Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 124



Đương nhiên cô ấy khen Lâm Khê cũng là cô ấy thật sự cảm thấy cô gái này cũng không tệ lắm, hai là cô ấy nhìn ra Lương Triệu Thành rất để ý đến cô gái này. Cô ấy không hy vọng chồng mình bởi vì chuyện này mà xảy ra xung đột với Lương Triệu Thành, mâu thuẫn trong gia đình còn có thể giảm bớt. Nhưng nếu xen vào chuyện giữa hai vợ chồng nhà người ta, nếu làm không tốt, lúc đó có lẽ tình cảm giữa hai bên sẽ hoàn toàn rạn nứt.

Đúng, là hai bên, ở trong mắt Lương Hằng Nghị, Lương Triệu Thành là em trai anh ấy thì vĩnh viễn đều là em trai anh ấy, anh ấy nói anh, dạy anh, quản anh đều là chuyện hiển nhiên. Nhưng ở góc nhìn của Tôn Văn Anh, Lương Triệu Thành có thể cãi lời cha mình như vậy, còn anh ấy chỉ là anh trai, anh có thể nghe lời anh ấy sao? Hai anh em họ đều đã kết hôn, có vợ con rồi, đã trở thành hai gia đình nhỏ rồi.

Lương Hằng Nghị nhìn vợ mình.

Anh ấy đương nhiên vẫn còn bất mãn, nhưng qua đi mấy tháng, lần trước là giận dữ sau đó lại trở thành không yên tâm, nên có cho người đi điều tra lại về tình huống của cô và em trai mình một phen, xem xong kết quả điều tra, cảm quan rốt cuộc cũng thay đổi một chút.

Mấu chốt là, em trai anh ấy đã kết hôn với người ta rồi, hiển nhiên cũng đã chắc chắn rồi, anh ấy còn có thể làm gì chứ?

Anh ấy trầm mặc một chút rồi nói: “Cô ta đúng thật là khá thông minh.”

Nói đến thành tích và chuyện thi đại học, cùng với những tình huống trong nhà cô, Tôn Văn Anh nghe được quả thực là trợn mắt há hốc mồm. Ngay sau đó cô ấy nghĩ đến Chu Vấn Bình và Lương Tuyết Đình, cô ấy lắc đầu, nói: “Chờ dì Chu và Tuyết Đình biết được, sẽ lại là một hồi rắc rối nữa cho coi.”

Mùng một năm mới.

Ngày hôm sau lúc Lâm Khê tỉnh lại, cũng không thấy được sắc trời như thế nào, bởi vì tấm màn che nắng dày nặng được kéo kín mít, cô chỉ nghe thấy mỗi âm thanh tích tắc của đồng hồ báo thức ở đầu giường, và cách bố trí xa lạ trong phòng, bên cạnh cũng không có người.

Cô chống giường ngồi dậy, lập tức cảm giác được toàn thân khó chịu.

Cô nhíu mày, trong đầu lập tức hiện lên một số hình ảnh hồi tối hôm qua, sau đó ngẩn ngơ.

Ngây người trong chốc lát, duỗi tay bật đèn trên đầu giường, ánh đèn màu vàng vừa bật lên, trong phòng lập tức sáng lên, cô quay đầu nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, lập tức bị dọa cho nhảy dựng, thế mà đã hơn 9 giờ rồi. Cô không để ý đến cảm giác khó chịu trên người, nhìn trên giường, duỗi tay cầm lấy một cái áo ngủ dài, xốc chăn lên, mặc áo ngủ rồi đi xuống giường, đi tới cửa phòng, mở cửa ra, nhìn thấy ở bên ngoài phòng khách, Lương Triệu Thành đang ngồi trên sô pha đọc báo.

Phòng mà bọn họ đặt là phòng gia đình, một phòng khách hai phòng ngủ, Trần Dã không trở về, nên chỉ có hai người bọn họ ở.

Lúc trước mỗi buổi sáng của kỳ nghỉ, lúc rời giường, chỉ cần Lương Triệu Thành có ở nhà, Lâm Khê luôn sẽ dính anh quấn quýt si mê một phen, nhưng lúc này lại không hề có tâm trạng này.

Cô oán giận anh: “Sao anh lại không gọi em dậy, đã muộn như vậy, chờ đến nhà anh cũng hơn 10 giờ rồi.”

Tối hôm qua ngủ không được ngon lắm, trừ bỏ thời gian hai người lăn lộn không biết bao nhiêu lần ở ngoài, còn có tiếng pháo hết lần này đến lần khác vang lên, trong lúc đó cô đã rất nhiều lần bị những âm thanh đó làm cho tỉnh lại, cô nhớ rõ vì chuyện này mà cô còn quyến rũ anh làm thêm một nháy nữa, sau đó được anh ôm vào lòng mà ngủ.

Ngược lại là buổi sáng lại không có tiếng pháo trúc nên cô ngủ đến ngon lành, kết quả ngủ một chút đã ngủ quá giờ.

Lương Triệu Thành liếc nhìn cô, mặt không biểu cảm, càng không có ý định đứng lên, nhưng anh vẫn để báo sang một bên, sau đó cầm một cái ly ở trên bàn vuông nhỏ lên, rót một ly sữa đậu nành ở trong phích ra: “Đi mấy giờ cũng được, đi đánh răng rửa mặt đi, sau đó ăn gì đó đã.”

Lâm Khê nhìn sữa đậu nành nóng hầm hập bốc lên hơi khói, lập tức cảm thấy không đúng.

Anh đang lạnh mặt với ai vậy?

Cô chần chờ hỏi anh: “Có chuyện gì sao?”

Anh nhìn cô: “Đi đánh răng rửa mặt trước đi.”

Anh tỏ ra thái độ với cô như vậy làm cô không vui, cô đi qua ngồi xuống bên người anh, nhìn anh rồi nói: “Làm sao vậy? Ai chọc anh à? Chuyện ngày hôm qua hả? Bởi vì ngày hôm qua bọn họ làm em khó xử à? Thật ra em vẫn ổn, em cảm thấy người phải phiền lòng là bọn họ chứ không phải em, nhưng chúng ta cứ đi trễ như vậy thật sự không sao hả?”

Người chọc anh không vui không phải là bọn họ, mà là vẻ mặt ngây thơ của cô.

Lâm Khê đương nhiên không biết, bởi vì trong trí nhớ của cô lúc trở về hồi tối hôm qua hai đều là chuyện hai người đang làm chuyện đó, anh đương nhiên không thể mặt lạnh với cô.

“Không cần đi sớm.”

Anh cũng không nói ai chọc mình, chỉ duỗi tay ôm cô rồi nói: “Tối hôm qua trước khi về anh đã nói với tướng quân Lương rồi, chúng ta sẽ ăn sáng ở bên này, lúc đến sẽ tương đối trễ một chút, có lẽ vừa tới sẽ tới giờ ăn trưa luôn.”

Nói xong anh dừng lại một chút: “Hiện tại cứ nghỉ ngơi đi, không cần quá gấp gáp.”

Anh biết tính tình của cô, vốn dĩ đã không thích dậy sớm, thời tiết bên này còn lạnh như vậy, chắc chắn buổi sáng sẽ khá tham ngủ, nên ngày hôm qua anh đã nói trước với cha anh.

Mặt Lâm Khê đỏ lên, ôm eo anh, hờn dỗi: “Sao có thể như vậy được?”

Lâm Khê hoàn toàn không ý thức được cái gì.

Cái áo ngủ dài làm bằng nhung mà cô đang mặc chính là cái cô tự mình đặt làm, là loại có dây cột, vừa rồi cô chỉ trực tiếp phủ thêm lên người, bên trong lại không mặc cái gì khác, cô ngồi như vậy, làm đôi chân dài mảnh khảnh lộ ra, nhìn không sót thứ gì, thậm chí là nửa người trên, cũng như ẩn như hiện.

Trên tay Lương Triệu Thành hơi dùng sức, áo ở trên đầu vai đã bị kéo xuống.

Lâm Khê hoảng sợ, bây giờ mới là buổi sáng, ban ngày ban mặt, anh trở nên như vậy từ khi nào thế?

Trước kia mỗi buổi sáng rời giường, cô đều quấn lấy anh thật lâu, mỗi lần như vậy anh cũng chỉ hôn cô, dỗ dành cô, nào có làm như bây giờ?

Lương Triệu Thành cũng không để ý cô kinh ngạc hay không kinh ngạc, duỗi tay ôm cô ngồi lên đùi mình, đè cô lại, hôn một chút, mới ngẩng đầu hỏi cô: “Tối hôm qua đã ăn đủ chưa?”

Lâm Khê đã xụi lơ, hơi thở hỗn loạn, đôi mắt lập lòe ánh nước mà nhìn chằm chằm anh, lại không nghĩ tới những lời này có gì kỳ lạ, chỉ cảm thấy người đàn ông này đột nhiên trở nên lợi hại. Đương nhiên cô cũng rất thích kiểu này, ở bên ngoài lạnh như băng, lạnh lùng cấm dục, ở trong phòng cùng với ở bên ngoài khác biệt càng lớn, càng làm người ta khó có thể kiềm chế.

Nhưng cô ngồi ở trên người anh, cảm nhận được biến hóa của anh, biết nếu cứ tiếp tục làm, có khả năng buổi trưa cô sẽ không thể đi ra ngoài được nữa.

Cho nên không để ý đến câu nói của anh, cô lắc đầu nói: “Để em xuống, lát nữa còn phải đến nhà anh đấy.”

Giọng nói cô mềm như bông, không có chút sức lực.

Anh ôm cô, bình tĩnh lại trong chốc lát.

Lâm Khê lại hỏi anh: “Rốt cuộc là làm sao vậy, sao anh lại không vui? Là vì trở về thành phố Bắc nên không vui sao?”

“Ừ.”

Anh trả lời một cách mơ hồ: “Đi rửa mặt chải đầu một chút đi, ăn xong bữa sáng anh đưa em đi ra ngoài xem cảnh tuyết rồi lại đi qua bên kia.”

Lâm Khê nghe xong lập tức có hứng thú, cảm xúc quyến luyến trước đó đều bay đi.

Cô không chỉ có hứng thú đi ra ngoài xem cảnh tuyết, mà đi ra ngoài dạo hai vòng rồi lại đến nhà họ Lương, cũng có lý do thật tốt để thoái thác vì sao lại đến muộn.

“Nhưng mà chúng ta cứ như vậy để Tiểu Dã ở nhà anh được không?”

Cô do dự một chút lại hỏi.

“Không sao, lúc này có nhiều đứa trẻ sẽ ra bên ngoài chơi, chắc chị dâu sẽ dẫn thằng bé đi ra ngoài cùng chơi với mấy đứa trẻ khác.” Anh nói.

Với tính cách của Trần Dã vốn dĩ đã không cần lo lắng, mặt khác chị dâu anh cũng rất chu đáo, cô ấy sẽ căn cứ vào tính cách của Trần Dã mà sắp xếp thỏa đáng.

Lúc này Lâm Khê mới yên tâm, cô ôm cổ anh, vui vẻ mà hôn lên môi anh, sau đó đẩy anh ra, nhảy xuống ghế, sửa sang lại áo ngủ rồi đi đánh răng rửa mặt.

Lương Triệu Thành: “...”

Anh nhìn bóng dáng của cô, sắc mặt phức tạp vô kể.

Lúc hai người đi ra ngoài là đã 10 giờ.

Tuyết đã ngừng rơi, nhưng tuyết trong sân đọng lại vẫn cực kỳ dày, còn bậc thang đã trực tiếp biến thành một cái sườn núi tuyết nhỏ, toàn bộ thế giới đều bị tuyết đọng, trắng xoá, ánh mặt trời chiếu trên nền tuyết, lập loè ánh sáng, cực kỳ đẹp.
— QUẢNG CÁO —