Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 123



Chu Vấn Bình bị ánh mắt kia của ông nhìn chằm chằm, lại nhất thời không được tự nhiên.

Tướng quân Lương nói: “Thành tích của cô bé kia đúng thật là đủ để đậu Đại học Bắc Thành, em trai con bé nói cũng không sai, con bé không thi vào Đại học Bắc Thành đúng thật là vì Triệu Thành, vì muốn cách nó gần một chút.”

“Còn có tranh con bé vẽ, tôi đã cho người đến hỏi giáo viên tại Học viện mỹ thuật Bắc Thành rồi, ngay cả ông Phó An Thạch cũng khen không dứt miệng, nói là linh khí bức người, ở tuổi của Lâm Khê đã có nền tảng như vậy, cũng coi như là vô cùng vững chắc. Đừng nói tới Tuyết Đình, cho dù là thầy giáo mỹ thuật của nó, chỉ sợ cũng kém hơn con bé.”

Chu Vấn Bình ngây người, ngay sau đó trên mặt như cảm nhận được nóng rát, nhiệt độ trên người cũng lạnh xuống, cứng đờ trong chốc lát, mới nói: “Lần trước, lần trước không phải là nói thành tích của nó rất kém sao, bằng không cũng sẽ không học lại, giáo viên dạy vẽ cũng chỉ là giáo viên địa phương.”

Lúc trước Lương Triệu Thành đột nhiên nói đã kết hôn với người khác, nhà họ Lương đương nhiên cũng đã tìm người hỏi thăm về cô.

“Thành tích ban đầu của con bé đúng thật là chẳng ra gì.”

Tướng quân Lương nhàn nhạt nói: “Nhưng đó là bởi vì ông bà nội của con bé liên tiếp bị bệnh qua đời, con bé hiếu thảo, vẫn luôn phụng dưỡng ông bà nội, một nửa thời gian đều không thể về trường đi học, thành tích sao có thể tốt được? Năm nay thành tích học lại so với trước kia tốt hơn nhiều, trước kia đều là bị chậm trễ.”

Trên mặt Chu Vấn Bình hết xanh lại trắng một trận, bà ta không thể tin được, cũng không muốn tin, bởi vì tin thì thành ra chê cười chính là bản thân bà ta. Vừa nghĩ đến chuyện này, lại nghĩ đến sắc mặt của Lương Triệu Thành lúc nãy khi bà ta và Tuyết Đình nói hai chị em kia, huyết khí của bà ta dâng lên.

Bà ta từ trước tới nay chưa từng mất mặt như vậy.

Tướng quân Lương nhìn bộ dáng của bà ta thế nhưng lại cảm thấy có chút buồn cười.

Ông nói: “Thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân(*), bà quản Tuyết Đình chặt lại một chút, đừng để nó ngạo mạn tự cho là đúng như vậy. Theo tôi thấy, chuyện hôn sự với tên nhóc nhà họ Hàn không thành cũng chưa chắc không phải chuyện tốt đối với nó. Nếu cái tâm tính này không thay đổi, đừng nói là tên nhóc nhà họ Hàn, hễ là những đứa có năng lực, có dã tâm chỉ sợ đều sẽ chướng mắt nó. Đừng có suốt ngày vây quanh nó rồi nuông chiều nó đến hư người ra, thật sự cho rằng bản thân có mấy cân lượng.”

Mặt Chu Vấn Bình càng khó coi hơn.

Bà ta không muốn chồng mình nói về con gái mình như vậy, không cam lòng mà cãi lại: “Bá Dung, con bé Tuyết Đình, con bé chỉ là còn nhỏ, tâm tính thuần khiết lương thiện, đa tài đa nghệ, so với đám bạn đồng trang lứa cũng xem như là xuất sắc, nào có tệ như ông nói? Nói thế nào thì cũng là con gái của chúng ta.”

“Còn đứa trẻ Trần Dã kia nữa...”

Tướng quân Lương đánh gãy lời của bà ta, có lẽ ông biết điểm yếu của bà ta là đâu: “Bà cũng đừng quá khinh thường đứa trẻ kia, sau khi đứa trẻ kia rời khỏi nhà họ Trần, đã cầm 30% cổ phần xưởng quần áo của nhà họ mà mẹ để lại, bán qua tay cho một thương nhân Hồng Kông, bán được hai triệu rưỡi tiền cổ phần. Sau đó lại mua thêm nhiều bất động sản ở Tân An, đều là những địa phương trọng điểm mà chính phủ chuẩn bị phát triển, tương lai tài sản lên đến bao nhiêu, khó có thể đánh giá.”

Tuy tướng quân Lương chướng mắt bất động sản gì đó, nhưng đây không phải bởi vì nuôi gia đình sao?

Ông cũng phiền nghe đám người một nhà vừa đến ngồi cùng nhau là lại anh một câu tôi một câu, hành động quái gở mà nói chuyện, cũng phiền khi đã trở về phòng rồi còn phải nghe những chuyện làm người ta đau răng như thế này.

Chu Vấn Bình quả nhiên như bị đánh một gậy.

Nhà họ Lương có quyền, đi đến nơi nào cũng đều rất có thể diện, nhưng bà ta lại không có bao nhiêu tiền, tiền lương một tháng của bà ta cũng chỉ có mấy trăm đồng.

Mấy triệu của hai chị em kia đúng thật là, trước kia bà ta biết nhà chị gái kia dính cải cách mở rộng đất đai, chỉ có chút tiền mà thôi, bà ta rất coi thường.

Nhưng không phải cứ thuận miệng là mấy triệu.

Chu Vấn Bình đi ra khỏi phòng làm việc, lại nhìn đứa nhỏ ban đầu mà mình cực kỳ chán ghét kia, cảm thấy cả người cậu đều là tật xấu, vẻ mặt bà ta nhìn Trần Dã rất phức tạp.

Đương nhiên bộ dáng kia bà ta vẫn không ưa, chỉ là ấn tượng so với ban đầu hoàn toàn khác.

Ít nhất bà ta không thể xem cậu chỉ là một đứa con chồng trước được nữa.

Thím Thu bưng cái ly không từ trong phòng Lương Tuyết Đình đi ra, nhìn thấy Chu Vấn Bình đang đứng ở lan can hành lang nhìn xuống dưới, theo ánh mắt của bà ta nhìn xuống lại thấy Trần Dã, bà ta lắc lắc đầu nói: “Triệu Thành cũng là quá tùy hứng rồi, cưới một cô vợ như vậy về nhà, vừa thấy là biết là con người phá của. Vấn Bình, cô để ý tới trang sức trên người nó không? Vòng cổ trân châu trên cổ từng viên từng viên đều to như vậy, cả cái vòng tay trên tay nữa, sáng bóng như tích ra nước. Còn có cái đồng hồ kia, thế mà lại nạm đá quý, rất giống với cái mà bà vợ của thương nhân lần trước cô tiếp đãi, cũng không biết là đồ thật hay đồ giả. Nhà nó trước kia cũng chỉ là nông dân, không có tài sản gì, những thứ đó chắc chắn đều là Triệu Thành mua cho nó.”

Nói xong thím Thu lại lắc đầu, biểu cảm vừa khinh thường lại vừa xót tiền của Lương Triệu Thành.

Thím Thu tuy rằng chỉ là người giúp việc của nhà họ Lương, nhưng bà ta ở nhà họ Lương làm hơn hai mươi năm, từng nhìn qua rất nhiều người, đối với những thứ này lại có hứng thú, cũng không phải là không có kiến thức.

Chu Vấn Bình nghe xong những lời này của bà ta, sắc mặt lập tức mất tự nhiên.

Bà ta nói: “Nói chuyện này để làm gì, dù sao con bé kia cũng là vợ của Triệu Thành, chỉ ở đây mấy ngày. Chị Thu, về sau đừng nói những lời như thế này nữa, khách khí với người ta một chút, rồi sẽ qua hết thôi.”

Thím Thu thở dài nói: “Ài, tôi chỉ là nhọc lòng thay cho Triệu Thành mà thôi, dù sao tôi cũng đã chăm sóc đứa nhỏ này từ khi nó còn là đứa trẻ cho đến khi nó lớn được như bây giờ. Chỉ là không hiểu, con bé Hoa An kia tốt như vậy, hai nhà cũng biết rõ về nhau, môn đăng hộ đối, nó lại không cần, một hai phải phải chọn một người như vậy, đúng là một chút ánh mắt cũng không có. Lần đầu tiên tới cửa, đã đứng im ở cửa để Triệu Thành hầu hạ.”

“Vấn Bình, rõ ràng là cô có ý tốt, kết quả cô ta lại nói chuyện với cô như kẹp d.a.o giấu kiếm, một chút gia giáo cũng không có, chưa từng thấy ai lần đầu tiên tới cửa gặp người lớn lại kiêu ngạo như vậy. Chỉ đáng thương cho Hoa An, rõ ràng là hiểu chuyện, biết lễ nghĩa, hôn sự giữa hai nhà đã định nhiều năm như vậy, cũng sắp tới tuổi sinh con rồi, đột nhiên lại nhảy ra một cái biến cố này.”

“Con bé Hoa An kia bây giờ nhìn thấy chúng ta, cũng rất khách sáo dịu dàng, biết lễ nghĩa, nhìn con bé như vậy, tôi cũng rất đau lòng, chỉ sợ hai ngày nữa nếu như gặp phải, con bé lại chịu tủi thân.”

Dung Hoa An thích Lương Triệu Thành suốt mấy năm liền.

Lương Triệu Thành mấy năm này đều không ở nhà, ngược lại Dung Hoa An lại thường lui tới ở nhà họ Lương, người ở nhà họ Lương từ trên xuống dưới không ai là không thích cô ta.

Chu Vấn Bình ban đầu rất thích nghe thím Thu nói thầm những chuyện này, nhưng lúc này không biết vì sao trong lòng lại tràn đầy bực bội.

Bà ta nói: “Đó là chuyện của Triệu Thành, chúng ta cứ chiêu đãi người ta cho tốt là được.”

Trên mặt bà ta đã lạnh xuống, thím Thu thấy vậy cũng biết điều mà không nói nữa.

Nhà họ Lương đã định sẵn là không thể bình yên.

Chu Vấn Bình, thím Thu, Lương Tuyết Đình đều bởi vì chuyện của Lâm Khê mà nổi lên tâm sự hoặc phê bình kín đáo.

Bên kia Lương Hằng Nghị và Tôn Văn Anh ở trong phòng cũng đang nói về chuyện này.

Tôn Văn Anh cười nói: “Anh lần trước nói cái gì vậy, cô gái này không phải khá tốt sao, vừa xinh đẹp, tính cách lại tốt, thông minh, cầm được buông được, em thấy con bé ở với em hai cũng khá tốt.”

Với tính cách cố chấp kia của Lương Triệu Thành, Tôn Văn Anh cảm thấy, tuy cha chồng cô ấy và chồng cô ấy đều rất cường thế, cố chấp lại nghiêm khắc, nhưng người cố chấp nhất ngoan cố nhất trong cái nhà này thật ra là em chồng cô ấy mới đúng. Bởi vì cho dù cha chồng và chồng cô ấy đều là người có nguyên tắc, mỗi khi đề cập đến nguyên tắc đều sẽ thỏa hiệp, nhưng em chồng cô lại hoàn toàn không quan tâm, chỉ là lời này không thể nói ra.
— QUẢNG CÁO —