Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng

Chương 228



Cô cau mày không hài lòng, cao giọng nói: "Dừng lại!"

Trác Nhã dương dương đắc ý nhìn cô: "Cậu thi rớt lớp tự học còn không biết xấu hổ kêu gào với tôi sao? Cậu thật sự không biết còn có mấy ngày nữa là thi đại học? Thật sự cho rằng thi đỗ hạng nhất là mọi chuyện xong xuôi rồi?"

Phương Thanh Nghiên lười tranh luận cùng cô ta, đưa tay muốn lấy lại, Trác Nhã nhìn ra được liền lùi một bước, ánh mắt dừng trên phong thư kia đọc to: "Thanh Nghiên, khi nào cô thi tốt nghiệp trung học xong tôi sẽ tới Bắc Kinh tìm cô, tôi đã chuẩn bị cho cô một bất ngờ rồi... "Ö, đây là do con trai viết phải không, xem ra Phương hoa khôi của chúng ta còn yêu sớm nữa nhat"

Những lời này làm cho cả lớp đều tò mò nhìn qua.

Phương Thanh Nghiên đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nắm lấy cổ tay Trác Nhã, ánh mắt lạnh lùng đến tột cùng: "Cậu nghe không hiểu tiếng người đúng không?”

Trác Nhã bị đôi mắt lộ ra vài phân âm hiểm của cô dọa sợ, nhất thời trong lòng có chút khó chịu, nhưng vẫn không nhịn được mạnh miệng, Cô Vương bảo tôi phải giám sát cậu thật kỹ, cậu là học sinh có thành tích tốt nhất lớp chúng ta, vì vậy tôi có quyền đốc thúc cậu học tập!"

Phương Thanh Nghiên nở nụ cười châm chọc hết sức, "Bỏ tiết trên lớp quả thật là vấn đề của tôi, nhưng trước mặt mọi người lại giật lấy thư của người khác đọc to là đang xâm phạm quyền riêng tư của người khác đấy, mà đây lại là vấn đề vê nhân cách.

Cậu ngay cả nhân cách còn không tốt, học tập lại có thể tốt hay sao?" "Nói hay lắm!"

"Trác Nhã, cậu đừng quá đáng, cậu dựa vào cái gì mà dám ở trước mặt mọi người đọc thư của cậu ấy?"

"Cậu mau trả thư lại cho người ta đi!"

Trác Nhã nhất thời đỏ bừng mặt, nghiến răng nghiến lợi trừng Phương Thanh Nghiên: "Trả lại cho cậu!”

Cô ta ném ở lên bàn Phương Thanh Nghiên, sau đó ra sức rút tay về, trực tiếp lao ra phòng học theo hướng văn phòng giáo viên.

Hiển nhiên, đây là muốn đi cáo trạng.

Phương Thanh Nghiên lười đi quản cô ta, cầm phong thư kia lên nhìn thoáng qua, cái này đương nhiên là Lục Khiên gửi tới, chữ viết ngoáy trên thư khó đọc vô cùng.

Giấy viết thư là giấy gói đồ hàng hiệu xa xỉ, ở trên ghi một câu ngắn ngủi lại gọn gàng giống con người hắn.

Cô gần như có thể tưởng tượng được hắn không tìm thấy giấy viết thư cho nên tùy tiện lấy một tờ giấy có thể viết được dùng tạm, liền nhịn không được nâng cao khóe miệng.

La Vũ Tình ngồi cùng bàn thở dài nhìn cô,"Cậu còn cười được à, lát nữa lớp trưởng sẽ gọi chủ nhiệm lớp tới, cậu sắp bị ăn mắng rồi..."

Lớp của Phương Thanh Nghiên hiện tại là sau khi phân chia khối nghệ thuật cùng khoa học, trong lớp có không ít người là bạn học cũ của cô, quan hệ vô cùng tốt, nhưng cũng có những người hoàn toàn không biết cô, ví dụ như Trác Nhã kia.

Trác Nhã vẫn ở top 10 khối, nhưng cô ta luôn bị Phương Thanh Nghiên đè đầu.

Trác Nhã cũng rất xinh đẹp, đáng tiếc mỗi khi có người khen cô, sẽ có một giọng nói nhảy ra phản bác, nói trong trường học có một bạn học tên Phương Thanh Nghiên, so với cô ta thì còn xinh đẹp hơn nhiều.

Trác Nhã là một người vô cùng mạnh mẽ, bất luận dù là ở phương diện gì đều cố gắng dành vị trí thứ nhất, đương nhiên là chịu không nổi ủy khuất này.

Sau đó, Phương Thanh Nghiên phải nhập viện lại đi tham gia khóa đào tạo mỹ thuật, lúc trở về thành tích cô liền đội sổ.

Thành tích của Trác Nhã vẫn rất ưu tú, cô ta và Phương Thanh Nghiên được phân vào cùng một lớp, còn lên làm lớp trưởng, cô ta chợt cảm thấy hãnh diện.

Hơn nữa có giáo viên "trao quyền", Trác Nhã luôn diễu võ dương oai, lấy danh nghĩa đốc thúc học tập gây ra đủ loại trò làm khó cô.

Phương Thanh Nghiên biết rất rõ Trác Nhã có tâm tính như thế nào, mà rắc rối cô ta gây ra đều là những lý do nhảm nhí không đáng kể, cũng toàn cư xử hâm dở như thằng hề, cô lại càng lười phản ứng lại.

Thế nhưng hành vi hôm nay của Trác Nhã đã chạm tới điểm giới hạn của cô, cô đương nhiên nhịn không nổi nữa.

Không bao lâu, Trác Nhã liên về tới cửa phòng học, cô đắc ý nhìn Phương Thanh Nghiên, cao giọng nói: "Phương Thanh Nghiên, cô Vương gọi cậu đến văn phòng một chuyến!"

Phương Thanh Nghiên quét mắt nhìn cô một cái, lại nói: "Sau khi tan học hãy nói, bây giờ tôi muốn học."

Nói xong, cô liên lấy sách giáo khoa ra, cúi đầu.

Cằm Trác Nhã thiếu chút nữa rơi trên mặt đất, cô ta làm sao cũng không nghĩ tới Phương Thanh Nghiên lại dám cãi lại mệnh lệnh của cô giáo, lớn tiếng nói: "Cô giáo nói mà cậu cũng không đi, cậu sao lại có thể kiêu ngạo đến thế chứ?"