Mà Lục Khiên lúc này thì lại ngây người tại chỗ, mỗi khi nhớ lại những lời vừa rồi, hắn lại vội hất nước lên mặt, sau đó ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương... Ước chừng qua mười giây, hắn mới xoay người rời đi.
Mấy ngày kế tiếp, hai vợ chồng Phương Mậu cũng không thấy xuất hiện nữa.
Phương Thanh Nghiên biết hai người bọn họ vẫn còn ở huyện Nam Hương, chỉ là cô thật sự không biết bọn họ vẫn còn đang rối rắm gì mà đến nay vẫn còn chưa có chịu đi.
Bất quá thì chuyện này cũng không có quan hệ gì với cô, dù sao thì cô cũng đã hạ quyết tâm, tuyệt đối không nhận lại cha mẹ ruột của mình.
Mà Tần Thục Huệ sau khi biết những chuyện đã xảy ra ngày hôm đó, thì bà lại cảm thấy vô cùng tự trách.
Bà lúc đầu còn sợ là mình sẽ làm ảnh hưởng đến quá trình đoàn tụ của Phương Thanh Nghiên cùng cha mẹ ruột, cho nên sau khi đưa hai vợ chồng kia tới phòng bệnh thì bà liền về nhà, thẳng đến buổi sáng ngày hôm sau, đến giờ đưa cơm tới cho Phương Thanh Nghiên thì bà mới trở lại trong bệnh viện.
Bà cũng không dám hỏi Phương Thanh Nghiên cùng cha mẹ ruột của mình nói chuyện với nhau như thế nào, chỉ hỏi cô sau này có tính toán gì không, nhưng mà Phương Thanh Nghiên cái gì cũng không nói với bà.
Sau đó Tần Thục Huệ lại thấy cha mẹ ruột của cô mấy ngày nay vẫn không xuất hiện, nên trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, liền hỏi Lục Khiên thử xem ngày đó đã xảy ra chuyện gì, lúc này bà mới biết hóa ra ba người bọn họ nói chuyện cũng không vui vẻ gì.
Ai có thể nghĩ đến tình huống cha mẹ ruột gặp lại đứa con gái nhỏ thất lạc lại có thể xảy ra tôi tệ như vậy, vì thế Tân Thục Huệ vô cùng tự trách bản thân, trách mình không có ở bên cạnh của Phương Thanh Nghiên, không thể đứng lên để ra mặt cho cô.
Nhưng mà bà thật sự có tư cách này sao?
Tần Thục Huệ mang theo tâm sự vô cùng nặng nề, hiện tại thật sự rất đau lòng cho Phương Thanh Nghiên.
Nhưng Phương Thanh Nghiên lại làm như không có việc gì, vẫn cùng bà sinh hoạt như trước, muốn cười thì cười, muốn khóc thì khóc, chỉ tuyệt đối không hề đề cập đến chuyện của hai vợ chồng kia, mà bà cũng thức thời không có hỏi nhiều.
Nhưng mà nếu cứ tiếp tục như vậy chung quy cũng không phải là biện pháp.
Tân Thục Huệ cảm thấy mình phải tìm vợ chồng kia nói chuyện, vì thế bà liền tìm đến Lục Khiên, nhờ hắn hỗ trợ.
Bà biết Lục Khiên và Phương gia nhất định là có quen biết với nhau.
Lục Khiên vốn muốn khuyên Tần Thục Huệ không cần lo chuyện này, hiện tại hắn cảm thấy cho dù Phương Thanh Nghiên không trở về thành phố cũng không phải là vấn đề gì, nhưng sau khi suy nghĩ lại, hắn vẫn nói cho Tần Thục Huệ biết số phòng khách sạn của hai vợ chồng Phương Mậu đang ở.
Tần Thục Huệ quyết định đêm nay sẽ đi đến thăm bọn họ.
Mà lúc này, Vu Tĩnh Văn cùng Phương Thư Nhiên đang trên đường từ tỉnh trở vê, hai người bọn họ sau khi vận dụng các mối quan hệ, liền đi đến cục công an tỉnh tìm gặp vị nhân viên phá án của trong vụ án của Phương Thanh Nghiên.
Thông qua lời kể của nhân viên phá án, cùng với hồ sơ, bọn họ đã tìm hiểu cặn kẽ về quá trình Phương Thanh Nghiên bị lừa bán.
Cảnh tượng cho dù có kinh tâm động phách hơn nữa cũng khó có thể thông qua vài chữ là có thể miêu tả được, huống chi lúc ghi khẩu cung phía cảnh sát chú ý tới chính là tính chân thật của lời khai.
Nhưng mặc dù như thế, bọn họ vẫn không khỏi toát mồ hôi thay Phương Thanh Nghiên.
Bởi vậy, trên đường trở về khách sạn, vẻ mặt Vu Tĩnh Văn có vẻ âm trầm dị thường, hai mắt của bà cũng dại ra nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ miên man không dừng lại được.
Đêm hôm đó, sau khi Phương Thư Nhiên chủ động xem tư liệu mà Lục Khiên đưa cho, Vu Tĩnh Văn tất nhiên là cũng nhịn không được, rất nhanh cũng cầm lấy văn kiện lên xem.
Hai mẹ con xem hết tất cả số tư liệu kia suốt đêm, Phương Thư Nhiên thì khóc bù lu bù loa, còn Vu Tĩnh Văn thì càng thêm mê mang, không biết đang nghĩ gì.
Vì thế, mấy ngày nay, Vu Tĩnh Văn liền mang theo Phương Thư Nhiên cùng nhau đi đến nơi giám định, dùng đủ loại phương thức để tiến hành xác minh những tư liệu kia.
Trong những văn kiện kia của Lục Khiên, có chứng cứ chứng miinh việc kiện tụng năm đó của Tần Thục Huệ cùng với Lưu Bội Trân, thu thập được thêm chứng cứ từ trên tay của Viên Hồng Huy về việc Phương Thanh Nghiên bị lừa bán khi còn nhỏ như thế nào... dù sao thì những thứ này đều có trong hồ sơ ghi chép của tòa án, chỉ cần muốn thì đều có thể tra được.
Mà hiện tại, bọn họ lại tới cục cảnh sát để điều tra vụ án lừa bán trẻ em gần đây.
Sự thật chứng minh, Phương Thanh Nghiên xác thực là đã bị lừa bán đến hai lần.
Vu Tĩnh Văn chỉ cảm thấy trong đầu hiện tại vô cùng loạn, giống như có thứ gì đó đột nhiên lóe lên trong đầu, tiếp theo sau đó là một cơn đau đột ngột truyền đến...
Phương Thư Nhiên cũng vội khẩn trương nhìn bà: "Mẹ, mẹ không sao chứ? Nếu mẹ không khỏe thì chúng ta đừng đến xưởng máy Hoành Nhuận nữa, về khách sạn nghỉ ngơi trước."
Vu Tĩnh Văn vô cùng kiên định lắc đầu,Không, phải đến xưởng máy Hoành Nhuận..."