Phương Mậu không ở nhà, Vu Tĩnh Văn ngồi trong phòng khách, dịu dàng nói: "Dì nghe Nhiên Nhiên nói cháu là bạn tốt của con bé, hơn nữa còn quen biết cô gái tên là Phương Thanh Nghiên kia, dì có một số việc muốn hỏi cháu."
Ánh mắt Thẩm Khả Di sáng lên, liên tục gật đầu,"Đương nhiên, dì cứ hỏi!"
Vì thế, Vu Tĩnh Văn bảo con gái về phòng luyện đàn, sau đó đưa Thẩm Khả Di vào trong thư phòng hỏi cặn kẽ chuyện của Phương Thanh Nghiên.
Lời nói của Thẩm Khả Di tự nhiên theo chiều hướng xấu nhất, nói Phương Thanh Nghiên hết ăn lại nằm, tham lam ích kỷ, thô tục vô lễ.
Vu Tĩnh Văn đương nhiên không thích, nhưng dù sao cũng là hài tử lớn lên ở huyện thành nhỏ, có một ít tật xấu cũng rất bình thường, nhưng chuyện bà muốn hỏi căn bản cũng không phải những thứ này.
"Vậy còn những người trong nhà của con bé, bình thường hay có những ai, cháu... cháu trước kia có bao giờ gặp ba của Nhiên Nhiên ở đó hay chưa?”
Thẩm Khả Di đương nhiên nghe ra trong lời nói của bà có hàm ý, cô nhớ tới trong tiểu thuyết, Vu Tĩnh Văn vẫn luôn cho rằng Phương Thanh Nghiên là con gái riêng ngoài dã thú của chồng, cho nên rất không thích Phương Thanh Nghiên.
Vu Tĩnh Văn sở dĩ sinh ra hiểu lầm như vậy, là nhờ công lao của Lưu Bội Trân.
Lưu Bội Trân trong tiểu thuyết so với hiện tại lợi hại hơn nhiều, sau khi bà ta biết được Phương Thanh Nghiên muốn nhận lại cha mẹ ruột, đặc biệt chạy đến hai mặt vợ chồng này lừa gạt một khoản phí dưỡng dục.
Không chỉ như thế, bà ta còn nói Phương Mậu chính là người đàn ông Tần Thục Huệ qua lại bên ngoài, mà Phương Thanh Nghiên lại chính là con của bọn họ, Vu Tĩnh Văn vốn không biết mình còn có một đứa con gái thất lạc, trong lòng vốn đã hoài nghi nay lại nghe được nhưng lời này, bất luận như thế nào cũng sẽ không tin Phương Thanh Nghiên là con ruột của mình.
Điều này dẫn đến dù Phương Mậu lấy báo cáo giám định DNA của hai người ra, Vu Tĩnh Văn cũng chỉ cho là làm giả.
Hiện tại Lưu Bội Trân hẳn đã không có khả năng nói những lời này.
Thẩm Khả Di liền ra vẻ bừng tỉnh khỏi suy nghĩ miên man, nói: "Khó trách lần đầu cháu tới nhà mình chơi đã cảm thấy chú Phương thật sự rất quen mắt! Thì ra cháu đã gặp chú ấy từ lâu, chú ấy cũng từng tới thăm Thanh Nghiên!"
"Khi nào?" Mặt mày Vu Tĩnh Văn biến sắc.
"Chuyện này cháu cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ là đã xảy ra một lần.
Lúc ấy cháu rất thắc mắc tại sao Phương Thanh Nghiên lại gặp một chú lạ mặt, trông còn rất lén lút.
Sau đó ba Phương Thanh Nghiên qua đời, liền có lời đồn đãi nói Phương Thanh Nghiên không phải con ruột của ba, mà là con của mẹ cậu ấy cùng tình nhân..."
Nói tới đây, Thẩm Khả Di nhanh chóng dứt lời, bởi vì Vu Tĩnh Văn đã ném ly cà phê trong tay xuống.
Choang một tiếng, ly cà phê vỡ tan dưới đất, chất lỏng màu đen thấm vào thảm lông cừu xinh đẹp khiến người ta gai mắt.
Thẩm Khả Di làm bộ kinh hãi nói không nên lời.
Vu Tĩnh Văn hô hấp nặng nề, hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại, nước mắt cũng lưng tròng, qua một hồi lâu bà mới lên tiếng: "Dì biết rồi..." Thẩm Khả Di rời khỏi phòng không khỏi nhếch mép cười, thật quá hoàn mỹ, cô ta biết sự hoài nghi đã hoàn toàn mọc rễ nảy mầm trong lòng Vu Tĩnh Văn!
Cô ta lên lầu tìm Phương Thư Nhiên, trông đối phương cũng có vẻ tâm sự nặng nề.
Phương Thư Nhiên thấy Thẩm Khả Di đã trở lại, liền nhịn không được hỏi: "Mẹ tớ đã nói gì với cậu?”
"Hỏi một ít chuyện của Phương Thanh Nghiên, tớ cũng nói hết với dì." Thẩm Khả Di thành thật trả lời, còn ra vẻ tò mò hỏi một câu,"Mẹ cậu vì sao lại quan tâm chuyện của Phương Thanh Nghiên đến vậy?”
Phương Thư Nhiên mím môi, cũng không giấu diếm/Ba tớ nói, Phương Thanh Nghiên có thể là em gái ruột thất lạc nhiều năm của tớ."
Thẩm Khả Di làm ra vẻ ngạc nhiên,"Sao có thể! Phương Thanh Nghiên tam quan tệ như vậy, còn đi quyến rũ đàn ông khắp nơi, một chút cũng không giống cậu!"
Phương Thư Nhiên sửng sốt, ngây thơ đơn thuần như cô đâu có hiểu cái gì gọi là quyến rũ đàn ông, nhưng cô cảm nhận được sự chán ghét đến tột cùng từ trong ánh mắt Thẩm Khả Di, thật sự tệ đến vậy sao?
Thẩm Khả Di nhìn thấy đối phương nửa tin nửa ngờ, nụ cười bên môi càng sâu, thêm mắm dặm muối nói xấu không ít Phương Thanh Nghiên, thậm chí còn chỉ trích Phương Thanh Nghiên là kẻ đầu cơ bắt nạt cô ta, khiến cô ta ở trong trường học bị tất cả mọi người chán ghét.
Phương Thư Nhiên liền có chút sợ hãi, trước đây cô từng chứng kiến việc bắt nạt học đường, những kẻ dẫn đầu việc này quả nhiên khiến người khác chán ghét đến tột độ.