Cẩn thận để ý một chút sẽ phát hiện đáy mắt của bà lộ ra vẻ điên cuồng.
Thẩm Khả Di nhìn đôi mắt bà như vậy, chỉ cảm thấy tim sắp ngừng đập đến nơi rồi, cô ta sợ hãi rụt đầu lại, hô: "Chú Phương, dì làm sao vậy?"
Phương Mậu cũng thấy kỳ lạ, ông đang muốn tiến lên ngăn cản, lại nghe Vu Tĩnh Văn quát Thẩm Khả Di.
"Cô cố ý gạt tôi.
Cô nói Phương Thanh Nghiên với chồng tôi đã sớm qua lại.
Cô biết tôi không nhớ được Thanh Nghiên, cho nên cô cố ý dẫn dắt tôi suy nghĩ sai lệch có đúng không?”
Vu Tĩnh Văn tuy rằng điên cuồng, nhưng logic lại chuẩn xác ngoài dự đoán.
Thẩm Khả Di mở to hai mắt, cô ta cũng không nghĩ tới những chuyện này sẽ bị vạch trần, lại còn là do Vu Tĩnh Văn có bệnh tâm thần này nói ral
Phương Mậu lại nghe không rõ: "A Văn, những lời này của em là có ý gì?"
Vu Tĩnh Văn hung hăng túm lấy cánh tay Thẩm Khả Di, quay qua giải thích với ông: "Cô ta nói cô ta với Thanh Nghiên quen biết từ nhỏ, cùng ở trong một cái sân, cô ta còn nói là tận mắt nhìn thấy anh với Thanh Nghiên lén lút gặp mặt!”
Phương Mậu mở to hai mắt: "Sao có thể có chuyện này được.
Nếu anh sớm đã biết Thanh Nghiên ở chỗ nào thì làm sao có thể để tới tận bây giờ mới đến tìm con bé chứt"
Ông cực kỳ thất vọng, nhưng lại không tiện trách vợ, không ngừng thở dài: "Em... em cũng thật là, sao em có thể nghĩ như vậy chứ.
Chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, có khi nào em thấy anh để ý đến những người phụ nữ khác không?”
Vu Tĩnh Văn cũng biết mình sai rồi, nhưng bây giờ không phải là lúc truy cứu những thứ này, bà nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Thẩm Khả Dị, tức giận nói: "Tại sao cô phải làm như vậy, rốt cuộc cô có mục đích gì?"
"Bởi vì cô ta có thù với Thanh Nghiên!"
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
Mấy người quay lại nhìn thì thấy Phương Thư Nhiên đứng cách đó không xa, đang chậm rãi đi về phía này.
Phương Thư Nhiên đi tới trước mặt Thẩm Khả Di, trên khuôn mặt luôn nở nụ cười giờ phút này chỉ có phẫn nộ: "Cô lừa tôi!"
Thẩm Khả Di nhất thời luống cuống, đây chính là nữ chính của truyện, đối đầu với nữ chính sẽ có kết cục gì không ai rõ ràng hơn cô ta, cô ta vội vàng giải thích: "Thư Nhiên, cậu có phải hiểu lầm cái gì rồi không, sao tớ có thể lừa cậu được chứ..."
"Tôi đã điều tra rồi, Thanh Nghiên căn bản cũng không có nhằm vào cô, cũng không có nói xấu bất cứ điều gì về cô, là do cô một mực muốn đối đầu với em ấy!"
Mấy ngày nay đi theo Vu Tĩnh Văn điều tra mọi chuyện, cô càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, cô luôn cảm thấy chuyện này có vấn đề.
Ngày hôm qua Thẩm Khả Di tới tìm cô, cô ta ám chỉ là muốn làm quen với Lục Khiên, tuy rằng cô tình nguyện giới thiệu, nhưng cũng cần phải được Lục Khiên đồng ý.
Tối hôm qua Vu Tĩnh Văn ngất xỉu, khi cô đến bệnh viện vừa lúc gặp Lục Khiên, vì thế liền nói đến chuyện này.
Ai ngờ, ngay lúc đó Lục Khiên lại cười lạnh một tiếng nói: "Cô nói ai muốn làm quen với tôi?"
"Thẩm Khả Di, bạn tốt của tôi."
"Thẩm Khả Di... Cô xác định là tên này?" Khóe miệng Lục Khiên cười càng thêm châm chọc.
Phương Thư Nhiên bị hắn cười đến da đầu tê dại, cô cảm thấy kì lạ: "Anh biết cô ấy sao?"
"Sao loại rác gì cô cũng nhặt về kết bạn vậy?" Khuôn mặt Lục Khiên hiện lên vẻ bực bội, dường như nhớ ra điều gì đó, cau mày nói: "Xem ra, người mấy ngày hôm trước cố ý va vào tôi cũng là cô ta?"
Tiếp theo, hắn liền nói đến một chuyện xảy ra mấy năm trước.
Khi ấy là lúc Phương Thanh Nghiên bận rộn kiện cả nhà ba nuôi, Thẩm Khả Di định âm thầm cố ý phá hoại, sau đó bị Lục Khiên bắt tại trận...
Phương Thư Nhiên quả thực sợ ngây người.
Một người là bạn nối khố của mình, một người là bạn học mới quen biết không đến nửa năm, lời nói của ai đáng tin hơn không cần phải hỏi.
Nhưng cô không ngay lập tức kết luận, mà là bắt đầu đi điều tra.
Cô tìm được bạn cùng lớp trước kia của Phương Thanh Nghiên với Thẩm Khả Di để hỏi thăm.
Kết quả, tất cả mọi người đều nói với cô, là Thẩm Khả Di luôn gây sự với Phương Thanh Nghiên.
Nói dối, mách lẻo, gây chuyện bịa đặt... Tất cả đều là thủ đoạn trở trến của cô tal
Mà Thẩm Khả Di đúng là đã từng bị các bạn học cô lập, nhưng không phải là tại Phương Thanh Nghiên, mà là do cô ta tự chuốc lấy thôi!
Sự thật chứng minh Thẩm Khả Di vẫn luôn lừa gạt cô, thậm chí lợi dụng côi Phương Thư Nhiên chưa từng tức giận như vậy, cô coi cô ta là bạn, cô ta lại coi cô như kẻ ngốc mà đùa giỡn trong lòng bàn tay, đổi lại là ai cũng không thể chấp nhận sự thật như vậy!