Tướng quân Lương nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc như gặp phải ma của Lâm Khê, cười khổ rồi nói tiếp: “Chuyện sau đó cháu cũng biết rồi đấy, bác và nó xảy ra một trận cãi vã to nhất, sau đó không nộp đơn xin kết hôn, còn trực tiếp nộp đơn giải ngũ, đương nhiên lý do đã sẵn có. Lúc đó đang là lúc cắt giảm nhân viên quân đội, nó nói phải hưởng ứng chính sách của nhà nước, tích cực xây dựng đất nước.”
“Sau khi giải ngũ cũng không quay về thành phố Bắc, đi thẳng tới Tân An, hai năm không quay về nhà, mãi cho đến nửa năm trước, bệnh viện đưa ra thông báo bệnh tình nguy kịch của bác.”
“Tiểu Khê à!”
Ông ấy nói chầm chậm: “Nó là đứa ngang bướng, cũng là người kiên trì đi tới cùng, hoặc có thể nói, thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, cho dù áp lực khó khăn tới đâu nó cũng không chịu khuất phục từ lúc nó còn là một đứa trẻ.”
“Lần cãi vã hai năm rưỡi trước đó bác cũng chịu đả kích lớn, sau lần tức giận đó bác cũng dần dần bắt đầu hối hận, nhưng bác cũng biết hối hận không có tác dụng gì. Cũng may tuy nó luôn đối nghịch với bác nhưng vẫn luôn là người làm việc trầm ổn, ở Tân An cũng không thất bại như bác vốn lo lắng, nó vẫn luôn có sức sống mãnh liệt, là một người rất hấp dẫn đúng không?”
“Chỉ có điều nửa năm trước nó về, bác nghe thấy nó nói đã đăng kí kết hôn với cháu, bác đã cho người đi điều tra cháu. Nói thật, lúc đó bác vẫn không tán thành chuyện hôn sự của hai đứa.”
Ông ấy dừng lại một chút rồi nhìn chăm chú Lâm Khê, sau đó mới từ từ tiếp tục nói: “Đây lại là sai sót của bác, bởi vì dựa vào tư liệu điều tra lúc đó, nói tính cách cháu nhu nhược, căn bản không làm được việc gì. Nó ở nhà cháu hai năm, hai người cũng không có qua lại gì, nó hoàn toàn là vì bà nội cháu mới đồng ý chuyện hôn sự, hai đứa không hề hợp nhau.”
“Nhưng trên thực tế bác sai rồi…”
Ông ấy nói: “Người làm cha như bác đây, trong chuyện của nó luôn luôn sai. Bác nói cho cháu biết không phải muốn cháu tha thứ cho bác, hoặc là giúp bác hòa giải với nó, những thứ này đều vô dụng, chuyện của nhà họ Dung bác giải quyết xong sẽ trịnh trọng xin lỗi cháu, bác chỉ khẩn cầu cháu, sau này sống tốt với nó.”
Lâm Khê nhìn thấy hối hận và buồn rầu trên khuôn mặt ông ấy.
Nhưng thực ra cũng chỉ có vậy mà thôi.
Bởi vì với ông ấy mà nói, chỉ là mấy câu, chỉ là một câu “bá sai rồi”, nhưng phía sau là một người từ khi còn là một đứa trẻ chưa biết gì, đến lúc biết đi biết bò, đến giờ hai mươi mấy năm gần ba mươi năm, ở giữa đó còn có cái c.h.ế.t của mẹ anh.
Lúc trước Lâm Khê có lúc cũng cảm thấy cha mẹ kiếp trước của cô rất không có trách nhiệm, nam thanh nữ tú yêu nhau kết hôn sinh ra cô, hết tình cảm rồi thì ly hôn vứt cô cho bà ngoại và giúp việc, còn mình thì tiếp tục ra ngoài ăn chơi. Nhưng giờ mới phát hiện ra cuộc sống trước đây của cô không khác gì thiên đường, thậm chí không lo ăn mặc, cũng chẳng có ai nghiêm mặt hành hạ tinh thần cô, chẳng có ai yêu cầu cô cái này cái kia, cũng chẳng có ai ép cô kết hôn vì lợi ích gia tộc.
Lâm Khê không hề muốn trái lương tâm mình để đi an ủi người đàn ông trước mặt này.
Tuy người đàn ông cứng rắn cả đời lộ ra vẻ yếu mềm quả thực sẽ khiến người ta đồng cảm.
Nhưng anh thì sao?
Sự đồng cảm trong lòng cô đều dành cho người khác rồi.
Cô không lên tiếng, quay người rời khỏi phòng làm việc của tướng quân Lương.
Chỉ có điều khoảnh khắc này, cô đã cảm thấy khó thở.
Hơn hai mươi năm trước, rốt cuộc anh trải qua cuộc sống như thế nào?
Cô xoay người lại nhìn thấy anh đứng ở đầu cầu thang.
Anh mặc áo sơ mi lông dê màu xám, quần đen, đứng thẳng tắp ở đó nhìn cô, dường như nhìn thấy tình trạng của cô không tốt, nhíu mày, sắc mặt có thể thấy đang sầm xuống.
Lâm Khê mới nhớ ra, ban nãy cô dặn anh ở ngoài đợi cô.
Trước khi anh chuẩn bị bước đến chỗ cô, cô đã khoát tay với anh, sau đó đi nhanh qua đó, túm lấy tay anh.
Anh cúi đầu nhìn cô, sự tức giận trên mặt đã xuất hiện: “Ông ấy đã nói gì?”
“Không, không có.”
Lâm Khê vội vàng nói: “Chỉ là, ông ấy chỉ nói với em chuyện của Dung Hoa An, giải thích cho em chuyện trước đây của Dung Hoa An, em không vui bởi vì ông ấy nói trước đây không có em, ông ấy cảm thấy nhìn Dung Hoa An trưởng thành, nói tính cách cô ta tốt, hợp với anh nên mới tác hợp hôn sự của hai người. Nhưng đó đều là chuyện trước đây, nhưng em vẫn không vui, không vui vì người từ nhỏ lớn lên với anh không phải là em, ở bên cạnh anh không phải là em nên em mới không vui.”
Cô nói năng lộn xộn, nhưng nói mãi nói mãi nước mắt liền rơi xuống tí tách.
Cô không vui, trong lòng cực kì khó chịu, cực kì buồn bực.
Lương Triệu Thành càng nhíu chặt mày, giơ tay lau nước mắt cô, nhưng cô bỗng nhiên như được làm bằng nước, nước mắt không ngừng tuôn ra, rơi trên tay anh.
Anh chưa từng thấy cô khóc như vậy.
Rất lâu trước đây anh thường xuyên thấy cô khóc, đó vào lúc tháng sáu trước khi anh trở về thành phố Bắc, sau khi bà nội cô qua đời, tình hình đặc biệt. Hơn nữa lúc đó anh không thân thiết với cô, kí ức giống như đứt đoạn kể từ khi anh từ thành phố Bắc về Tân An, từ lúc đó trở đi anh không thấy cô khóc nữa, trên mặt lúc nào cũng mang nụ cười, xảo quyệt, ngoan ngoãn, nịnh nọt, còn có đắc ý nữa, nhưng chưa từng khóc, cô không phải người thích khóc.
Anh đương nhiên không tin cô nói lý do là vì chuyện của Dung Hoa An.
Chắc chắn là cha anh nói tới chuyện của anh hoặc là chuyện của hai người.
Anh quá hiểu loại người như cha và anh trai anh, muốn nói lời sắc bén thì tuyệt đối là từng câu từng chữ sắc nhọn độc ác, cô làm gì là đối thủ của loại người giỏi âm mưu như bọn họ.
Nhà họ Lương là nơi xúi quẩy.
Dù sao thì hễ về nhà là không có chuyện tốt lành gì.
Anh ôm lấy vai cô, tràn đầy tức giận, cô cũng lau nước mắt, sau đó lắc đầu nói: “Được rồi, đừng khóc ở đây.”
Cô nhìn thấy sự tức giận trên mặt anh, hít sâu một hơi, khẽ nói: “Thực sự là không có gì, được rồi, em vào nhà vệ sinh rửa mặt, đừng để người khác nhìn thấy em khóc, nếu không ai mà biết những người đó lại đồn ra những chuyện gì. Tuy nhiên, ông ấy thực sự không nói những lời không tốt về anh, anh không tin thì lúc em vào nhà vệ sinh, anh đi hỏi ông ấy xem.”
Cô sẽ không giúp cha anh nói tốt trước mặt anh, cô không mắng chửi cha anh sau đó khuyên hai người từ giờ vĩnh viễn không qua lại đã là không tồi rồi.
Nhưng cô biết, không vào hỏi thì chắc chắn không yên tâm, vậy thì để anh đi đi.
Lương Triệu Thành nhìn cô đi vào nhà vệ sinh, sau đó xoay người đi vào phòng làm việc của cha anh.
Tướng quân Lương nhìn thấy anh cũng không thấy bất ngờ gì.
Anh hỏi ông ấy: “Rốt cuộc cha đã nói gì với cô ấy?”
Tướng quân Lương cười nhưng trên mặt không hề có ý cười, giống như cơ trên mặt chỉ động đậy một chút.
Ông ấy nói: “Yên tâm, cha không nói gì với con bé, càng không nói những lời phá hủy tình cảm hai đứa.”
Lương Triệu Thành lạnh mặt.
Tướng quân Lương cũng sầm mặt theo, nói: “Cha chỉ nói với con bé mình là một người cha thất bại.”
Ông ấy thu lại ánh mắt nhìn anh, đứng dậy đi tới giá sách phía sau lưng đẩy một cuốn sách ra, rút ra một cái khung ảnh bằng gỗ cũ kĩ. Trong khung ảnh có một bức ảnh, một đôi nam nữ trẻ tuổi đứng dưới bóng râm trên con đường dài, người thanh niên mặc quần áo quân đội, dáng người cao lớn, cô gái mặc váy nữ sinh, thắt hai b.í.m tóc, ăn mặc kiểu quê mùa thời xưa, nhưng cô mím môi cười, vô cùng xinh đẹp, bức ảnh vô cùng tươi đẹp ấm áp, tươi đẹp đến nhức mắt.
Ông ấy lấy bức ảnh, rồi xoay đầu nhìn con trai, cất tiếng: “Cha nói với con bé những năm nay mình đối xử với con hà khắc như thế nào, rõ ràng biết con đặt toàn bộ chí hướng trong quân đội, vì ép hôn mà chính tay bóp c.h.ế.t tiền đồ của con.”
“Bởi vì cha từng kì vọng con lấy Dung Hoa An thì có thể cải thiện quan hệ hai cha con ta, có thể khiến con không còn chống đối nữa, đáng tiếc từ đầu đến cuối đều sai lầm. Còn có, cha xin lỗi con bé, nói với con bé chuyện nhà họ Dung cha sẽ cho con bé một câu trả lời, để những chuyện này kết thúc.”
Lương Triệu Thành nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền, răng cũng nghiến chặt, sau đó cười khẩy rồi xoay người rời khỏi đó.
Tướng quân Lương nhìn anh ra ngoài, cửa bị đóng rầm một tiếng, ngây ngẩn một lát rồi nắm lấy khung ảnh, chán nản ngồi phịch lên ghế.
Tay ông ấy run rẩy mở khung ảnh ra nhưng cuối cùng cũng không thể mở ra được.
Lúc Lương Triệu Thành ra ngoài thì Lâm Khê vẫn chưa ra khỏi nhà vệ sinh.
Anh đứng ở đầu cầu thang mở cửa sổ ra, gió lạnh lùa vào khiến nỗi tức giận tiêu tan đi rất nhiều.
Anh không thích nhớ lại, anh chỉ thích giải quyết chuyện hiện tại, anh không biết ông ấy tại sao phải tiết lộ những thứ đó, còn tiết lộ cho cô thấy, điều này khiến anh bực bội.
Lâm Khê đi ra ngoài, ló đầu ra xem mới nhìn thấy anh đang hóng gió ở dưới cầu thang, cô đã tốt hơn rất nhiều, đi tới kéo anh: “Đi thôi, chúng ta xuống dưới, tối nay để Tiểu Dã về ngủ với chúng ta, sáng mai chúng ta đưa nó cùng tới nhà họ Trịnh chúc Tết nhà bác Trịnh cũng thuận tiện cảm ơn luôn.”
Ở đây nhà họ Trịnh là người cho cô nhiều thiện ý và ủng hộ nhất.
Vì ít ỏi và đơn thuần, cũng càng trở nên trân quý.
Còn có sự chăm sóc của Trịnh Siêu dành cho Trần Dã cả quãng đường tới đây, sau khi Trần Dã xảy ra xung đột với đứa bé nhà họ Dung sáng nay, buổi chiều lập tức tới đưa Trần Dã đi chơi khắp quân khu, không chỉ đưa nó đi chơi, thực ra cũng là một kiểu bày tỏ thái độ.
Về tình về lý, cô cũng nên tới một chuyến.
Lương Triệu Thành lại nghĩ tới Trịnh Siêu nói cô giống với bạn của mẹ anh ấy, còn có vẻ mặt kinh ngạc lúc nhìn thấy Lâm Khê của dì Trịnh, anh nói: “Được."
Bọn họ xuống lầu.
Trần Dã đang chơi bài với Lương Hằng Hiên và Lương Vệ.
Trần Dã không hợp với Chu Vấn Bình và Lương Tuyết Đình, thái độ với Lương Hằng Hiên đương nhiên cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng cũng không hề bài xích chơi với anh ta.
Điều này cũng do Lương Hằng Hiên biết chơi nhiều thứ, Lương Hằng Hiên cảm thấy Trần Dã khá là hay ho, khích cậu mấy câu hai người liền tranh chấp.
Lâm Khê đi xuống, Trần Dã quay đầu nhìn cô, sau đó ánh mắt dừng lại rồi lướt nhìn mặt cô.