Vu Tĩnh Văn mở cửa sổ xe, đánh giá hoàn cảnh nơi đây.
"Nghèo khó lạc hậu" Đây là ấn tượng đầu tiên của bà đối với huyện Nam Hương, mà nhà máy Hoành Nhuận đã thể hiện bốn chữ này vô cùng rõ ràng.
Liên tưởng đến dáng vẻ của Phương Thanh Nghiên, Vu Tĩnh Văn thật sự không thể tưởng tượng được một cô gái xinh đẹp tinh xảo như vậy lại lớn lên trong hoàn cảnh như này.
Hiện nay, nhà máy Hoành Nhuận đang phải đối mặt với nguy cơ đóng cửa, ngừng kinh doanh.
Hầu hết công nhân đều đã rời khỏi nhà máy và bắt đầu tìm công việc khác.
Toàn bộ khu vực nhà máy vắng vẻ, phòng ở cho nhân viên phần lớn đều trống không, cửa hàng lương thực và dầu khí dưới lầu tuy rằng vẫn còn mở nhưng cũng có vẻ rất quạnh quẽ.
Đương nhiên Vu Tĩnh Văn sẽ không tự mình ra mặt đi hỏi chuyện của Phương Thanh Nghiên, bà để cho tài xế đi tìm người hỏi thăm.
Chiếc xe hơi xa hoa xuất hiện ở một nơi như nhà máy Hoành Nhuận, bản thân nó là một chuyện rất không thích hợp.
Lại đúng lúc là ngày mùng một tháng năm, nhà máy được nghỉ một ngày, các nhân viên nhìn thấy chiếc xe hơi này xuất hiện liền tò mò dừng chân quan sát.
Tài xế đi hỏi một vòng, rất nhanh liền có thể hỏi thăm rõ ràng.
Hai mẹ con Tần Thục Huệ đều là người nổi tiếng ở nhà máy, không chỉ vì năm đó có Lưu Bội Trân cố ý tung tin đồn, mà còn bởi vì có sự tích huy hoàng của Tần Thục Huệ mở quán bún ốc làm nên.
Quán bún ốc chính thống hiện nay đã mở được ba chi nhánh, nổi tiếng khắp huyện Nam Hương, nghe nói sau này sẽ còn mở rộng phát triển lên tỉnh.
Mà quán bún ốc này lại là do một nữ công nhân nhà máy Hoành Nhuận năm đó mở ra.
Sự tích truyền kỳ như vậy rất nhanh đã truyền đi khắp toàn bộ nhà máy Hoành Nhuận.
Hiện tại, trong nhà máy ai cũng biết đến tên của Tần Thục Huệ.
Chỉ cần hỏi thăm một chút, tất cả mọi người đều có thể thấy hứng thú mà đàm luận vài câu.
Có người sẽ khoe khoang trước kia mình và Tân Thục Huệ ở cùng một phân xưởng, đối phương chăm chỉ chịu khó như thế nào, tích cực phấn đấu ra sao, khiến người ta khâm phục các loại.
Cũng có người đỏ mắt ghen tị nói một người phụ nữ xuất đầu lộ diện buôn bán không tốt, một cửa hàng nhỏ rách nát có thể nổi tiếng cũng chỉ là do may mắn mà thôi.
Tài xế kể lại những lời này cho Vu Tĩnh Văn nghe, Vu Tĩnh Văn liền nhíu mày.
Thật ra bà cũng không cảm thấy một nữ công nhân bình thường sao có thể có năng lực kinh doanh, buôn bán.
Nhưng sự thật chứng minh Tần Thục Huệ làm rất khá.
Nhưng làm ăn là cần phải có tiền vốn!
Vu Tĩnh Văn liền nhớ tới lời bạn của con gái nói, đối phương nói trước kia cô ta từng thấy chồng bà xuất hiện ở huyện Nam Hương.
Đang suy nghĩ thì bỗng có người đi tới trước cửa sổ xe, gõ gõ cửa sổ.
Vu Tĩnh Văn giương mắt nhìn, là một người đàn ông trung niên dáng người hơi mập mạp.
Đối phương thấy bà quay ra, lớn tiếng nói: "Chào cô, nghe nói cô đang hỏi thăm chuyện của Tần Thục Huệ, cô với cô ấy có quan hệ gì à?" Vu Tĩnh Văn hạ cửa sổ xe xuống một chút, hỏi: "Anh muốn nói gì?"
Người đi tới là ông chủ Lưu của cửa hàng lương thực và dầu khí.
Ông chủ Lưu đánh giá Vu Tĩnh Văn, tuy rằng cửa xe chỉ hạ xuống một khe hở nhỏ, nhưng ông ta cũng có thể nhìn ra khí chất ưu nhã của người phụ nữ ngồi trong xe, vừa nhìn đã biết là người đến từ thành phố lớn.
Ông ta nhíu nhíu mày, nói: "Gần đây tôi xem tin tức, thấy trên tin tức nói về chuyện con gái cô ấy nên có chút không yên tâm... Cô quen họ, vậy có biết tình hình hiện tại của họ thế nào rồi không?"
Vu Tĩnh Văn không nghĩ tới sẽ có người đến hỏi thăm mình, suy nghĩ một chút liền nói: "Con gái cô ấy không sao, đã tỉnh lại rồi.
Hiện tại đang ở bệnh viện điều dưỡng thân thể."
Ông chủ Lưu nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, cảm thán nói: "Hầy, cô bé này cũng không dễ dàng..."
Vu Tĩnh Văn nhíu mày: “Anh nói thế là sao?"
Ông chủ Lưu bị khơi lên nhiệt tình, thao thao bất tuyệt nói: "Tôi nhìn Phương Thanh Nghiên lớn lên.
Cô bé này vừa thông minh lại còn hiểu chuyện, thành tích học tập cũng tốt, mấu chốt là còn có đầu óc kinh doanhI Một quầy hàng nhỏ thôi mà phát triển thành cửa hàng lớn như bây giờ, đã mở được ba chỉ nhánh rồi!"
Ông chủ Lưu nhớ lại chuyện cũ, tỉ mỉ kể lại những chuyện mình tận mắt nhìn thấy năm đó, nhất thời lại có chút thương cảm.
Lúc hai mẹ con họ dọn đi, vợ ông ta còn nói rất nhiều lời khó nghe, thậm chí còn hoài nghi ông ta với Tân Thục Huệ có quan hệ mờ ám.
Bởi vậy mà ông ta với vợ cãi nhau, hai người một tuần không nói chuyện.