Tướng quân Lương nhìn con trai mình rồi lại nhìn Lâm Khê, “ừ” một tiếng rồi nói tiếp: “Được, thế hai đứa bàn bạc, muốn tổ chức lễ cưới như thế nào, có yêu cầu gì thì cứ nói ra. Tiểu Khê, cháu xuống dưới trước đi, bác nói chuyện với Triệu Thành một lát.”
Thái độ tốt ngoài dự liệu, xem ra tâm trạng cũng rất tốt, khiến Lương Triệu Thành cũng thấy bất ngờ.
Trước đây hai cha con ghét nhau, mỗi lần gặp nhau đều giương cung bạt kiếm, cho dù không cãi nhau thì cũng nhìn không vừa mắt nhau, hết thời gian là đi.
Lâm Khê vội vàng đồng ý.
Cô cũng biết quan hệ giữa Lương Triệu Thành và tướng quân Lương không tốt, sợ mình nói không hay lại đổ thêm dầu vào lửa.
Cũng may là nhìn có vẻ không sao cả.
Cô lại kéo áo anh, nói một tiếng với tướng quân Lương rồi mới đi xuống.
Lâm Khê tự cho rằng đó chỉ là một động tác nhỏ, thực ra đều rơi cả vào mắt tướng quân Lương.
Chỉ có điều giả vờ không biết, Lương Triệu Thành cũng không nói gì, ngược lại mỗi lần cô kéo, biểu cảm trên khuôn mặt anh lại ấm áp hơn một chút, có thể anh cũng không biết.
Lâm Khê đóng cửa ra ngoài, tướng quân Lương mới đánh giá con trai mình: “Rất thích đúng không? Chịu thỏa hiệp đến mức này rồi.”
Từ nhỏ đến lớn con không phải là đứa chịu thỏa hiệp.
Lương Triệu Thành sầm mặt.
“Còn có chuyện khác không?” Anh lạnh mặt nói.
Tướng quân Lương “xùy” một tiếng: “Không có, đi đi.”
Lương Triệu Thành xoay người, giọng nói của tướng quân Lương vọng lại từ phía sau: “Lúc cần thỏa hiệp thì thỏa hiệp một chút cũng không sao, đừng đợi đến lúc không có cơ hội thỏa hiệp mới muốn thỏa hiệp thì không kịp nữa rồi.”
Bước chân Lương Triệu Thành ngưng lại, đây là lời xúi quẩy gì chứ?
Anh quay đầu nhìn ông ấy, vẻ mặt quả thực không thể coi là tốt.
Tướng quân Lương khoát tay nói: “Cha không phải nói cha, tạm thời cha không c.h.ế.t được đâu.”
Ông ấy thở dài, trên mặt hiện lên vẻ buồn rầu nặng nề, chầm chậm nói: “Không phải cha nói mẹ con, cha biết vì chuyện mẹ con mà những năm nay con đều hận cha, chuyện này không trách con, thực ra cha cũng chưa từng tha thứ cho bản thân mình.”
“Năm đó cha không quan tâm mọi sự phản đối mà lấy mẹ con, cha cho rằng mình không để bụng xuất thân, nói câu này thì đơn giản nhưng trên thực tế thì xuất thân của bà ấy đã khắc sâu trong xương tủy. Cha nói mình không để tâm xuất thân của bà ấy, nhưng lại cảm thấy bà ấy quá nhõng nhẽo, rất nhiều lúc không hiểu sao lại tự nhiên kiếm chuyện. Lúc mới đầu còn thỏa hiệp, cuối cùng càng đi càng xa, thậm chí đến lúc bà ấy mất cũng không thể ở bên cạnh bà ấy, con hận cha là điều đương nhiên.”
Lương Triệu Thành không biết phải nói gì.
Tha thứ thì anh không làm được.
Hận thì anh cũng chẳng còn hận nữa.
Anh xoay người, nghe thấy ông ấy nói phía sau: “Con bé hơi giống mẹ con, năm xưa cha lấy mẹ con, cũng dùng rất nhiều tâm tư, nhưng cuối cùng những tâm tư đó đều biến thành bất mãn và ghét bỏ, khiến cuộc sống tràn đầy cãi vã, cũng khiến bà ấy kết thúc trong u buồn, cha mong con có thể tốt hơn mình.”
Lương Triệu Thành ra khỏi cửa, chỉ cảm thấy khó thở.
Anh rảo bước đi tới cầu thang, giơ tay vịn vào lan can.
Anh rất không muốn về đây, bởi vì mỗi lần đối diện với những cố nhân này, anh sẽ vĩnh viễn bước vào tâm trạng u ám, nhức nhối và nặng nề, không có cách nào thoát ra được.
“Anh Lương.”
Anh nghe thấy cô gọi anh.
Anh tưởng rằng mình nghe nhầm, chầm chậm quay đầu lại, nhìn thấy cô vẫn đứng ở góc dưới cầu thang, sao cô vẫn ở đó?
“Anh Lương.”
Lâm Khê nhìn thấy sắc mặt đáng sợ của anh, khí áp toàn thân cũng dọa người, không biết anh bị làm sao, rõ ràng ban nãy vẫn còn bình thường.
Cô nghĩ, có lẽ cái cô nhìn thấy ở cha anh cũng chỉ mà một mặt của một góc núi băng, tình hình thực tế cô hoàn toàn không biết. Cô ở cùng anh lâu như vậy, cũng đã rất hiểu anh, thực ra anh là một người rất tốt, cũng không lạnh lùng như vẻ bề ngoài của anh, anh có thể cãi nhau với cha thành như vậy, nhất định có nguyên nhân.
Nghĩ như vậy, cô cười với anh, rồi lại gọi một tiếng.
Sắc mặt anh hòa hoãn, cuối cùng cũng men theo cầu thang đi về phía cô, cô giơ tay nắm tay anh, rồi quan sát kĩ sắc mặt anh, sau đó cẩn thận hỏi: “Hai người lại có mâu thuẫn gì sao? Không phải vì em chứ? Nếu như vì chuyện lễ cưới, thực ra thuận theo ý ông ấy cũng không có gì là không được, đó cũng là một kỉ niệm đặc biệt. Sau khi kết thúc hôn lễ, chúng ta đi tuần trăng mật, đó là thời gian của riêng chúng ta, là kiểu anh muốn thế nào cũng được.”
Anh cúi mắt nhìn cô sau đó bật cười, kéo tay cô nói: “Đi thôi, xuống nhà.”
Anh kéo tay cô xuống lầu, cả căn phòng đông đúc nhiều người dưới lầu đều đã đi hết, đến Tôn Văn Anh cũng không còn ở đó, chỉ có hai mẹ con Chu Vấn Bình và Lương Tuyết Đình.
Chu Vấn Bình thấy hai người kéo tay nhau cũng chỉ coi như không thấy, chỉ cười nói: “Bọn họ đều về cả rồi, mẹ Thanh Thanh nói buổi chiều hai đứa rảnh thì tới chơi.”
Tuy Lương Tuyết Đình bị mẹ nói cho một trận, nhìn thấy cảnh này, vẫn cảm thấy quá nhức mắt, khẽ hừ một tiếng rồi quay đi.
Bầu không khí trong bữa cơm trưa hôm nay cũng không tồi.
Chỉ có Lâm Khê cảm thấy khuôn mặt Lương Triệu Thành hơi lạnh lùng, không tính cái này thì bữa trưa này hài hòa hơn bữa tối rất nhiều, chí ít thái độ của Chu Vấn Bình cũng ôn hòa không ít. Tuy Lương Tuyết Đình rằng vẫn sầm mặt, nhưng chí ít không vênh váo hung hăng quăng ra mấy lời nồng nặc thuốc súng.
Trần Dã đưa Lương Vệ ra ngoài chơi đánh trận tuyết cả một buổi chiều, điều khiến Lâm Khê kinh ngạc đó là, giờ Lương Vệ nhìn thấy Trần Dã là mắt đầy sao sáng bừng, khiến Lâm Khê cứ cảm thấy kì quái.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Lâm Khê cũng coi như biết được tại sao.
Bởi vì có người dắt con tới nhà rồi.
Cũng không phải ai khác, chính là cháu của em gái ruột tham mưu trưởng Dung, một đứa con trai mười một mười hai tuổi, cả nhà tham mưu trưởng Dung tới gần hết, ngoại trừ Dung Hoa An.
Em gái tham mưu trưởng Dung vừa vào nhà đã gào lên, kéo đứa bé đó, lột áo khoác và quần nó ra, mọi người nhìn thấy một vết sưng đỏ vô cùng rõ ràng trên chân đứa bé.
“Nói, là ai đánh cháu ra như thế này?”
Mẹ Dung kéo đứa bé kia: “Không phải sợ, chỉ ra, có người ỷ thế h.i.ế.p người, cho dù là ông cậu của cháu hay là ông Lương cũng sẽ không tha cho nó.”
Đứa bé đó co rúm lại chỉ vào Trần Dã.
Hiển nhiên là hơi sợ cậu.
Em gái tham mưu trưởng Dung lập tức khóc nói: “Tướng quân Lương, ông phải làm chủ cho Tiểu Sơn nhà chúng tôi, nó có làm gì đâu, chỉ bởi vì trước đây Hoa An và Triệu Thành bàn chuyện cưới xin, mà bị người ta ra tay độc ác như vậy, đánh thành như thế này. Đều là trẻ con, sao có thể độc ác như vậy? Đây là cái thứ độc ác nào chứ?”
Khuôn mặt Tôn Văn Anh lộ ra vẻ chán nản.
Buổi sáng cô ấy đưa Trần Dã và Lương Vệ ra ngoài chơi, đã cố ý dặn dò mấy đứa bé lớn khác, để bọn chúng cho Trần Dã cùng chơi, đừng để người khác bắt nạt nó, chẳng ngờ vẫn có sơ suất.
Nhưng người là cô ấy đưa đi, hôm qua Lâm Khê và Lương Triệu Thành đặc biệt giao Trần Dã cho cô ấy, chuyện này đương nhiên cô ấy phải chịu trách nhiệm.
Tôn Văn Anh lập tức đứng lên phía trước nói: “Thím Dung, thím đừng gấp, rốt cuộc là chuyện gì chúng ta còn không rõ sao? Có phải là hai đứa trẻ đánh nhau rồi không? Bình thường trẻ con đánh nhau là chuyện thường thấy, Tiểu Sơn nhà thím còn cao hơn Tiểu Dã một cái đầu. Ở đây lại là đại viện, Tiểu Sơn là chủ nhà, Tiểu Dã mới đến lần đầu tiên, Tiểu Dã sao có thể bắt nạt Tiểu Sơn, có phải là hiểu nhầm không?”
Nói xong liền hỏi Trần Dã: “Tiểu Dã, rốt cuộc là chuyện ra làm sao, em có bị thương không?”
Nếu như cũng bị thương, chuyện này đương nhiên không thể gọi là Tiểu Dã đánh người.
Tôn Văn Anh hỏi cậu, cậu lại sầm mặt không nói không rằng.
“Nó không bị thương,”
Đứa bé tên “Tiểu Sơn” kia lên tiếng: “Là nó đánh cháu, cháu căn bản không động tay, là nó bỗng nhiên đá cháu, bỗng nhiên đá cháu vào sân tuyết, đá cháu như kẻ điên vậy, nó căn bản là một thằng điên, thằng điên.”
Sắc mặt của mọi người đều thay đổi.
“Nghe xem…”
Em gái tham mưu trưởng Dung lập tức nhìn tướng quân Lương mặt không biểu cảm đang ngồi ở phía trước, than phiền: “Tướng quân Lương, ông nghe xem, đây rốt cuộc là thứ độc ác xấu xa gì chứ, vừa tới đã đá người ta? Đây là đại viện, tướng quân Lương, ông phải làm chủ cho Tiểu Sơn nhà chúng tôi.”
“Thím Dung.”
“Đánh nhau luôn có nguyên nhân.”
Lần này Tôn Văn Anh vừa lên tiếng đã bị Lâm Khê ngắt lời.
Cô đi ra nói: “Đánh người là không đúng, nhưng Tiểu Dã trước giờ chưa từng đánh người vô duyên vô cớ, đằng này cậu bé này nhìn còn lớn hơn Tiểu Dã đúng không, có thể nói ra em đã làm gì mới khiến Tiểu Dã ra tay đánh em không?”
“Cô có ý gì?”
Em gái tham mưu trưởng Dung dùng ánh mắt sắc như d.a.o nhìn Lâm Khê: “Cháu nhà tôi đang yên đang lành, cái thằng như chó điên đó nhảy vào đánh, đánh thành ra như thế này, cô không hỏi em nhà cô, lại tới đây chất vấn cháu nhà tôi? Đây là gia giáo nhà các người sao? Ở đại viện của chúng tôi, con nhà ai đánh người, về nhà không bị ăn đòn một trận, ngược lại lại ỷ thế muốn đổ hết trách nhiệm lên người bị đánh sao?”
“Cháu căn bản không chọc vào nó, cháu đang đứng ở đó nói chuyện với người khác.” Đứa bé đó cũng nói.
“Anh có…”
Một giọng nói trẻ con bỗng nhiên vang lên nói: “Anh chạy đến trước mặt anh Trần nói, mày chính là em trai con ghẻ của con hồ ly tinh đó, cái thứ khắc cha khắc mẹ khắc chồng, cướp chồng người khác, cẩn thận cả nhà đều c.h.ế.t hết, cái thứ sao chổi trời sinh còn không biết xấu hổ mà đi tìm đàn ông, nên tìm một sợi dây mà treo cổ, tránh ra ngoài hại người.”
Sắc mặt của mọi người trong phòng khách đều thay đổi.
Sắc mặt của Lâm Khê cũng thay đổi.
Sau đó cô tiến lên mấy bước, tát vào mặt thím Dung.
Một đứa bé sao có thể tự mình nói ra những lời như vậy, đương nhiên là nghe được, vậy thì nghe ai nói? Hiển nhiên là từ trong miệng người phụ nữ mở miệng “chó điên” ngậm miệng “chó điên” này.