Thập Phương Võ Thánh

Chương 25: Phiền Phức (1)



Ngụy Hợp cũng mặc kệ những thứ này.

Sau khi hắn mở cửa hàng bánh bao cho nhị tỷ, liền trở lại chuyên tâm khổ luyện võ đạo như lúc ban đầu.

Đảo mắt, thời tiết đã vào mùa đông.

Thời tiết vẫn như cũ không mưa, khắp nơi hạn hán rạn nứt.

Trong tiểu viện của Ngụy gia.

Ngụy Hợp ở trần, song quyền bảo hộ đầu, đối mặt với bao cát treo trên cây khô lớn rủ xuống, không ngừng ra quyền đánh lên.

Mỗi một quyền đều như búa tạ, một cái tiếp một cái, liên miên không dứt, một hơi đánh ra ba mươi quyền.

Mỗi một quyền cũng không tính là nhanh, nhưng ổn định vô cùng.

Sau khi một phen bạo phát lực, trên bao cát lộ ra từng quyền ấn sâu sắc.

Ngụy Hợp cầm lấy túi nước ở bên, chậm rãi hớp một ngụm nước, ngậm trong miệng một lúc rồi nuốt xuống.

Sau khi nghỉ ngơi, hắn cúi đầu liếc nhìn hoa văn Phá Cảnh châu trên ngực.

Lúc sáng hoa văn còn sót lại một khe hở, bây giờ đã triệt để viên mãn.

'Cuối cùng cũng đầy.'

Ngụy Hợp trong lòng như có tảng đá rơi xuống đất, hắn chỉ lo lần thứ nhất Phá Cảnh châu có thể lấp kín, lần thứ hai liền không thể.

Dù sao với tốc độ tích góp này, chậm như ốc sên, thực sự có chút không chịu được.

Bất quá bây giờ cũng tốt, cuối cùng cũng đầy.

Hắn hơi suy nghĩ, thử biện pháp giống như lần trước sử dụng, dùng ý niệm đâm thủng Phá Cảnh châu như bong bóng.

Nhưng vô dụng.

Phá Cảnh Châu lù lù bất động.

'Quả nhiên. . . . Phải chờ khí huyết cũng hoàn toàn viên mãn mới được.' Ngụy Hợp trong lòng thở dài. Không còn muốn thử nữa.

Khí huyết hắn bây giờ mới qua trung đoạn, cảm giác trong cơ thể tuy rằng nhiều, nhưng còn chưa tới mức hoàn toàn lấp đầy.

Trên thực tế với tốc độ bình thường, chín mươi chín phần trăm đệ tử môn đồ trong sân Hồi Sơn Quyền, tích góp khí huyết, cho dù có nhanh đến đâu, cũng chỉ có thể chăm chỉ khổ luyện.

Từ lúc hắn đột phá Ngưu Bì tới giờ mới qua hơn nửa năm, sao nhanh như thế liền đạt tới đỉnh phong?

Cũng chỉ có Tiêu Nhiên loại trời sinh thân thể cường tráng, thiên phú dị bẩm kia, mới có thể một hơi đột phá nhanh chóng.

Những người còn lại, khoảng thời gian tích góp khí huyết này, sẽ không ít hơn một năm rưỡi.

Nghĩ tới đây, Ngụy Hợp cũng đè xuống xao động trong lòng, yên tĩnh lại.

"Ta bây giờ mới hơn nửa năm, khí huyết cũng đã tích góp hơn phân nửa. Trên thực tế tốc độ vẫn tính là nhanh. So sánh tư chất, trong sân phần lớn người đều có tiến độ tương tự mình."

Những đệ tử Ngưu Bì cùng thế hệ, mấy người lúc trước cùng đột phá, tốc độ tích góp khí huyết, có chậm hơn hắn, cũng có nhanh hơn hắn. Nhưng chênh lệch cũng không lớn.

Có thể thấy được tốc độ của hắn đây là bình thường.

Ngụy Hợp bình thường cũng trầm mặc ít nói, quan sát tỉ mỉ. Lúc này vừa nhớ lại, sau khi so sánh, trong lòg cũng yên ổn.

Luyện xong bài tập hằng ngày, Ngụy Hợp mặc quần áo vào, tâm tình tốt lên hiếm thấy, hắn dự định đi ra cửa nhìn nhị tỷ lúc này kinh doanh ra sao.

Cửa hàng bánh bao mở ra cũng chừng mười ngày, thời điểm này là giữa sáng, chính là thời gian tốt nhất để bán bánh bao.

Ngụy Hợp mở cửa ra, dọc theo đường bờ sông, một đường hướng về Hồi Sơn Quyền viện đi tới.

Cửa hàng bánh bao Ngụy Ký được mở ở giữa Hồi Sơn Quyền viện và Ngụy gia tiểu viện để thuận tiện cho việc chăm nom.

Lúc này trước cửa hàng bánh bao, Ngụy Oánh đang bề bộn vòng tới vòng lui, vừa bán bánh bao, vừa vội vàng hấp bánh mới trong chiếc lồng.

Nhiều người xếp hàng dài, đứng ở trước cửa hàng bánh bao, chờ đến phiên chính mình.

Ngụy Oánh mang khẩu trang đơn giản, do Ngụy Hợp đặc chế, lúc này nhìn thấy đệ đệ lại đây, cũng không có thời gian bắt chuyện, chỉ có thể xa xa gật gù với hắn, lại tiếp tục bận rộn.

Ngụy Hợp cũng không vội, liền đứng ở một bên lẳng lặng chờ đợi, hắn thấy người xếp hàng, trong tay phần lớn là cầm một ít thịt khô nhỏ, hoặc là túi hoa màu nhỏ, gạo và mì, trang phục trên người, phần nhiều cũng là người bình dân.

Ngay sau đó cũng là trong lòng thở dài, biết tỷ tỷ khẳng định lại hạ giá xuống, bằng không sẽ không xảy ra chuyện tốt như vậy.

Dù sao bánh bao cũng làm bằng hoa màu, chỉ có một chút dưa muối và thịt vụn, có thể có mùi vị gì?

Bất quá bây giờ hắn ở trong Hồi Sơn Quyền viện cũng không thiếu đồ ăn, ngược lại cũng không để ý Ngụy Oánh kiếm lời bao nhiêu tiền, chỉ là có chút đau lòng khi thấy nàng vất vả mệt nhọc.

Đứng ở ngoài cửa tiệm, mấy người xếp hàng thấy Ngụy Hợp thân thể cường tráng, vẻ mặt hờ hững, nhất thời có chút cảnh giác, tựa hồ sợ hắn lại đây chen ngang.

Ngụy Hợp thấy thế, không khỏi bật cười, hơi hơi cách xa một chút, đứng ở một chỗ dưới mái hiên.

Khoảng thời gian này khí trời nóng bức, vẫn không mưa, nước sông cũng có chút vẩn đục.

Thời gian chậm rãi trôi qua, ánh mặt trời cũng càng ngày càng gắt, mặt đất sóng nhiệt bốc lên, dẫn đến không khí cũng hơi vặn vẹo.

Khí trời quá nóng, cuối cùng thì người xếp hàng cũng dần dần ít đi, Ngụy Oánh cũng chậm chậm ung dung.

Ngụy Hợp đi lên cũng giúp đỡ sắp xếp một số vị khách cuối cùng, trước đó nhiều người, bận quá, hắn đi lên cũng không biết nên làm thế nào, trái lại trì hoãn thời gian.

Hiện tại đi lên, Ngụy Oánh lúc rãnh rỗi, mới có thể nói cho hắn biết nên làm thế nào.

Cuối cùng cũng tiếp xong mấy vị khách nhân, Ngụy Oánh dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, tuy rằng khổ cực, nhưng trên mặt nàng lộ ra vẻ thỏa mãn.

"Được rồi, cuối cùng cũng bán xong, ngày mai buổi tối làm tiếp." Nàng quay đầu lại, nhìn thấy bên trong cửa hàng, Ngụy Hợp đang múc nước rửa tay.

Bản thân nàng cũng theo đi qua cùng rửa.

Ngụy Hợp rửa tay xong, giơ lên vẩy vẩy liền chuẩn bị xong việc.

"Cái này cho đệ, lau khô đi." Ngụy Oánh nhanh chóng đưa tới một cái khăn mặt mới màu xám.

Ngụy Hợp nhận lấy nhìn một chút, cái khăn lau mặt này rất sạch sẽ còn rất mới, giống như mới mua.

Hắn cẩn thận lau khô tay.

"Cái khăn lau này là mới làm sao?" Hắn biết nhị tỷ thích làm thủ công, khăn lau mặt trong nhà trước đây, cũng là nàng dùng quần áo không còn sử dụng nữa đi khâu, chắp vá lại.

"Không phải, là người khác tặng, còn có mùi hương nhàn nhạt, ta kỳ thực không muốn, nhưng không chịu nổi sự nhiệt tình của người ta." Ngụy Oánh đáp lại một câu.

"Người kia cũng thật hào phóng." Ngụy Hợp gật đầu, suy tư."Người đưa cho tỷ là nữ?"

"Ừm."

"Giặc qua chưa?"

"Nghe lời đệ, đã giặc qua rồi."

"Được rồi." Ngụy Hợp chợt nhớ tới chuyện lúc trước Trình Thiểu Cửu tìm vợ cho mình, một thoáng cũng nghĩ đến nhị tỷ.

"Nhị tỷ, tỷ có dự định tìm một nhà khá giả kết hôn không?" Hắn nhỏ giọng hỏi.

"Làm sao? Đã muốn gả tỷ của đệ ra ngoài rồi sao?" Ngụy Oánh cười trêu ghẹo nói.

"Đúng đấy, nếu không thì cũng không thể để tỷ chăm sóc ta cả đời được?" Ngụy Hợp cười nói.

"Ta chưa nghĩ đến chuyện này, không vội, chờ gặp được người thích hợp rồi nói sau đi." Ngụy Oánh lắc đầu nói.

Hai tỷ đệ lại hàn huyên một hồi tình huống sinh hoạt gần đây, cảm thán thế cục bên ngoài càng ngày càng phiền phức.

Cũng còn may Hồi Sơn Quyền viện tựa hồ biệt lập với vô số phiền phức ở bên ngoài, hoặc là nói, rất nhiều võ sư, đều rất có loại cảm giác siêu nhiên, không thiếu ăn không thiếu mặc, tất cả chi phí đều đủ thỏa mãn.

Ngụy Hợp suy đoán sau lưng Trịnh lão khẳng định cũng có sản nghiệp chống đỡ, bằng không không làm được điểm ấy.

Những ngày này, sau khi trở thành đệ tử chính thức nhập môn, trong quá trình tiếp xúc với võ sư đệ tử mới hiểu được.

Bên ngoài Phi Nghiệp thành có hơn mười cái trấn, mỗi trấn đều có một võ sư nổi danh, địa vị vững như bàn thạch, không thể lay động.

Nhưng những võ sư này, ít nhiều cũng bị ảnh hưởng bởi sự thay đổi của giá hàng gần đây, chỉ có cực ít mấy nhà như Trịnh lão không bị ảnh hưởng.

Hai tỷ đệ nhàn hàn huyên một hồi, Ngụy Hợp bây giờ cũng không nhắc lại chuyện cha mẹ cùng đại tỷ, Ngụy Oánh cũng không hỏi.

Không đề cập không hỏi tới, không có nghĩa là không tra không tìm.

Ngụy Hợp lúc nào rảnh rỗi vẫn đi khắp nơi tìm kiếm hỏi dò, vung không ít tiền ra ngoài, nhưng đáng tiếc vẫn không thu hoạch được gì, còn không bằng lúc đầu đi Minh Đức tự kia, lại được nhiều tin tức.

Ở lại được khoảng một canh giờ, Ngụy Hợp giúp nhị tỷ rửa sạch hoa màu, rồi mới khỏi cửa hàng bánh bao, về nhà tiếp tục luyện công.

Ngày hôm nay vừa vặn là thời gian nghỉ ngơi, vì lẽ đó hắn mới có nhiều thời gian nhàn rỗi tự sắp xếp như vậy.

Ngụy Hợp mới đi không lâu.

Trước cửa hàng bánh bao, liền chậm rãi có hai người đến gần.

Đó là hai dáng người cao gầy mặc bố y xám trắng, đầu đội mũ rơm rộng vành.

Trên người hai người đều có khí chất rõ ràng khác hẳn với người thường, nếu có người để ý kỹ, thì có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người bọn họ.

Chỉ có người thường xuyên tiếp xúc với mùi hương này, mới có thể ở trên y phục lưu lại mùi hương trong thời gian dài.

Hai người ngẩng đầu nhìn cửa hàng bánh bao, một trước một sau đi tới cửa hàng.

Một người ngẩng mặt, lộ ra một khuôn mặt nử tử trung niên hiền lành.

"Oánh Oánh muội tử, ta lại đến thăm muội." Nàng ôn tồn thăm hỏi.

"Là Từ Xuân đại tỷ? Tỷ sao lại đến đây, vào trong ngồi trước đi, ta xong việc ngay." Ngụy Oánh đang chuẩn bị trộn men vào bột vò, tiến hành lên men, thấy người tới, chỉ đành tạm thời dừng lại.

Từ Xuân là người hàng xóm ở gần đó, bởi vì trong tên cũng có chữ Xuân giống đại tỷ, thêm vào tính cách khá là hiền lành, mới gặp mặt mấy lần, đã cùng Ngụy Oánh tương đối quen thuộc.

Từ Xuân mang theo người còn lại cùng nhau vào trong cửa hàng ngồi xuống, nhìn Ngụy Oánh, mỉm cười, nói: "Kỳ thực, Oánh muội, lần này ta lại đây, là hôm qua thấy muội nhớ người nhà, trong lòng khó chịu, liền đến cùng muội tâm sự."

"Đại tỷ chiếu cố ta quá. . ." Ngụy Oánh có chút cảm động, ngày hôm qua nàng chỉ là trong lúc nghỉ ngơi một chút, ngơ ngác nhìn con dao khắc của cha mẹ để lại mà đờ ra, lại không nghĩ tới bị Từ Xuân nhìn thấy.

"Mọi người đều là hàng xóm láng giềng, cái gì mà chiếu cố không chiếu cố." Từ Xuân thở dài.

"Nói mới nhớ, có nhiều lúc, người nhà mất tích cũng là chuyện không có cách giải quyết, lúc trước ta không gặp đại nhi tử của ta, ta cũng là giống như muội, khó chịu đến nỗi muốn đầu đập vào tường.

Nhưng sau đó, sau một thời gian dài, ta gặp được quý nhân, giúp ta tìm được sự ký thác trong lòng, ta cũng không còn khó chịu như vậy."

"Quý nhân?" Ngụy Oánh hiếu kỳ nói, " Quý nhân gì?"

"Quý nhân này a, chính là người sau lưng ta này. . . ." Từ Xuân nhiệt tình mời người phía sau mình lại đây.

"Mạnh Tân nữ tu. Đây chính là vị Ngụy Oánh mà ta trước đó đã nói với ngài. Nàng là cô nương tốt tính, tính tình dịu dàng, lại lương thiện, mỗi lần nhìn thấy nàng thương tâm, tâm này của ta cũng đau a, như là bị kim đâm, cũng là nghĩ đến đại nhi tử của ta. Vì lẽ đó, lần này ta mời ngài tới, cũng là muốn ngài giúp ta giống như lúc trước, cũng giúp muội tử tốt bụng này chút."

Người kia tiến lên, rõ ràng là một bà lão gầy gò, mi tâm có một nốt ruồi son.

Sắc mặt nàng nghiêm nghị, duỗi ra cánh tay khô như móng gà, kéo mũ rơm trên đầu mình xuống một ít.

"Thực đáng thương. . . ." Nữ tu Mạnh Tân nhìn Ngụy Oánh, thở dài một tiếng." Tướng mạo người này, chẳng trách. . . . Chẳng trách. . . ."

Nàng vừa nhìn Ngụy Oánh, vừa lắc đầu.

"Xin hỏi nữ tu, tướng mạo của ta, có vấn đề gì sao?" Ngụy Oánh bị nàng nhìn ra thấy có chút hốt hoảng.

Nàng không biết chữ, cũng không được học, chỉ là biết một chút việc nhà cùng thủ công của nữ tử bình thường, vừa bị nhìn chằm chằm như thế, lập tức liền hoảng hốt.

"Ngươi có biết ngươi trời sinh. . . ." Nữ tu Mạnh Tân sắc mặt nghiêm nghị, chậm rãi mở miệng.

Bỗng nhiên ở cửa có một thân ảnh cao to che nàng lại.

Thân ảnh kia chặn ở cửa, không tiến vào cũng không lùi lại, chỉ là đứng ở nơi đó.