Rời khỏi Thiên Mục Phong, Lâm Vân Phong nhìn Trương Ngạo Tuyết, việc đầu tiên hắn nghĩ đến là đi tìm Lục Vân. Chỉ cần tìm được Lục Vân, với tấm thân gồm cả pháp quyết chính tà của sư huynh, muốn trị dứt bệnh của Trương Ngạo Tuyết chắc sẽ rất dễ dàng. Nhưng vấn đề là Lục Vân hiện giờ đang ở đâu, nên tìm bằng cách nào đây?
Không có tin tức gì, bản thân lại không biết bắt đầu tìm từ đâu, Lâm Vân Phong chợt nhớ đến lời của Thiên Mục Phong, nên hắn quyết định quay về Hoa sơn tìm sư phụ. Không hiểu vì sao trong lòng hắn vẫn luôn có cảm giác không ổn, nhưng nghĩ mãi hắn cũng không thể tìm ra nguyên do, chính điều này làm hắn như lạc vào mê hồn trận vậy.
Phân tích tình hình trước mắt, Lâm Vân Phong tự thấy rõ tình trạng hiện tại của bản thân mình, một khi gặp phải địch nhân thì không cách nào phản kháng. Điều duy nhất hắn có thể làm bây giờ, chính là dùng chân nguyên Thiên Mục Phong đã đưa vào trong cơ thể mình để trở lại Hoa sơn. Nghĩ đoạn, hắn cười thảm một tiếng, chẳng nghĩ gì đến chuyện thỏa đáng hay không thỏa đáng nữa, trước mắt cứ trở về Hoa sơn xắp xếp ổn thỏa cho sư tỷ rồi tính sau, nếu không lại gặp phải nguy hiểm thì chỉ có cầm chắc cái chết.
Để an toàn, Lâm Vân Phong toàn lực ẩn tàng khí tức hai người, rồi dùng tốc độ nhanh nhất bay về Hoa sơn. Thời gian vùn vụt trôi qua dưới chân, khi hắn cảm thấy chân nguyên đã gần cạn kiệt, bóng dáng của Hoa sơn đã ở ngay trước mắt.
Gắng gượng tấm thân đang thọ trọng thương, Lâm Vân Phong kiên trì phi hành. Khi còn cách Hoa sơn mấy dặm, chân nguyên trong người cũng cạn kiệt, thân thểTrương Ngạo Tuyết nặng nề đè xuống khiến khuôn mặt hắn trở nên tái nhợt. Thân thể của hắn giờ chỉ còn biết tận lực duy trì quán tính lao về phía trước, hi vọng có thể đến nơi.
Lúc này trên đỉnh Hoa sơn, bên trên quảng trường của Chính Đạo liên minh, Thương Nguyệt đang cùng Hứa Khiết nhìn về phương xa. Trong im lặng, Hứa Khiết chợt hỏi:
- Sư tỷ, bây giờ người của Đạo viên đã rời khỏi đây, lục viện thiếu đi một viện, tỷ nói đây có phải là điềm báo trước cho cái gì đó không?
- Bắt đầu từ thời khắc Đạo viên bị hủy diệt, có một số chuyện đã thay đổi rồi. Rời khỏi đây chỉ là chuyện sớm muộn, chúng ta còn ở lại đây, bất quá là đang chờ đợi thời cơ mà thôi.
Hứa Khiết quay đầu nhìn ra bốn phía rồi trầm giọng:
- Sư tỷ, tỷ nói xem sư phụ có cùng đi với chúng ta không?
Thương Nguyệt không nói gì, chỉ quay đầu lại nhìn nàng ta, qua một lúc mới thở dài một hơi dõi mắt về phía chân trời:
- Kỳ thực sư phụ và chúng ta cũng suy nghĩ giống nhau thôi, có điều thân phận của người không giống chúng ta, cho nên có một số quyết định cũng sẽ khác. Người cũng đang đợi, chỉ là có thể đợi được không thì chẳng ai biết được.
Hứa Khiết nhíu mày lại, khó hiểu hỏi:
- Sư tỷ cũng đang đợi, là đang chờ đợi thời cơ phải không? Thất Huyền sư bá của Đạo viên đã rời khỏi đây rồi, tại sao sư tỷ lại không thể rời khỏi đây? Nếu muốn mượn cớ thì có rất nhiều mà, chúng ta có thể nói là vì các sư tỷ muội đồng môn mà báo thù - tìm Hắc Ám tôn chủ để tính nợ, như vậy so với cứ phải ở đây cả ngày chẳng có việc gì làm xem ra còn tốt hơn!
Thương Nguyệt khẽ lắc đầu, cảm thán nói:
- Muội suy nghĩ quá ngây thơ rồi, với sức của chúng ta căn bản không thể báo thù, mà Diệp Tâm Nghi càng không để cho chúng ta đi. Ngoài ra… sư muội… muội nhìn kìa, đó có phải là Vân Phong không?
Khẽ kêu một tiếng, Thương Nguyệt chỉ tay về phía xa.
Hứa Khiết định thần nhìn kỹ, sắc mặt kinh biến:
- Đúng là huynh ấy! Hình như huynh ấy đã thụ trọng thương… còn mang theo một người nữa… không biết có phải là Ngạo Tuyết sư tỷ hay không?
Thương Nguyệt nghe xong kinh ngạc vô cùng thân thể liền lăng không bay lên, trong chớp mắt đã xuất hiện trên không trung, hai tay nhẹ nhàng dìu thân thể vô lực đang cố lao về phía trước của Lâm Vân Phong, rồi thuận tay đỡ lấy Trương Ngạo Tuyết đang hôn mê.
Lúc này, Hứa Khiết cũng đến bên cạnh đỡ Lâm Vân Phong từ tay sư tỷ rồi hỏi một cách lo lắng:
- Vân Phong, hai người sao rồi? Sao hôm qua vừa mới đi hôm nay đã trọng thương thành ra thế này rồi?
Lâm Vân Phong vừa thấy Thương Nguyệt và Hứa Khiết thì tâm thần bị chấn động, cả người lập tức hôn mê đi. Thương Nguyệt cùng Hứa Khiết vội vã mang hai người trọng thương bay về phía biệt viện, nhanh chóng hướng đến dãy phòng của các cao thủ Dịch viên.
Đến trước cửa phòng Tĩnh Nguyệt đại sư, Thương Nguyệt vội gọi:
- Tĩnh Nguyệt sư thúc con là Thương Nguyệt, người mau mở cửa đi! Ngạo Tuyết đã thụ trọng thương hôn mê rồi!
Một tiếng hô kinh ngạc từ trong phòng truyền đến, cửa phòng ngay lập tức được mở ra. Tĩnh Nguyệt đại sư lo âu đỡ lấy Trương Ngạo Tuyết, miệng liên tục truy vấn:
- Sao lại thế này, là ai làm nó bị thương? A… thương thế nghiêm trọng quá, rốt cục bọn chúng đã gặp phải chuyện gì? Tại sao…
Biết được sự lo âu của bà, Thương Nguyệt an ủi:
- Sư thúc đừng lo lắng quá. Chuyện gì xảy ra con cũng không biết, hay là người hãy kiểm tra qua thương thế của muội ấy xem thế nào, con sẽ đi báo cho mấy vị sư thúc khác biết.
Chỉ trong chốc lát, tất cả cao thủ Dịch viên đã tề tụ lại, mục quang đều tập trung nhìn Trương Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong, nhãn thần chứa đựng cả sự lo âu và quan tâm.
Sau khi nghe Thương Nguyệt thuật lại, Càn Nguyên chân nhân âm trầm nói:
- Nói như vậy việc này phải đợi Vân Phong tỉnh lại rồi mới biết được. Sư đệ, tình hình Vân Phong lúc này thế nào rồi, khoảng lúc nào thì nó mới tỉnh?
Huyền Âm chân nhân sắc mặt trầm trọng, ngữ khí buồn bã trả lời:
- Tình hình của Vân Phong rất tồi tệ, trước nay đệ chưa từng nhìn thấy nó bị thương nặng đến như vậy, kinh mạch toàn thân bị phế hết. Có lẽ do trước đó nó đã bị trọng thương liên tục mấy lần, sau lại dùng kỳ thuật quỷ bí cường hành nghịch chuyển để phát huy tiềm năng, kết quả là bây giờ gần như biến thành phế nhân. Thật không biết nó làm thế nào mà bay về đây được!
Mọi người chung quanh nghe xong cảm thấy vô cùng bội phục. Thương thế của Lâm Vân Phong đã khiến cho mọi người vô cùng kinh hãi. Nhưng việc càng làm người khác chấn động hơn chính là hắn trong tình trạng đó còn có thể mang theo Trương Ngạo Tuyết trở về Hoa sơn, sự gian khổ trong đó thật làm người ta khó mà tưởng tượng được.
Dựa vàonhững kinh nghiệm từng trải qua của mình, Lý Hoành Phi trầm giọng nói:
- Con nghĩ chắc là bọn họ đã gặp phải một đối thủ vô cùng đáng sợ, khiến hai người đồng thời thụ thương. Sau đó sư muội liều mạng chống đỡ cường địch mà trọng thương hôn mê đi, Vân Phong mới liều chết mang theo sư muội đào vong.
Phong Viễn Dương đứng một bên cảm thán:
- Lúc này nói mấy chuyện đó cũng vô ích thôi, trước mắt chúng ta nên nghĩ cách trị khỏi cho bọn họ mới đúng. Đợi bọn họ tỉnh lại đến lúc đó chẳng phải tất cả sẽ rõ ràng rồi sao?
Bên giường, Hứa Khiết nhìn Trương Ngạo Tuyết, rồi cất tiếng hỏi Tĩnh Nguyệt đại sư:
- Tĩnh Nguyệt sư thúc, Ngạo Tuyết sao rồi, thương thế cô ấy có nghiêm trọng lắm không?
Tĩnh Nguyệt đại sư sắc mặt trầm xuống, ngữ khí đượm vẻ phiền muộn trả lời:
- Thương thế Ngạo Tuyết không nhẹ hơn Vân Phong, mà càng kỳ quái là trong người nó lại có một luồng sức mạnh rất tà môn, luôn luôn ngăn cản ngoại lực đến gần, làm nó cứ mãi hôn mê không tỉnh lại. Muốn chữa khỏi cho nó, e rằng không phải đơn giản.
Nghe vậy, mọi ngươi ở đó đều kinh ngạc, khuôn mặt càng thêm vẻ lo âu.
Càn Nguyên chân nhân dò hỏi:
- Sư muội, muội đã thử một lúc mà vẫn không có cách nào sao?
Tĩnh Nguyệt đại sư ngưng trọng nói:
- Muội đã thử qua mấy lần nhưng kết quả đều giống nhau, chắc không còn cách nào khác. Muội chỉ lo rằng Ngạo Tuyết sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nếu thật như vậy muội…
Thương Nguyệt nghe vậy vội an ủi:
- Sư thúc đừng quá lo lắng! Đây là ở Hoa sơn, huống hồ trong Chính Đạo liên minh cao thủ như mây, cho dù chúng ta không có cách nào, bọn họ cũng không nhất định là không chữa khỏi được cho Ngạo Tuyết. Người yên tâm đi, người tốt tất có thiên tướng, muội ấy nhất định không có chuyện gì đâu.
Tĩnh Nguyệt đại sư khẽ thở dài, nhìn Thương Nguyệt mấy lần, thần sắc vẫn đượm chút buồn bã.
Càn Nguyên chân nhân liếc mắt nhìn mọi người, thấy tất cả đều không nói gì nên đành phải lên tiếng:
- Thôi, chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta cứ chán nản như vậy cũng không phải là cách. Trước mắt không cần nói nữa, chúng ta cứ phải thử xem có thể cứu tỉnh bọn chúng họ không đã, nếu như không được thì sẽ xin sự giúp đỡ từ mấy viện kia. Giả như trong lục viện vẫn không có ai chữa được cho bọn chúng thì ta lại tìm cao thủ của tam phái tương trợ, ta tin nhất định sẽ có cách. Bây giờ sư đệ hãy đưa Vân Phong về phòng trước rồi toàn lực cấp cứu, còn sư muội hãy bình tĩnh suy nghĩ xem có biện pháp gì khác không. Những người còn lại theo ta về phòng, chúng ta hãy cùng tìm cách vậy.
Hứa Khiết vội đứng dậy:
- Mọi người đừng lo, để muội đi nói với sư phụ xem người có đối sách gì không.
Cứ như vậy, chúng nhân dần dần li khai, chỉ còn lại Thương Nguyệt đang ở bên cạnh Tĩnh Nguyệt đại sư - người lúc này chỉ lo quan tâm nhìn Trương Ngạo Tuyết.
Hoàng hôn, lúc này trong phòng Càn Nguyên chân nhân hiện đang có Tĩnh Nguyệt đại sư, Huyền Âm chân nhân, Ngọc Vô Song, Thương Nguyệt, Hứa Khiết, Hạo Vân cư sĩ, Tất Thiên, Pháp Quả Đại Sư, Bổn Nhất, Phong Viễn Dương, Lý Hoành Phi mấy người tề tụ lại, cùng thương nghị về thương thế của Trương Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong.
Càn Nguyên chân nhân mở lời trước:
- Bây giờ tình hình của hai người bọn chúng mọi người đã có những hiểu biết nhất định, không biết các vị lão hữu có lương sách gì không?
Sắc mặt Ngọc Vô Song chùng xuống nói:
- Vừa rồi ta và Tĩnh Nguyệt đại sư đã thăm dò một hồi lâu, phát hiện Ngạo Tuyết không những kinh mạch tắc trở, nguyên thần hư nhược, mà làm cho người ta kinh ngạc nhất chính là có một luồng sức mạnh rất tà ác, luôn ngăn cản ngoại lực xâm nhập, khó mà liệu thương cho nó được. Duy có một chuyện rõ ràng nhất, đó là chỉ cần ngoại lực đến gần đại não thử làm nó tỉnh lại, thì nguồn sức mạnh tà ác kia lập tức bạo phát, làm chúng ta không dám tiếp tục vọng động.
Tĩnh Nguyệt đại sư bổ sung thêm:
- Với tình hình hiện nay của Ngạo Tuyết, nếu nó cứ hôn mê không tỉnh như vậy, chúng ta muốn đả thông kinh mạch nó cũng chỉ phí công vô ích mà thôi. Nếu có thể làm nó tỉnh lại, lúc đó phối hợp với nhau như vậy sẽ vô cùng tốt với thương thế của nó. Chỉ là trước mắt tạm thời không tìm ra cách nào cả, chuyện này làm ta vô cùng lo lắng.
- Bình tĩnh một chút, càng là thời khắc quan trọng thì càng phải bình tĩnh.
An ủi đôi câu, Càn Nguyên chân nhân quay sang hỏi Huyền Âm chân nhân:
- Sư đệ, bên đệ thì sao, có tiến triển gì không?
Huyền Âm chân nhân giọng nói có vẻ do dự trả lời:
- Đệ cũng đã thử qua không ít cách, tạm thời vẫn chưa có công hiệu. Bất quá đệ cho rằng muốn cứu tỉnh Vân Phong còn có hi vọng, chỉ là với thương thế của nó mà muốn bình phục, chỉ sợ không đơn giản như vậy.
Càn Nguyên chân nhân nghe xong vô cùng vui mừng vội vàng nói:
- Đệ nói có cách cứu tỉnh Vân Phong là tốt rồi. Vậy đến lúc nào có thể làm nó tỉnh lại đây?
Huyền Âm chân nhân lắc đầu:
- Đệ không dám chắc, chuyện này còn phải trông vào vận khí của nó nữa. Nếu vận khí tốt thì đêm nay có thể tỉnh lại, nếu vận khí không tốt thì khó nói lắm…
Nghe ra hàm ý trong lời của Huyền Âm, Hạo Vân cư sĩ khẽ an ủi:
- Đừng lo! Thương thế của Vân Phong tuy nặng, nhưng căn cơ của nó không kém, chỉ cần tìm ra phương pháp thì nhất định có thể chữa khỏi hoàn toàn cho nó thôi.
Huyền Âm chân nhân liếc mắt nhìn Hạo Vân cư sĩ có chút tiếc nuối:
- Nếu Dịch viên không bị hủy, tại hạ dùng "Tụ Thiên đan" của bản môn có thể cho Vân Phong uống, đến lúc đó muốn cứu tỉnh nó cũng dễ dàng hơn nhiều. Đáng tiếc a!