"Ai bại?" Ngụy Hợp hỏi.
"Đệ." Trình Thiểu Cửu tay chỉ hướng Ngụy Hợp.
"Trình Tình từ nhỏ tập võ, đã luyện tám năm, hiện tại đang ở ranh giới đột phá nhị huyết Khí Huyết, lúc nào cũng có thể phá tan cực hạn. So với đệ hiện tại, mạnh hơn không ít."
Ngụy Hợp im lặng, cửa ải khí huyết này, chỉ có thể khổ cực rèn luyện. Luyện võ, đặc biệt là luyện võ ở thế giới này, không bao giờ là chuyện dễ dàng.
"Ngược lại đệ cố lên, khí huyết mặc dù tích góp khó khăn nhưng chỉ cần gắng sức, là có thể tích góp được. Mấu chốt là cửa ải này."
Trình Thiểu Cửu thu hồi khí huyết, song quyền màu xám chậm rãi rút đi.
"Cửa ải Thạch Bì này, cũng chính là nhị huyết Khí Huyết, rất nhiều người cũng không cách nào vượt qua. Có người đã đến Khí Huyết từ lâu, nhưng đều kẹt ở đây không qua được. Vừa kẹt chính là mấy năm. Càng kẹt càng nóng lòng, càng nóng lòng càng kẹt, tuần hoàn ác tính như vậy. Càng tệ hơn chính là, theo tuổi tác mỗi năm một tăng, khí huyết một khi qua hai mươi, liền sẽ chậm rãi suy giảm. Đến lúc đó trong lòng càng lo lắng." Trình Thiểu Cửu thở dài.
"Vì lẽ đó Tiêu Nhiên mới được quan tâm như thế. Bởi vì hắn tuổi trẻ, tiềm lực phía sau rất lớn.”
Ngụy Hợp hiểu rõ, im lặng một hồi, hắn lại nói:. "Sư huynh này, Tiêu Nhiên bây giờ mạnh cỡ nào?"
"Hắn. . . ." Trình Thiểu Cửu nói đến Tiên Nhiên, trên mặt toát ra một tia phức tạp.
"Lần trước chúng ta giao thủ qua, ta toàn lực ứng phó nhưng vẫn thua hắn hai chiêu."
". . ." Ngụy Hợp tâm trạng ngơ ngác, Tiêu Nhiên này mỗi ngày đi ra ngoài, trở về đều không luyện công, lại còn có thực lực mạnh như thế. Quả thực khủng bố.
"Được rồi, không nói hắn, Tiêu Nhiên thiên tài kia, không phải chúng ta có thể so sánh. Thiên tài tự nhiên có thể so với thiên tài, người bình thường chúng ta vẫn là bước từng bước đặt nền móng vững chắc. Đệ và ta nếu như có thể lúc còn sống phá tan cực hạn Thạch Bì, rèn luyện Hồi Sơn Quyền đến trình độ như lão sư vậy, cũng đã phi thường lợi hại."
Ngụy Hợp gật đầu biểu thị đồng ý.
Theo hắn nói, Trình Thiểu Cửu từ Ngưu Bì đến Thạch Bì, trong lúc đột phá nhị huyết Khí Huyết này đã bị kẹt ba năm.
Mà Trình Tình, bốn năm trước liền kẹt ở cửa ải này, hiện tại vẫn kẹt ở cửa ải này.
"Gần đây trong sân có không ít sư huynh đệ đều chọn nơi có tiền hỗ trợ luyện tập, mọi người khí huyết đều tăng trưởng không chậm, đệ cũng phải cố gắng lên." Trình Thiểu Cửu nhắc nhở.
"Sư huynh giáo huấn đúng. . . ." Ngụy Hợp gật đầu.
"Được rồi, không nói với đệ nữa, một lúc ta còn phải đi một chuyến vào nội thành. Bên Khương Tô kia." Trình Thiểu Cửu vừa nhắc tới nội thành, liền miệng hơi cười, xuân phong đắc ý.
Ngụy Hợp hơi khinh bỉ.
Gần đây lúc nào cũng nghe hắn nhắc tới nội thành, nội thành rốt cuộc có chỗ nào tốt, khiến cho một công tử nhà giàu như hắn mỗi lần nhắc tới đều xuân phong đắc ý.
Tựa hồ là nhìn ra ý tứ của Ngụy Hợp.
Trình Thiểu Cửu thiếu kiên nhẫn vung vung tay.
"Chờ đệ sau này đi một chuyến, sẽ biết chỗ tốt. Chỗ kia, là chỗ tiêu tiền chân chính. Đi vào một lần, tư vị vô tận."
Nghe giọng điệu này của hắn, Ngụy Hợp liền biết đó là nơi gì.
"Đệ a, không hiểu chi vị nam nữ, chỉ là thằng nhóc. Ha ha ha ha!" Trình Thiểu Cửu chỉ vào Ngụy Hợp cười to.
Ngụy Hợp mặt tối sầm lại, hắn đời trước hiểu, nhưng đời này thật ra thì không hiểu.
"Được rồi nhóc con, sang một góc chơi." Trình Thiểu Cửu cười trêu ghẹo, trong tay cầm quạt giấy quạt quạt, xoay người đi.
Ngụy Hợp xem dáng dấp kia của hắn, bỗng nhiên nghĩ đến gần đây tiền bạc không đáng giá, hàng chỉ có thể dựa vào giao dịch đổi đồ lấy đồ.
Mà trong đó thứ giá trị nhất chính là thịt khô.
Suy nghĩ một hồi, Trình Thiểu Cửu đi tìm nữ tử trên người không mang theo tiền bạc, mà là cõng chừng mười miếng thịt khô.
Nhìn thấy nhân tình từ xa, liền lớn tiếng vung thịt khô lên.
"Thúy Hoa, thịt khô của muội."
"Không, đây là thịt khô của huynh."
Hai người ngươi tốt ta tốt, tựa sát vào nhau. . . .
Tình cảnh kia. . . .
Ngụy Hợp chính mình cũng không nhịn được cười ra tiếng.
Sau khi cười xong một trận, hắn tập trung ý chí, tiếp tục luyện tập.
"Một mình luyện công sao? Nếu không chúng ta cùng luyện một chút?"
Bỗng nhiên Trình Tình ở một bên lên tiếng nói.
Nữ nhân này giọng nói có hơi khàn. Quả đoán nhanh chóng, khiến người ta vừa nghe khó quên.
Ngụy Hợp theo tiếng nhìn lại, thấy Trình Tình một thân áo đen dài, cổ áo có một vòng hoa màu sắc rực rỡ, như là áo choàng. Tóc chải gọn gàng, giống như là mới đi từ cửa hàng quần áo ra.
"Ngươi...đây là quần áo mới? Đi đổi quần áo rồi lại đánh." Ngụy Hợp nhắc nhở.
"Không có chuyện gì. Ta cố ý mặc. Chờ rất lâu mới làm xong." Trình Tình một bước mềm mại đi tới, đặt chân trên sân luyện.
"Được, tiếp chiêu."
Nàng tràn đầy phấn khởi, bước mấy bước vọt lên.
Một cước hướng về phía eo của Ngụy Hợp.
Một cước này tốc độ cực nhanh, lực lượng mãnh liệt, vừa nhìn liền biết làm thật, hoàn toàn không có bất kỳ giữ lực nào.
Ngụy Hợp cũng ngưng thần ứng đối. Dùng lực đạo lớn nhất của tay phải đánh ra.
Oành!
Quyền cước tương giao, trên chân Trình Tình mang không phải đôi ủng ngắn, mà là đôi giày có thêu hoa hồng màu đen.
Một cước này đá tới, chiếc giầy văng ra ngoài, lộ ra bàn chân nhỏ nhắn mang vớ trắng của Trình Tình.
Lần này hai người đều sửng sốt.
Trình Tình sửng sốt, là bởi vì nàng quên chính mình mang giày không thể động cước.
Ngụy Hợp sửng sốt, không phải là bởi vì bàn chân nhỏ của đối phương rất đẹp rất tinh xảo.
Mà là. . . . . Quá thối. . . .
Một mùi nồng đậm, như là cá tôm hôi thối, bàn chân nhỏ vọt tới trước mặt Ngụy Hợp. Sắc mặt hắn biến hóa, nỗ lực kiềm chế nhộn nhạo trong lòng, lùi lại phía sau mấy bước, đứng tại chỗ, cũng mai trên sân có gió lớn, trong lúc nhất thời thổi tan mùi thối nồng nặc.
Nhưng trong nháy mắt này, Ngụy Hợp đối với Trình Tình trước mắt ấn tượng bỗng nhiên biến hóa cực lớn.
"Vẫn là, đổi đôi giày đi?" Hắn ngừng thở trầm giọng nói.
". . . ." Trình Tình sắc mặt từ trắng đến đỏ, lại từ đỏ đến trắng.
Mùi hôi chân nồng nặc kia, bản thân nàng cũng không chịu nổi.
Điều này khiến cho nàng vốn dĩ có hứng thú đối luyện, trong nháy mắt biến thành giận dữ và xấu hổ.
Ngây ngốc sửng sốt một chút, nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần, đi tới nhặt giày lên, cúi đầu mang vào lại.
". . . Xin lỗi. . . . Ta từ nhỏ có bệnh chảy mồ hôi tay chân, càng lớn càng nghiêm trọng. . . . Thực sự là không có cách nào. . ."
". . ." Cái này không phải là bệnh phù chân sao?
Ngụy Hợp trong lòng không nói gì.
Ngươi này có bệnh phù chân, còn mỗi ngày đưa cặp chân kia đạp về phía người khác, đây là ý tứ gì chứ? Hay là mong truyền cho người khác?
Ngụy Hợp trong lòng không ngừng chửi bậy.
"Ta đề nghị ngươi về dùng giấm ngâm đi." Hắn nghiêm túc nói.
". . . . . Ngâm rồi, lúc đầu hữu dụng, nhưng rất nhanh sẽ bị lại."
". . ."
Trình Tình cuối cùng vẫn là rời đi, nhìn vẻ mặt giận dữ và xấu hổ của nàng, phỏng chừng trong thời gian ngắn là không muốn nhìn tới hắn.
Ngụy Hợp thở dài, tiếp tục bắt đầu luyện tập chiêu thức.
Muốn luyện chiêu thức thành phản xạ có điều kiện cần phải khắc khổ luyện tập nhiều lần, không có đường tắt.
. . .
. . .
. . .
Nội thành.
Thuyền Hoa đường.
Trong nội thành không có phân chia thị trấn, chỉ có các quảng trường khác nhau.
Tổng cộng có năm cái đường phố, trong đó Thuyền Hoa đường, danh xứng với thực, là nơi tiêu tiền chân chính, cũng là nơi phồn hoa náo nhiệt nhất Phi Nghiệp thành.
Từ ngoại thành đến nội thành, giống như hai thế giới.
Xe ngựa và người đông đúc không ngừng qua lại trên Thuyền Hoa đường.
Hai bên là cửa hàng xa hoa trụy lạc, trước cửa dùng đủ các loại biện pháp mời chào khách hàng.
Giữa không trung còn có các loại đèn lồng lơ lửng giữa trời, dùng sợi tơ buộc vào viết quảng cáo.
Sòng bạc, tửu phường, ca múa phường, bảo lầu, oanh quán, khắp nơi đều có thể thấy được.
Tiếng người huyên náo, quả thực không giống như là chạng vạng tối.
Trên Vân Lạc tửu lâu, tầng hai.
Trình Thiểu Cửu ngồi cạnh cửa sổ, mặt bị ánh đèn lồng ngoài cửa chiếu sáng phản chiếu hơi đỏ lên.
Trong mắt hắn mang theo hưng phấn, nhìn hoa thuyền đang du hành ở phía dưới.
Hoa thuyền, chính là nơi có hoa nữ xinh đẹp nhất, ngồi thuyền dạo phố biểu diễn tài nghệ tự thân.
Thuyền này do xung quanh có vô số hoa tươi tô điểm, cho nên được gọi là hoa thuyền.
"Sống lâu như vậy, ta vẫn là lần đầu thấy được hoa thuyền dạo phố! Chuyến đi này không tệ, chuyến đi này không tệ a!" Trình Thiểu Cửu không nhịn được thở dài nói.
Ngồi một bàn với hắn, chính là ba người Khương Tô, Giang Nghiêm, cùng với Tiêu Nhiên.
Khương Tô khóe miệng mỉm cười, không chút biến sắc, chỉ là nhìn cảnh sắc bên ngoài phi thường náo nhiệt, trong mắt cũng có chút nhiệt ý.
Phồn hoa bực này, coi như là nàng cũng rất ít thấy.
Tiêu Nhiên đã từng tới, cũng là có chút thích ứng, chỉ là thấy dung mạo xinh đẹp của hoa nữ kia thì mơ hồ có chút dục ý, tầm mắt giống như dừng lại ở bộ vị nhạy cảm như ẩn như hiện của đối phương.
Chỉ có Giang Nghiêm, sắc mặt bình thản, trong tay cầm một cái quạt giấy trắng, khăn trắng buộc tóc, phần sau cây quạt cùng ngọc bội hay vạt áo trên người đều khảm kim, nghiễm nhiên khí chất khác biệt với công tử thiếu gia khác.
Hắn cùng Trình Thiểu Cửu ngày hôm nay đều là một thân trang phục công tử, ống tay áo dài, khăn thuần trắng, nhưng từ bội sức trang phục của hai người một thoáng liền biết cao thấp.
"Nói mới nhớ, lần này Tiêu Nhiên lão đệ thành công đột phá, chúng ta vẫn chưa chúc mừng hắn một phen. Vì lẽ đó tiểu đệ mời ba vị tới Vân Lạc tửu lâu, cũng coi như là nhân cơ hội tụ họp mọi người một lần." Giang Nghiêm mỉm cười nói.
"Khách khí khách khí, chỉ là may mắn, may mắn đột phá, ha ha ha. . ." Tiêu Nhiên khóe miệng cong cong, bưng chén rượu lên cùng Giang Nghiêm cạn một chén.
"Cám ơn Giang sư huynh mời tiệc!"
"Tiêu lão đệ tiềm lực vô hạn, ngày sau có hi vọng, hiện tại chút yến hội này còn khách khí làm gì?" Giang Nghiêm khách khí nói.
Hai người sau một hồi khách sáo, Khương Tô ở một bên thu tầm mắt lại, mở miệng nói.
"Bây giờ nghe nói ngoài thành, lương thực cung cấp gặp nạn sâu bệnh, kho lúa ngày một ít dần, ngoại thành khu ôn dịch càng ngày càng lan tràn, nội thành này lại còn có thể duy trì phồn hoa như thế, luôn cảm giác có chút không thể tin được."
"Khương sư muội có chỗ không biết." Giang Nghiêm cười nói, "Khu nội thành, Thất Gia Minh ta như thể chân tay, cùng tiến cùng lui, ở phương diện cung cấp lương thực, Âu gia đi đầu chuyển hướng một nơi khác không có bị ảnh hưởng của sâu bệnh thu mua sản xuất lương thực. Bất quá là bởi vì ưu tiên cung cấp nội thành, cho nên mới ổn định cục diện nơi này."
"Chẳng trách nơi này lại còn có thể có tửu phường. . . . Thực sự là mở rộng tầm mắt."
Trình Thiểu Cửu cảm thán. Trong lòng hồi tưởng lại những thi hài chết đói ở ngoại thành kia, trong lòng có chút khó chịu.
"Thiểu Cửu huynh lời này không đúng, mỹ nhân rượu ngon này, bổ sung lẫn nhau, nếu ít đi một cái, chẳng phải là thiếu một lạc thú lớn sao?" Tiêu Nhiên không khách khí vỗ vỗ sau lưng Trình Thiểu Cửu, cười nói.
Hắn bây giờ xuân phong đắc ý, đối với sư huynh sư tỷ, trừ Giang Nghiêm cùng đại sư huynh ra, những người còn lại đều gọi thẳng tên, không chút khách khí.
Những người còn lại cũng bởi vì thiên phú hắn hơn người, tuổi còn trẻ đã đột phá Thạch Bì nhị huyết Khí Huyết, đối với hắn cũng mỏi mắt chờ mong, không đi tranh cãi.
"Nam nhân các ngươi đều là một cái đức hạnh!" Khương Tô bất mãn nói.
"Tiêu lão đệ này bất quá là bản sắc của nam nhân, ngay thẳng hào phóng, so với những tên suy nghĩ trong lòng, ngoài miệng giả ý từ chối kia, còn thẳng thắn hơn nhiều." Giang Nghiêm cười biện giải.