Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng

Chương 126



Một bác trai đã từng giúp cô lập tức nói: "Tôi nói rồi mà, Tiểu Tần không giống như loại người mà bà ta nói."

Ông còn thề son sắt, cam đoan với cô rằng: "Nghiên Nghiên, cháu yên tâm đi, nếu bà ta còn dám tới đây, chúng tôi sẽ giúp cháu chú ý bà ta, tuyệt đối không cho bà ta tới cửa nhà bọn cháu gây phiền toái."

Phương Thanh Nghiên lại nói vài câu cảm ơn với mọi người, lúc này mới rời đi.

Mà đi ra khỏi ngõ nhỏ, cô liền cảnh giác quan sát bốn phía, cảnh giác xem Lưu Bội Trân có thể trốn ở gần đó hay không.

Nhìn hết một vòng, cô vẫn không tìm được người nào khả nghi, nhưng cô vẫn không yên tâm, cố ý tìm đến nơi đông người đi thử vài vòng, sau đó mới gọi taxi chạy về hướng bệnh viện.

Sau khi đến bệnh viện nhân dân huyện, cô đi đến gần đó mua chút hoa quả, chào hỏi y tá phụ trách phòng bệnh của các cô, nói là mặc kệ bất luận kẻ nào đến tìm cũng không được mang đối phương đến phòng bệnh này.

Y tá nhận lấy hoa quả của cô, còn cam đoan lúc có người đến tìm thì bọn họ sẽ nói cho cô biết trước.

Mặc dù đã sắp xếp xong mọi chuyện, nhưng Phương Thanh Nghiên vẫn có chút không yên lòng.

Cô quá hiểu rõ loại người như Lưu Bội Trân, vì để đạt được mục đích của mình mà không từ thủ đoạn, không có ranh giới cuối cùng, cũng không có đạo đức, không có liêm sỉ, phải nói bà ta vô cùng khó chơi.

Nếu người tên Viên Hồng Huy kia nguyện ý làm chứng thì Phương Thanh Nghiên đã sớm để Tần Thục Huệ đem đơn đi kiện, mà bọn cô cũng có thể thuận lợi thoát khỏi người Phương gia.

Nhưng Viên Hồng Huy hiện tại không chịu làm chứng, mọi chuyện liên trở nên càng phức tạp.

Mà mấy ngày nay, Phương Thanh Nghiên cũng đang suy nghĩ vê chuyện của Viên Hồng Huy đây.

Kiếp trước, thời điểm tiết lộ thân thế của cô, Viên Hồng Huy tựa hồ nhận được không ít chỗ tốt từ gia đình cha mẹ ruột của cô.

Nào là đơn đặt hàng, nhân mạch, cơ hội buôn bán...

Nói cách khác, hiện tại Viên Hồng Huy không chịu tiết lộ thân thế của cô, là bởi vì trước mắt thân thế của cô không thể mang đến cho ông ta được bất cứ lợi ích gì, ngược lại chỉ có thêm phiên phức mà thôi.

Dù sao nếu hiện tại ông ta ra tòa làm chứng, rất có thể còn bị người Phương gia ghi hận.

Đây đúng thật là một chuyện vô cùng phiền phức.

Nhưng chờ vài năm nữa, vì một cái cơ duyên nào đó mà Viên Hồng Huy phát hiện được thân thế của cô không đơn giản, nên mới thay đổi chủ ý, nói ra thân thế của cô, sau đó đứng ở phía sau hưởng lợi?

Nếu giải thích theo hướng này thì mọi chuyện dường như đã thông suốt rồi.

Phương Thanh Nghiên cảm thấy mình đã đoán được tám chín phần của câu chuyện này, mà một khi hiểu rõ được một người muốn cái gì, thì việc muốn đối phương nghe theo sự sai bảo của mình cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Mắt thấy Hồng Minh Viễn sắp xuất viện, vì không muốn bị Lưu Bội Trân quấy rầy, Phương Thanh Nghiên tìm tới Mã Minh.

Gần đây nhờ việc giúp Phương Thanh Nghiên làm chân chạy vặt, mà tiền trong túi dư thêm không ít, nếu không có việc gì làm là hắn liên ngâm mình trong phòng bi - a, không thì là cùng mấy anh em mình đi đánh bài.

Mã Minh thấy Phương Thanh Nghiên tự thân tìm đến phòng bi-a của mình, không khỏi có chút lo lắng.

Hắn đuổi hết tất cả mọi người trong phòng ra ngoài, sau đó nói với cô: "Có chuyện gì vậy? Nếu muốn tôi làm chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi là được rồi sao?"

Nhìn khuôn mặt non nớt của thiếu nữ trước mắt, lại nhìn căn phòng có đầy sương khói lượn lờ phía sau, hắn thật sự lo lắng mình sẽ dạy hư Phương Thanh Nghiên.

Phương Thanh Nghiên đi thẳng vào vấn đề, nói: "Tôi có một việc làm ăn lâu dài cần anh làm giúp."

"Việc gì?" Mắt Mã Minh sáng lên.

"Làm vệ sĩ của mẹ tôi, bảo đảm thời điểm mỗi ngày mẹ tôi ra mở quán đều an toàn.

Nếu có người đến gây sự, anh liền đem người đó đuổi đi, hoặc là trực tiếp báo cảnh sát cũng được."

Mã Minh nghĩ công việc này cũng rất thoải mái, lúc trước hắn đi theo chị hắn không phải cũng làm công việc tương tự như này sao? Bất quá khi đó là chị hắn muốn nhìn thấy hắn, không cho hắn cả ngày đều đi lêu lổng ở bên ngoài, mà khi đó chị hắn cũng sẽ không cho một phần tiền công.

Phương Thanh Nghiên lại bổ sung thêm một câu, nói: "Tiên công tôi trả anh một tháng là 80 đồng, tiền cơm một ngày ba bữa cùng tiên thuốc lá của anh tôi cũng sẽ ra.

Nếu được thì anh kêu thêm mấy anh em của anh đến luôn đi!"

Mã Minh nghe cô nói thì vô cùng hưng phấn, một tháng mà đã có thể kiếm được hơn 80 đồng.

Hơn nữa công việc này cũng không tốn công tốn sức gì, nếu không có người đến gây sự, hắn chẳng phải lấy không số tiền công đó sao?

Cho dò đốt đèn lồng cũng không thể tìm thấy được một việc tốt đến như vậy, có kẻ ngốc mới có thể cự tuyệt!