Cho dù là thời gian tan học, hành lang của khối cuối cấp trường Nhất Trung huyện Nam Hương cũng không có một bóng người.
Đếm ngược kỳ thi đại học trên bảng đen chỉ còn lại có bảy ngày cuối cùng, tất cả học sinh lớp 12 đều mang cảm xúc căng thẳng, không dám buông lỏng chút nào.
Phương Thanh Nghiên lại ở bàn cuối cùng trong phòng học đọc hai phong thư vừa nhận được.
Phong thứ nhất là Phương Thư Nhiên gửi tới, nội dung của bức thư vẫn như thường lệ kể về cuộc sống cũng như một vài chuyện thú vị của cô ấy, cuối cùng là chúc cô thi tốt nghiệp trung học thuận lợi.
Hơn một năm nay, mặc kệ có hồi âm hay không, Phương Thư Nhiên mỗi tháng đều kiên trì gửi hai phong thư tới, có đôi khi thật sự không có gì để nói, cô sẽ đặt hai thẻ đánh dấu trang bằng hoa khô ở bên trong, nghe nói là cô dùng hoa cỏ trong sân nhà tự chế.
Đại đa số thời gian Phương Thanh Nghiên sẽ không hồi âm, không phải vì cô quá lạnh lùng, mà là vì cô cũng không có cơ hội.
Năm ngoái cô bị thương ở viện một tháng, sau đó lại xin nghỉ ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian, bỏ qua không ít chương trình học, thành tích tự nhiên lui bước.
Chủ nhiệm lớp gấp đến độ tóc rụng gần hết, hận không thể cầm roi đứng phía sau đốc thúc Phương Thanh Nghiên học tập, nhưng Phương Thanh Nghiên lại xin nghỉ một học kỳ, đi tham gia một khóa đào tạo mỹ thuật.
Đào tạo mỹ thuật là khóa huấn luyện khép kín, suốt một học kỳ đều trải qua ở cơ sở đào tạo, mỗi ngày phải làm đủ loại bài tập khác nhau, chờ tới sau khi khóa đào tạo kết thúc là có thể tham gia kỳ thi tuyển sinh chung về nghệ thuật cùng các kỳ thi chuyên ngành của các học viện mỹ thuật lớn trong cả nước.
Đây là kỳ thi hoàn toàn tách biệt với kỳ thi tốt nghiệp trung học, mà tốn thời gian đi học nghệ thuật, đương nhiên sẽ không có thời gian học các môn văn hóa.
Chủ nhiệm lớp tức giận vô cùng, thành tích của Phương Thanh Nghiên trước kia vẫn rất ưu tú nằm trong top 10 của khối, nằm viện một thời gian ngắn thành tích có chút trượt dốc cũng bình thường, cô vẫn kỳ vọng Phương Thanh Nghiên có thể sớm phục hồi rồi một lần nữa nắm vững thành tích, nào biết cô nhóc này lại ương ngạnh chạy đi học mỹ thuật!
Chủ nhiệm lớp không hiểu, mỹ thuật thật sự hấp dẫn đến vậy sao, học văn hóa phát triển không tốt hơn học mỹ thuật hay sao?
Đáng tiếc cô nhóc này dù có khuyên can thế nào cũng không nghe, lại khăng khăng cố chấp, chủ nhiệm lớp đành phải tìm Tân Thục Huệ đi khuyên, Tần Thục Huệ lại tỏ vẻ hoàn toàn ủng hộ cách làm của con gái, chủ nhiệm lớp cũng không còn cách nào chịu thua.
Cơ sở đào tạo mỹ thuật quản lý vô cùng nghiêm ngặt, Phương Thanh Nghiên có thể nhận thư nhưng hồi âm lại rất khó đưa ra ngoài, chỉ có thể nhân kỳ nghỉ phép mỗi tháng đi bưu điện một chuyến, tần suất hồi âm cũng vì đó mà sẽ thưa thớt hơn.
Tập huấn mỹ thuật rất vất vả, mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, mà vẽ tranh cũng không phải cứ nắm giữ kỹ xảo là có thể thành công, còn phải luyện tập cùng tích lũy kinh nghiệm lâu dài.
Phương Thanh Nghiên có nền tảng hội họa ưu tú hơn người, chỉ là đã quá lâu cô không đụng tay cũng bị mai một không ít, sau sáu tháng luyện tập cường độ cao, cô rất nhanh có thể bắt kịp với trình độ bản thân của kiếp trước.
Kỳ thi mỹ thuật chung, cô giành được thành tích tốt nhất toàn tỉnh, trực tiếp khiến những giáo viên mỹ thuật phải há hốc mồm kinh ngạc, người phụ trách cơ sở mỹ thuật cũng coi cô như bảo bối, đem tác phẩm luyện tập thường ngày của cô treo đầy đầu tường, còn muốn đợi đến khi nghỉ hè mời cô đến căn cứ dạy học.
Phương Thanh Nghiên đương nhiên từ chối, về sau cô cũng tham gia một số kỳ thi mỹ thuật chuyên nghiệp, không bỏ qua bất cứ cái nào.
Dựa vào thành tích mỹ thuật ưu tú như vậy, không hề khoa trương mà nói, chỉ cần cô có thể đạt tới trình độ của một học sinh bình thường trong kỳ thi tốt nghiệp trung học là có thể vào khoa chính quy chuyên ngành mỹ thuật hạng nhất trong nước.
Đáng tiếc, Phương Thanh Nghiên sau khi trở lại trường học lần đầu tiên thi thử thành tích ngay cả 300 điểm cũng không đến, sau đó lại bởi vì tham gia thi mỹ thuật chuyên nghiệp mà bỏ lỡ mấy lần thi thử, không ai biết học lực cô hiện tại như thế nào, các giáo viên lại càng tràn ngập lo lắng.
Ngay khi Phương Thanh Nghiên định mở ra phong thư thứ hai, thình lình một bàn tay vươn tới giật lấy phong thư kia.
Phương Thanh Nghiên vừa ngẩng đầu, liền thấy lớp trưởng Trác Nhã cầm phong thư kia trong tay, còn không chút khách khí mở phong thư ra xem.