Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng

Chương 124



Từ đó về sau, Lâm Khiên quả nhiên không đến để gây sự nữa, chỉ là mỗi ngày hắn đều kiếm đủ lý do để đến phòng bên ăn chực.

Tần Thục Huệ tất nhiên là vô cùng hoan nghênh hắn, mà Phương Thanh Nghiên nghĩ dù sao thì Hồng Minh Viễn cũng sắp xuất viện rồi, nên cô cũng mắt nhắm mắt mở làm lơ.

Sau giờ ngọ hôm nay, Phương Thanh Nghiên theo thường lệ phải về nhà nấu cơm, nhưng do chậm trễ, nên cô đã đụng phải các ông lão bà lão ở trong ngõ nhỏ sau khi ăn cơm trưa xong ra ngoài tán gẫu.

Trong ngõ nhỏ cũng chỉ có mấy hộ này ở, tất cả mọi người đều quen biết lẫn nhau, nên hiện tại ai cũng nhao nhao hỏi Tần Thục Huệ vì sao không tiếp tục mở quán bán nữa.

Tần Thục Huệ phải đến bệnh viện chăm sóc Hồng Minh Viễn, nên việc kinh doanh bún ốc của bọn họ cũng chỉ có thể gác lại.

Tần Thục Huệ trước giờ luôn là một người cần cù, mặc kệ mưa gió thế nào, bà đều kiên trì, mỗi ngày cứ đúng năm giờ rưỡi là sẽ xuất hiện để bày quán, hiện tại đã hai ngày rồi không gặp được bà, nên mọi người xung quanh tất nhiên là vô cùng tò mò.

Phương Thanh Nghiên cũng chỉ giải thích với bọn họ là do trong nhà có thân thích sinh bệnh, nên mẹ cô phải đi chăm sóc.

Mọi người thấy cô vẫn còn nhỏ, sợ cô ở nhà một mình không có cơm ăn, nên muốn mời cô đến nhà ăn cơm.

Nhưng Phương Thanh Nghiên đều uyển chuyển từ chối hết, cô thật vất vả mới thoát khỏi những người này.

Cô vội vàng chạy vào trong nhà, thì đầu bên kia đã có một bóng người lén lút đi tới, hỏi thăn những cô bác hàng xóm kia: "Con bé nói chuyện cùng với mọi người lúc nãy, có phải là con gái của Tân Thục Huệ hay không?"

Người phụ nữ này vẻ mặt cay nghiệt, nhìn không giống người tốt, bây giờ lại đột nhiên hỏi thăm về một cô bé như vậy, không khỏi khiến cho tất cả mọi người ở đây có vài phần cảnh giác.

Gần đây tin tức thường xuyên đưa tin về hoạt động buôn người của đám tội phạm, bọn chúng không chỉ càng manh động hơn, mà còn chuyên chọn con cái của những gia đình đơn thân để lừa bán.

Một ông bác gần đó đánh giá bà ta một phen, cảnh giác hỏi: "Bà là ai, hỏi những chuyện này để làm gì?"

Lưu Bội Trân vội vàng nặn ra nụ cười, mặt dày nói: “Tôi là bà nội con bé."

Mọi người ở đây hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên là không tin.

Tất cả mọi người ở đây đều biết, Tân Thục Huệ vốn là một quả phụ, những người bình thường lui tới với hai mẹ con họ cũng rất ít, tại sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một người mẹ chồng vậy chứ?

"Bà có cái gì chứng mình không?”

Lưu Bội Trân không nghĩ tới tính cảnh giác của những người này lại cao như vậy, trong lòng cũng rất không kiên nhẫn, nhưng trên mặt vẫn cố giữ một nụ cười được bà ta cho là hiền lành.

"Con bé kia tên là Phương Thanh Nghiên, mẹ con bé tên là Tân Thục Huệ, trước kia cô ta đã từng làm việc ở xưởng máy Hoành Nhuận, tháng trước mới chuyển đến đây, tôi nói có đúng không?”

Mọi người nghe bà ta nói tỉ mỉ như vậy, nhất thời cũng có chút hoài nghị, chẳng lẽ đây thật sự là bà nội của Phương Thanh Nghiên? Nhưng nếu cô thật sự có bà nội, vì sao hai mẹ con cô lại còn một thân một mình dọn đến thành Nam này được chứ?

Lưu Bội Trân lại nói: "Lúc trước tôi còn muốn đón hai mẹ con của bọn họ về nhà, nào biết cô ta chê nông thôn chúng tôi quá rách nát nên nhất quyết không chịu về, một hai phải dọn ra ngoài, thậm chí một công việc ở xưởng nhà máy tốt như vậy cô ta cũng từ bỏ."

Bà ta nói rất hay, tựa hồ đang nói một câu chuyện có thật.

Nhưng Tần Thục Huệ sớm chiều chăm chỉ như vậy, sao có thể ghét bỏ cái "nông thôn rách nát như lời bà ta nói chứ?

Có một bác gái đại khái là cảm thấy thái độ của Lưu Bội Trân rất thành khẩn, liền nói: "Tân Thục Huệ có việc ra ngoài, hai ngày nay quán cũng không bán...

Lời còn chưa dứt, có người kéo bác gái kia qua một bên, còn liêu mạng nháy mắt với bà.

Lưu Bội Trân còn muốn hỏi cái gì đó, nhưng mắt thấy người nọ không nói nữa, nhất thời có chút tức giận: "Cô ta đâu rồi, mở quán gì chứ?"

Một bác trai tiến lên trước một bước, lạnh mặt nói: "Nếu bà thật sự quan tâm đến con dâu của mình thì tự đi hỏi mẹ con bọn họ là được rồi, tìm chúng tôi hỏi thăm làm cái gì?"

Mọi người cùng Tần Thục Huệ ở chung lâu như vậy, tất nhiên đều biết bà là người như thế nào.

Nếu người mẹ chồng này là người tốt, sao bọn họ lại không lui tới với nhau được chứ?

Hai bên khẳng định có mâu thuẫn gì đó không thể điều hòa được.

Có người phụ họa nói: "Không sai, tôi nghĩ bà cũng đừng nên đến tìm bọn họ nữa, nếu bọn họ muốn gặp bà thì sẽ tự động đi tìm bà thôi." Lưu Bội Trân tức giận đến giậm chân, nói: "Không nói thì thôi, tôi tự đi tìm cô ta vậy."