[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 115: Viên Phòng (1)



Lục Tư Đình ngửi mùi thơm của người trong ngực tỏa ra, không nhịn được mà hôn lấy hôn để lên gương mặt của Bạch Vi.

Giống như thạch thượng hạng, vừa thơm lại ăn ngon, hôn thế nào cũng không đủ.

Bạch Vi hơi kinh ngạc, trước đây Lục Tư Đình chưa từng như vậy, chẳng lẽ là do chén canh kia thực sự có hiệu quả sao?

"Vị Vị, em có ý gì?"

"Hải sâm, gà ác, hình như bên trong còn có cẩu kỷ đậu phộng, đây là canh bồi bổ của em sao, tại sao anh lại thấy không giống?"

Lục Tư Đình ôm lấy người trong ngực mình, không để Bạch Vi chạy.

Gương mặt của Bạch Vi hồng hồng, vừa bởi vì canh bồi bổ của mình bị phát hiện, vừa có chút xấu hổ.

Còn phải nói loại chuyện này ra sao?

Bạch Vi có chút xoắn xuýt, cuối cùng vẫn nói: "Đừng giả bộ, rõ ràng là anh cũng biết, còn hỏi em làm øì."

Anh biết?

Biết cái gì?

Lục Tư Đình hơi nghi hoặc một chút, lại bị gương mặt đỏ của Bạch Vi hấp dẫn.

"Dáng vẻ đỏ mặt của em thật đáng yêu."

"Đừng nói nữa!"

Khóe miệng của Lục Tư Đình hơi cong lên, không để ý đến Bạch Vi thẹn thùng, vẫn nhìn chằm chằm vào cô, không chớp mắt nói: "Em đỏ mặt, nhưng mà vẫn rất đáng yêu."

"Anh còn nói em, không biết là bây giờ mặt ai đỏ hơn!"

Bạch Vi thẹn quá hoá giận, cũng không né, dứt khoát chỉ vào tấm gương trang điểm cách đó không xa nói: "Anh còn nói em xe, anh nhìn thử vào gương một chút đi, cũng không biết là ai đỏ mặt, lại còn đi nói người khác!"

Lục Tư Đình ngẩng đầu, không nghĩ tới, gương mặt của anh cũng có chút hồng.

Bình thường hai người rất ít tiếp xúc, chỉ có vào buổi tối, Bạch Vi ngủ không ngoan ngoãn thì hai người mới ôm nhau ngủ.

Đây là lần đầu tiên hai người thân mật ở với nhau vào lúc thanh tỉnh như vậy giờ.

Lục Tư Đình vốn đã không thể tự chủ trước Bạch Vi, vậy mà đêm nay cô còn hầm canh bồi bổ, để anh uống một chén lớn.

Cơ thể càng ngày càng nóng, cuối cùng cũng khiến gương mặt càng lúc càng đỏ. Bạch Vi liên thừa dịp Lục Tư Đình hơi không chú ý, đẩy tay của anh ra, liền chạy tới trên giường.

Lục Tư Đình bổ nhào qua theo bản năng, hai người lập tức âm ï trên giường.

"Ha ha ha! Đừng gãi, thật ngứa!"

"Lục Tư Đình!"

Bạch Vi cười ra nước mắt, vậy mà sức của Lục Tư Đình vô cùng lớn, căn bản là không thể trốn được.

Trong lúc đùa giỡn, cổ áo cũng bị xé ra không ít, áo ngủ của Bạch Vi vốn đã ít vải, bây giờ lại bị kéo ra, phong quang ở trước mặt cũng không còn gì che chắn.

Hơi thở của Lục Tư Đình càng ngày càng nặng, anh không nhịn được, hôn lên khóe miệng của Bạch Vi một nụ hôn.

Tim của Bạch Vi cũng đập nhanh hơn, cô có thể cảm nhận được, đêm nay sẽ phát sinh ra chuyện gì.

Bóng đêm càng ngày càng sâu, ánh đèn trong phòng lại vẫn sáng tỏ, giường chiếu đang lắc lư, trong lúc mơ màng Bạch Vi nhớ đến phần canh chưa được bỏ vào tủ lạnh, không biết là ngày mai có còn uống được hay không.

Hai người giày vò đến khuya, cuối cùng Bạch Vi cũng không biết là mình chìm vào giấc ngủ lúc nào.

Ngày hôm sau, khi Bạch Vi tỉnh lại, cô nhìn về phía Lục Tư Đình như mọi khi, vừa vặn bắt gặp hai con nguoi den thui.

Lục Tư Đình không ngờ là mình bị bắt gặp trong lúc lén nhìn trộm, thế là nói: "Đã làm xong đồ ăn sáng rồi, em mau dậy ăn đi."

Có lễ là cảm thấy có chút xấu hổ, Lục Tư Đình đi xuống lầu trước.

Bạch Vi đứng dậy, nhưng lại nghiến răng nghiến lợi nằm trở về, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, Bạch Vi khóc không ra nước mắt mà đỡ eo rời giường.

Cảm giác đau lưng này giống như bị ai đó đánh.

Quả nhiên là canh bồi bổ của chị Lan nói hữu dụng, nhìn trạng thái đêm qua của Lục Tư Đình là biết.

Nếu không phải là do Bạch Vi thật sự không được thì chỉ sợ hai người sẽ đi thẳng đến hừng đông.

Nhưng mà canh kia cũng chỉ chứa nguyên liệu nấu ăn thông thường, làm sao có thể mang lại hiệu quả như vậy được?