Lúc nãy Lâm Khê rửa mặt trong nhà vệ sinh, không có trang điểm gì, nhưng cô bôi kem dưỡng da đem theo, ngoại trừ mũi và mắt hơi đỏ ra, cộng thêm lông mi hơi ướt, những cái khác có lẽ không nhìn ra vấn đề gì, nhưng dưới con mắt của Trần Dã, cô lại thấy hơi chột dạ.
Cũng may cậu chỉ nhìn cô như vậy, rồi sau khi nhìn Lương Triệu Thành thì thu lại ánh mắt.
Lâm Khê chào hỏi Tôn Văn Anh rồi nói với Trần Dã: “Tiểu Dã, sáng mai chúng ta tới nhà họ Trịnh, tối nay em có cùng bọn chị về nhà khách không?”
“Không về đâu ạ.”
Trần Dã lại ngẩng đầu, liếc cô rồi nói: “Anh chị nói mấy giờ, ngày mai em tự đi, đợi hai người ở cổng nhà anh Trịnh Siêu.”
Đến đây một ngày rưỡi, nó đã gần như quen thuộc với quân khu này rồi.
Lương Hằng Hiên cười nói: “Chị dâu hai, thằng nhóc này sắp thắng hết tiền quỹ của em rồi, chị không thể đưa nó đi, đưa nó đi rồi thì kì nghỉ đông này đi chơi em phải đi theo ăn chực người khác mất.”
Trần Dã “xùy” một tiếng: “Quỹ của anh chỉ có chút tiền như vậy? Anh có tiền đồ thêm chút có được không hả?”
Lương Hằng Hiên: “Mấy nghìn đó! Khẩu khí của em cũng lớn quá đấy nhỉ!”
Lâm Khê:
Khóe miệng Lâm Khê không khỏi giật giật.
Lương Hằng Hiên cá cược tiền với Tiểu Dã?
Trần Dã tuy nhỏ tuổi, nhưng cho dù là chơi xúc xắc hay là mạt chược hay là bài đều vô cùng tinh thông, có ví dụ của nhà họ Hạ trước đây, cô ngẫu nhiên biết được cậu biết chơi những thứ này cũng rất lo lắng, sợ cậu bị người ta lừa vào tròng, Lương Triệu Thành lại an ủi cô: “Yên tâm, nó mới mười tuổi, ai dám lừa nó vào tròng mới là tự tìm đường chết.”
Tuy nhiên nói thì nói vậy, Lâm Khê đương nhiên vẫn lo lắng, mãi cho đến khi cậu tới trường học võ, mê mẩn luyện võ, cô cũng đại khái biết được hành tung của cậu mới thực sự yên lòng.
Mấy nghìn đồng đối với Tiểu Dã mà nói đương nhiên không coi là nhiều.
Dù sao người ta là ông chủ mấy triệu cũng chẳng chớp mắt.
Tuy nhiên Lâm Khê thấy Trần Dã chẳng biết lạ, có bản lĩnh đến đâu cũng coi như địa bàn nhà mình mà cạn lời.
Trước đây lúc ở nhà cô đã quen rồi, dù sao thì lần đầu tiên trở thành Lâm Khê cậu đã như vậy, nhưng đến đây, cô lại thấy kì quái, cứ cảm thấy bản thân không tận tâm, sao có thể quẳng em trai cho bầy lang sói chứ?
Tuy rằng hiển nhiên Trần Dã không cảm thấy như vậy.
Lương Triệu Thành vỗ cô, nói với Trần Dã: “Được, vậy ngày mai mười giờ, đừng muộn đấy.”
Sau đó kéo Lâm Khê rời khỏi đó.
Ra khỏi cửa Lâm Khê hỏi: “Tuy Tiểu Dã tương đối độc lập, nhưng ngày mai chúng ta thực sự không đưa nó tới khách sạn sao?”
“Đưa nó đi cùng xem sao, rồi sau đó để lái xe đưa nó về, để tự nó quyết định đi.” Anh nói.
Anh cũng hơi cạn lời, thực ra nếu anh là Trần Dã, chắc chắn cũng không theo cùng.
Hai người họ thì không sao, nhưng đối với Trần Dã mà nói, một mình ở một phòng khách sạn, lại không có ai chơi cùng thì có ý nghĩa gì chứ? Lẽ nào cả ngày ngâm suối nước nóng?
Lâm Khê nghe anh nói như vậy, nghiêng đầu suy nghĩ tới cảnh tượng đó, cũng không khỏi thấy buồn cười.
Đối với Tiểu Dã mà nói, có lẽ sẽ vui vẻ thắng tiền của Lương Hằng Hiên hơn, cô thậm chí nghĩ tới vẻ mặt lúc Chu Vấn Bình và thím Thu biết được tiền riêng của Lương Hằng Hiên bị thua sạch cho Tiểu Dã, không được thấy mà thấy hơi tiếc nuối.
Cô không dám hỏi anh bất cứ chuyện nào của mẹ anh, chỉ hỏi anh một số chuyện nhỏ, ví dụ như trường nội trú quân đội như thế nào, mỗi ngày học tập nghỉ ngơi ra sao. Ngoài bài vở mỗi ngày ra thì có gì không giống với trường học bên ngoài, giáo viên có phong cách như thế nào, giữa bạn học với nhau ra sao, hơi rụt rè nhưng cũng thực sự tò mò, hỏi rất nhiều chi tiết nhỏ.
Lương Triệu Thành biết tại sao bỗng nhiên cô lại hỏi những thứ này.
Nhưng cô hỏi anh gì anh cũng đều đơn giản trả lời mấy câu, chỉ có điều lúc cô bỗng nhiên hỏi anh câu “lúc đó có buồn lắm không” anh mới thở dài nói: “Tiểu Khê, em cảm thấy hiện giờ Tiểu Dã rất không vui sao?”
Cô kinh ngạc, sau đó lắc đầu.
Lương Triệu Thành vỗ về cô: “Bọn anh chẳng có đa sầu đa cảm như em, nhiều nhất là tức giận, nhưng cũng không nghĩ không thông, tóm lại là có chuyện thì giải quyết, không có chuyện thì bày mưu trù tính, cũng có rất nhiều chuyện phải làm, chẳng có nhiều cảm xúc thừa thãi.”
Khi anh có thể nắm giữ vận mệnh anh sẽ để ý, bởi vì anh phải đối phó ông ấy.
Lúc anh không có bất cứ ảnh hưởng thì căn bản không có gì quan trọng.
Anh giơ tay ôm cô: “Tướng quân Lương nói anh có lòng dạ sắt đá.”
Lâm Khê ngây người.
Cô giơ tay đặt lên n.g.ự.c anh vuốt ve, cảm nhận được nhịp tim của anh, dừng một lát rồi nói: “Nhưng lòng dạ sắt đá như vậy rất hấp dẫn người khác.”
Anh là người khiến cô cảm thấy tim đập dữ dội nhất.
Cô cảm nhận nhịp tim anh một lúc, bỗng nhiên nói: “Thế lúc còn nhỏ anh có thích ai không? Lúc anh ở trường nội trú, trong trường chắc có rất nhiều con gái đúng không, ngày ngày tiếp xúc chắc chắn có cô gái nào có hảo cảm chứ?”
Anh giơ tay đặt lên bàn tay đặt trên n.g.ự.c anh, không lên tiếng.
Lâm Khê càng tò mò: “Anh nói cho em đi, cái này có gì mà không dám nói?”
Cô không cảm thấy đây là chuyện gì ghê gớm, đừng nói chỉ là rung động mờ ám, là tình đầu, chẳng phải là tình yêu khắc cốt ghi tâm gì, hầu hết cũng chẳng coi là gì.
Nhưng người như anh thích một người, nhất định sẽ rất rung động lòng người.
Lương Triệu Thành không muốn nói.
“Không có.”
Anh nói: “Anh không có tình cảm phong phú như vậy.”
Anh ôm lấy vai cô, vốn định nói “ngủ thôi”, nhưng nghĩ đến dáng vẻ khóc lóc của cô hôm nay, trái tim lại mềm xuống, đưa tay hơi nhấc cô lên, ôm vào trong lòng: “Những chuyện đó đều không có gì hay để nhắc đến cả, anh cũng không thích nhớ lại cho lắm, đổi một chỗ ở là cảm thấy không cần lãng phí thời gian và tinh lực cho những người và những việc vô nghĩa. Không phải em chỉ thích có hai chúng ta ở bên nhau thôi sao?”
Lâm Khê nghe anh nói vậy, toàn thân lập tức trở nên mềm mại.
Cô dựa vào trong lòng anh, dịu dàng nói: “Em chỉ cảm thấy anh tốt như vậy tại sao lại không có người thích? Em nghĩ nếu như em ở bên cạnh anh sớm hơn một chút thì tốt rồi, em muốn nhìn thấy thời niên thiếu của anh như thế nào, người được anh thích vào thời niên thiếu là như thế nào?”
Lương Triệu Thành nhìn cô.
Đôi mắt xinh đẹp lưu chuyển, lúm đồng tiền như hoa, trắng nõn tựa như thổi một viên đạn là có thể phá vỡ.
Thời niên thiếu của anh?
Lúc anh còn thiếu niên thì cô vẫn còn là trẻ con đấy, gần như có thể chắc chắn là anh sẽ không nhìn cô nhiều thêm dù chỉ một chút.
Hơn nữa thực ra anh đến Tân An cũng được hơn hai năm, gần ba năm rồi, hai người qua lại với nhau cũng chỉ trong nửa năm nay.
Cô của lúc đó? Hình như lúc đó cô và Hạ Hướng Viễn đang ở bên nhau.
Bản thân anh sẽ không nghĩ đến việc này.
Nhưng cô cứ luôn khơi dậy để trong lòng anh cứ như đang bị thứ gì đó cắn từng chút từng chút một.
Anh nâng cằm cô lên: “Chê anh già à?”
“Không phải, không phải là khác nhau sao?”
Dưới bàn tay của anh, cơ thể của cô dần dần nóng lên, như là muốn tan chảy, cô vừa trèo lên người anh vừa quấn lấy anh, khiến hơi thở của anh trở nên khàn đục, vừa nói: “Hôm qua anh dọa em sợ rồi, hôm nay chúng ta chỉ hôn thôi, anh đừng hoặc là…” Cô nói nhỏ ở bên tai anh một câu, nhưng lại khiến hô hấp của anh lập tức trở nên nóng bỏng, gần như không nhịn được nữa.
Ngày hôm sau hai người đến nhà họ Trịnh.
Lúc đến cổng nhà họ Trịnh lại phát hiện ra không chỉ Trần Dã ở đây mà ngay cả Lương Vệ cũng ở, đương nhiên là mang theo hai người họ cùng vào.
Mùng hai Tết, nhà họ Trịnh cũng rất đông người.
Bà nội Trịnh, quân đoàn trưởng Trịnh, bà Trịnh Lý Uyển Trân, con dâu trưởng Thi Ninh, cháu trai Trịnh Quân Ninh cùng với Trịnh Siêu Trịnh, Thanh Thanh đều có mặt.
Chỉ có con trai trưởng Trịnh Hành là không có mặt.
Đây cũng là nguyên nhân mà bà Trịnh thật lòng thật ý cảm kích Lâm Khê và Lương Triệu Thành, nếu như không nhờ Lương Triệu Thành đưa vé cho Trịnh Siêu, gọi anh ấy về cùng nhau thì năm nay nhà họ Trịnh sẽ không có một đứa con trai nào ở nhà ăn Tết.
Cho nên, lúc bà cụ Trịnh nhìn thấy Lương Triệu Thành và Lâm Khê cùng với Tiểu Dã cũng rất vui mừng.
Trừ người nhà họ Trịnh ra còn có mấy người hàng xóm cũng ở đây, một người là bà Hứa, một người là thím Vương và hai đứa bé của hai nhà.
Lâm Khê làm quen với mọi người, Lương Triệu Thành lại chú ý đến lúc quân đoàn trưởng Trịnh nhìn thấy Lâm Khê giống với dáng vẻ của bà Trịnh lần đầu gặp cô, trong lòng có chút kinh ngạc.
Bà cụ Trịnh kéo lấy Lâm Khê nói: “Hôm qua nghe Uyển Trần về nói vợ của Triệu Thành xinh đẹp, bà biết rằng chắc chắn trông sẽ rất ấn tượng, không ngờ rằng cháu lại xinh đẹp như vậy. Khó trách trước đây người khác giới thiệu đối tượng cho Triệu Thành thế nào nó cũng không đồng ý, vừa bảo nó kết hôn nó liền chạy đến Tân An hai năm không chịu quay về, lần này lại tình nguyện xác định rồi.”
Lời này của bà cụ Trịnh đã trực tiếp xóa nhà họ Dung đi, cũng đã chứng minh ý của Lương Triệu Thành.
Trịnh Thanh Thanh ở bên cạnh cười nói: “Người như chị Lâm, nếu là cháu chắc chắn cháu cũng sẽ chịu.”
Bà cụ Trịnh cười đẩy đẩy cô ấy một chút, nói: “Con gái con đứa, góp vui náo nhiệt cái gì?”
Mọi người chào hỏi qua một vòng, sau đó quân đoàn trưởng Trịnh đưa Lương Triệu Thành và Trịnh Siêu sang phòng bên cạnh nói chuyện, Trần Dã, Lương Vệ, Quân Đình và con trai nhà thím Vương thì chơi cùng với nhau.
Không ngờ rằng vừa mới ngồi xuống nói chuyện chưa được bao lâu đã có người đến gõ cửa.
Dì giúp việc nhà họ Trịnh đi mở cửa, người bước vào vậy mà lại là em gái và vợ của tham mưu trưởng Dung.
Phía sau còn có Tôn Văn Anh mang theo ý cười nhưng lại có chút bất đắc dĩ.