Lâm Vân Phong biết rõ sự quỷ dị của Vu thuật, khẽ nói một tiếng "cẩn thận" rồi đỡ Trương Ngạo Tuyết đứng dậy, nhanh chóng chạy về phía sau ẩn tránh.
Lý Trường Xuân vừa thấy Lâm Vân Phong đào tẩu lập tức cười lạnh một tiếng, thân thể ngự kiếm bay tới xuất hiện ngay phía trước Lâm Vân Phong. Vừa muốn mở miệng, Thiên Mục Phong đã đột nhiên hiện thân, ngăn cản hướng đi của hắn. Cứ như vậy, Lâm Vân Phong thừa cơ quay ngược trở lại, chạy về một hướng khác.
Lý Trường Xuân thấy vậy thì đại nộ, trường kiếm trong tay chém ra, kiếm ảnh dày đặc chụp xuống, hình thành một làn sóng kiếm màu tím liên miên không dừng công về phía Thiên Mục Phong.
Vẫn thản nhiên cười, giọng nói Thiên Mục Phong trở nên âm lạnh nói:
- Lần đầu tiên nhìn thấy Ngạo Tuyết cô nương ta đã thề rằng, ai dám làm tổn thương nàng, ta tuyệt sẽ không tha cho kẻ đó. Hôm nay ngươi làm trọng thương hai người, giờ ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị của trọng thương.
Dứt lời, toàn thân Thiên Mục Phong phát ra khí thế mạnh mẽ, một luồng sức mạnh khiến người ta hãi sợ cuồng bạo phát ra bốn phía, lấy hắn làm trung tâm, khí lưu phụ cận nhanh chóng bị hút vào, trong nháy mắt đã hình thành một đám ma vân ám hắc sắc, trùm lấy Thiên Mục Phong vào bên trong.
Cảm giác thấy khí tức có gì đó không ổn, sắc mặt Lý Trường Xuân trở nên kinh hoảng, sợ hãi trước tu vi thâm sâu của Thiên Mục Phong.
Trường kiếm cong lại, một đạo kiếm quang chấn hồn liệt phách xé không hiện ra. Thân thể Lý Trường Xuân theo kiếm phóng đi, chân nguyên toàn thân đề thăng tới cực hạn xuất chiêu "Diệt Thiên trảm", kiếm khí trào dâng mãnh liệt ma sát va chạm lẫn nhau, cuối cùng hình thành một cột kiếm chọc trời, xuất hiện phía trên đỉnh đầu hắn.
Lạnh lùng nhìn đạo kiếm trụ dài cả trăm trượng đó, Thiên Mục Phong tức giận hét lên một tiếng, từ hai lòng bàn tay ma mang (ánh sáng ma) chớp hiện, yêu khí tà mị cùng với ma khí âm độc hòa vào với nhau dưới sự khống chế của "Thiên Ảo Tà Vân" pháp quyết đã hội tụ thành một quả quang cầu đen tối vô cùng, mang theo khí tức khủng bố như muốn nuốt trọn tất cả, nhanh chóng lao thẳng vào trước ngực Lý Trường Xuân.
Trên không trung, đạo kiếm chọc trời chém thẳng xuống, trong nháy mắt đã chém lên quả quang cầu. Song phương va chạm, nhất thời rơi vào cục diện giằng co.
Nơi giao nhau, cột quang trụ tím chói mắt cùng hắc ám quang cầu phát ra quang mang vạn trượng. Hai loại màu sắc bất đồng đan vào nhau, cuối cùng hình thành một điểm ánh sáng tím , không ngừng phát ra ngàn vạn quang hoa. Tình cảnh này tiếp tục trong chốc lát, hắc ám quang cầu đột nhiên vỡ tan, lực lượng đáng sợ đó như "sóng dữ dâng trào", một lần chấn tan kiếm trụ của Lý Trường Xuân, dư kình còn lại điên cuồng bắn ra, đẩy Lý Trường Xuân bắn lên trên không.
Lắc mình lui về phía sau cỗ kình khí đó, Thiên Mục Phong thoáng chốc đã xuất hiện trước mắt Kim Thạch, ánh sáng đen chớp động nơi chưởng tâm tay phải, hệt như một đạo thiểm điện hắc sắc bắn thẳng đến đỉnh đầu hắn. Kim Thạch mặt không hề lộ biểu tình gì, nhìn thấy chưởng đó bổ tới, hai vai chỉ khẽ rung một cái, kim quang trong tay chợt lóe, kim đao quỷ bí đó lại xuất hiện một lần nữa.
Tay trái xoay theo pháp quyết, tay phải vung tiểu đao lên, từ miệng Kim Thạch khẽ quát:
- Cửu U minh chủ, kim đao huy vũ, nhất trảm thiên địa, nhị trảm chư hầu! Đao phá thanh minh, hồn phi phách tẩu.
Từ hư không một đạo kim quang lóe lên, nhanh chóng xuyên qua đạo thiểm điện của Thiên Mục Phong, xuất hiện trước ngực hắn.
Ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, Thiên Mục Phong đang cố di động thân hình để tránh khỏi một kích này, nhưng hắn đột nhiên phát hiện thân thể mình đã bị giữ chặt lại rồi.
Kinh ngạc, mọi sự xuất hiện không như dự liệu của hắn, giờ này khắc này tuy kinh ngạc về sự bá đạo của Vu thuật, nhưng hắn lại càng quan tâm đến chuyện làm thế nào để vượt qua nguy hiểm lần này. Tâm niệm xoay chuyển, Thiên Mục Phong liên tục thay đổi hơn chục phương pháp, nhưng vẫn vô pháp thoát khỏi sự ràng buộc của cỗ lực lượng thần bí kia, điều này làm trong lòng hắn vừa kinh vừa giận.
Mắt thấy đạo kim quang đó đến gần, Thiên Mục Phong sắp bị bí pháp đó làm bị thương, lúc này, trong ngực Thiên Mục Phong đột nhiên xuất ra một đạo kim quang khác, vừa xuất hiện đã chấn tan Vu thuật bí pháp mà Kim Thạch phát ra, giúp cho Thiên Mục Phong thoát khỏi sự trói buộc của Vu pháp.
Sự ràng buộc vừa biến mất, Thiên Mục Phong lập tức rời ra mười trượng, trong lòng vẫn còn lưu lại ám ảnh. Đối diện, Kim Thạch cũng đang nhìn Thiên Mục Phong, nhãn thần lộ ra thần sắc nghi hoặc khó hiểu. Hiển nhiên là không hiểu kim quang trong ngực Thiên Mục Phong là vật gì.
Cố bình ổn tâm tình đang khẩn trương lại, Thiên Mục Phong hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra liền lập tức tỉnh ngộ. Thì ra vào thời khắc nguy hiểm nhất, chính là "Nhiên Quang phật ấn" trong ngực phát xuất phật quang, chấn tan Vu pháp cứu hắn.
Nghĩ đến đây, Thiên Mục Phong lập tức cảm thấy dũng khí tăng vọt, mục quang bức thẳng tới Kim Thạch đang nghĩ làm thế nào để diệt được hắn. Từ trước đến giờ, sự thần bí của Vu thuật làm hắn vô cùng chú ý, nhưng bây giờ bản thân đã có hộ thân phù, vậy thì còn có gì phải sợ nữa.
Phát giác sát cơ trong mắt hắn, Kim Thạch liếc mắt nhìn Lý Trường Xuân, phát hiện ra hắn đang chật vật rơi xuống đất, toàn thân máu tươi đầm đìa, xem ra đã thụ trọng thương. Mất đi sự chi viện to lớn, hai mắt Kim Thạch khép hờ, trong mắt hắn một tia quang mang dị thường lại chợt hiện ra.
Song thủ bắt quyết trước ngực, Kim Thạch đứng theo một tư thế cổ quái, thân ảnh trong chớp mắt đã một phân thành sáu. Mỗi đạo thân ảnh lại có một tư thái khác nhau, dùng những thủ thế (động tác tay) bất đồng làm ra một pháp quyết cổ quái, liên kết với nhau thành một dải, cuối cùng một khối thủy tinh cầu óng ánh hội tụ lại ở giữa sáu đạo thân ảnh.
Theo sự xuất hiện của thủy tinh cầu này, một pho thần tượng cổ quái bán nam bán nữ xuất hiện trên mặt ngoài ngày càng rõ ràng, hai cánh tay nằm đối ngược xoay lưng vào nhau phân bố y theo một quy luật nhất định. Ở giữa chúng có một tia máu mờ nhạt liên hệ hai bên với nhau, hình thành một cây cung không dây, sức mạnh đang mau chóng hội tụ lại, ngưng tụ thành một mũi huyết tiễn.
Chăm chú nhìn quả thủy tinh cầu này, trong lòng Thiên Mục Phong nổi lên một cảm giác bất an vội vàng giành trước tấn công. Hai tay phóng ra một luồng cuồng phong gầm rú, khí lưu đáng sợ hình thành một cơn bão xoay tròn, dùng thế giáp kích kẹp vào hai bên trái phải Kim Thạch. Sau đó, để tránh khỏi công kích, thân thể Thiên Mục Phong nhanh chóng di động, không ngừng xoay tròn quanh Kim Thạch, để tránh bị kích trúng.
Cười một cách âm hiểm, Kim Thạch nói với giọng lạnh như băng sương:
- Không kịp đâu, vô luận tránh đến nơi nào ngươi cũng không tránh khỏi một kích cực mạnh này- Vu thần chi tiễn!
Trong lòng Thiên Mục Phong liền khẩn trương, ánh mắt lưu ý đến thủy tinh cầu đó, phát hiện cây cung không dây phía trên đã ở trong thế tên trong dây chờ bắn rồi, đang muốn di động để thay đổi phương hướng thì thấy mũi tên thủy chung vẫn luôn hướng vào ngực mình.
Hiểu được rằng một kích này là không thể tránh khỏi, Thiên Mục Phong tâm thần đại kinh, vội vàng đưa tay vào ngực lấy ra một tấm kim biển to bằng lòng bàn tay, thúc đẩy pháp quyết làm nó to thêm mấy chục lần, ngăn cản ngay trước người mình.
Kim quang chợt hiện, phật quang vạn trượng, bốn chữ lớn "Nhiên Đăng phật ấn" được khắc trên Nhiên Đăng cổ tự phát xuất ra một ánh sáng chói mắt. Quang mang đó tiêu trừ hết tà khí, tất cả những khí tức âm trầm quỷ dị trong nháy mắt đã hóa thành hư vô.
Lúc này, thân thể Kim Thạch chấn động, sáu đạo thân ảnh đột nhiên hợp thành một, dưới ánh phật quang vạn trượng đó, sắc mặt liền trở nên tái nhợt. Giữa không trung, Vu thần cổ quái trên thủy tinh cầu đó vốn đang yên ổn bình thường đột nhiên biến thành hung ác, một đạo huyết tiễn phá không xuất hiện, trong chớp mắt đã bay ra khỏi thủy tinh cầu hóa thành hai đạo ánh sáng chói rực rỡ, vừa khéo bắn đúng vào tấm kim biển.
Sức mạnh của Vu thần cổ quái cùng Nhiên Đăng cổ phật của vạn phật chi tổ gặp nhau, hai bên đan xem vào nhau. Giằng co cầm cự một hồi, hai đạo ánh sáng chói đó mới bị phật quang hóa giải, đến cả thủy tinh cầu cũng bị phá tan. Tiếp đó, một tiếng kêu thảm từ Kim Thạch phát ra, thân thể hắn đã bị trọng thương hô hấp khó khăn, lại thêm bị Nhiên Đăng phật ấn chiếu vào, lập tức cả người bị chấn bay vài trượng, rơi xuống đất vô cùng thê thảm.
Thu lại kim biển, Thiên Mục Phong quét mắt qua hai người trọng thương, cười lạnh nói:
- Trước đây hai ngươi cùng nhau truy sát Ngạo Tuyết cô nương đang trọng thương hôn mê, bây giờ tình huống đã đảo ngược, đến lượt các ngươi chịu chết rồi. Nhận mệnh đi.
Song thủ đưa ra, Thiên Mục Phong toàn thân quang hoa chớp động, một luồng sát khí lạnh lẽo như cực địa hàn băng dần dần bao phủ lấy hai người.
Đứng dậy, ánh mắt Lý Trường Xuân âm trầm nhìn Thiên Mục Phong, lạnh lùng nói:
-Tiểu tử, tu vi của ngươi đúng là làm ta bất ngờ, bất quá muốn giết ta thì ngươi chưa làm được đâu.
Chữ "đâu" còn đang vang vọng trong không trung, toàn thân Lý Trường Xuân đã hóa ra ngàn vạn, vô số quang ảnh phân tán ra, làm người ta khó mà phân biệt.
-Ngươi đã biết ta đến từ Thiên Tà tông sao lại còn lãng phí thời gian cùng ta chơi trò này làm gì.
Thân thể vừa di chuyển, Thiên Mục Phong đã giống như gió lốc mà khuếch tán ra, thân ảnh màu thiên thanh trong chớp mắt đã phân bố ra trong phương viên ba trượng, mỗi một góc đều phân bố bóng ảnh của hắn, bức nghìn vạn quang ảnh không tầm thường của Lý Trường Xuân phải quay trở lại.
Ánh mắt Lý Trường Xuân tỏ vẻ vô cùng kinh hoảng, Thiên Mục Phong cười quỷ dị nói:
-Không phải trước đây ngươi đã tìm cách giả chết để tránh có người phát hiện hay sao. Bây giờ để ta giúp ngươi một tay, để ngươi vĩnh viễn biến đi, như vậy thì chẳng có ai tìm thấy ngươi nữa. Ha ha……
Trong tiếng cười lớn, Thiên Mục Phong lần thứ hai tiến đến, tu vi mạnh mẽ phối hợp với thân pháp quỷ dị đó, dễ dàng đột phá được phòng tuyến của Lý Trường Xuân, một chưởng đánh thẳng vào ngực lão.
Tức giận gầm lên một tiếng, Lý Trường Xuân mau chóng lùi lại sau, mục quang nhìn chằm chằm vào chưởng đó, ánh mắt lộ xuất một thần sắc kinh hoảng. Cảm nhận được một chưởng này hàm chứa ma khí tà ác, Lý Trường Xuân biết cho dù không chết dưới chưởng này cũng không thể tránh khỏi chưởng thứ hai.
Nhưng biết thì sao chứ, lão vẫn chỉ có thể mở mắt trừng trừng mà nhìn, bởi vì tốc độ lùi lại của lão căn bản không thể so được với tốc độ tiến đến của Thiên Mục Phong, cho nên một chưởng này cuối cùng đã đánh thẳng vào ngực lão.
Trong tiếng kêu thảm, Lý Trường Xuân bị chấn bay ra. Thiên Mục Phong cười âm tà, thân thể nhanh chóng đuổi theo, lại bổ tiếp một chưởng tới. Trong mắt Lý Trường Xuân xuất hiện sự tuyệt vọng, không quản hắn là thân phận gì, giờ này khắc này đối diện với cái chết thì cũng giống hệt như thường nhân, sự sợ hãi không hề ít hơn. Mắt thấy một chưởng đó đã sắp bổ xuống, lúc này Thiên Mục Phong đột nhiên nhãn thần lộ vẻ kinh hãi, thân thể chớp lên như ánh sáng, trong nháy mắt đã xuất hiện cách đó mười trượng.
Lý Trường Xuân sững sờ, tiếp đó thân thể được người khác tiếp lấy, lão liền hiểu ra tất cả. Nhìn mặt nạ tu la đó, Lý Trường Xuân cay đắng cười khổ, hai môi khẽ động đậy mấy lần, đáng tiếc không nói gì.
Đặt thân thể lão xuống, Huyền Phong môn chủ Vô Tâm âm trầm nhìn Thiên Mục Phong lạng lùng nói: Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
- Các hạ tu vi không kém, liên tiếp đả thương lưỡng đại cao thủ dưới trướng ta, đúng là đáng được biểu dương.
Ánh mắt Thiên Mục Phong chuyển động, thấy trước mặt ngoài Huyền Phong môn chủ Vô Tâm ra, một số Huyền Phong môn cao thủ khác cũng đều đến, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút nuối tiếc. Nếu mấy người này đến chậm một chút thôi, Lý Trường Xuân và Kim Thạch đã chết chắc rồi.
Trong lòng biết rõ nơi này không tiện ở lâu, Thiên Mục Phong liền nãy ra ý muốn li khai, trong miệng cười nói:
- Được Huyền Phong môn chủ khen ngợi đúng là một chuyện không hề dễ dàng, tại hạ thật là vinh hạnh vô cùng. Hôm nay trông bộ dạng các vị giống như là có chuyện muốn bàn, ta cũng không làm phiền các vị nữa, lần sau có cơ hội sẽ lĩnh giáo cao chiêu.
Dứt lời toàn thân lóe lên ánh sáng đen biến mất một cách thần bí.
Vô Tâm không truy cản, chỉ là cặp mắt hơi nhíu lại, chăm chú nhìn về phía chân trời trong khoảnh khắc, tiếp đó chuyển thân mang theo môn hạ cao thủ li khai.