Phương Mậu lại nghĩ thoáng hơn: "Em đừng nghĩ lung tung, thân thể con bé đã ổn, cũng đến lúc nên xuất viện rồi.
Để anh đi hỏi tình hình trước!"
Ông đã sớm điều biết địa chỉ nhà của Tần Thục Huệ, nhưng mà theo địa chỉ tìm tới nhưng vẫn không gặp được.
Sáng sớm hôm nay cả nhà Tần Thục Huệ đã đi du lịch rồi, còn có Lục Khiên đi cùng họi
Rất rõ ràng, Tần Thục Huệ cố ý muốn tránh bọn họ nên mới có thể gấp gáp như vậy đưa Phương Thanh Nghiên ra ngoài chơi, chỉ sợ đúng như lời bà ấy nói, bà ấy không muốn giao con gái cho bọn họi
Vu Tĩnh Văn che miệng khóc không thành tiếng nói: "Trách em, đều trách em... Nếu em có thể nhớ ra sớm hơn một chút thì tốt rồi, Thanh Nghiên nhất định là hận em lắm."
Phương Mậu cũng hết cách, người đã đi rồi, ngay cả đi đâu họ cũng không biết, ai biết lần đi này là bao lâu?
Công ty Phương gia cần người quản lý, ông không có cách nào ở lại huyện Nam Hương quá lâu, mà để vợ con ở lại đây ông cũng không yên tâm.
Phương Mậu như là nhớ tới cái gì: "Đúng rồi, Thư Nhiên đâu?"
Vu Tĩnh Văn lắc đầu, bà ở trong trạng thái hôn mê, sau khi tỉnh lại liền đi tìm Phương Thanh Nghiên, làm sao có thể chú ý tới Phương Thư Nhiên đi đâu.
Hai vợ chồng đành phải quay đầu đi về khách sạn tìm người, kết quả mới biết được tối hôm qua Phương Thư Nhiên đã trả phòng rồi.
Phương Mậu nghe tin vợ hôn mê nên luôn canh giữ ở bên giường bệnh, cho nên cũng không chú ý tới Phương Thư Nhiên.
Phương Mậu nhớ tới có Thẩm Khả Di đi cùng, liền đưa vợ đi tìm cô ta.
Mà lúc này, Thẩm Khả Di đang ở trong phòng trang điểm, thay quần áo, chuẩn bị đến bệnh viện tìm Lục Khiên.
Trong khoảng thời gian này cô ta tiếp xúc với Phương Thư Nhiên, xem như là ké được không ít may mắn, hẳn mong ước sẽ được toại nguyện đi! Lần trước chắc hẳn là do cô ta ăn mặc quá thành thục.
Lục Khiên dù sao cũng vừa mới trưởng thành, hẳn là không thích cái kiểu quá thành thục lạnh lùng kia, cho nên lần này cô ta phải ăn mặc thanh thuần đáng yêu một chút.
Chờ lát nữa tìm Phương Thư Nhiên rồi cùng đi tìm Lục Khiên, hai người liền có thể quen biết rồi.
Về chuyện Phương Thanh Nghiên nhận người thân, cô ta hoàn toàn không thèm quan tâm.
Vu Tĩnh Văn hiểu lâm Phương Thanh Nghiên rất sâu, mà trong truyện, lúc Vu Tĩnh Văn khôi phục trí nhớ thì cũng sắp có kết cục tốt rồi.
Phương Mậu hết cách nên đành tìm bác sĩ thôi miên giỏi nhất đến tiến hành điều trị cho Vu Tĩnh Văn, mới làm cho Vu Tĩnh Văn nhớ ra Phương Thanh Nghiên là con gái ruột của mình.
Huống hồ bây giờ trong đầu Thẩm Khả Di toàn là gương mặt khiến người ta si mê của Lục Khiên, làm sao cô ta còn có thể nhớ rõ mình nên làm gì.
Sau khi thân thiết hơn với nữ chính, cô ta đã sớm cảm thấy mọi chuyện đều rất tốt! Cho nên hai ngày nay cô ta vẫn luôn đi lòng vòng quanh bệnh viện, chờ mong có thể tình cờ gặp lại Lục Khiên.
Chỉ tiếc cô ta không gặp được người, y tá bệnh viện cũng không chịu tiết lộ tin tức về Lục Khiên.
Thẩm Khả Di vừa ngâm nga hát vừa xoay qua xoay lại trước gương, muốn tìm ra góc độ nào của mình là đẹp nhất, có chỗ nào không ăn mặc đàng hoàng hay không, cảm giác là đã ổn mới định ra ngoài tìm Phương Thư Nhiên.
Kết quả vừa mới mở cửa, liền đụng phải vợ chồng Phương Mậu tìm tới.
Thẩm Khả Di lộ vẻ vui mừng: "Chú, dì, sao hai người lại tới đây?"
Phương Mậu hỏi: "Thư Nhiên có ở chỗ cháu không?"
Thẩm Khả Di sửng sốt, lắc đầu,"Không có."
"Vậy lần cuối cháu gặp con bé là khi nào?"
"Sáng hôm qua... Làm sao vậy, hai người không thấy cậu ấy sao?"
Thẩm Khả Di hồi tưởng một chút rồi nói, mấy ngày nay Phương Thư Nhiên vẫn luôn ở bên cạnh Vu Tĩnh Văn, cô ta muốn nhờ Phương Thư Nhiên giới thiệu cô ta với Lục Khiên mà cũng không có thời gian.
Đến tận sáng hôm qua Phương Thư Nhiên mới nói hôm nay sẽ dẫn cô ta đi gặp Lục Khiên.
"Không biết có xảy ra chuyện gì hay không, bỗng nhiên không thấy con bé đâu nữa." Phương Mậu lắc đầu, đôi lông mày nhíu chặt.
Vu Tĩnh Văn gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Khả Di, bỗng nhiên bà xông lên túm lấy cổ áo cô ta: "Có phải cô giấu Thư Nhiên đi rồi không? có phải hay không?”
Thẩm Khả Di hoảng sợ: "Dì, dì làm gì vậy, mau buông cháu ra!"
Hai mắt Vu Tĩnh Văn trợn tròn, ngón tay mảnh khảnh như kìm sắt, túm chặt lấy cổ áo Thẩm Khả Di đứng yên một chỗ không nhúc nhích!
Từ sau khi tỉnh lại cảm xúc của bà không ổn định lắm, chỉ là lau đi nước mắt trên mặt, thay quần áo sạch sẽ, trang điểm nhẹ nhàng, nhìn qua không khác lúc bình thường.