Thất Nghiệp Chuyển Sinh (Mushoku Tensei)

Chương 170: Bức thư tới nơi



Ở tận mũi phía tây của đại địa phương bắc.

Thánh Địa của Kiếm.

Đây là nơi ta có thể luôn nghe thấy âm thanh những thanh kiếm gỗ va chạm liên tục và những tiếng hét đầy khí thế.

Hơn nửa người ở nơi đây đều mặc trên người đạo phục hoặc những bộ trang phục phù hợp tương đương, và trên tay cầm một thanh kiếm gỗ và khăn mặt.

Đôi khi, những người ăn mặc giống một kiếm sĩ sẽ dừng chân tại thị trấn, và đa số họ sẽ mặc trang phục dễ dàng cho việc tu luyện.

Ở gần thị trấn đó.

Ngay tại một nơi đầy tuyết ngay lối vào của đại đạo trường.

Đứng đó là một nữ nhân ăn mặc trang phục kiếm sĩ.

Diện một bộ trang phục màu đen và dễ di chuyển từ trên xuống dưới.

Mặc bên ngoài là một chiếc áo khoác dệt lông vũ được ban cho những Kiếm Thánh của phái Kiếm Thần.

Ở bên hông của họ là hai thanh kiếm có kích thước khác nhau, một trong số đó ta làm ta có cảm giác là nó được chế tạo từ một thợ rèn kiệt xuất.

Rõ ràng, người đang đeo thanh kiếm đó là một trong những đệ tử tài cao của phái Kiếm Thần hoặc một Kiếm Vương dũng mãnh.

Nếu ta thấy dáng vẻ hung dữ cùng với mái tóc màu lửa đỏ của cô gái đó, làm ta liên tưởng tới một con sư tử.

Nếu cô gái đó đi trên đường, 9 trong 10 người sẽ ngay lập tức nhường đường cho cô ấy.

Cô ấy là một Kiếm Vương.

[Cuồng Kiếm Vương] Eris Greyrat.

Thế nhưng, bỏ qua bộ trang phục uy phong lẫm liệt đó, cô ấy đang biểu lộ vẻ mặt lo lắng.

"Này Nina, cái bộ này trông không kì lạ đấy chứ?"

"Đúng thế đó, không có kì lạ đâu. Trông rất đáng kính là đằng khác."

Đứng trước con sư tử tóc màu đỏ đó là một nữ nhân khác với mái tóc màu lam đậm ăn mặc kiếm đạo phục.

Đó là Nina.

Cô ấy đang bắt đầu cảm thấy phát chán khi phải đáp lại những lời của con sư tử.

"Ai ai nhìn thấy cậu bây giờ cũng đều sẽ thấy một vị Kiếm Vương oai phong thôi."

"Nhưng, Rudeus hay nói là cậu ấy thích những bộ trang phục có nhiều diềm xếp nếp."

"Hãy nghe đây."

Nina thở dài và nói với giọng nổi nóng.

"Sao tớ biết được nếu bộ trang phục của cậu có kì lạ đối với bọn con trai không chứ?"

"Có lẽ là vậy thật..."

"Sao cậu lại nhìn tớ bằng cái con mắt thương hại đấy hả. Ngay cả tớ cũng có Jino... Không, không có gì hết."

Nina lắc đầu và chỉ một ngón tay.

"Ngay từ đầu, người ta đâu có bán bộ trag phục nào lộng lẫy sang trọng ở khu vực này chứ. Cậu nghĩ đây là nơi nào? Nếu cậu muốn mặc bộ trang phục nhiều diềm xếp nếp, thì hãy đi tới thành phố nào đó ấy."

"Đúng là vậy thật."

Eris tỏ ra bị thuyết phục với lời của Nina và gật đầu.

Thế nhưng, đây đã là lần thứ 5 họ nói đi nói lại chuyệ này ngày hôm nay rồi.

"Hơn nữa, làm gì cứ phải lo về chuyện trang phục bây giờ. Ít nhất cậu cũng phải mất tới 1 tháng để tới Thành phố ma pháp Sharia cho dù cậu có nhanh tới cỡ nào."

"..."

"Thay vì lo trang phục, cậu hãy đảm bảo trước là cậu sạch sẽ trước khi đi gặp người ta.

Đi tắm này, chải tóc này, những việc phụ nữa, và... ừm... tóm lại cô gái nào mà có mùi mồ hôi sẽ bị chê ghét đấy."

"Rudeus không bao giờ có vẻ mặt khó chịu ngay cả khi tôi mồ hôi đầm đìa."

"Ừm, không phải là tớ không hiểu được chút ít, chuyện này là chỉ giữa cậu với người yêu của cậu đúng chứ?"

"Ngược lại, cậu ấy lại tỏ ra thích thú khi ngửi mùi mồ hôi từ quần lót của tôi đấy."

"Hắn là tên biến thái đó!"

Eris biểu lộ vẻ mặt hơi bất mãn trước lời nói đó.

"Rudeus không có biến thái; cậu ấy chỉ hơi háo sắc chút thôi."

"Dù gì đi nữa, tới mức muốn ngửi mùi của cậu? Ai ai biết được điều này đi nữa, thì cũng thấy hắn là biến thái đó!"

"..."

Sau khi nghe thấy vậy Eris giơ tay của mình và bắt đầu ngửi vùng nách của mình.

Thế nhưng, cô ấy chỉ có thể ngửi thấy mùi trang phục mới toanh và mùi hương xà phòng.

Cô ấy vừa mới ra khỏi phòng tắm trước khi chuẩn bị cho chuyến đi.

"Cậu ấy không phải... biến thái."

"Thiệt là, có lẽ tớ đã nói quá nhiều rồi."

"..."

Hai người họ im lặng sau đó.

Tóc của họ tung bay bởi làn gió lạnh của thời tiết lạnh lẽo này.

"Ghyslaine muộn quá."

"Có lẽ cô ấy gặp rắc rối trong việc lựa chọn ngựa để cưỡi."

"Có thể là thế."

Eris gật đầu với lời của Nina.

"Nghĩ lại thì, tớ có nghe qua một ít lời đồn về cậu bạn trai của cậu."

"Như thế nào?"

"Nếu ta nhìn thấy Rudeus Greyrat, mắt ta sẽ nhảy ra khỏi hốc."

"Có thể lắm đó nếu là Rudeus!"

"Ngoài ra thì, cậu ta thích những cô gái ngực nhỏ."

Trong khi nói vậy, Nina nhìn Eris.

Eris cũng đưa mắt nhìn xuống bản thân.

Trước mắt là một bộ ngực vĩ địa không xứng với một kiếm sĩ.

"Không sao cả đâu."

Dù cô ấy có nói vậy, mặt của Eris hơi tái xanh.

"Ngoài ra, còn có nhiều lời đồn khác ở khắp các nơi như là chinh phục mê cung huyền thoại nào đó, tiêu diệt một ma vương bất tử, và còn cả có một trận đại chiến với một trong thất đại liệt cường, những lời đồn này rất phổ biến."

"Đúng thế đó, cậu ấy là Rudeus mà. Cậu ấy thừa sức làm được."

Trên mặt của Eris hiện màu đỏ ửng.

Cô ấy rất vui khi nghe thấy rằng Rudeus cũng cố gắng hết sức giống như mình.

"Cậu ta nghe thì giống quái vật thật đấy. Bình thường thì, đa phần đều khó mà có thể tin nổi."

"Đúng không?"

Eris ngẩng đầu ưỡn ngực tự hào, hai mép nở nụ cười tươi và thở ra bằng mũi.

"Cơ mà, tớ có nghe qua được một lời đồn kì lạ nữa."

"Như thế nào?"

"Rudeus Greyrat là một kẻ lăng nhăng, và cậu ta luôn đi cùng với những cô gái khác nhau bên cạnh."

Nụ cười của Eris ngay lập tức đông cứng.

"Có vẻ như, vì cậu ta quá mạnh rồi nên cậu ta buông thả bản thân cứ làm gì mình muốn?"

"..."

"Nè, Eris, chỉ là ví dụ thôi, nhưng có thể nào..."

Nina nói với giọng be bé.

"Cậu đã bị bỏ quên rồi?"

Nina di chuyển cánh tay trái với tốc độ cực nhanh.

Ngay sau đó, có tiếng lòng bàn tay Nina đỡ lấy cú đấm của Eris.

"..."

Sau khi bắt lấy cú đấm đó và bị trừng mắt bởi Eris, Nina liếc mắt nhìn đi chỗ khác.

"Xin lỗi, xin lỗi mà, chỉ là lời đồn thôi."

Eris rút lại cú đấm của mình và khoanh tay trước ngực.

Cô ấy đứng đó với tư thế hùng vĩ và thay đổi sang bộ mặt lầm lì của mình thường thấy.

"..."

"..."

"Ghyslaine tới rồi."

Eris có thể nhìn thấy 4 con ngựa đang tới đây trước tầm mắt của mình.

Ở phía trước dẫn chúng là một nữ nhân tộc người thú.

Kiếm Vương, Ghyslaine Dedorudia.

Cô ấy đã ngoài 40 tuổi, nhưng cơ thể của cô ấy vẫn mạnh mẽ như mọi khi trong khi đang kéo dây cương của hai con ngựa.

Đằng sau cô ấy là một mỹ nhân trẻ tuôi đang dắt theo hai con ngựa khác.

Ăn mặc trang phục lữ hành, với mái tóc bay nhẹ nhàng trong gió, cô ấy có thể đánh cắp bao trái tim của đàn ông khi thấy cô ấy với dáng vẻ hấp dẫn đó.

Thủy Vương, Isolte Cruel.

Trên một trong những con ngựa mà cô ấy đang dắt, Thủy Thần Reida Ryia đang ngồi trên nó.

"Đã khiến hai người phải chờ rồi."

Trong khi nói vậy, Ghyslaine giao dây cương con ngựa có đầy đủ hành lý cho Eris.

"Lại cãi nhau nữa à?"

"Là lỗi của Nina."

Eris cau mày, và Nina nhún vai.

Sau khi thấy vậy, Ghyslaine lẩm bẩm [ra vậy] và cười nhẹ.

"Thật đúng là, nhóc Gal còn không thèm tới tiễn ta."

Tiếng nói từ trên lưng ngựa.

Bà lão mạnh nhất nơi đây nói vậy trong khi nhìn thắng về phía đạo trường với vẻ mặt ủ rũ.

"Thưa sư phụ. Đó là bởi ngài Kiếm Thần không giỏi uống rượu."

"Ý ngươi là hắn vẫn còn say rượu từ đêm hôm qua sao? Hắn đáng lẽ phải nhận ra cái tuổi của hắn và biết nên dừng lúc nào chứ. 

À, phải rồi Nina. Chúng ta có thể thắng hắn bây giờ đây, hay là bây giờ chúng ta khiêu chiến hắn đi?"

Bà lão thử xúi giục Nina, nhưng cô ấy chỉ cười gượng một cái.

"Không được, khi đối mặt với Kiếm Thần, ta phải đường đường chính chính chiến đấu."

"Quả là một đứa trẻ ngoan và thắng thắn. Được lắm, trong tương lai không xa, ngươi có thể thắng được hắn. Nỗ lực lên."

"Vâng. Con sẽ cố gắng nỗ lực để không làm uổng công lao dạy dỗ của người."

Sau khi cúi đầu mình trước Reida, Nina ngẩng mặt nhìn Isolte.

"Vậy, mấy người từ nay trở đi sẽ làm gì? Cậu sẽ đi cùng với Eris cho đến chỗ nào đó trên đường, đúng không?"

"Ừ. Chúng tớ sẽ trở về Vương quốc Asura. Tớ đã được mời tới lâu đài làm thầy dạy kiếm thuật."

"A, thật thế sao? Thế thì sẽ cô đơn lắm..."

Sau khi Nina nói vậy, Isolte mỉm cười dịu dàng.

"Nina, nếu cậu cũng tới Vương quốc Asura, hãy ghé vào chỗ chúng tớ. Tớ sẽ dẫn cậu đi thăm quan thành phố."

"Không đâu. Nếu người quê mùa như tớ mà tới Vương quốc Asura, họ sẽ cười chê tớ vì cái điều kì lạ nào đó mất."

Sau khi nói vậy trong khi gãi mũi, Eris thở [hừ] một cái.

"Kẻ nào dám cười chúng ta thì chém hết."

Nina cười một chút sau khi nghe thấy lời của Eris và nhớ lại ba người họ là ai.

Một Kiếm Vương, một Thủy Vương, và một Kiếm Thánh.

Những kẻ dám cười họ chỉ có thể là những kẻ mạnh hơn, ngoài tầm của họ, hoặc là một kẻ ngốc.

"Eris, đã đến lúc chúng ta khởi hành rồi."

"Tôi biết rồi."

Sau tiếng đáp lại đầy phấn chấn đó, Isolte nở nụ cười gượng và nhảy lên trên lưng ngựa.

Eris cũng nhảy lên lưng ngựa them.

Con ngựa bắt đầu giãy dụa khi bị cưỡi thô bạo, nhưng khi Eris vỗ vào cổ nó một cái nó lập tức bình tĩnh lại.

"Mọi người hãy bảo trọng nhé."

Trước khi có người nhận ra, nước mắt đã bắt đầu rơi từ mắt của Nina.

Mấy năm qua.

Cô ấy vẫn nhớ cái hồi Eris tới đây.

Một cuộc gặp mặt không hề vui gì.

Bắt đầu từ việc bị làm nhục, cô ấy đã phải nếm trải bao cay đắng khổ sở.

Thế nhưng, nhờ chúng, mà Nina đã học được cách chịu đựng mọi gian truân vất vả và thay đổi bản tính.

Từ khi Isolte tới đây, Nina đã được giúp đỡ rất nhiều lần bởi những lời khuyên đầy dịu dàng của cô ấy.

Nếu không có hai người họ, cô ấy sẽ chỉ như là một trong số những Kiếm Thánh khác ở khắp nơi đây.

Không bao giờ có thể leo lên đến tầng của những Kiếm Vương.

Tóm lại, nếu không có hai người họ...

"Chào mọi người. Có thư gửi tới đây, làm phiền ai đó kí giùm được không?"

Bỗng, họ nghe thấy có tiếng nói nhẹ nhàng thoải mái phát ra từ đâu đó.

Tâm trạng xúc động của Nina ngay nháy mắt bị vỡ tan, Nina dù hơi hơi khó chịu vẫn nhìn về hướng phát ra giọng nói đó.

Đứng nơi đó là một người đàn ông đang mặc bộ trang phục mùa đông cồng kềnh.

Anh ta tỏ ra vẻ mặt như thể là anh ta không hiểu được chuyện gì đang diễn ra với mọi người đang tập trung ở đây.

Rồi sau đó, anh ta lấy từ trong túi của mình một phong bì.

"Thật tình, là cho ai vậy?"

"Ừmm, là gửi cho Eris Boreas Greyrat-sama."

Sau khi nghe thấy thế, Eris lông mày dựng lên và sau đó mở toang mắt ra sau khi nghe thấy những lời tiếp đó.

"Từ Rudeus Greyrat-sama."

"Rudeus!"

Eris lập tức nhảy ra khỏi ngựa và cướp lấy lá thư từ người đàn ông.

Rồi ngay khi cô ấy chuẩn bị xé mở nó ra, Eris đã bị nắm lấy vai bởi người đàn ông đang luống cuống.

"Khoan đã, hãy ký vào đây trước. Nếu không, tôi sẽ không có thù lao..."

"Đâu?"

"À, xin hãy chờ chút."

Người đàn ông sau đó lấy ra một thứ như cái biên lai cùng với tấm bảng gỗ đen từ trong túi và giao cho Eris.

Eris cầm lấy cái tấm bảng đó và nghĩ ngợi vài giây.

Cố nhớ ra cách để viết chữ.

Sau đó, với chữ viết xấu của mình, cô ấy đã viết cái tên Eris Greyrat.

Sua khi nhìn lại chúng một lát, cô ấy gật đầu và nói [Xong].

"Được rồi, xin cảm ơn... Thế này là tốt rồi."

Sau khi nhận lại nó, người đàn ông với cảm giác đắc thắng, lập tức quay trở lại con đường cũ.

Eris không hề để tâm tới anh ta và chỉ lấy lá thứ.

Sau khi bóc cái niêm phong, cô ấy thấy tên Eris Boreas Greyrat.

Đúng là chữ viết của Rudeus.

(Rudeus đúng thật là, mình đâu còn có tên Boreas nữa... A, có lẽ cậu ấy không biết.)

Trong khi nghĩ vậy, cô ấy nhận ra mặt sau có viết Rudeus Greyrat.

Chữ viết của cậu ta vẫn cẩn thận ngay ngắn như trước kia, trong khi đó lại có cảm giác có gì đó thiếu sót.

Eris mỉm cười nhẹ trong khi nhớ lại cái hồi cô ấy đã từng học đọc và viết dựa vào chữ viết này.

Sau đó, cô ấy dùng móng tay để mở viền lá thư.

Nó không mở được ra.

Sau khi cắn đi cắn lại, cố xé nó 3 4 lần, cô ấy đặt tay lên kiếm ở bên hông.

Sua khi ném lá thư đó trên không cô ấy rút kiếm ra.

"Ha!"

Kiếm quang lóe lên.

Phong bì không bị chém thành từng mảnh, chỉ có một vết chém ở viền lá thư rơi xuống tay Eris.

Eris kéo chỗ bị đứt đó ra và lấy ở bên trong nó một tờ giấy.

Sau đó, với vẻ mặt hào hứng, cô ấy bắt đầu đọc nó.

Bắt đầu đọc nó và nhìn.

Nhưng vẻ mặt của cô ấy dần thay đổi thành vẻ không hài lòng.

"Này, Eris, thư có ghi gì vậy?"

"...?"

Sau khi Nina hỏi vậy, Eris không trả lời lại.

Cô ấy chỉ cứ nhìn chằm chằm vào khoảng không với bộ mặt đáng sợ.

"Này, trả lời tớ đi"

"Im đi! Chẳng qua có vài từ tôi không biết, thế nên tôi không đọc được!"

"A, là vậy sao?"

"Nina, cậu đọc đi!"

"Ể? Tớ cũng không giỏi đọc đâu."

"Cái gì cơ! Nếu cậu không biết đọc khi cần, thì cậu sẽ gặp rắc rối đấy!"

"Thực chất, thì cậu cũng đâu có đọc được đâu!"

Trong khi đang cãi cọ với nhau, Isolte ra khỏi ngựa của mình.

"Nào, bình tĩnh nào. Để tớ đọc cho."

"À, ừ. Đọc hộ tôi đi."

Eris ngoan ngoãn đưa cho Isolte lá thư.

Isolte dùng mắt lướt qua trang. Từ từ tự mình đọc nó.

Thế nhưng, vẻ mặt của cô ấy dần càng xuống dốc.

"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra! Cái kẻ này!?"

"C...Cái gì vậy? Nó ghi cái gì?"

"Eris. Cậu đã luôn nỗ lực hết mình cho con người này sao? Ôi, thật đáng thương quá. Milis-sama ơi, xin hãy cứu vớt lấy cậu ấy..."

Sau khi nói vậy, Isolte bắt đầu chắp tay hướng lên bầu trời cầu nguyện và nhìn Eris với đôi mắt đầy sự thương hại.

"Tớ sẽ không nói điều gì xấu đâu, nhưng Eris này, đứng đi tới Sharia mà hãy đi cùng với bọn tớ tới Asura. Cậu không có lý do gì để bị cái loại người này lừa dối."

"Không sao, cứ nói cho tôi biết thư ghi những gì đi, không thì tôi sẽ chém cậu đấy!"

"Được rồi. Nếu cậu đã muốn biết, thư có viết rằng."

Eris đặt một tay lên kiếm ở bên hông, và Isolte bắt đầu đọc lá thư với giọng đầy tức giận.

"Gửi Eris-sama,

Tôi là Rudeus Greyrat.

Thời gian đã trôi qua cũng được hơn 5 năm kể từ khi chúng ta xa nhau..

Cô vẫn còn nhớ tôi chứ?

Có lẽ tôi sẽ không bao giờ có thể quên được thời điểm đó.

Cái đêm đầu tiên được cùng với cô. Trong lòng tôi đã nguyện sẽ mãi ở bên cô suốt cả cuộc đời mình.

Vậy nhưng, khi tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cô đã đi mất.

Cảm giác mất mát và bất lực đã dẫn đến bóng tối sâu thẳm trong lòng tôi.

Đau khổ, khổ sở, trỗng rỗng suốt 3 năm...

Đương nhiên, tôi đã không còn ôm hận về chuyện này nữa.

Thế nhưng, tôi sẽ cảm thấy được an ủi khi biết rằng cô có thể thấu hiểu được sự mất mát vô cùng mà tôi đã cảm thấy vào khi đó.

Giờ thì, lý do mà tôi gửi lá thư này là bởi có một người đã khuyên tôi nên bày tỏ nỗi lòng của mình.

Tôi đã cho rằng cô đã muốn cắt đứt quan hệ với tôi và một mình bỏ đi.

Thế nhưng, người này lại nói với tôi rằng tất cả chỉ là hiểu nhầm và Eris lúc nào cũng nhớ về tôi.

Hiện tại, tôi đã có hai người vợ.

Cả hai người họ đã cứu vớt tôi khỏi cái thời gian đau khổ vô cùng.

Mặc dù có thể có sự hiểm nhầm về cảm giác của bên Eris đối với tôi, nhưng thực sự tôi đã rất đau khổ vào những lúc đó và họ là người đã cứu tôi.

Thế nhưng, nếu như, Eris thật sự không thay đổi vẫn như trước kia,

nếu cô vẫn muốn kết hôn với tôi, và vẫn muốn sống cùng với tôi,

tôi đã chuẩn bị tất cả để đón nhận cô.

Dù có lẽ Eris sẽ cảm thấy bất mãn với chuyện này, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ xa cách hai người họ, vậy nên cô sẽ là người vợ thứ ba của tôi.

Nếu như cô không muốn, bất luận thế nào cũng không tha thứ được cho tôi, tôi sẽ chịu nhận cú đấm của của cô.

Về chuyện này, mong cô tha thứ cho tôi sau 2 3 cú đấm.

Thế nhưng, nếu có thể được, tôi không muốn phải cãi nhau với cô.

Dù chúng ta không thành được người một nhà, tôi cũng muốn cùng với cô, có thể có một mối quan hệ tình bạn tốt đẹp.

Chỉ thế này thôi.

Rudeus Greyrat."

"..."

Sau khi nghe thấy nội dung của bức thư, Eris cứng người lại.

Sau khi thấy Eris cứng người, Isolte bắt đầu tỏ ra phẫn nộ.

"Hắn đúng là một kẻ tàn nhẫn! Hắn rõ ràng đã cưới hai người rồi lại còn có cái thái độ [trở thành vợ thứ ba của tôi cũng được] cơ chứ! Tớ chỉ có thể cảm thấy là hắn đang xem thường con gái!"

"Thật vậy sao? Tớ nghĩ hắn đã rất bận tâm để viết được nó."

Mặc dù Nina nhíu mày trước nội dung của bức thư, cô ấy lại phản bác Isolte.

"Bận tâm ư?! Đây là cái lá thư đầu tiên mà hắn gửi suốt bao lâu và hắn thậm chí còn không thèm nhắc tới từ yêu?!

Mặc dù như thế hắn vẫn còn nói được đến chuyện chấp nhận cậu ấy như thể hắn từ trên xem thường vậy! Tớ không thể đưa cậu ấy cho cái tên Rudeus này!"

"Không phải hắn có viết rằng bị Eris từ bỏ, suốt ba năm phải chịu đau khổ bởi chuyện cũ sao? Tớ nghĩ Eris cũng có trách nhiệm cho việc ném hắn qua một bên đó!"

"Rõ ràng hắn chỉ lấy cớ thôi! Hắn đích thị chỉ muốn bản lĩnh kiếm pháp của Eris, hoặc là thân thể cậu ấy!"

"Không, nếu hắn chỉ muốn Eris vì chúng, không phải là quá liều lĩnh sao?"

Isolte bừng bừng ngọn lửa giận dữ, và Nina khẽ suy tính.

Eris vẫn đứng hai tay khoanh trước ngực ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Không còn có chút gì phản chiếu lại trong đôi mắt của cô ấy.

Bầu trời thì xanh thẳm, nhưng trong lòng chỉ còn lại một màu trắng xóa.

"A? Còn một trang giấy nữa này."

Lúc này, Isolte phát hiện ra một tờ giấy khác ở trong phong bì.

Sau khi lấy nó ra, cô ấy bắt đầu đọc lên.

"Để tớ xem... nó ghi gì."

"Bổ sung.

Tôi hiện tại muốn thách đấu Long Thần Orsted.

Dù bản thân không biết liệu có thể giết được hắn không.

Có lẽ tôi sẽ không còn ở thế giới này ngay khi lá thư tới chỗ cô.

Nếu như tôi có thể còn sống mà trở về, chúng ta hãy tiếp tục nói về chuyện này nhé."

Ngay khi đọc xong nó, Isolte cứng người, và cả Nina nữa.

Vẻ mặt của hai người đều chứa đầy nỗi sợ.

Họ chỉ có thể cảm thấy sợ hãi trước những từ [Thách đấu Long Thần Orsted.]

Thế nhưng, chỉ có Eris mỉm cười lên.

Đôi mắt đó đã khôi phục lại sự sáng bóng của nó, chúng chất chứa ngọn lửa quyết tâm và điên cuồng.

"Không nhanh lên thì sẽ không kịp mất."

Sau khi nói vậy Eris nhảy lên lưng ngựa.

Trong lòng cô ấy giờ chỉ có lưu lại một chuyện vào lúc này.

"Ghyslaine, chúng ta đi thôi!"

Eris hô lên trong khi cưỡi ngựa đi trước.

Con ngựa đạp tuyết vụt lên phía trước, và Ghyslaine cố gắng theo sát phía sau.

Cả hai người đi theo hướng người đàn ông đưa cái lá thư vừa nãy, và chỉ chốc lát sẽ xa tới mức không thể nhìn thấy.

Nina và Isolte, cả hai người chỉ có thể há miệng trợn mắt nhìn bóng lưng của họ rời đi.