Đầu óc Vu Tĩnh Văn rối bời, mãi đến khi trở lại khách sạn cũng chưa lấy lại được tỉnh thần.
Phương Thư Nhiên nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của mẹ thì vô cùng đau lòng, nhưng cô cũng không biết mình còn có thể làm gì nữa.
Tư liệu cần điều tra đều đã điều tra qua, tất cả mọi chuyện đều trùng khớp với tư liệu mà Lục Khiên đưa ra.
Đúng lúc này, điện thoại trong phòng khách sạn vang lên.
Phương Thư Nhiên nhận điện thoại, là quây lễ tân gọi tới.
"Cô Vu, có một vị tên là Tân Thục Huệ muốn gặp cô, xin hỏi cô có đồng ý gặp không?"
Phương Thư Nhiên sửng sốt, đây không phải là mẹ nuôi của Phương Thanh Nghiên sao?
Cô vội vàng gật đầu: “Anh sắp xếp người đưa bà ấy lên đây."
"Vâng."
Cúp điện thoại, ước chừng năm phút sau, tiếng gõ cửa phòng khách sạn vang lên.
Phương Thư Nhiên mở cửa, sau đó liền thấy Tần Thục Huệ đang đứng trước cửa.
Tần Thục Huệ ăn mặc nghiêm túc, bà mặc một bộ trang phục công sở cao cấp, tóc búi gọn lên đỉnh đầu, trên mặt trang điểm nhạt, khí chất cả người được nâng lên, đáy mắt lộ ra vài phần kiên nghị, bình tĩnh, một bộ dáng nữ cường nhân.
Phương Thư Nhiên chỉ mới gặp bà một lần, suýt chút nữa không nhận ra.
“Cháu chào dì."
Cô vội vàng mời bà vào phòng: "Dì ngồi xuống trước chờ mẹ cháu một lát, mẹ cháu đang tắm.
Hôm nay mẹ với cháu đi ra ngoài, cũng vừa mới trở về."
Tần Thục Huệ tháo túi xách trên vai xuống, ngồi trên sô pha, một tay vịn vào túi, thân sắc lạnh nhạt: "Không sao, dì cũng không vội."
Ước chừng qua mười phút, Vu Tĩnh Văn mới từ trong nhà vệ sinh đi ra.
Nhìn thấy Tân Thục Huệ xuất hiện trong phòng khách, vẻ mặt của bà hết sức kinh ngạc, sau đó liền nhíu mày: "Cô tới đây làm gì?"
Đây có thể là người thứ ba chen chân vào hôn nhân của bà ấy và chồng, bà đương nhiên không thể có sắc mặt tốt với Tân Thục Huệ.
Tần Thục Huệ bình tĩnh đáp lại ánh mắt không thiện ý của bà ấy, nói: "Cô Vu, tôi muốn nói chuyện với cô."
"Chúng ta thì có gì để nói?" Vu Tĩnh Văn nhíu mày, vẻ mặt không vui.
Phương Thư Nhiên vội vàng khuyên nhủ: "Mẹ, mẹ nghe dì ấy nói đi, con ở đây với mẹt"
Thật ra lỗ tai Vu Tĩnh Văn rất mềm, nghe con gái nói như vậy, thái độ liền dịu xuống.
Bà ấy ngồi xuống sô pha, ánh mắt lại không rơi trên mặt Tần Thục Huệ, nói: “Có chuyện gì cô nói nhanh đi.
Thời gian không còn sớm, hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi sớm một chút."
Tần Thục Huệ lấy ra một quyển album từ trong túi xách, mở ra đặt trước mặt Vu Tĩnh Văn.
Vu Tĩnh Văn nhìn album ảnh kia, con ngươi hơi co lại.
Trong album toàn bộ là ảnh của Phương Thanh Nghiên, những tấm ảnh chụp từ lúc còn đang cắn ti giả tập đi... đến là người kéo cờ trong nghi thức kéo cờ của trường học sau này, thậm chí còn có ảnh chụp vừa tỉnh lại ở bệnh viện, trên đầu còn quấn băng gạc.
Tần Thục Huệ ở trước mặt Vu Tĩnh Văn lật từng trang trong quyển album một lần, sau đó nói: "Vu phu nhân, đây đều là những chuyện cô không thể tham dự, thuộc về thời thơ ấu của Nghiên Nghiên."
Vu Tĩnh Văn siết chặt năm ngón tay, nhíu mày: "Những chuyện này thì có liên quan gì đến tôi?"
Tần Thục Huệ đột nhiên cao giọng, ngắt lời bà ấy: "Tôi không hiểu nổi cô vì cái gì mà không chịu nhận đứa con gái này, thời điểm chồng của cô liên lạc với tôi còn nói rằng cái tên Phương Thanh Nghiên này là do cô tự mình đặt cho con bé."
Vu Tĩnh Văn sửng sốt, trước mắt hình như có một luồng ánh sáng hiện lên, nhưng lại khiến người ta hoàn toàn không bắt được.
Tâm trạng bà căng thẳng, phản bác: "Nói bậy, điều này sao có thể chứ... Tôi hoàn toàn không có ấn tượng gì cảt"
Cũng không phải là hoàn toàn không có ấn tượng.
Bà ấy vừa nghe nghe được Tần Thục Huệ nói như thế trong lòng liên ẩn ẩn có một loại trực giác, trực giác này nói cho bà biết đây có thể là sự thật, nhưng mỗi khi bà muốn nghĩ lại thì đầu sẽ bắt đầu đau đớn kịch liệt...
"Điều này làm sao có thể, con bé là con gái ruột của cô!" Tân Thục Huệ giơ tay chỉ vào một bức ảnh trên quyển album, bé gái trong ảnh da thịt trắng nõn, cười ngốc nghếch với máy ảnh đối diện, đáng yêu đến mức làm lòng người đều tan chảy.
Ánh mắt Vu Tĩnh Văn không tự chủ được dừng lại trên tấm ảnh, cả người không nhịn được run lên.
Tần Thục Huệ cũng nhìn tấm ảnh kia, nói: "Đây là thời điểm Nghiên Nghiên một tuổi, khi còn bé thân thể nó không tốt, vừa gầy vừa nhỏ, vừa uống sữa vào liền nôn mửa, tiêu chảy, từ nhỏ đến lớn dạ dày của con bé đều không tốt.
Tôi cứ cho rằng nguyên nhân là do tôi khó sinh, say này mới biết được là vì khi còn bé bị bọn buôn người bắt cóc, bữa đói bữa no, cũng không được ăn uống tử tế, cho nên mới bị bệnh này!"