Thập Phương Võ Thánh

Chương 102: Tao ngộ (2)



Tiếu Hằng không biết, ở đối diện, Ngụy Hợp còn sợ hơn.

Từ khi hắn ngộ ra cách dùng vôi, liền nghiên cứu nhiều hơn, kết hợp với bút ký được Quan Điệp tặng, lại bổ sung thêm các loại mê dược độc dược mà thử nghiệm thực tế.

Bây giờ hắn đã có thể tạo ra những loại mê dược độc dược ít mùi, tổng cộng hai mươi tám loại, không ngờ rằng nhiều mê dược như vậy mà Nhân Diện Hổ Tiếu Hằng này lại chỉ hơi lảo đảo một chút đã khôi phục bình thường.

Lúc này những người xung quanh quầy nướng mới phát hiện ra có người ngã trên đất.

Có người muốn lại gần xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhận ra Ngụy Hợp và Nhân Diện Hổ Tiếu Hằng đang giằng co thì cảm thấy không đúng, nhất thời chạy mất.

Mấy chủ quầy khác cũng vội vàng tìm một góc để trốn, tránh bị vạ lây.

Khu nướng náo nhiệt bỗng chốc không còn một ai.

“Tiểu tử ngươi quả là một nhân tài!” Nhân Diện Hổ Tiếu Hằng thở dài nói, “Có muốn đến chỗ chúng ta không? Bây giờ thế gia môn phiệt khống chế thiên hạ, hào hùng các nơi cắt cứ độc chiếm một chỗ, đây là thời điểm chung tay làm nghiệp lớn.”

“Xin lỗi tiền bối, tại hạ ở Thiên Ấn môn rất tốt, không muốn đổi chỗ.” Ngụy Hợp cúi đầu nói.

“Đáng tiếc…” Nhân Diện Hổ Tiếu Hằng khẽ lắc đầu, “Vậy hôm nay ta đành đánh chết ngươi.”

“Tiền bối,” Ngụy Hợp ngẩng đầu lên, “Ngài có ngân lượng không?”

“Ngân lượng? Có mấy nghìn lượng, sao?” Tiếu Hằng nghi ngờ nói.

“Không có gì, chỉ là đang quyết định chạy hay là đánh.” Ngụy Hợp nhẹ nhàng cởi quan phục, lấy ra một bội đao.

“Ha ha, thú vị.” Tiếu Hằng nở nụ cười, gia tộc hắn truyền lại Ngũ Lao TamThương công, một khi ra tay, chỉ trong vòng mười chiêu, đối thủ sẽ không chịu nổi mà nội tạng thụ thương.

Ngũ lao là sự lao tổn ngũ tạng gồm tâm can tỳ phổi thận.

Tam thương, chính là thương huyết, thương khí, thương thần.

Tuy nhiên Tam thương ở cảnh giới đỉnh phong của môn công pháp này cũng không thần kì như vậy, đó chỉ là cách khuếch đại lên mà thôi.

Nhưng Ngũ lao thì có thể dễ dàng làm được.

Tiếu Hằng là Luyện Kình đại thành, tiện tay phát ra kình lực đã có thể vô hình chấn động vào nội tạng của đối thủ.

Loại chấn động này lại rất kín đáo, khi giao thủ chỉ cần hơi thúc dục là có thể ám hại đối phương.

Trước đây Ngụy Hợp nói bị nội thương cũng không phải là sai.

Nếu không phải Tiếu Hằng không coi trọng hắn, không dùng toàn lực. Nếu trên người hắn không có ba môn công pháp Tam huyết, khí huyết cực lớn, thân thể đủ cường hãn, thì chỉ sợ lúc ấy cũng không đơn giản là vỡ huyết mạch nữa.

Ba môn tam huyết, lúc mỗi một môn công pháp đột phá Tam huyết, liền sẽ đem Nguyên huyết chuyển đổi thành một phần Ấn huyết.

Hơn nữa ba môn công pháp đều tập trung vào hai tay, điều này cũng giúp cho hai tay Ngụy Hợp so với đồng môn cường hãn hơn rất nhiều.

Đây cũng là nguyên nhân mà lúc giao thủ với Nhân Diện Hổ Tiếu Hằng không bị rơi vào thế hạ phong.

Cho dù là Vô Thủy tông hay Thiên Ấn môn, những người đồng cấp thì hai tay vẫn kém xa hắn.

Mỗi loại công pháp được cường hóa một lần. Hơn nữa ba loại không bị xung đột lẫn nhau, phân tách ra mà cường hóa vào nắm tay và bàn tay.

Đây cũng là nguyên nhân Ngụy Hợp không có tán công.

“Ha ha ha, thú vị, quả là thú vị!” Tiếu Hằng nhìn Ngụy Hợp, cảm thấy mình sống đến bây giờ, đây là lần đầu tiên gặp được người thú vị như vậy.

Tam huyết lại vọng tưởng muốn đánh với một Luyện Kình đại thành, còn muốn đánh thắng nữa?

“Thiên Ấn môn Ngụy Hợp xin chỉ giáo.” Ngụy Hợp giơ một tay, bày ra thế mời.

Lần này hắn thật sự không sử dụng ám chiêu. Dược phấn lúc nãy là toàn bộ số lượng còn lại trong người, vừa rồi hắn đã lợi dụng mùi ớt mà đổ vào hết.

Vừa đúng lúc hắn cũng muốn lần này đường đường chính chính thử một lần để xem toàn lực của mình có thể mạnh đến mức nào.

“Được, chỉ giáo đúng không? Ta liền dạy dỗ ngươi.”

Nhân Diện Hổ nhảy lên một bước, song chưởng đánh về phía hai vai Ngụy Hợp, tư thế giống như ôm một cái đồ vật gì đó.

Nếu là người bình thường dùng chiêu này, ở giữa sẽ để lộ ra sơ hở, đó là tử huyệt.

Nhưng khi hắn dùng chiêu này, ở giữa người lại giống như có lực lưu chuyển, hiển nhiên không phải sơ hở.

Ngụy Hợp không tham chiến, lần này tận lực sử dụng Phi Long Công phối hợp với việc bạo phát Tam huyết, tăng cường tốc độ của bản thân.

Sau đó hắn đồng thời thúc dục Hồi Sơn Quyền và Phúc Vũ Tụ Vân Công, khí huyết bùng phát, hai tay biến thành màu đen nhánh, trên cánh tay hiện lên chín đóa Cửu Hà Hoa. Hai tay cấp tốc bành trướng đánh về phía trước.

Oành!!

Trong nháy mắt hai người đã giao thủ hơn mười chiêu, chiêu nào cũng là kình lực chạm nhau.

Ngụy Hợp phải sử dụng hai loại kình lực Tam huyết mới miễn cưỡng có thể ngăn cản kình lực Ngũ Lao Tam Thương công của Tiếu Hằng.

Nhưng ưu thế lớn nhất của võ giả Luyện Kình đại thành là kình lực cuồn cuộn không ngừng, hùng hậu vô cùng so với Tam huyết.

Hơn nữa toàn thân chỗ nào cũng có thể bạo phát kình lực, cái này mới là quan trọng nhất.

Mà Ngụy Hợp chỉ có thể dựa vào hai tay để bộc phát kình lực.

Cái này cũng giống như việc hai người đánh nhau, một người toàn thân mặc giáp, ngay cả đầu cũng che chắn. Người còn lại chỉ có mảnh giáp ở hai tay, những nơi còn lại đều để trần.

Song phương căn bản là không cùng một phương diện.

Hơn nữa thời gian bạo phát kình lực của võ giả Tam huyết Khí Huyết không dài, kém xa võ giả Luyện Kình, lại thêm nội thương do Ngũ Lao Tam Thương công gây ra.

Rất nhanh Ngụy Hợp đã không kiên trì được, sau một quyền đánh ra, hắn liền lùi mấy bước, sắc mặt đỏ lên, hai bàn tay đổ huyết.

Lần này thật sự bị thương.

Hắn cũng đã đoán ra được cực hạn của chính mình.

“Dừng tay!” Hắn thấy Tiếu Hằng lại tiếp tục đánh, vội vã giơ tay kêu lớn.

“Tiền bối! Ta đồng ý gia nhập, tiền bối!” Ngụy Hợp vội vàng nói.

Tiếu Hằng nhất thời dừng lại, cách Ngụy Hợp hai mét, nhìn hắn nở nụ cười.

“Chỉ là Tam huyết mà có thể giao thủ với ta lâu như vậy, không tệ!”

“Tiền bối quá khen.” Ngụy Hợp ho khan vài tiếng, “Tiền bối, ngài không cảm thấy choáng váng sao?”

“Choáng váng...” Tiếu Hằng nghi ngờ hỏi, rồi đột nhiên phản ứng lại nhìn xuống, liền thấy Ngụy Hợp vừa kéo vừa ném quần áo trên đất, ở giữa có chỗ giống như bị thấm cái gì đó phát ra dị vị nhàn nhạt.

“Ngươi!” Hắn muốn xông đến giết Ngụy Hợp, nhưng lần này lại thật sự bị choáng váng… Hắn cảm thấy trời đất quay cuồng, mọi thứ trước mắt đều xoay vòng vòng, thân thể cũng không đứng vững.

Nhân cơ hội này, Ngụy Hợp lặng yên không tiếng động, thúc dục Phi Long Công, khom lưng vọt tới.

Ngũ lĩnh Chưởng, Hồi Sơn Quyền, Phúc Vũ Tụ Vân Công, cả ba kình lực đều dồn lại tay phải, đánh về phía trước.

Lúc này đặc hiệu của Ngũ lĩnh Chưởng vô thanh vô tức nổi lên tác dụng lớn.

Chờ đến khi Tiếu Hằng phát hiện thì đã chậm.

Hắn chỉ kịp thúc dục kình lực bảo vệ thân thể.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Ngụy Hợp đánh một hơi năm chưởng, tất cả đều tập trung vào eo Tiếu Hằng.

Ba chưởng đầu tiên giống như đánh trên bông, bị phản chấn trở lại không có hiệu quả.

Nhưng hai chưởng cuối rốt cuộc cũng phá tan được một tầng kình lực, mạnh mẽ đánh vào phần eo Tiếu Hằng.

Phía dưới Tiếu Hằng đau nhức, vừa khôi phục lại sự tỉnh táo, lập tức thúc dục kình lực vào tay, đánh về phía Ngụy Hợp.

Oành!

Bây giờ hai người mới xem như là thật sự sử dụng toàn lực giao thủ.

Một chiêu này, ba loại kình lực của Ngụy Hợp quấn quýt dung hợp, tựa như ba con độc xà xoay tròn muốn cắn xé đối phương.

Kình lực của Tiếu Hằng thì lại như con tê giác đang nổi giận, thô bạo lao vào.

Trong phút chốc, ba loại kình lực của Ngụy Hợp bị đánh tan nát. Thân thể hắn bay ngược ra ngoài, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, sau đó lùi lại mấy bước, mỗi bước đều tạo thành một vết chân sâu hoắm trên đất, làm nát cả mấy phiến đá.

Đây là sử dụng Phi Long Công để giảm bớt lực.

Đúng lúc này, Ngụy Hợp cảm thấy hai chân tê dại, trong một chiêu toàn lực này của đối phương, Phi Long Công của hắn cuối cùng cũng viên mãn, một ít huyết mạch thông suốt.

Ngụy Hợp quyết định thật nhanh, khom người, che giấu biến hóa của Phá Cảnh Châu trước ngực, sau đó thoáng suy nghĩ.

Năng lượng của Phá Cảnh Châu chyển biến thành một luồng nhiệt nóng bỏng, truyền vào hai chân.

Hai chân dưới sự kích thích của luồng nhiệt này, cấp tốc bành trướng, khí huyết tăng lên.

Hai long văn chậm rãi hiện lên trên hai chân Ngụy Hợp, đây là dấu hiệu đại biểu đột phá Phi Long Công đệ tứ cảnh.

Phi Long Công đệ tứ cảnh, chính là Độ.

Ngụy Hợp điểm mũi chân, thân thể tăng tốc, lướt đi mấy mét, xẹt qua bên cạnh Tiếu Hằng.

Tốc độ của hắn lúc này so với trước không chỉ nhanh hơn một bậc, còn chưa chuẩn bị nên Tiếu Hằng hoàn toàn không kịp phản ứng.

Phốc!

Lần này Ngụy Hợp sử dụng toàn lực tung ra một chưởng.

Tiếu Hằng vốn đã bị tổn thương ở eo, lần này hoàn toàn bị đánh bại.

Nhưng một võ giả Luyện Kình đại thành như hắn cũng không phải dễ trêu chọc, trong chớp mắt cũng đã tung ra một chiêu đáp trả lại Ngụy Hợp.

Hai người giống như hai tia chớp vừa chạm vào lại tách ra.

Tiếu Hằng vung chân liền chạy, không quay đầu lại.

Cho dù eo bị trọng thương, hắn lại giống như không hề hấn gì, một lát đã biến mất trong đêm đen.

Sinh mệnh lực của võ giả Luyện Kình quả nhiên kinh người.

Ngụy Hợp cũng không dám dừng lại, vội vàng thu dọn hiện trường.

Hắn xử lý dấu vết mê dược để người khác khỏi phát hiện. Bộ quần áo kia ném xuống sông, lúc sau vớt lên là hết độc.

Làm xong những việc này, hắn mới thở dài.

Thời điểm này hắn nên đi hay là nên ở lại?

Vương Trùng nhất định là có vấn đề, bị thương còn cố ý dẫn họ tới đây ăn đồ nướng, nhìn biểu hiện có vẻ cố ý.

Hơn nữa khi hắn ở trong hẻm, cũng đã có chút khác thường.

Kết hợp mấy điểm này lại, Ngụy Hợp liền đề phòng.

Nhưng bây giờ vấn đề là hắn không có chứng cứ Vương Trùng là nội gian, không có cách nào chứng minh được hắn có vấn đề.

Nghĩ tới đây, Ngụy Hợp nhìn Vương Trùng và Dương Học trên đất.

Hắn đi tới gần, lục soát đồ vật trên người Vương Trùng, sau đó cẩn thận kiểm tra thương thế.

Tên này căn bản chỉ là vết thương nhẹ, thoạt nhìn huyết dịch dọa người, nhưng cũng chỉ là diễn kịch.

Ngụy Hợp suy nghĩ một chút.

Tuy rằng không có chứng cứ tố cáo Vương Trùng, nhưng vẫn phải thu một chút lợi tức.

Vì vậy hắn vỗ vào chỗ giữa ngực và bụng Vương Trùng một cái.

Răng rắc.

Một loạt tiếng gãy vang lên.

Ít nhất năm, sáu chiếc xương sườn bị gãy, cộng thêm nội tạng hao tổn.

Ngụy Hợp lại sờ một cái.

Rắc một tiếng, hai tay và hai chân Vương Trùng đồng thời gãy xương, lần này vết thương giả biến thành thương thế thật.

Hơn nữa đối với người luyện võ mà nói, vết thương như vậy nếu có khỏi hẳn, thì cũng sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng, công pháp không còn đủ uy lực nữa, có thể coi như đã phế bỏ.

“Sau này đừng luyện võ, về nhà trồng trọt đi.” Ngụy Hợp vỗ vỗ đầu Vương Trùng, thở dài, đứng dậy rời đi.

Bây giờ hắn đã hiểu tại sao Nhân Diện Hổ Tiếu Hằng kia dễ dàng đi săn giết con cháu Du gia như vậy, thì ra là vì có nội ứng.

Mà để một Tam huyết bộ đầu làm nội ứng, có thể đoán được đây không phải mưu đồ của Nhân Diện Hổ Tiếu Hằng.

Nếu hắn có mưu lược như vậy, thì cũng sẽ không bị Du gia làm cho thảm như thế.

“Đúng rồi.” Hắn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng trở lại, lục soát sạch sẽ đồ trên người Dương Học.

Nếu muốn tạo hiện trường giả một vụ cướp, vậy thì không thể chỉ nhằm vào một người, ai cũng phải lấy.

Túi tiền của hai người gộp lại cũng không ít, đặc biệt là Vương Trùng, trước đó còn khóc than kể khổ, tiền trong túi lại có đến nghìn lượng kim phiếu.

Dương Học ít hơn nhiều, toàn bộ tiền trên người gộp lại cũng không được đến năm mươi lượng.