Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 129



Mọi người lại bị cái tát này làm cho kinh sợ.

Chẳng ai ngờ một cô gái lại ra tay tát như vậy.

Em gái của tham mưu trưởng Dung ngây ra, sau khi phản ứng lại thì lập tức nhào lên đánh lại, nhưng đương nhiên bà ta không đánh được người ta. Lương Triệu Thành đã kéo người về ôm trong lòng để bảo vệ rồi lùi về phía sau mấy bước, Tôn Văn Anh ở phía sau cũng đã tới, đồng thời ra hiệu cho một giúp việc trẻ tuổi khác cùng thím Chu kéo bà ta.

Mặt tham mưu trưởng Dung đỏ bừng, ông ta quay lại nhìn tướng quân Lương nói: “Lẽ nào lại như vậy, lẽ nào lại như vậy, Bá Dung, đây là gia giáo kiểu gì, nói lời không hợp là ra tay tát trưởng bối, đúng thật là ăn h.i.ế.p người quá đáng.”

“Trưởng bối, là trưởng bối của ai?”

Không đợi tướng quân Lương lên tiếng, Lương Triệu Thành đã lên tiếng trước.

“Vu khống làm nhục, nguyền rủa người khác, đã nguyền rủa cả nhà tôi c.h.ế.t hết rồi, còn có mặt mũi tự xưng trưởng bối sao?”

Lương Triệu Thành nhìn tham mưu trưởng Dung, lạnh lùng nói: “Chuyện náo loạn này đã càng ngày càng nghiêm trọng, cái gì mà trước đây đã cùng tôi bàn chuyện cưới xin, cướp chồng người khác. Từ lúc đầu tôi đã nói, tuyệt đối không đồng ý chuyện hôn nhân này, cũng vì chuyện này tôi thậm chí lựa chọn giải ngũ, như vậy còn không tính. Tôi đã kết hôn rồi, còn đi khắp nơi tung tin đồn thất thiệt, điên rồ đến mức ở sau lưng còn trù ẻo ác độc với vợ của tôi, rốt cuộc là ai ăn h.i.ế.p người quá đáng? Chuyện này chúng tôi đều không tính toán.”

“Triệu Thành.”

“Lương Triệu Thành!”

Lương Triệu Thành quay đầu nhìn cha anh: “Tướng quân Lương, đây chính là người nhà mà cha muốn kết thông gia sao? Gia phong như vậy, con còn chưa vượt ranh giới mà đã bị người ta chửi rủa c.h.ế.t hết cả nhà, nếu như con thực sự do dự một chút thôi giờ sợ rằng đã c.h.ế.t chẳng có chỗ chôn?”

“Đem hóa đơn bệnh viện tới đây, tiền thuốc men chúng tôi sẽ trả, nhưng những lời nói đồn đại nguyền rủa này, chúng tôi sẽ báo công an, Lương TriệThành…”

Anh quét mắt nhìn người nhà họ Lương: “Từ đầu đến cuối, tôi đều nói tôi không đồng ý cuộc hôn nhân này, không lấy người nhà họ Dung các người, không có bất cứ quan hệ gì với người nhà họ Dung, những lời các người nói ra cũng phiền các người nuốt vào lại.”

Tham mưu trưởng Dung chỉ tay vào Lương Triệu Thành, tức đến tay run rẩy.

Bà Dung trực tiếp ngã ngồi lên ghế, giống như bị ngất đi.

Em gái tham mưu trưởng Dung nhìn có vẻ muốn la lối om sòm, bị thím Chu bịt miệng, tức tới mức gào khóc, nhưng không có sức bằng thím Chu.

Lương Triệu Thành hừ lạnh một tiếng, gọi Tiểu Dã, kéo Tiểu Khê, đi qua bọn họ lấy áo khoác rồi mở cửa ra ngoài.

Tham mưu trưởng Dung vẫn còn tức đến thở hổn hển, trong phòng khách vẫn loạn một nùi. Tướng quân Lương nhìn tham mưu trưởng Dung, im lặng một lúc lâu cuối cùng cũng lên tiếng, nói lạnh nhạt: “Quốc Minh, nhà ông sang đây rốt cuộc là vì cái gì? Hai nhà gân cổ đánh nhau, để người của cả quân khu đến tham quan sao?”

Câu nói của tướng quân Lương như một xô nước lạnh dội lên đầu tham mưu trưởng Dung, nỗi tức giận ban nãy đều bị trôi sạch, tỉnh táo cả người.

Bọn họ tới làm gì?

Bọn họ tới lột da thằng nhóc hoang dã kia, để người nhà họ Lương biết được nó là thứ không có gia giáo không có mặt mũi như thế nào, để người nhà họ Lương ghét bỏ, cũng để Lương Triệu Thành biết được anh đã lựa chọn thứ gì?

Kẻ khó chịu là bọn họ.

Hơn nữa hiện giờ người của quân khu đều biết nhà bọn họ là người bị hại, Lương Triệu Thành làm trái hôn ước đi cưới người khác, nhưng nếu như lời ban nãy Lương Triệu Thành nói bị truyền ra ngoài, nhà họ Dung bọn họ còn mặt mũi nào nữa. Không nói tới chuyện sau này với Lương Triệu Thành là điều không thể, thậm chí muốn tìm một đối tượng tốt cũng khó khăn.

Tham mưu trưởng Dung mặt mũi u ám, lúc xanh lúc đen.

“Các người về hết đi.”

Tướng quân Lương nói: “Chuyện hôn nhân của Triệu Thành đã không thể thay đổi được nữa, nhưng chuyện hôm nay, tôi sẽ khuyên nó thêm. Nhưng Quốc Minh à, chuyện hôm nay, nhà các ông nhất định phải cho chúng tôi một câu trả lời.”

“Câu trả lời, Tiểu Sơn nhà chúng tôi…”

“Im miệng!”

Em gái tham mưu trưởng Dung mới nói một câu liền bị tham mưu trưởng Dung chặn đứng.

Ánh mắt của ông ta từ trên mặt em gái mình di chuyển tới đứa cháu ngoại chỉ mặc cái quần đùi, chân bầm tím sưng phù, cuối cùng nhìn tướng quân Lương, khóe miệng run rẩy nói: “Bá Dung, chuyện này là lỗi sai của tôi, là tôi không điều tra rõ ràng, chỉ nghe cháu bị đánh, bị người ta đá vào sân tuyết, cách lớp quần vải mà đá thành như vậy, chỉ nghe từ một phía nên đã đến đây.”

Nói xong nặn ra một cụ cười khó coi, quay đầu nhìn vợ mình ngã ngồi trên ghế, vốn còn đang thở dốc sắp ngất, giờ không ngất nữa, trợn trừng mắt nhìn ông ta: “Về thôi, về nhà chuẩn bị quà cho hai đứa trẻ kia.”

“Quốc Minh!”

“Đi về!”

Nói xong cũng không đợi người, xoay người tự mình đi trước.

Người trong nhà nhìn nhau, mẹ Dung chạy theo ra về trước, còn bà thím còn lại, dưới ánh mắt của mọi người cũng biết thân cô thế cô không có anh trai chống lưng, càng không dám la lối, xách quần của con rồi dắt nó vội vàng đi về.

Mọi người trong phòng:

Biểu cảm của mọi người có thể nói là phức tạp khó mà nói được.

Người bình tĩnh nhất vẫn là tướng quân Lương.

Ông ấy quay đầu nhìn con dâu cả: “Văn Anh, lát nữa con tới nhà khách, gọi Triệu Thành đưa vợ nó về. Ừm, còn nữa, chuẩn bị tổ yến, thuốc thang trong nhà mỗi thứ một phần đưa cho Tiểu Khê và Tiểu Dã, nói là hai đứa bị dọa sợ hãi, an ủi hai đứa.”

Rồi lại nói với Chu Vấn Bình và thím Thu: “Vấn Bình, chị Thu, những thứ đó để ở đâu hai người rõ ràng nhất, đi thu xếp cho Văn Anh.”

Mọi người:

Vậy là Tôn Văn Anh, Chu Vấn Bình và thím Thu đều cùng đi vào bếp.

Chu Vấn Bình chỉ huy thím Thu mở ngăn trữ đồ, Tôn Văn Anh kiểm tra từng thứ một, bởi vì tướng quân Lương đặc biệt nhắc tới tổ yến, cô ấy nhìn thấy mấy hộp tổ yến trong tủ nên lấy xuống xem. Bên trong có hai hộp huyết yến, là lần trước bạn của Hằng Nghị từ Vân Nam đem tới, ngoài ra còn hai túi giấy tổ yến sợi, cô ấy nhìn thấy một túi tổ yến sợi đã được bóc, cũng biết Chu Vấn Bình có thói quen ăn tổ yến mỗi tối, liền đoán được đó chắc là gói Chu Vấn Bình hàng ngày dùng, cái này không lấy được nên lấy huyết yến xuống.

Thím Thu vừa thấy cô ấy lấy hai hộp huyết yến, vẻ mặt có chút không tự nhiên, đợi đến lúc cô ấy đặt hai hộp huyết yến sang một bên chuẩn bị mang đi, vội nói: “Con gái trẻ tuổi nào cần dùng đến huyết yến, bên dưới không phải có một số tổ yến sao? Thím thấy cái đó hữu dụng, hàng ngày thím cũng hầm cho con bé Tuyết Đình ăn cái đó.”

Sắc mặt Tôn Văn Anh bỗng chốc sầm xuống.

Cô ấy cũng mới sống ở đây nửa năm, thím Thu chăm sóc Lương Vệ cũng coi là tận tâm, đối xử với cô ấy cũng không tồi, cuộc sống đương nhiên tinh tế hơn so với hồi ở địa phương. Những lúc khác cô ấy còn phải đi làm, vô cùng bận rộn, chính vì vậy căn bản không có mâu thuẫn gì, nhưng từ hôm qua Lương Triệu Thành đưa Lâm Khê và Trần Dã đến, cô ấy nhiều lần thấy thím Thu nhiều lần nói bóng nói gió làm khó Lâm Khê. Lúc này còn can dự vào chuyện cô tặng quà, đây là cái tật gì?
— QUẢNG CÁO —