Nghiêm đi, Lâm Kiều nghe Từ Lệ kể rằng giáo sư Nghiêm đã thi mấy lần mới đậu vào đại học, từng học lại trong lớp của bà.
"Nếu hồi đó có thi đấu và được bảo đảm, chắc cậu ấy đã tiết kiệm được ít nhất hai năm học."
Từ Lệ mỉm cười kể vài câu, thấy Lâm Kiều không có phản ứng gì quá lớn, liền quay lại gọi con trai: "Qua đây." Sau đó dịu dàng nói với Lâm Kiều: "Để nó ở đây giúp con trông một lát, con đi dạo với mẹ một chút, được không?"
Đối mặt với sự cứng rắn, Lâm Kiều có thể mạnh mẽ hơn cả đối phương, nhưng với sự dịu dàng như thế này, cô khó mà từ chối.
Huống chi, ngoài chuyện giấu cô ra, Từ Lệ vẫn luôn đối xử rất tốt với cô. Cô đoán được lý do bà quay về lần này, nên cũng không từ chối.
Không ngờ vừa đi được vài bước, Từ Lệ bỗng thấp giọng gọi: "Kiều Kiều."
"Mẹ về lần này là để xin lỗi con."
Xin lỗi?
Lâm Kiều quay đầu lại, đối diện với đôi mắt chân thành và dịu dàng của Từ Lệ.
Thấy ánh mắt của cô, Từ Lệ gật đầu, xác nhận rằng Lâm Kiều không nghe nhầm, "Mẹ trở về lần này là để xin lỗi con. Khi quyết định chuyện đó, mẹ đã nghĩ đến nhiều khía cạnh, sợ nói ra lại xấu hổ, sợ gia đình con cả khó xử, sợ con - một cô gái trẻ từ xa chạy đến tìm nơi nương tựa, gia đình chúng ta vừa không hoan nghênh lại còn đồn thổi điều không hay về con. Nếu con biết chuyện chắc sẽ buồn, thậm chí không thể ở lại nhà này. Lúc ấy mẹ nghĩ, dù gì con cũng sắp kết hôn với thằng hai, nên chẳng cần phải nói ra. Nhưng việc cả nhà đều biết mà chỉ giấu mình con là không công bằng với con."
Từ Lệ nắm tay Lâm Kiều, "Chúng ta đã coi thường con. Thực ra, con là đứa có tính cách kiên cường. Nếu hồi đó nói rõ với con, chưa chắc con đã buồn. Ngược lại, việc giấu giếm con, làm như cả nhà coi con là người ngoài, mới là điều khiến con tổn thương và cảm thấy xa lạ."
Có lẽ chỉ có người phụ nữ trong cùng hoàn cảnh mới có thể thật sự thấu hiểu, những lời của Từ Lệ còn sâu sắc hơn nhiều so với tất cả những gì Quý Đạc từng nói. Lâm Kiều không phải kiểu người yếu đuối mong manh. Thay vì sự bảo vệ xây dựng trên nền tảng dối trá, cô chỉ cần sự tôn trọng.
Nếu bố mẹ chồng đối xử tệ hơn một chút, giống như Diệp Mẫn Thục đã làm, thì khi sự việc vỡ lở, cô cũng chẳng phản ứng mạnh. Dù sao cô chưa bao giờ thực sự coi họ là gia đình. Edit: FB Frenalis
Điều tồi tệ nhất là khi bạn xem người ta là người thân quan trọng, nhưng quay lại nhìn, họ chỉ coi bạn như một kẻ ngốc.
Lâm Kiều trầm mặc hồi lâu, không tiếp lời ngay mà hỏi: "Có phải là Quý Đạc mời mẹ về không?"
Nghe câu hỏi, trong lòng Từ Lệ thở dài. Lâm Kiều là người có chính kiến, tình cảm yêu ghét rõ ràng. Khi hai vợ chồng bà chăm sóc cô, cô cũng hiếu thuận. Nhưng nếu có ai làm điều bất lợi cho cô, chẳng hạn như chị dâu cả, cô sẽ không ngần ngại đáp trả. Người như cô một khi đã lạnh lòng, muốn làm dịu lại là vô cùng khó khăn.
Từ Lệ lắc đầu, "Nó chỉ nói với chúng ta rằng con đã biết chuyện. Bố mẹ cảm thấy chúng ta làm vậy là không đúng, nhất là bố con, ông ấy thấy nên quay lại xin lỗi con mới là tốt."
Chỉ là để xin lỗi, không phải vì chuyện gì khác. Xem ra Quý Đạc chưa nói với gia đình về việc ly hôn của họ. Với tính cách của người đàn ông đó, chuyện giữa vợ chồng anh chắc chắn không dễ gì đem ra nói với người ngoài.
Lâm Kiều nhắc đến bố chồng, "Còn bố thì sao? Lần này bố không về cùng mẹ ạ?"
"Không, bệnh cao huyết áp của ông ấy lại tái phát." Từ Lệ có chút bất lực, "Chuyện dịp Tết chắc con cũng biết rồi đúng không?"
Lâm Kiều gật đầu, khi Quý Trạch thừa nhận anh ta là người đứng ra kinh doanh, cô đã hiểu ra mọi chuyện. Chắc chắn Diệp Mẫn Thục đã biết và tức đến phát bệnh.
Từ Lệ thở dài, "Hồi đó huyết áp của ông ấy không tốt, chuyện điều chuyển chức vụ của thằng cả vừa ổn định, ông ấy mới dám thả lỏng. Dạo này huyết áp lại lên cao, nên mẹ không muốn làm ông ấy thêm mệt. Chút nữa rời khỏi đây, mẹ sẽ quay về ngay."
"Vậy mẹ nên về sớm đi ạ, nếu cần thì đưa bố về Yến Đô để chữa trị."
"Ừ, mẹ biết rồi." Từ Lệ gật đầu, "Nếu con đoạt giải, nhớ báo tin cho bố mẹ nhé."
Lâm Kiều đáp ứng, sau đó cùng Từ Lệ dạo quanh một lúc rồi trở lại khu vực triển lãm. Nhưng cuộc nói chuyện ít đi hẳn so với trước kia.
Khi họ quay lại, Quý Đạc vẫn đang đứng đó. Đúng kiểu một vị lãnh đạo xuống kiểm tra, nhưng khi thấy hai người họ, khí thế bỗng nhiên giảm hẳn.
Anh nhìn về phía Lâm Kiều trước, thấy cô cúi đầu đang trò chuyện với Lưu Thúy Anh và Trần Chiêu Nam. Rồi lại nhìn mẹ mình, nhận lại cái lắc đầu bất lực từ bà.
Chỉ cần nhìn qua cũng biết, mẹ anh đã ra tay nhưng không giúp được gì. Anh không khỏi giơ tay lên xoa trán.
Nhưng việc anh báo cho bố mẹ về chuyện này không phải chỉ để họ giải quyết vấn đề vợ chồng của anh, mà là để xem thái độ của Lâm Kiều. Khi biết cô không có ý định nhượng bộ, anh cũng không quá đắn đo, chỉ khoác áo quân phục rồi hỏi Lâm Kiều, "Có việc gì anh có thể giúp không?"
"Bố cần người chăm sóc, anh đưa mẹ về đi." Lâm Kiều vẫn không tỏ thái độ lạnh nhạt với anh, nhưng lời nói lại ngầm ý bảo anh rời khỏi.
Quý Đạc đứng đó nhìn cô một lúc lâu, thấy cô bận rộn trò chuyện hết người này đến người khác mà không hề ngước lên nhìn anh.
Từ Lệ thấy sắc mặt con trai không ổn, liền kéo anh đi, "Thôi nào, đừng ở đây gây rối thêm nữa."
Quý Đạc im lặng, đi một đoạn khá xa rồi mới hỏi, "Mẹ đã nói gì với cô ấy?"
"Còn có thể nói gì ngoài xin lỗi chứ?" Từ Lệ nhìn con trai một cái, "Con nghĩ con bé muốn nghe con giải thích à? Lâm Kiều thông minh thế, tại sao nhà mình giấu nó, nó chẳng đoán được sao? Con giải thích dài dòng để làm gì? Muốn nói rằng con không sai, hy vọng nó sẽ hiểu con?"
Bà lại trách anh thêm một câu, rồi nhìn đứa con trai vốn xuất sắc từ nhỏ nhưng lại đang bị rối trí, liền nói thẳng, "Lâm Kiều quan tâm không phải lý do, mà là con, là thái độ của cả nhà khi chọn cách giấu con bé."
Dù có hàng nghìn lý do, việc cả nhà không hỏi qua ý kiến cô mà tự tiện quyết định giấu giếm, là không tôn trọng cô.
"Con thử đặt mình vào vị trí của con bé mà nghĩ xem, nếu con là nó, bị người ta hợp tác lại để giấu giếm, con chịu nổi không?"
Chưa kịp để Quý Đạc trả lời, Từ Lệ đã thay anh đáp, "Với cái tính ưa kiểm soát của con, chỉ cần phát hiện chút dấu vết là không chịu nổi mà điều tra cho rõ ràng rồi đúng không?"
Quý Đạc không thể đáp lại. Dù anh thích kiểm soát mọi thứ nhưng cuộc sống luôn có những điều bất ngờ. Giống như Cố Thiếu Bình và Cố Thiếu Trân, giống như Lâm Kiều.
Dù cuộc hôn nhân với cô là sự tình cờ hay sau này nảy sinh tình cảm, Lâm Kiều luôn là một biến số trong cuộc đời anh, không thể nắm bắt nhưng lại không muốn buông bỏ.
Sau một lúc im lặng, lần đầu tiên anh chủ động hỏi người khác, "Mẹ nghĩ con nên làm gì bây giờ?"
Từ Lệ không phải là người mù mờ, đương nhiên nhận ra vợ chồng anh đang gặp vấn đề. Dù sao, ngoài bố mẹ, người ta không thể tổn thương ai nhiều hơn người bên gối.
"Hãy bỏ đi sự cứng nhắc của con, nghĩ nhiều hơn từ góc độ của Lâm Kiều." Là mẹ, bà hiểu con mình, "Gia đình là nơi nói chuyện tình cảm, ai muốn nghe con ra lệnh hay giảng lý lẽ ở nhà chứ? Anh cả của con tuy mềm yếu, nhưng chị dâu chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi."
Đôi khi đàn ông dễ bị nắm bắt cũng không hẳn là điều tệ với phụ nữ.
Giống như Quý Quân, ông ra gần như nghe lời Diệp Mẫn Thục, chỉ cần bà ta không gây rắc rối, thì chẳng ai phải lo lắng về cuộc sống của bà ta.
Nhưng Quý Đạc lại khác. Anh quá nghiêm khắc, có chuyện lại giữ kín, khiến người ta cảm thấy lạnh lùng, thiếu sự ấm áp. Vì vậy, bà luôn lo Lâm Kiều sẽ phải chịu thiệt thòi.
"Nếu mẹ có con gái, muốn tìm một chàng rể có tiền đồ, chắc chắn mẹ sẽ chọn con. Nhưng nếu muốn con gái mình sống yên vui, mẹ thà chọn anh cả của con."
Đây là lần đầu tiên có người bảo rằng Quý Đạc không bằng anh trai mình, lại còn nói ngay trước mặt anh, và người đó lại chính là mẹ ruột của anh. Anh im lặng không nói gì, nhưng Từ Lệ nói ra những lời này đều xuất phát từ đáy lòng. Bà nhẹ nhàng nói tiếp: "Con nghĩ rằng bao năm qua, mẹ với bố con chưa từng cảm thấy ấm ức sao? Thực ra có lúc, mẹ cũng rất ghen tị với chị dâu con."
Quý Đạc quay đầu nhìn mẹ, thấy trên gương mặt bà hiện lên một nét buồn thoáng qua. Nhưng chỉ là một thoáng thôi, hai người đã bước tới cổng khu triển lãm. Từ Lệ dừng chân, "Đưa đến đây là được rồi. Mẹ biết lòng con bây giờ không ở đây đâu."
Nếu như là ngày trước, với tính cách điềm tĩnh của Quý Đạc, anh sẽ đợi tiễn xong mới quay lại. Nhưng hôm nay anh ngập ngừng rồi nói: "Vậy con quay lại chỗ cô ấy đây. Con thấy bên đó thiếu người."
"Đi đi." Từ Lệ thấy rõ nhưng không nói ra, suy nghĩ một chút rồi nhẹ giọng nói thêm: "Đã kết hôn rồi thì hãy nghiêm túc mà sống tốt với nhau."
Quý Đạc không nói gì, chỉ gật đầu rồi bước đi nhanh hơn một chút. Khi anh đến gần khu vực triển lãm của Lâm Kiều, từ xa đã thấy rất nhiều người mặc đồng phục áo sơ mi trắng, quần xanh, trước ngực còn đeo huy hiệu của trường. Đó chính là học sinh của Lâm Kiều.
Quý Đạc có trí nhớ rất tốt, chỉ cần nhìn qua là nhận ra vài gương mặt quen thuộc. Có con trai của lữ trưởng Lương ở cạnh nhà, có Lý Tiểu Thu, người anh từng gặp ở văn phòng, và còn có cậu nam sinh từng gọi anh là "sư nương" khi gặp tại bệnh viện...
Lưu Thúy Anh cũng không ngờ lại gặp con trai mình ở đây, "Sao con lại đến đây?"
"Con nghe Tề Hoài Văn nói cô Lâm có tham gia triển lãm nên tụi con tranh thủ ngày Chủ Nhật đến giúp cô." Quân Tử gãi đầu ngượng ngùng, rồi quay sang nhìn người đứng bên cạnh.
Người mà cậu nhìn là một thiếu niên có đôi mắt đào hoa, đang đứng cạnh Lâm Kiều, lắng nghe cô giảng giải. Chỉ mới nghe vài lần mà cậu ấy đã nhớ hết.
Các học sinh khác cũng được phân công nhiệm vụ rõ ràng, không chỉ đông đủ mà còn làm việc hiệu quả, khiến Quý Đạc không có gì để làm. Lâm Kiều bị vây quanh bởi nhóm thiếu niên trẻ, chỉ nhỏ hơn cô vài tuổi. Ánh mắt cô sáng rực, nụ cười tươi tắn, thỉnh thoảng lại pha trò làm mọi người bật cười. Đây là dáng vẻ anh rất ít thấy khi hai người ở bên nhau.
Quý Đạc bước chậm lại, cuối cùng dừng hẳn. Đột nhiên, anh không muốn và cũng không dám tiến lên phá vỡ bầu không khí vui vẻ của cô.
Lâm Kiều hoàn toàn không để ý đến người đàn ông đứng từ xa. Khi vài học sinh mới đến không lâu, hội đồng giám khảo của triển lãm cũng đã ghé qua khu vực trưng bày của cô.
Sau khi đã xem qua các dự án của những trường danh tiếng, khi đến khu trưng bày của một trường trung học bình thường như của cô, khoảng cách có vẻ khá lớn. Nhưng vừa nhìn lên, họ đã thấy một thứ quen thuộc. "Xà phòng lỏng?"
"Vâng." Lâm Kiều mỉm cười gật đầu. "Dãy này đều là các loại chất tẩy rửa lỏng, có loại để rửa tay, gội đầu, rửa chén, và cả giặt quần áo."
"Phân loại chi tiết thế sao?" Một giám khảo cúi xuống xem kỹ hơn.
"Đúng vậy, thành phần đã được điều chỉnh phù hợp. Ví dụ như dầu gội và nước rửa chén, trong đó nước rửa chén dùng chất hoạt động bề mặt mạnh hơn để tẩy sạch, nhưng lại gây hại nhiều hơn cho da. Còn dầu gội thì sử dụng thành phần nhẹ hơn. Riêng nước rửa tay thì phải thêm các chất khử trùng..."
Trong khi nhiều người vẫn còn dùng bột giặt và xà phòng cục để rửa bát và gội đầu, việc phân loại chi tiết như vậy có phần tiên tiến. Sau khi giới thiệu ngắn gọn, Lâm Kiều dẫn dắt cuộc trò chuyện sang sản phẩm tẩy dầu mỡ.
Khi nghe nói đến chất tẩy dầu mỡ công nghiệp, nhiều người trong hội đồng giám khảo đã bày tỏ sự quan tâm. Nhóm học sinh thấy vậy, lập tức mang nước và dụng cụ cần thiết đến.
"Ngoài tẩy dầu mỡ, tôi còn chuẩn bị cả bột giặt, xà phòng và kem giặt thông dụng, cùng với các loại chất tẩy dầu mỡ khác để tiện so sánh hiệu quả. Để tránh tranh cãi, tôi đã thay bao bì của các sản phẩm mua trước, nhưng các thành phần đều nguyên vẹn, mọi người có thể kiểm tra."
"Cô bé này làm việc cẩn thận thật." Một người nhỏ giọng nhận xét.
So sánh trực tiếp là cách thể hiện rõ nhất hiệu quả, nhưng cũng dễ gây thù oán, vì không ai biết liệu trong số khán giả có đại diện của các nhà sản xuất chất tẩy rửa khác hay không. Nhưng việc cô thay đổi bao bì trước đã loại bỏ được vấn đề này. Dù những người quen thuộc với sản phẩm có thể nhận ra, ít nhất không ai sẽ nói thẳng rằng cô đang chỉ trích sản phẩm của họ.
"Đây là mỡ và dầu dùng trong công nghiệp nhuộm vải. Các vị nếu quen thuộc với ngành nhuộm sẽ biết rằng dầu mỡ được sử dụng rộng rãi để bảo vệ vải, và dầu giúp vải dễ dàng lên màu hơn, màu sắc cũng trở nên sáng hơn..."
Vừa nói, Lâm Kiều vừa tương tác tự nhiên với hội đồng giám khảo. Trong khi đó, Lưu Thúy Anh và Trần Chiêu Nam đang bận rộn thực hiện các thao tác minh họa.
Chẳng mấy chốc, kết quả so sánh đã hiện rõ. Sử dụng chất tẩy dầu mỡ của Lâm Kiều, số lần giặt để tẩy sạch dầu mỡ ít nhất giảm đi một lần.
Không biết tự khi nào, hội đồng giám khảo đã đứng ở khu vực của cô khá lâu. Mãi đến khi có người nhắc nhỏ về thời gian, họ mới bàn tán và chuyển sang khu vực tiếp theo.
Khi họ rời đi, Lưu Thúy Anh như thể cuối cùng mới có thể thở nổi, thở phào nhẹ nhõm: "Cô Lâm quả không hổ danh là giáo viên. Nếu là tôi chắc chẳng nói nổi một lời."
"Chẳng phải tôi cũng không biết nấu ăn sao?" Lâm Kiều cười, cầm lấy bình nước quân dụng của mình, nhấp một ngụm.
Khi đó, nhóm người bị hội đồng giám khảo chắn bên ngoài mới có cơ hội tiến vào gần hơn, có người hỏi về sản phẩm tẩy dầu mỡ, cũng có người hỏi về các loại chất tẩy rửa lỏng. Chẳng mấy chốc, Lâm Kiều đã phải báo số điện thoại nhiều lần. Nhưng vì Quý Đạc là quân nhân, cô chỉ cho họ số điện thoại của đơn vị, không phải số nhà riêng.
Khi đám đông tản ra, Lâm Kiều mới nhận thấy Quý Đạc đã quay lại và mang theo hai thùng nước ngọt.
Anh đặt hai thùng nước xuống đất, vài học sinh tò mò nhìn sang, có người đã biết anh là chồng của Lâm Kiều, như Quân Tử lập tức reo lên: "Cảm ơn sư nương!"
Ngay lập tức cậu bị mẹ mình đánh vào đầu: "Sư nương gì mà sư nương? Có biết gọi người cho đúng không?"
Nhưng Quý Đạc chỉ liếc nhìn Quân Tử, mở chai nước đầu tiên đưa cho cậu.
Quân Tử sướng rơn, "Thấy chưa, đoàn trưởng Quý đâu có để ý. Hơn nữa, cô Lâm đã nói vậy rồi mà."
Quý Đạc phát cho mỗi người một chai nước, cả Lưu Thúy Anh và Trần Chiêu Nam cũng nhận được. Cuối cùng, anh mới đưa cho Lâm Kiều, "Em nói hay lắm."
Nếu Lâm Kiều không nhận, tức là cô sẽ phơi bày vấn đề giữa hai vợ chồng họ trước mặt mọi người, khiến ai nấy đều khó xử.
Thế nên, cô nhận lấy như bình thường, "Cảm ơn." Nhưng không uống một ngụm nào, cô nhìn Quân Tử uống xong rồi lại đưa cho Quân Tử: "Cô không thích uống thứ này."
"Vậy thì cảm ơn cô giáo Lâm nhé." Quân Tử vui vẻ cảm ơn, ngẩng đầu lên thì phát hiện Quý Đạc lại đang nhìn mình. Tuy vẫn là ánh mắt và biểu cảm y hệt như lần trước, nhưng không hiểu sao lần này cậu cảm thấy rờn rợn? Có phải uống nhiều nước ngọt quá lạnh bụng rồi không nhỉ?