[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 116: Viên Phòng (2)



Nếu không thì làm sao còn có gà ác bạch phượng hoàn.

Chẳng lẽ, vốn là Lục Tư Đình đã lợi hại như vậy?

Được rồi được rồi, trước hết vẫn không nên nấu canh cho anh uống.

Bạch Vi cảm thấy, nếu như lại cho Lục Tư Đình uống canh bồi bổ này thì chỉ sợ mình sẽ không đi mở cửa hàng được.

Đứng trong phòng vệ sinh, Bạch Vi bắt đầu đánh răng rửa mặt, lúc cúi đầu, chiếc áo ngủ bị kéo rộng ra bắt đầu trượt xuống, lộ ra đầy vết đỏ trên cơ thể.

Bạch Vi nhìn vết tích trên người mình, gương mặt chậm rãi ng đỏ.

Sau khi rửa mặt xong, hai người cùng nhau ăn sáng.

Hai người đều là người mới trong chuyện này, chuyện tối ngày hôm qua thật sự là do bầu không khí kích động, nếu Lục Tư Đình cũng không làm chút gì để chứng minh cho cơ thể của mình thì chỉ Sợ sau ngày ngày nào cũng phải uống canh bồi bổ.

Nhưng mà canh bồi bổ cũng rất bổ, nhất là bây giờ khi nắng gắt cuối thu, trong không khí rất oi bức, sau khi uống xong canh bồi bổ thì Lục Tư Đình cảm thấy dù mình không ngủ một đêm nhưng vẫn có tỉnh thần tốt đến khu quân đội. Vốn là buổi sáng hôm nay có chuyện, nhưng mà Lục Tư Đình nghĩ nghĩ, quyết định xin nghỉ phép ở nhà nấu đồ ăn sáng cho Bạch Vi đợi cô rời giường.

Bình thường hai người ngồi ăn cơm cùng nhau, Bạch Vi cũng rất thích nói chuyện, Lục Tư Đình cũng bị hấp dẫn, cũng thường nói chuyện lúc ăn cơm.

Nhưng mà trong bữa sáng này, hai người không ai dám nhìn ai, trên bàn cơm cũng yên tĩnh đến dị thường, còn có chút lúng túng.

Chờ đến khi cơm nước xong, Bạch Vi nhìn đồng hồ, đã là 9h.

Sau khi chỉnh lý túi xách một chút, Bạch Vi liền chuẩn bị đi mở cửa hàng.

Cô rón rén, vốn định lặng lễ đi, nhưng mà Lục Tư Đình lại đang đứng ở ngoài cửa.

Không nói lời nào mà nhận lấy túi xách nhỏ của Bạch Vi, Lục Tư Đình nói: "Dù sao thì hôm nay anh cũng không đi vào trong khu quân đội, em đừng đi xe, để anh trở em."

Rõ ràng đây là một câu nói rất bình thường, nhưng mà khi rơi vào lỗ tai của Bạch Vi thì lại giống như có ý khác.

Nhất là, ánh mắt của Lục Tư Đình, không để lại dấu vết mà nhìn lướt qua bên hông và bên đùi của Bạch VI.

Bạch Vi không nhịn được mà đỏ mặt, gật gật đầu đồng ý: "Được." Cảm nhận rõ ràng là gương mặt đang dần dân nóng lên, Bạch Vi đi theo sau lưng Lục Tư Đình, vuốt vuốt mặt mình.

Chờ đến khi vào cửa hàng, Lục Tư Đình hỗ trợ mở cửa hàng, lại chuẩn bị xong đồ ăn cho Bạch Vị, sắp xếp tất cả xong xuôi thì mới rời đi.

Ban ngày không có người nào, Bạch Vi ngồi ở trong cửa hàng vui chơi giải trí, làm một chút thủ công, thời tiết tháng mười còn có chút nóng, đến giữa trưa thì Bạch Vi liền mở quạt.

12h, Thẩm Quyên mang theo hộp cơm giữ nhiệt đến cửa hàng.

Hôm nay cơm trưa có cơm, sườn kho, thịt gà hầm khoai tây, rau xanh xào và một bắp ngô.

Hoa quả đã được Thẩm Quyên cắt gọn, táo, chuối tiêu và dâu tây đều đã được rửa sạch.

"Cảm ơn mel"

Bạch Vi cười híp mắt đứng lên, biên độ đứng dậy quá lớn, không cẩn thận kéo tới chỗ nào đó khiến động tác hơi chậm lại.

Thẩm Quyên không chú ý, cho là Bạch Vi mở cửa hàng nên hơi mệt, cho nên bưng đồ ăn ra ngoài: "Nhanh ăn đi, đều là món con thích ăn."

Giữa trưa không có người nào, Bạch Vi đang ăn cơm, cô nói chuyện phiếm với mẹ: "Mẹ, hình như gần đây đang có rất nhiều người muốn mua nhà, nói cái gì mà về sau sẽ tăng giá, hay là chúng ta cũng mua?" Bạch Vi biết, nếu như trực tiếp nói chuyện mua nhà với mẹ thì Thẩm Quyên rất có thể sẽ không đồng ý.

Người ở thế hệ trước có tư tưởng không cần nhiều nhà, chỉ cần đủ cho người trong nhà ở là được, nhất định phải cầm tiền thì mới cảm thấy yên tâm.

Bạch Vi không biết suy nghĩ của mẹ mình cho nên hỏi trước một chút.