Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng

Chương 125



Bà ta vừa nói xong liền muốn đuổi theo Phương Thanh Nghiên, nhưng mọi người xung quanh đây làm như không thấy bà ta, bọn họ mang bàn ghế, bình trà đặt xuống giữa đường, mà ở trên bàn trà còn đặt thêm điểm tâm, mâm trái cây, hạt dưa... toàn là những thứ có thể giúp cho người ta tán gẫu suốt cả buổi chiều.

Đây là một ngõ cụt, con đường ở giữa không rộng, nhà Tần Thục Huệ ở sâu trong ngõ nhỏ, chỉ có một con đường này mới có thể đi qua.

Lưu Bội Trân tức giận đến giậm chân, nhưng lại không dám xông vào, lần trước ở đồn công an bà ta đã bị giáo huấn nhiều như vậy, tất nhiên bây giờ cũng không dám tiếp tục xằng bậy.

Nhưng bảo bà ta cứ buông tha bọn họ như vậy, tất nhiên bà ta không cam tâm rồi.

Lưu Bội Trân định xoay người ra khỏi ngõ nhỏ, nhưng bước chân bà ta đột nhiên dừng lại, dường như nhớ ra điều gì đó.

Bà ta vừa rồi nghe được Phương Thanh Nghiên nói với bọn họ một câu, trong nhà có người thân bị bệnh, nên Tần Thục Huệ phải đi đến đó chăm sóc.

Gần đây bà ta vẫn luôn một mực để ý động tĩnh bên kia của Tần gia, nhưng cũng không nghe nói người Tần gia xảy ra chuyện gì, chỉ nghe nói Tần Thục Huệ đột nhiên xin nghỉ việc tại xưởng máy, sau đó mang theo Phương Thanh Nghiên rời đi.

Công việc ở xưởng máy là của con trai bà ta kiếm được, Tần Thục Huệ nói không cần thì không cần, thậm chí còn bỏ luôn căn nhà được xưởng nhà máy phát cho, không nói với bà ta một tiếng đã bỏ đi.

Lưu Bội Trân đúng là tức giận không nhẹ, bà ta mất không ít công sức đi hỏi thăm, mới biết được Tần Thục Huệ chuyển đến Thành Nam này, còn không biết xấu hổ mà bắt đầu đi làm ăn.

Đáng giận nhất chính là, bên cạnh Tân Thục Huệ lại còn có thêm một người đàn ông, hai người suốt ngày mắt đi mày lại, không biết là có quan hệ gì?

Phương Thanh Nghiên không phải là con của Tần Thục Huệ thì thế nào? Nói không chừng cô chính là do Tần Thục Huệ cùng với cái người đàn ông hoang kia thân thiết, rồi với đem luôn con của người đàn ông đó về nuôi.

Lưu Bội Trân vừa thương cho "cháu trai bảo bối" không biết tung tích của mình, càng muốn chứng minh mình đúng, vì thế liều lĩnh tìm tới đây, kết quả lại không tìm được gì.

Việc Tân Thục Huệ ở lại bệnh viện để chăm sóc, khẳng định là có liên quan đến người đàn ông kial

Mà huyện Nam Hương chỉ có một bệnh viện mà thôi, đó chính là bệnh viện nhân dân huyện, người dân ở nơi này nếu bị bệnh thông thường, khám bệnh hay nằm viện thì sẽ đều chạy đến bệnh viện nhân dân này.

Lưu Bội Trân quyết định trực tiếp đến bệnh viện nhân dân huyện để thử vận may, trong quá trình chờ xe buýt, bà ta lại tiếp tục tìm ông chủ ở cửa hàng xung quanh để hỏi thăm.

Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này bà ta không nói mình là bà nội của Phương Thanh Nghiên nữa, mà chỉ nói là muốn hỏi thăm về tình hình của người phụ nữ bày quán ở đây thôi, hỏi vì sao gân đây không thấy Tần Thục Huệ đi ra bày quán nữa.

Hỏi vài người, đối phương đều không biết rõ về Tần Thục Huệ lắm, chỉ cảm thấy Tần Thục Huệ là một người vừa chịu khó lại biết kiếm tiền.

Lưu Bội Trân nghe vậy liền có chút sửng sốt: "Cô ta kiếm tiền thế nào?”

Ông chủ cười cười, nói:"Cái này thì ai mà biết được, dù sao cô ấy làm ăn cũng rất tốt, mỗi ngày đều có đầy người xếp hàng, thậm chí còn có người cố tình từ khu thành cũ bên kia chạy tới đây chỉ vì có thể ăn thử một bát canh bún ốc."

Tâm tư Lưu Bội Trân ngày càng khó dò hơn, khó trách đối phương dám xin nghỉ việc tại nhà máy, thì ra là đã biết cách kiếm được tiền rồi.

Kiếm được tiền thì liên không muốn hiếu kính người mẹ chồng này, ngược lại muốn trốn đi thật xa để một mình được sống sung sướng sao?

Lưu Bội Trân cười lạnh, trong lòng bà ta đã có chủ ý.

Bên kia, Phương Thanh Nghiên mang theo hộp giữ ấm đi ra, liền đụng phải những những người hàng xóm ở giữa đường.

Có một bác gái kéo cô qua, đem chuyện vừa rồi có người tới tìm mẹ con cô nói qua một lần.

Phương Thanh Nghiên tất nhiên là đoán được người tới chính là Lưu Bội Trân, cũng không khỏi nhíu mày.

Lưu Bội Trân kia sao còn không chịu an phận như vậy, xem ra chuyện lần trước bọn họ vẫn còn chưa nặng tay lắm, bà ta vừa lành sẹo thì lại quên đau rồi.

Phương Thanh Nghiên đầu tiên cảm ơn các bác hàng xóm ở đây, sau đó giải thích nói: "Bà ta thật sự là mẹ chồng của mẹ cháu, nhưng bà ta trước giờ vẫn luôn ghét bỏ hai người bọn cháu.

Thậm chí lúc còn ở xưởng nhà máy, bà ta không ngừng tìm đến sinh sự, tung tin bịa đặt làm bại hoại thanh danh của mẹ, hai mẹ con cháu bất đắc dĩ mới dọn đến đây."

Cô đem những chuyện đã xảy ra nói đơn giản một lần cho mọi người nghe, nhưng so với những lời nói kia của Lưu Bội Trân thì có sức thuyết phục hơn nhiều.