Lúc nói chuyện phiếm với Tạ Thục Anh, cô biết được quá trình học tập và tuổi tác của Vu Cẩn, nhưng mà ngoại hình và tính cách của Vu Cẩn như thế nào thì cô lại không quá rõ.
Ôn Chỉ Văn còn đi hỏi Vu Hoài Ngạn: "Tính cách của tiểu Cẩn thế nào vậy? Có dễ ở chung không?”
Vu Hoài Ngạn ngẫm nghĩ, trả lời: "Cũng được"
Đây là câu trả lời kiểu gì vậy? Nói cứ như chưa nói, Ôn Chỉ Văn không biết phải nói gì.
Vu Hoài Ngạn cũng rất vô tội, anh và Vu Cẩn chênh lệch 6 tuổi, lúc anh đã hiểu chuyện thì Vu Cẩn vẫn chỉ là một đứa bé.
Hơn nữa anh còn xuất ngoại lưu học, sau khi về nước lại vội vàng gây dựng sự nghiệp, cho nên sau khi lớn lên thì hai anh em thật sự chưa từng ở bên nhau thời gian quá dài.
Anh cũng không hình dung ra được tính cách hiện tại của Vu Cẩn như thế nào.
Nhưng với thân phận em gái thì Vu Hoài Ngạn cảm thấy Vu Cẩn thật sự không có vấn đề gì.
Ôn Chỉ Văn cũng không tò mò về vấn đề này quá lâu, bởi vì vào trưa hôm đó, Vu Cẩn liền tới khách sạn mà bọn họ ở.
Đi cùng Vu Cẩn, còn có một nữ hài tên là Bạch Xảo Xảo.
Vu Cẩn lớn lên rất xinh đẹp, chắc hẳn tướng mạo được di truyền từ Tạ Thục Anh, nhưng khí chất lại hơi thanh lãnh.
Lúc không nói lời nào chính là một mỹ nhân lạnh lùng.
Bộ dáng của Bạch Xảo Xảo cũng không tồi, nhưng nhìn qua thì lại là loại nhu nhược mi hoặc.
Khóe miệng hơi cong, trên mặt thường xuyên xuất hiện nụ cười.
Vu Cẩn rất tôn kính người anh hai là Vu Hoài Ngạn.
Vừa nhìn thấy anh đã trở nên nghiêm túc, kính trọng mà gọi một tiếng: "Anh hai”.
Vu Hoài Ngạn gật đầu, chỉ vào Ôn Chỉ Văn ở bên cạnh nói: "Đây là chị dâu của em".
Lúc này Vu Cẩn mới nhìn về phía Ôn Chỉ Văn, tầm mắt đột nhiên khựng lại. Cô thật sự không ngờ chị dâu thứ hai của cô lại trẻ tuổi như thế, lại còn có bộ dáng như thế này.
Vu Hoài Ngạn kết hôn rất đột nhiên, tới lúc Vu Cẩn xa ở nước ngoài nhận được tin tức thì đã muộn rồi.
Lúc này chuyến bay quốc tế không tiện như đời sau, Vu Cẩn vẫn là từ trong thư Tạ Thục Anh viết cho cô mới biết chuyện này, Vu Cẩn nhớ rõ, hình như người chị dâu thứ hai này đúng là còn nhỏ hơn cô một tuổi.
Nhưng nếu Ôn Chỉ Văn đã kết hôn với chị anh hai của cô thì chữ chị dâu này vẫn phải gọi, vì thế cô mở miệng: "Chị dâu".
Ôn Chỉ Văn cười tủm tỉm đáp lại: "Chào Tiểu Cẩn".
Vu Cẩn nghe thấy Ôn Chỉ Văn gọi cô như vậy thì trong lòng cảm thấy có chút không được tự nhiên, trong lúc nhất thời cũng không nói gì.
Thẳng đến Bạch Xảo Xảo bên cạnh dùng khuỷu tay thọc thọc cô một cái thì Vu Cẩn mới lấy lại tinh thần, tiếp tục mở miệng: "Đây là bạn của em, Bạch Xảo Xảo, cậu ấy đi cùng em tới đây".
Vu Hoài Ngạn cũng không có ý kiến gì với việc Vu Cẩn mang theo bạn của mình tới đây.
Dù sao anh bảo Vu Cẩn lại đây trò chuyện với Ôn Chỉ Văn, có thêm một cô gái nữa cũng tốt, có lẽ bọn họ sẽ có càng nhiều chuyện để nói hơn.
Vu Hoài Ngạn cũng gật đầu với Bạch Xảo Xảo: "Chào cô"
Bạch Xảo Xảo đôi mắt cong cong, giọng nói điềm mỹ mà nói: "Chào Vu ca cal Em đã sớm nghe Tiểu Cẩn nói về anh, cô ấy nói anh là một người đặc biệt ưu tú nên em vẫn luôn muốn gặp mặt anh một lần, không ngờ hôm nay rốt cuộc cũng gặp được!"
Lời nói này của Bạch Xảo Xảo có hương vị trà xanh hơi đậm, Ôn Chỉ Văn không khỏi để ý.
Nhưng cô cũng không tính toán làm cái gì, cô đột nhiên có chút tò mò Vu Hoài Ngạn sẽ phản ứng thế nào.
Chỉ thấy Vu Hoài Ngạn nhíu mày lại nói: "Cô vẫn nên gọi tôi là Vu tiên sinh đi".
Tuy rằng là bạn của Vu Cẩn nhưng rốt cuộc cũng là một người xa lạ, Vu Hoài Ngạn cảm thấy cách xưng hô của Bạch Xảo Xảo thật kỳ lạ.
Ôn Chỉ Văn nghe được lời này, thiếu chút nữa thì cười ra tiếng nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn xuống.