Thập Phương Võ Thánh

Chương 24: Nói (2)



Mấy người một phen nói đùa sau đó tán gẫu chuyện Hương Thủ giáo gần đây ở khu vực ngoại thành.

Cũng bàn về chuyện Hồng Gia Bảo hai đại môn phái gần đây có dị động.

Trình Thiểu Cửu kể về chuyện chuyến tiêu của mình gặp phải yêu thú cường đại, chỉ trong nháy mắt đã kéo mất một tiêu sư cường hãn.

Mấy người đều chấn kinh, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Vừa nhắc tới quái vật kia, Khương Tô lại nghĩ tới một chuyện.

"Trình sư huynh, huynh vừa mới nói, lúc huynh gặp yêu thú Hắc Phong Tử là cùng Ngụy Hợp sư đệ kia gặp phải sao?"

"Không sai." Trình Thiểu Cửu gật đầu.

"Ngụy Hợp kia một mực theo huynh lắn lộn, nói đến, ta cũng có chút không hiểu, hắn xuất thân bình thường, thiên tư cũng bình thường, cùng những sư đệ sư muội bình thường khác, không khác nhau là bao. Vì sao Trình sư huynh sẽ nhìn hắn với ánh mắt chờ mong vậy?" Khương Tô thuận miệng hỏi ra.

Nàng từ trước đến giờ chỉ để ý thiên phú, gia thế, nhưng không thể nào hiểu được tại sao Trình Thiểu Cửu kết giao với loại người như thế.

Không chờ Trình Thiểu Cửu đáp lời.

Giang Nghiêm ở một bên khác lại phe phẩy quạt xếp, lắc đầu cười nói: "Tô muội cái này là muội không biết nguyên nhân rồi. Này là thu mua nhân tâm, là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Trình sư huynh đây là dưỡng tâm, bồi dưỡng một Ngụy Hợp sư đệ trung thành."

"Trung thành?" Khương Tô suy tư.

"Không sai. Muội nghĩ đi, Ngụy Hợp kia xuất thân nghèo hèn, tính tình nội liễm, trầm mặc ít lời, có thể có kiến thức gì? Nhưng ta cho muội biết, càng có cá tính như vậy, càng là dễ dàng coi trọng ân tình.

Muội nghĩ thêm, nếu như đổi thành người không phải nghèo hèn như vậy, Trình sư huynh trả giá như thế, có thể được báo đáp bao nhiêu? Có thể được Ngụy Hợp sư đệ kia đặt nặng như vậy sao? Muội cũng chớ xem thường người nay, dùng tốt, ngày sau bên cạnh Trình sư huynh, nói không chừng có thể được thêm một hộ vệ liều mạng nha!"

Giang Nghiêm nghiễm nhiên vẻ mặt tràn đầy lĩnh hội.

Hắn đã gặp qua không ít trưởng bối làm như thế, nên nhất thời hiểu rõ dụng ý của Trình Thiểu Cửu.

Tiêu Nhiên cùng Khương Tô nhất thời bừng tỉnh. Đối với Giang Nghiêm mà nói, kỳ thực hai nhà bọn họ xuất thân đều yếu hơn không chỉ một bậc.

Những phương diện này tự nhiên không trưởng thành bằng Giang Nghiêm được.

"Theo ta thấy, Trình sư huynh hẳn là từ chỗ Trình tổng tiêu đầu học được kinh nghiệm, mà từ tình huống bây giờ của Ngụy Hợp kia xem, phỏng chừng đã khăng khăng đi theo Trình sư huynh rồi, cách thành công không xa. . . . ." Giang Nghiêm cười nói.

"Nếu là như vậy, hai vị thủ hộ bên cạnh cha ta bây giờ, tựa hồ chính là năm đó thu phục như thế." Khương Tô tựa hồ bắt đầu so sánh, có lĩnh ngộ.

"Nhà ta cũng vậy, tuy rằng không sánh bằng các huynh, nhưng nương ta có một thị nữ, cũng là mang về như thế, bảo nàng làm gì nàng liền làm cái đó,rất nghe lời." Tiêu Nhiên cười cùng nói.

"Nếu không phải do ta không cẩn thận đùa giỡn quá mức, làm nàng nhảy giếng, phỏng chừng cũng sẽ không. . ." Nói đến hắn trong lòng vẫn còn sợ hãi.

"Bất quá lần đó cũng tốt, từ sau lần đó, ta bị cha ta đánh cho một trận , sau đó cũng lĩnh ngộ được, tửu sắc quả thật là độc dược, không khống chế được, ngày sau sẽ hối hận. Vì thế từ đó trở đi, ta liền đầu nhập môn hạ Trịnh sư, đến nơi tất cả đều là nam, không gần tửu sắc, nỗ lực luyện võ, hiện tại quả nhiên chứng minh suy nghĩ ngay lúc đó của ta. . . ."

Miệng ăn một miếng thức ăn, Tiêu Nhiên lại cười nói: "Các huynh đừng nhìn ta gần đây mỗi ngày ra ngoài yến hội? Ha, ta nhưng là sau khi ăn uống, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng không quên luyện công. Còn thật sự cho rằng ta cái gì cũng không biết? Không rõ ràng tửu sắc sẽ liên lụy tiến độ? Ta còn mua thuốc bổ chuyên dụng nữa."

"Xem ra Tiêu sư đệ có thể có được thành tích như bây giờ, cũng không phải là chỉ nhờ thiên phú. Có thiên phú mà không có kiên định thì nhất định không đạt được trình độ như Tiêu sư đệ." Khương Tô cảm thán.

"Ta từ nhỏ không có trải qua chuyện này, có phải chính là do thiên phú không đủ?" Nàng nói chính mình cũng không nhịn được cười lên.

"Thiên phú là trời sinh, ta cũng không cách nào, bất quá nếu như có thể thu được mấy người khăng khăng một mực thủ hộ chu toàn, chẳng phải là rất thoải mái sao? Tô sư tỷ sao không thỉnh giáo Thiểu Cửu huynh một, hai, ngay cả Giang sư huynh cũng bảo Thiểu Cửu huynh thủ đoạn cao thâm, phương diện này nhất định sẽ không kém." Tiêu Nhiên cười nói.

Khương Tô nghe vậy, nàng tuy rằng cá tính mạnh mẽ, coi bản thân mạnh mẽ mới là quan trọng nhất, nhưng nếu như có thể thu mấy người để bản thân sử dụng, tăng độ an toàn của chính mình lên cao, nhất thời cũng động lòng.

Hơn nữa, vốn dĩ nàng lúc đầu chính là đang hỏi Trình Thiểu Cửu, lúc này ngược lại bị hai người còn lại chuyển hướng đề tài. Lập tức liền quay đầu xem hướng bên này.

Chỉ là mấy người vừa nói liền xôn xao, không chú ý tới tình huống bên Trình Thiểu Cửu.

Nàng lúc này quay đầu nhìn sang, mới phát hiện, Trình Thiểu Cửu lúc này chính mình cúi đầu dùng bữa uống rượu, không nói một lời, tựa hồ hoàn toàn không nghe đàm luận vừa nãy của bọn họ.

"Trình sư huynh? Huynh vẫn chưa trả lời vấn đề của ta?" Khương Tô lên tiếng nói.

"Há, trong bụng đói chỉ lo dùng bữa, xin lỗi xin lỗi, có chút thất lễ." Trình Thiểu Cửu lúc này mới ngẩng đầu tỉnh ngộ, liên tục xin lỗi.

"Trình sư huynh có thể có phương thức gì. . ." Khương Tô tiếp tục hỏi, nói lại một lần lời vừa rồi của mấy người.

"Phương thức. . . ?" Trình Thiểu Cửu lại lần nữa cúi đầu, trầm mặc xuống.

Hắn xếp đũa chỉnh tề, đặt ngang cạnh thìa canh.

Sau đó lại tiếp tục ngẩng đầu lên.

"Ta kỳ thực vẫn có một ý nghĩ."

"Ý nghĩ gì?" Khương Tô hỏi.

"Chính là hi vọng, có một ngày mình có thể kết giao với tất cả bằng hữu ở khắp nơi, đi tới chỗ nào cũng có thể biến chiến tranh thành tơ lụa. Không cần động thủ liền có thể hóa giải tất cả phiền phức." Trình Thiểu Cửu mỉm cười nói.

"Vì lẽ đó, ta là cảm thấy, đối với người nào cũng không có ý nghĩ gì khác. Lấy chân thành đối với người là tốt. Ngụy Hợp, ta coi hắn là bằng hữu, vì lẽ đó hắn cũng coi ta là bạn, không có ý gì khác."

Hắn lời này nói ra, nhất thời khiến trên mặt mấy người Giang Nghiêm chậm rãi thu lại.

Bởi vì lời này có chút không đúng.

Lời Trình Thiểu Cửu vừa nói này, người nào không biết hắn giao thiệp rộng, người cấp bậc nào cũng có thể cùng hắn tán gẫu vài câu.

Nghe hắn nói như thế, ý tứ chính là: Trình Thiểu Cửu ta coi Ngụy Hợp là bằng hữu, giống như các ngươi.

Cái này chẳng phải là đặt bọn họ ngang hàng với Ngụy Hợp sao?

"Trình huynh xem ra có chút say rồi." Giang Nghiêm ý cười không thay đổi, phất quạt một cái.

"Đề tài này tạm thời dừng lại, không bằng chúng ta đi Bách Bảo lầu nhìn một chút, nghe nói mới tới mấy thứ tốt? Nói thật, bây giờ tiền bạc không thể dùng, toàn đổi thành kim phiếu, thật là có chút bất tiện." Giang Nghiêm đứng lên trước, gọi tiểu nhị đến tính tiền.

Chỉ là trải qua tình cảnh vừa nãy, ba người đối với Trình Thiểu Cửu đều có chút suy nghĩ.

Bốn người chia làm hai đội, trước sau hai người.

Tiêu Nhiên cùng Giang Nghiêm đi ở phía sau, đoàn người chen chúc, cùng hai người trước mặt cách có chút xa.

Tiêu Nhiên liếc nhìn bóng lưng của Trình Thiểu Cửu.

"Trước đây còn không biết Thiểu Cửu huynh này lại như thế. . . Đơn giản như thế."

"Tiêu sư đệ là muốn nói ngây thơ?" Giang Nghiêm cười nói."Trên đời này nào có tương giao bình đẳng, đệ lấy chân thành đối đãi với người, người lấy ác đối đãi với đệ, chuyện như vậy cũng không ít."

"Nói như vậy Giang sư huynh cũng gặp phải chuyện như vậy?" Tiêu Nhiên hỏi.

"Ha ha, Thiểu Cửu huynh sống lâu trong thành, đối với nhân tâm nhìn thấy điểm tốt. Những người hắn tương giao như Chu Nhất Thạch, Ngụy Hợp, bây giờ nhìn qua đối với hắn là thuận theo, nhưng đệ có tin hay không, nếu là ta ra giá cao kéo người, mấy người này không ai đỡ được." Giang Nghiêm nhàn nhạt nói.

"Giang sư huynh cao kiến." Tiêu Nhiên gật đầu, "Ta tin."

"Vì lẽ đó, Thiểu Cửu huynh hiện tại hoàn toàn là lãng phí thời gian, thu phục người không phải làm như vậy. Vừa bắt đầu, ta cho rằng hắn là có chút thủ đoạn, nhưng sau đó nghe chính hắn nói. . . . Đối với người nào cũng bình đẳng đối xử, lấy chân thành để đối đãi, chân thành này a, dùng nhiều, liền không đáng giá. Lại như tiền bạc bây giờ. Hắn đối với người nghèo hèn một thái độ, đối với người giàu sang một thái độ, truyền ra, tất nhiên sẽ khiến người nghèo hèn cảm kích, người giàu sang lòng sinh bất mãn. Thời gian lâu dài, tự nhiên người nghèo hèn cảm kích, thì có ích lợi gì? Người giàu sang đều sẽ rời xa. Đến thời điểm chỉ dựa vào chút người nghèo hèn này, có thể để cho hắn từng bước thăng thiên? Hắn cả đời có thể tiếp xúc bao nhiêu người? Trên đời này một nghèo hèn người thế lớn, hay là một người giàu sang thế lớn? Lấy gùi bỏ ngọc thôi. Hãy chờ xem, Thiểu Cửu huynh tiếp tục như thế, nhìn như khoan dung, ngày sau hiểu được hắn sẽ hối hận."

Giang Nghiêm mở quạt xếp, tăng nhanh bước chân, không nói thêm.

Tiêu Nhiên như ngộ ra, đối với Giang Nghiêm càng ngày càng bội phục, cảm giác bản thân cùng Khương Tô và Trình Thiểu Cửu kia hoàn toàn chính là hai cấp bậc, lập tức đuổi theo sát.

Trình Thiểu Cửu lúc này còn không biết, hai người Giang Nghiêm đi sau, đã đặt hắn ở phạm trù người không thể thâm giao.

. . .

. . .

. . .

Thời gian trôi qua, đảo mắt một tuần đi qua.

Khí trời càng ngày càng nóng, rõ ràng là mùa thu, vẫn không có chút khí lạnh.

Ngụy Hợp lĩnh tiền công, liền mang theo nhị tỷ, tìm khắp nơi, định mở cái cửa hàng bánh bao trước.

Cửa hàng bánh bao cần không gian không lớn, bất quá cần ở nơi có lượng người đi lại khá nhiều.

Vừa bắt đầu Ngụy Oánh còn không biết là mua nhà cho mình mở cửa hàng bánh bao, dựa theo tiểu đệ Ngụy Hợp nói là một sư đệ hỗ trợ hắn mở tiểu điếm.

Trong lòng nàng có chút ghen tị, nhưng cũng tích cực đưa ra các loại đề nghị.

Kết quả, đợi đến cuối cùng, Ngụy Hợp theo đề nghị của nàng, chọn xong cửa hàng, thương lượng giá tốt, sau đó mua lại.

Khi nàng nhìn thấy khế đất, mới rõ ràng đây là mua cho nàng để mở cửa tiệm, nàng nhất thời cảm động không thôi.

Ngụy Hợp bây giờ ở trong sân cũng coi như là người cũ, cùng Trình Thiểu Cửu cũng tách ra, từng người mang theo một người mới, cùng nhau luyện.

Đây là nghĩa vụ của người cũ.

Địa vị hắn cũng cùng trước đây không giống, sau khi nói vài câu với Trịnh lão, Ngụy Oánh liền rời khỏi sân, đi chuẩn bị cho cửa hàng bánh bao của mình.

Mà phía Trịnh lão, trong sân có người nhìn thấy Ngụy Oánh, cũng đưa một muội tử mới đi vào, cũng là miễn phí làm công, chỉ là bao ăn ở.

Cứ như vậy vừa có thể bảo đảm an toàn, có thể ở trước mặt Trịnh lão lượn qua lượn lại, tăng cường ấn tượng. Có thể nói một mũi tên trúng mấy con nhạn.

Được nhiều chỗ tốt như vậy, chút thù lao này há có thể đổi?

Bản thân Trịnh lão, bởi vì quen Ngụy Oánh chăm sóc, đột nhiên biến thành người khác, trái lại đúng là có chút nhớ tới Ngụy Oánh.

Mỗi lần người mới phạm lỗi, luôn khiến cho hắn không khỏi nhớ tới Ngụy Oánh tỉ mỉ.

Trong miệng đều là nói như thế để nhắc nhở.

Thời gian dài, Ngụy Oánh bên kia nghe được, cũng không nhịn được cách mấy ngày về thăm chăm sóc hắn một thoáng. Xem như là tròn ý nghĩa của người cũ.

Cứ như vậy không ít người trong sân nhìn Ngụy Hợp với ánh mắt không đúng.

Trong đó lấy Khương Tô làm chủ.

Đều là cho rằng tất cả những thứ này đều là do Ngụy Hợp đã sắp xếp tính toán kỹ từ lâu.

Bây giờ mượn nhị tỷ, ở chỗ Trịnh lão để lại ấn tượng tốt, đỡ vất vả.

Chính vì mấy người Khương Tô đồn đại xuống, không ít người cũng nhìn Ngụy Hợp với ánh mắt khác, cho rằng hắn tính toán thâm sâu, không thể xem nhẹ.