Phần 1:
Khi tôi đến Thành Không Trung, Ariel đang có bữa tiệc trà ở khu vườn.
Sylvaril chủ trì, nhưng Perugius thì không thấy đâu cả.
Thay vào đó, Nanahoshi đang ngồi trước mặt Ariel.
Tiệc trà này có vẻ nhàn nhã.
Ấn tượng ban đầu của tôi là vậy, nhưng thực ra thì không phải.
Ariel đang tỏ ra như một vị làm công ăn lương đã kiệt sức.
Cô ấy mệt mỏi từ trên xuống dưới.
Bề ngoài thì có thể có vẻ vẫn thanh nhã như mọi khi, thế nhưng vết quầng đen mờ nhạt ở dưới mắt nhìn thấy rõ.
Xem ra cô ấy đã bị dồn vào đường cùng.
Trong tình trạng đó, cô ấy tỏa ra cái không khí như là [Có nghe không? Rốt cuộc tôi phải làm sao?] với Nanahoshi.
Về phía Nanahoshi, cô ấy đang lờ Ariel.
Cô ấy trông rất khó chịu.
Có thể là, cô ấy đã không từ chối lời mời uống trà cùng nhau, nhưng cô ấy không muốn phải dính vào chuyện phiền toái giữa Ariel và Perugius.
Cô ấy như một kiểu nhân vật chính vô cảm.
Vậy nhưng cô ấy vẫn ở đây, có lẽ là bởi Ariel cũng đã giúp cô ấy trong khi cô ấy bị bệnh?
Ariel chỉ cho mượn ma đạo cụ, nhưng ý muốn giúp đỡ có thật.
"A, Rudeus!"
Có lẽ bởi đang thấy khó xử, khi cô ấy nhìn thấy tôi thì cô ấy tỏ ra an tâm.
"Ngồi với chúng tôi một chút được không?"
Tôi theo lời của Nanahoshi và ngồi xuống giữa Nanahoshi và Ariel.
Sylvaril rót trà cho tôi khi tôi ngồi xuống ghế.
Cô ấy đặt tách trà xuống khá là mạnh tay, khác hẳn so với Sylvaril thanh nhã thường thấy.
Tôi có thể cảm thấy ánh mắt lạnh giá đằng sau cái mặt nạ đó.
Cô ấy giận tôi vì đã triệu hồi Arumanfi sao?
Xin lỗi nha...
"... Nè, Rudi. Em trông cậy vào anh đó."
Sylphy, cũng đi theo tôi, khẽ nói thầm với tôi trước khi đi đến vị trí đằng sau Ariel.
Ariel tỏ ra an tâm khi có Sylphy ở đây.
Nhìn qua, tôi cũng thấy Luke ở đó.
Tôi đã nói chuyện với Luke trước khi tới đây.
Cậu ta ngay lập tức cười tươi khi tôi bảo rằng [Tôi sẽ hợp tác với Ariel.]
"Đã lâu không gặp, Rudeus-sama. Về chuyện cậu đã trở thành thuộc hạ của Long Thần Orsted, tôi nên gửi lời chúc mừng... hay là?"
Giọng nói của Ariel không có sự tự tin.
Lời của cô ấy không được rõ ràng.
Có lẽ Sylphy đã nói chuyện với Ariel về chuyện tôi được Orsted chỉ thị.
"Xin cảm ơn. Dù sao đi nữa, tôi cũng cảm thấy an tâm khi được hậu thuẫn bởi một người mạnh mẽ như thế."
"Rudeus-sama cũng rất mạnh mà... có lẽ vì vậy mà hai người tương hợp với nhau... còn đối với tôi, thì không thể nào rồi."
Hả? Ariel đang tự xem thường mình đấy ư?
Xem ra, cô ấy đang trong tình trạng mất phương hướng.
"Này."
Nanahoshi nói vậy trong khi chọc vào tôi.
"Orsted hôm qua mới tới."
"À, ra sao rồi?"
"Sau khi tôi xin lỗi, anh ta đã tha thứ cho tôi và nói [Ta nhờ cả vào ngươi đấy.]"
"Thật tốt quá."
Một cuộc nói chuyện đơn giản, nhưng có vẻ như là gánh nặng trên vai Nanahoshi đã được rũ bỏ.
Nếu mọi chuyện có thể được hóa giải bằng lời xin lỗi, thì chúng ta đã không cần có cảnh sát.
Nếu tôi bị lừa và là nạn nhân của vụ ám sát, chỉ xin lỗi thôi cũng không thể đủ.
Từ việc này tôi có thể kết luận rằng Orsted quả là một người cao thượng.
"Tôi cũng đã được thấy ngài Orsted-sama."
Giọng nói của Ariel như tiếng chuông vang.
Thật sự là rất dễ nghe.
Tiếng nói của cô ấy thật có sức hút.
Ngoài ra còn đẹp nữa.
Cô gái tóc vàng đẹp nhất mà tôi từng thấy.
Cô ấy như là hiện thân của cái đẹp.
Mặc dù tôi bị bao vây bởi những cô gái và quý cô xinh đẹp, nhưng khách quan mà nói, Ariel có lẽ là số một.
Vẻ đẹp tự nhiên này, như chỉ có ở trong những bức tranh.
Nhưng, bởi vì cô ấy đã mất đi sự tự tin vốn có, mà giờ đây cô ấy tỏa ra sức hấp dẫn của một góa phụ mệt mỏi.
... Sức hấp dẫn này giống như là bị nguyền vậy.
"Orsted-sama thực là một người đáng sợ. Đến nỗi mà tôi chỉ thấy ngài ấy từ xa thôi, tôi đã cảm thấy khiếp sợ rồi."
"Ngài ấy không phải là loại người khát máu sẽ bỗng nhiên tấn công người ta đâu."
Thì ra là vậy.
Ariel cũng đã thấy Orsted.
Vậy ra có lẽ là tôi không nên nói rằng tôi được nhận lệnh hỗ trợ từ Orsted.
Nhưng cô ấy đã biết tôi là thuộc hạ của Orsted rồi...
"Đúng là vậy. Hôm qua ngày ấy đã cùng uống trà với Nanahoshi-sama và sau đó trở về, nhưng dù ngài ấy trông có vẻ như lúc nào cũng không vui, nhưng ngài ấy đã không nổi giận trước việc Sylvaril-sama rót trà."
Sylvaril rót trà cho Orsted ư?
Hừm, có lẽ ban đầu không có ý định vậy đâu.
Sylvaril chắc phải kinh sợ lắm ấy chứ.
"Tôi có thể cảm thấy bầu không khí căng thẳng lúc đó, nhưng Nanahoshi-sama đã rất cởi mở và vui tươi giúp cải thiện bầu không khí, nên có thể thực chất ngài ấy là một người khoan dung độ lượng khác với vẻ bề ngoài của mình."
... Hử?
Cô ấy có ấn tượng như vậy sao?
Lời nguyền không có tác dụng với Ariel?
Hừ, thế cũng tiện thôi, nhưng mà.
Có lẽ nào đây là do Hitogami.
Nghĩ lại thì, đối với Hitogami, không phải thao túng Ariel là hiệu quả nhất sao?
Thay vì dùng Luke để điều khiển Ariel, trực tiếp dùng Airel có vẻ tiện hơn nhiều.
Nhưng Orsted đã không nhắc tôi cái khả năng này...
Có lẽ hắn ta có căn cứ để chắc chắn rằng Hitogami không thao túng Ariel ư?
"Về chuyện này, là do ngài ấy bị thù ghét bởi một lời nguyền."
"Vậy sao ạ? Nếu thế thì có lẽ tôi cũng nên được biết trước đó. Bởi vì chỉ nhìn từ xa thôi là tôi đã phát run rồi, nếu lại gần ngài ấy thì tôi không nhịn được mất."
Ariel cười khúc khích khi nói vậy.
Không nhịn được ư...
"Cơ mà, không nhịn được trước mặt mọi người thì thật là thích..."
"Hả?"
"Ariel-sama!"
Sylphy lớn tiếng nhắc cô ấy.
Tôi có nghe được không nhịn được thì thật là thích...
Có lẽ tôi nên giả vờ như chưa hề nghe thấy.
Hừm, quý tộc Vương quốc Asura quả là lắm kẻ biến chất.
Nhưng mà, tôi cảm thấy khá là kích thích khi nghe được cái lời này từ một mỹ nữ trong tranh.
"Rudi, đừng cư xử kì quặc trước mặt Ariel-sama!"
"Dạ vâng."
Tôi vô thức sờ vào mặt mình.
Tôi có vẻ mặt kì quặc sao...
Đúng thật tôi là một tên biến thái, tôi cũng thích những cô gái bé nhỏ.
Chẳng hạn như là Sylphy.
Nhưng tất nhiên là tôi không thể nói ra rồi.
"Ưwa..."
Nanahoshi đang phát khiếp lên, nhưng tạm thời tôi kệ cô ấy vậy.
"E hèm, dù sao thì, về chuyện Rudeus-sama trở thành thuộc hạ của Orsted-sama, tôi có thể hiểu được."
"Ể, tại sao vậy?"
"Bởi vì tôi nghĩ chỉ có người có thực lực mới có thể chế ngự được Rudeus-sama."
Là vậy sao.
Tôi cũng nghĩ mình dễ bị chế ngự.
Nếu Sylphy ban đêm lẻn vào giường tôi mà đòi hỏi [Nè Rudi, em muốn anh...] thì tôi sẽ làm mọi việc mà cô ấy muốn.
Tất nhiên, Ariel sẽ không bao giờ xin xỏ như thế.
Cô ấy sẽ chỉ nhờ những chuyện nhỏ thôi.
Tôi là một kẻ hành động vì tiền và phụ nữ.
Dù sao, trở về chủ đề chính nào.
Giúp sức cho Ariel.
"Có thực lực... chẳng hạn như, công chúa Ariel chăng?"
Khi tôi nói vòng sang như vậy, Ariel lấy tay che miệng và nhắm mắt lại.
"Rudeus-sama thật là biết cách xu nịnh con gái..."
Không phải xu nịnh đâu.
Có thể cô ấy đang bị dồn vào đường cùng, nhưng cô ấy vẫn là công chúa của Vương quốc Asura.
Nếu so với kiếp trước, cô ấy giống như hoàng tử vương quốc Anh vậy.
Dù chỉ thấy trong một buổi lễ long trọng, nhưng ban đầu vốn không trò chuyện gì với nhau, nên chúng tôi không có cơ hội ngồi cùng bàn uống trà với nhau.
Cũng bởi may mắn mà chúng tôi quen nhau.
Hiện tại, tôi cảm thấy may mắn khi quen cô ấy.
Ở đâu đi nữa, Ariel cũng đều cố gắng hết mình.
Ngay giờ đây, rất ít người có vị trí quan trọng ở Thành phố ma pháp Sharia không biết đến Ariel.
Hiệu trưởng và Phó hiệu trưởng của Đại học ma thuật.
Mọi người ở Hội ma thuật.
Chủ Nhà Xưởng Ma Đạo Cụ.
Tổng quản Thương Hội.
Chi bộ trưởng Hội mạo hiểm.
Ở nơi nào mà tôi tới, chỉ cần nhắc tới cái tên Ariel là tôi được đối xử đặc biệt ngay.
Ít nhất thì, những người đứng đầu trong ngành công nghiệp chính ở Thành phố ma pháp Sharia, Ariel đều có quan hệ cả.
Về cơ bản, ý của tôi muốn nói là.
Cô ấy rất có khả năng ngoại giao quan hệ.
Ariel là một người có thực lực.
"Tôi đã từng cân nhắc đến chuyện mời Rudeus-sama làm thân cận của tôi, nhưng..."
"Thật ư?"
"Tôi đã từ bỏ ý định đó. Có rất nhiều lý do, nhưng lý do chính là..."
Ariel nhìn sang một bên.
Thẳng qua những đám mây ở phía bên khu vườn tuyệt đẹp này.
Thậm chí còn xa đến tận bầu trời xanh thẳm.
Trong khi đang nhìn, cô ấy lẩm bẩm.
"[Những kẻ với tay đến sức mạnh vượt quá tầm mình, sẽ phải đối mặt với sự hủy diệt.]"
Trong nháy mắt, tôi tưởng là đang nói tôi.
Nhưng không phải.
Ariel tiếp tục nói.
"Khi còn bé, ở một vở kịch mà tôi từng xem ở hoàng cung Asura, đó là câu thoại của Ma Giới Đại Đế Kishirika Kishirisu."
Nhất định đó là giả.
Đứa nào có thể nghĩ ra được cái lịch sử hoang đường này.
Kishirika không đời nào có thể nói ra được một câu oách như vậy.
"Đó là lời nguyền mà Kishirika đã gieo lên Hoàng Kim Kỵ Sĩ Aldebaran trước khi bị tiêu diệt."
"... Ồ."
"Sau đó, Aldebaran trở thành quốc vương. Ngài ấy bị tất cả mọi người căm ghét, và cuối cùng bị phản bội và giết bởi thuộc hạ của mình."
Thật sự, nó được bịa ra cho có vẻ hoành tráng.
Nó khác hoàn toàn so với lịch sử mà tôi biết.
"Vở kịch đó sẽ được tổ chức bởi Hoàng tộc Asura mỗi khi đến độ tuổi nhất định."
Đến độ tuổi sinh nhật mừng 5, 10, 15 tuổi thì phải.
Ở Vương quốc Asura, chúng là những sự kiện lớn.
Đối với hoàng tộc, có lẽ những vở kịch đó rất quan trọng.
"Tất nhiên thực tế chúng khác so với lịch sử, có lẽ hoàng tộc Asura làm vậy là để chuẩn bị tâm lý."
Chúng khác so với lịch sử thực tế.
Đúng thật.
Nó khác hoàn toàn so với lịch sử tôi biết.
Hoàng kim kỵ sĩ Aldebaran và Kishirika Kishirisu quyết đấu với nhau.
Nhưng thực chất đó là trận quyết đấu giữa Ma Long Vương Laplace và Đấu Thần.
Hừ, cũng chẳng quan trọng, nhưng mà.
"Chuẩn bị tâm lý ư?"
"Vâng. Chiến đấu, thắng lợi và sau đó là thống trị. Toàn bộ các vị vua đều phải vậy."
"..."
"Thế nhưng, vậy thì tại sao Aldebaran lại bị phản bội và bị giết chứ? Vị vua nào đó đã viết ra vở kịch này muốn cảnh báo cho sự diệt vong của đời sau sao? Tôi đã luôn thắc mắc điều này kể từ khi còn nhỏ. Khi tôi bước sang tuổi 15 thì tôi mới nhận ra, cái câu [Những kẻ với tay đến sức mạnh vượt quá tầm mình, sẽ phải đối mặt với sự hủy diệt.] đã tổng kết lại tất cả."
Khi nói vậy xong, Ariel lại một lần nữa nhìn bầu trời xa xăm.
"Sức mạnh vượt quá tầm mình sẽ dẫn đến sự diệt vong. Như vậy, ta chỉ nên với tay đến sức mạnh tương xứng với mình. Sức mạnh mà ta có thể kiểm soát trên con đường làm vua. Hiện giờ đây, tôi vẫn đang nghĩ như vậy."
... Ariel cúi đầu nhìn xuống.
Lông mi dài của cô ấy tạo nên bóng đen.
"Tôi đã hiểu. Perugius-sama và Rudeus-sama, cả hai người đều mạnh mẽ hơn tôi nhiều."
Một nụ cười dịu dàng nổi lên trên mặt cô ấy, nụ cười thường thấy.
Nhưng cô ấy trông như là sắp khóc tới nơi vậy.
"Lần này nữa, nếu tôi không thể nhờ được Perugius-sama, thì tôi sẽ từ bỏ."
"Từ bỏ ư?"
"Vâng. Tất nhiên là tôi sẽ không từ bỏ việc trở thành nữ hoàng ngay cả khi tôi không có sự hậu thuẫn của Perugius-sama. Bởi vì tôi vẫn còn tin rằng ngai vị Asura không quá sức với tôi, ít nhất là vậy."
"..."
Tôi có thể cảm thấy nó.
Thở dài.
Nhưng nó không được bộc lộ ra.
"Công chúa Ariel."
"Vâng, Rudeus-sama?"
"Tôi mạnh mẽ thế nào chứ?"
Mạnh mẽ, đặc biệt.
Đúng thật, tôi đã từng hoang tưởng trở nên như thế.
Bởi kiếp trước hay nghĩ như vậy, mà tôi đã thất bại.
Thế nên ở thế giới này, tôi đã tránh nghĩ rằng mình đặc biệt.
Tôi không nghĩ điều này là sai.
"Rudeus-sama rất giỏi trong nhiều lĩnh vực, nhưng... trên tất cả, là tổng lượng ma lực của cậu."
"Tổng lượng ma lực ư."
Đúng thật, ở khoản này, có thể là tôi đặc biệt.
Tất cả cũng nhờ Nhân tố Laplace của tôi, mà tổng lượng ma lực của tôi cao hơn nhiều.
Ở trình độ mà đa số không ai có thể với đến được, cho dù họ có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa.
Thật sự, nó rất hữu ích trong cuộc đời của tôi.
Nhưng chỉ nó thôi cũng không thể giải quyết được hết mọi chuyện.
Có thể giải quyết được vấn đề của tôi chỉ có nhờ thứ khác.
"Đúng thật, nếu tất cả mọi lo âu của tôi đều có thể được giải quyết bằng tổng lượng ma lực, thì có lẽ tôi đã nghĩ mình là một kẻ mạnh mẽ rồi."
"Lo âu của cậu?"
"Ngày nào tôi cũng lo âu cả. Đặc biệt gần đây, tôi phải lo lắng [giải thích chuyện này cho gia đình của mình thế nào đây] đến mức muốn phát điên lên."
Sợ Hitogami.
Sợ Orsted.
Tôi toàn phải lừa dối gia đình mình.
Mạnh mẽ ư?
Đừng có đùa.
"Perugius-sama thì tôi không chắc.. nhưng mà chí ít, thì tôi có thể khẳng định rằng mình không mạnh mẽ như mọi người tưởng. Chồng của bạn thân Sylphy có thể có tổng lượng ma lực to lớn hơn người thường, có thể quen biết những người kỳ quái hơn người thường, nhưng người đó cũng chỉ là một ma thuật sư lúc nào cũng lo âu mà ở đâu cũng có thôi."
Ngay cả tôi cũng cảm thấy xấu hổ khi nói vậy.
Nhưng đó là những suy nghĩ thật lòng của tôi.
Tôi nắm tay Ariel trên bàn.
Một bàn tay mềm mại.
Mỏng manh tới nỗi ngón tay có thể sẽ bị trật khớp bất cứ lúc nào.
Qua góc mắt của mình, tôi có thể thấy Sylphy đang bừng bừng.
"Công chúa Ariel, thực ra hôm nay, tôi đến không phải là để hàn huyên."
"Vậy là, cậu tới để tán tỉnh tôi sao?"
Ariel vẫn không hề thay đổi biểu cảm khi tôi bỗng nhiên nắm tay cô ấy.
Một nụ cười dịu dàng.
Có thoáng sự mệt mỏi, nhưng.
Đây là vẻ mặt bình thường của cô ấy.
"Tán tỉnh ư... nghe có vẻ thú vị đấy, nhưng không phải. Tôi đã được Sylphy và Luke cầu xin."
Ariel hốt hoảng hiếm thấy quay đầu nhìn lại.
Sylphy trông vẫn thản nhiên và Luke hơi cúi đầu xuống.
"Tôi muốn giúp công chúa Ariel."
Khi tôi nói vậy, tôi cảm thấy cô ấy nắm chặt hơn.
Sức lực không thể tưởng tượng được từ cái bàn tay mỏng manh đó. Làm tôi thấy hơi đau.
"Hai người, chuyện này sao lại...?"
"Cầu xin sự giúp đỡ từ Rudeus Greyrat sao? Tôi không có ý xem thường cô đâu. Đó không phải là ý mà tôi muốn nói."
Bỗng nhiên nắm tay cô ấy, nói như thế.
Ariel bình thường sẽ phản ứng thế nào đây?
"Liệu công chúa có thể cho phép tôi được hợp tác với cô?"
Khi tôi hỏi vậy, từ trên đôi mắt của cô ấy, nước mắt chảy xuống thành dòng.
Giọt nước mắt trong suốt.
Thật là ngạc nhiên, việc này lại khiến Ariel phải khóc.
Tại sao chứ?
Ariel lập tức dùng tay còn lại để lau đi những dòng nước mắt của mình, vừa khóc vừa cười.
"Đây là lần đầu tiên trong đời tôi có người tán tỉnh làm lay động lòng mình đến thế này đấy."
Sở dĩ tôi biết cô ấy không nói thật, mà chỉ đùa, là bởi vẻ mặt thường thấy của cô ấy.
Không đỏ mặt hay là khóc.
Vẻ mặt của một công chúa.
"Thật sự đó là một lời đề nghị đáng quý... vậy nhưng."
Ariel không đồng ý ngay.
Đầu tiên cô ấy cúi đầu, sau đó cô ấy đưa mắt nhìn lên, nhìn tôi.
Như thể đang muốn hỏi tôi có thật lòng không.
"Tôi có nghe nói Rudeus-sama đã trở thành thuộc hạ của Orsted-sama, liệu ngài ấy có cho phép việc này không?"
"Ngài Orsted đã biết chuyện này rồi."
"Nói như vậy, có lẽ nào là Rudeus-sama đang làm theo chỉ thị của Orsted-sama sao?"
Mặc dù lời nguyền của Orsted không có tác dụng mấy với Ariel, và cô ấy có vẻ không bận tâm đến chuyện này.
Nhưng theo như kế hoạch, tôi cần phải giấu mục đích của Orsted.
"Không phải vậy. Khi tôi có hỏi ngài ấy là [Liệu tôi có thể giúp công chúa Ariel không] thì ngài ấy thản nhiên nói [Tùy ngươi thôi]."
"Vậy sao ạ... tôi hiểu rồi. Xin hãy gửi lời cảm tạ của tôi đến Orsted-sama."
Tôi có thể thấy Sylphy đang bĩu môi ở bên góc mắt, nhưng đành phải làm vậy thôi mà.
"Vậy, mong được chiếu cố thêm. Rudeus-sama."
"Tôi cũng vậy."
Tôi nắm tay của Ariel thêm một lần nữa, nhưng khác so với trước đó.
Đây là một cái bắt tay.
Phần 2:
Giờ thì.
Tôi đã được chấp nhận hợp tác rồi, bắt đầu thôi.
"Nhờ ngài Orsted giúp công chúa Ariel lên ngôi là điều có thể, thế nhưng... ngài ấy ít có sức ảnh hưởng đến Vương quốc Asura, vậy nên là ngài ấy không thể làm gì được mấy đâu."
Qua được cái tiền đề này, thì sau đó tôi sẽ đưa ra chủ đề cần thảo luận.
"Thế nên là, tôi nghĩ lấy được sự trợ giúp của ngài Perugius vẫn là điều rất quan trọng."
"Đúng vậy."
Ariel với vẻ mặt nghiêm túc, ngồi thẳng người.
Có lẽ do tôi tưởng tượng, nhưng mà Sylphy và Luke có vẻ cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Thuyết phục Perugius.
Orsted cũng nói rằng chuyện này là quan trọng.
Bởi vì Perugius có sức ảnh hưởng lớn đến Vương quốc Asura.
Nhưng, phải thế nào đây?
Có lẽ ta nên theo những gì Perugius đã nói vậy.
Thử nhắc lại cái câu nói trước kia xem.
"[Yếu tố quan trọng nhất để làm một vị vua. Nếu ngươi có thể nói cho ta biết đó là gì, ta sẽ giúp ngươi.]"
Và.
Mắt của Ariel thoáng giật.
Đây là câu hỏi làm cô ấy phải lo lắng nhiều nhất, nhưng cô ấy không thể tìm ra được câu trả lời là gì.
"Yếu tố quan trọng để làm một vị vua, đó là cái gì cơ chứ?"
Tôi cũng bị hỏi, và câu trả lời của tôi vẫn chưa đủ.
Dù sao thì, tôi cũng nghĩ là mình không có câu trả lời đúng.
Nếu ta tin theo lời của Orsted, một nhân vật tên Derrick Redbat sẽ giúp cô ấy tìm ra câu trả lời.
Nhưng lịch sử đã thay đổi rồi, vậy nên câu hỏi có thể đã khác.
Hỏi về cái người Derrick này có thể là một ý hay.
Nhưng, phải hỏi như thế nào đây?
Tôi đáng ra đâu có biết cái người tên Derrick.
"À, về chuyện này, trước khi chúng ta thảo luận tiếp..."
Ariel nói ngắt quãng, nhìn sang Sylvaril.
"Perugius-sama sẽ cùng nghe, liệu có được không?"
"...Ngài ấy sẽ rất sẵn lòng."
"Nhưng về câu hỏi làm vua, liệu thảo luận với những người khác có được không..."
À, đúng rồi.
Bởi vì vấn đề làm vua này, nên có lẽ chỉ tự người đó nghĩ ra thôi?
Thế nào đây?
Khi nhìn qua Sylvaril, cô ấy nhẹ nhàng vỗ cánh đằng sau lưng.
"Cho dù Ariel-sama dùng cách gì để tìm ra câu trả lời đi nữa, nếu như trả lời đúng, thì Perugius-sama sẽ cho cô mượn sức mạnh của ngài ấy."
Rốt cuộc, là bởi ông ta là một người rộng lượng.
Cô ấy nói như thể đó là điều đương nhiên.
"Vậy là ngay từ đầu tôi có thể bàn bạc được với những người khác sao?"
"Ngược lại, Perugius-sama đã tự hỏi là sao cô lại phải một mình lo nghĩ đến chuyện này."
Ariel chỉ có thể cười gượng trước câu trả lời đó.
"Mình quá để tâm vào chuyện không đâu rồi."
Ariel lẩm bẩm vậy, nhưng cô ấy trông tỉnh táo hẳn.
Sau khi dùng tay của mình vuốt tóc lại cho thẳng, cô ấy vươn vai lên, quay đầu trái phải cho đến khi có tiếng rắc và vỗ hai má mình.
Những cử chỉ đó không hề giống của một cô công chúa tý nào.
"Được rồi. Vậy thì, Sylphy, Luke, ngồi xuống nào."
"Vâng!"
"Đã rõ."
Hai người họ phấn chấn ngồi xuống, nhưng tâm trạng của Nanahoshi càng tệ hơn.
"Giờ thì, hội nghị bắt đầu."
Y như lần đầu gặp, tiếng nói tràn đầy tự tin từ Ariel.
Tôi có nên vỗ tay không?
Không, tốt hơn là không.
Nhưng ít nhất thì tôi cũng nên giơ tay phát biểu.
"Trước khi bắt đầu, tôi muốn chúng ta hiểu nhau hơn, được chứ?"
"Hiểu nhau hơn?"
"Ý tôi là, tôi chưa biết gì nhiều về Ariel-sama."
"Ể... cậu muốn biết những gì vậy?"
Ariel hơi đỏ mặt, và tôi có thể cảm thấy cái trừng mắt của Sylphy.
Nhưng tôi có phải là muốn hỏi số đo ba vòng của cô ấy.
Thôi, bàn chuyện nghiêm túc cái nào.
"Đầu tiên, tôi muốn biết tại sao Ariel-sama lại muốn trở thành nữ hoàng, được không."
Tại sao Ariel muốn trở thành nữ hoàng.
Có thể trước kia tôi đã từng nghe rồi.
Về những người đã chết vì cô ấy.
Trong lúc giải thích, cái tên Derrick thể nào cũng được nói ra.
"Không phải là tôi đã từng kể với cậu trước kia rồi sao?"
"Ủa, vậy sao?"
"Vâng, tại đám cưới của Rudeus-sama và Sylphy đó."
"Nếu được, xin hãy kể lại với tôi."
Nghe thấy vậy, Ariel bắt đầu trình bày như thể là điều đương nhiên.
"Nếu tôi không thể lên ngôi, thì tôi sẽ không thể nào còn mặt mũi nhìn mặt những người đã khuất đặt lòng tin vào tôi."
"Vậy là, lòng tin, của những người đã khuất... cô có thể cho tôi biết chi tiết về họ không?"
Khi được hỏi vậy, cô ấy nghiêng đầu mỉm cười.
"Câu hỏi này có liên quan đến chủ đề hiện tại của chúng ta không?"
A, cô ấy đang từ chối.
Cô ấy không muốn nói sao?
"Tôi không biết có được không, nhưng mà tôi nghĩ Perugius đang thử thách Ariel-sama. Nếu chúng ta tìm hiểu sâu vào nội tình của công chúa Ariel, có thể chúng ta sẽ tìm được đầu mối nào đó."
"Thì ra là vậy."
Chấp nhận rồi sao, cơ mà, lời này nghe có vẻ hợp lý.
Nhưng, tôi cũng thật lòng mà.
Tôi thật sự không biết một vị vua chân chính là gì nữa.
Tôi nhớ đã từng đọc một cuốn light novel ở kiếp trước, [Vua là vì dân mà thành, không phải, lãnh đạo mọi người mới là vua] đủ các thể loại.
Nhưng dù tôi cố đến thế nào đi nữa, tôi cũng không thể nghĩ ra được câu trả lời.
"Ừm. Có rất nhiều người đã khuất. Đặc biệt là trong cuộc chạy thoát khỏi Vương quốc Asura, 13 người gồm... 4 kỵ sĩ: Alistar, Callum, Dominic, Cedric. 3 ma thuật sư: Calvin, Johann, Babette. 6 hầu cận: Viktor, Marcelin, Bernadette, Edwina, Florence, Corrinne. Tên của 13 người họ, tôi sẽ không bao giờ quên suốt cả đời mình. Cùng nhau trải qua hành trình đau đớn, chiến đấu cùng nhau, và vượt qua bao gian khó. Với hi vọng sau này tôi trở thành nữ hoàng, họ đã phải chết."
Hử?
Tên của Derrick không được nêu ra.
Thật kì lạ...
Theo như Orsted, ông ta cũng đã chết rồi mà.
Có lẽ nào ông ta không quan trọng đối với Ariel?
Có khả năng là tôi sẽ biết được Derrick còn sống dựa vào 13 người đó.
"Cô có thể kể chi tiết về từng người bọn họ không?"
"Được ạ. Nhưng sẽ rất lâu đấy. Liệu có ổn không?"
"Không sau đâu, họ đều là những người quan trọng mà."
Nói vậy xong, bầu không khí có vẻ thoải mái hơn.
Ariel cười tươi hơn, trong khi Luke tỏ ra ngạc nhiên.
Sylphy toát ra cảm giác hãnh diện.
Chỉ có Nanahoshi là càng không vui.
"Vậy thì..."
Ariel, chậm mà chắc, kể về 13 người đó.
Xuất thân của họ, nơi họ lớn lên, tình cảnh mà họ gặp Ariel.
Tính cách, sở thích, sở ghét của họ.
Họ tự hào về điều gì.
Cách mà họ đi, họ cười trước những điều gì, họ giận trước những điều gì, họ khóc trước những điều gì.
Ai thân với họ, ai thích họ, ai ghét họ.
Họ đã chết như thế nào.
Từng cuộc đời của họ đáng có một thước phim.
Dựa vào những gì mà Ariel kể quá đủ để truyền tải con người họ.
Luke và Sylphy có bổ sung thêm này nọ.
Đúng là, 13 người đó sống mãi trong ba người họ.
Tất nhiên, nếu hai người hầu cận kia của Ariel ở đây, họ cũng biết rồi thôi...
Sylphy trong cuốn nhật ký của tôi tương lai, bởi vì sự kém cỏi của tôi, mà cô ấy bỏ theo Ariel.
Nhưng có lẽ nào là dù tôi không có kém cỏi thì cô ấy cũng sẽ theo Ariel?
Khi nghĩ như vậy, tôi mới nhận ra sợi dây tình bạn của họ chặt chẽ tới mức nào.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để ghen tỵ.
Họ chết vì cô ấy.
Họ chết để bảo vệ cô ấy.
Gánh nặng đó tôi có thể hiểu được.
Sylphy biết rõ gánh nặng mà cô ấy đang mang trên vai.
"Thế là hết ạ."
"Vậy sao..."
Nhưng, thật đáng tiếc là, tôi đã không thể moi được ra yếu tố quan trọng của một vị vua từ câu chuyện 13 người đó.
Có lẽ nào chính bản thân mối quan hệ giữa họ là căn cứ chính xác của một vị vua?
Cơ mà, Vua Arthur cũng có một bàn tròn 13 kỵ sĩ.
Hừm, nếu ta tính cả những người sống sót, thì số lượng sẽ không đúng.
"Rudeus-sama, cậu đã phát hiện ra được gì chưa?"
"Ừm... xin lỗi."
"Vậy sao ạ."
Ariel thở dài đáp lại.
Ngay lúc này Sylvaril rót thêm trà cho cô ấy.
Tôi cũng đã uống khá là nhiều trong khi nghe cô ấy kể.
Nó có vị đắng ngọt sâu lắng, giống như cà phê vậy.
Tiện đây, Nanahoshi đã xin phép đi vệ sinh và chuồn luôn rồi.
Có lẽ kể về những người chết khiến cô ấy không chịu thêm được nữa.
"Chúng ta nên nói chuyện gì tiếp đây?"
"Ừm..."
Tôi muốn nghe về Derrick Redbat.
Rất nhiều đấy.
Nhưng cái tên đó không được nhắc tới, vậy nên tôi không thể nghe được.
Có lẽ là tôi nên nhắc qua cái tên đó và giả vờ như là Sylphy đã từng nói ra cái tên này trước kia?
Tôi có thể làm được.
Trong lúc tôi còn đang chần chừ, Ariel bỗng đặt một tay lên cằm.
"À, chuyện này dù không liên quan, nhưng mà tôi mới nhớ ra."
"... Ồ?"
"Luke, cậu có còn nhớ? Hồi mình 10 tuổi, ở khu vườn trong hoàng cung, mình đã từng có những ngày tiệc trà thế này."
Sylphy tỏ ra khó hiểu, nhưng Luke nheo mắt bởi hoài niệm.
"À, chính xác thì. Không phải mỗi ngày, mà là ba ngày một lần thì phải?"
"Đúng thế. Hồi đó, mình lúc nào cũng phải học này nọ. Vậy nên cứ đến giờ nghỉ trưa, mình lại luôn thích ngồi uống trà ở khu vườn dưới ánh nắng mặt trời. Nó đã trở thành một thói quen thường lệ. Chỉ có mình, Luke, và Derrick..."
Tôi không thể bỏ qua cái từ đó được.
"Derrick? Đó là ai vậy?"
"À vâng, người đó là thủ hộ thuật sư của tôi trước cả Sylphy, thuộc gia tộc Redbat. Ông ấy là một ma thuật sư xuất sắc, nhưng bởi vì bảo vệ tôi mà ông ấy đã phải bỏ mạng trong Sự kiện dịch chuyển."
"Ồ... cô có thể cho tôi được biết thêm chi tiết về ông ấy?"
Cuối cùng, cái người Derrick này xuất hiện.
Vậy ra ông ta đã chết trong sự kiện dịch chuyển.
Ông ta cũng bị liên lụy cùng với vùng Fedoa sao?
Có thể tôi sẽ tìm được đầu mối qua câu chuyện của ông ta.
"..."
Nhưng Ariel không nói gì, trông ngơ ngác.
"Có chuyện gì vậy?"
"...Không có gì, khi tôi nghĩ lại, tôi nhớ ra cái chết của Derrick là nguyên nhân khiến tôi muốn trở thành nữ hoàng."
Ariel có vẻ như đã nhận ra điều gì đó, đặt một tay lên cằm mình.
"Vậy, cô có thể kể chi tiết về ông ta được không?"
"Chi tiết sao, nhưng đã gần 10 năm rồi. Tôi có thể đã quên rất nhiều chuyện về Derrick..."
"Hãy cố đi."
Ariel uống ngụm một tách trà, tay trên cằm, mắt nhắm lại.
Tìm kiếm ký ức của mình.
Như thế được một lúc lâu, thì Ariel đột ngột mở mắt ra và nói.
"Derrick Redbat là thủ hộ thuật sư của tôi. Ông ấy luôn giảng dạy tôi về con đường làm vua."
"Vâng."
"Hồi đó, tôi không quan tâm gì đến việc chiến đấu với những người anh em của mình để lên ngôi, và thật sự mà nói, tôi ghét những bài giảng của Derrick."
"Vậy là trước kia cô không muốn lên ngôi."
"Vâng. Hồi đó, tôi thích uống trà như bây giờ hơn, và cùng bàn với Luke cách để ngủ cùng với những cô gái trong hoàng cung. Thế là thỏa mãn."
"Hử?"
10 năm trước, lúc đó quý nương Ariel chỉ mới 10 tuổi mà?
Cả Luke sao?
Tất cả quý tộc ở Vương quốc Asura đều... đã tiến hóa đến thế này sao?
Hừ, không sao. Cứ kệ họ vậy.
"Vâng. Cũng có những người có kế hoạch để đưa tôi lên ngôi, nhưng tất cả họ đều chỉ vì lợi ích của bản thân mà đùn đẩy tôi."
Ừ, tôi cũng từng có bạn như thế đấy.
"Hồi đó, Chỉ có mình Derrick là thật lòng về chuyện đó. Ông ấy tin rằng nếu tôi lên ngôi, thì đất nước sẽ trở nên tốt đẹp hơn. Đến bây giờ tôi mới nhận ra..."
"Ồ."
Ariel kể về những gì đã xảy ra.
Ở Vương quốc Asura.
Trước khi Sylphy bị dịch chuyển.
Ariel đang uống trà trong vườn khi sự kiện dịch chuyển xảy ra.
Derrick đang đi vệ sinh, vậy nên chỉ có Luke đang bảo vệ cô ấy.
Tất nhiên, họ không bao giờ ngờ được là có một con ma thú xuất hiện.
Nhưng một con ma thú đã xuất hiện.
Người đầu tiên nhận ra là Derrick, trở về sau khi đi xong.
Ông ta đang niệm chú trong khi chạy tới Ariel.
Ông ta muốn thi triển ma thuật công kích ngay khi thấy nó.
Nhưng ông ta đã ngừng niệm lại để hét lên gọi Ariel.
Để Ariel nhận ra con ma thú và tránh được đòn tấn công của nó.
Nhưng nó quá gần.
Con ma thú lao tới.
Luke cũng bắt đầu hành động, nhưng đã quá muộn.
Chỉ có Derrick kịp chạy tới, chắn cho Ariel khỏi con ma thú.
Derrick chết ngay lập tức bởi đòn tấn công của ma thú.
Sau đó, Sylphy khi bị dịch chuyển đã tiêu diệt được con ma thú, và đó là một câu chuyện khác...
"Nếu Derrick không ngừng niệm chú, thì ông ấy đã có thể giết được con ma thú, và đã không phải chết."
"Nhưng nếu vậy, công chúa Ariel có thể sẽ phải chết."
"Đúng là vậy. Chết, hoặc ít nhất là bị thương nặng."
Nghe như là Derrick đã đem tính mạng mình bảo vệ Ariel.
"Ông ấy nói lời trăn trối rằng [Dù chuyện gì đi nữa, người hãy trở thành nữ hoàng.] tôi đã cảm thấy ngay lúc đó là mình đã nhận ra Derrick muốn tôi lên ngôi từ chính tấm lòng chân thành của mình."
Ariel tiếp tục nói.
"Không chỉ vậy, đứng trước cửa tử bởi con ma thú đó. Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy được tận sâu trong trái tim mình, là mình phải trở thành nữ hoàng, mình không thể chết lúc này được."
Ariel nắm chặt tay trên bàn.
Cô ấy mở to mắt, tập trung nhìn vào nắm tay đó.
"Tại sao, tôi lại quên được chứ... chuyện quan trọng như vậy."
Ariel, vai đang run rẩy, nhìn xuống dưới.
Cô ấy hối hận.
Hối hận bởi đã quên ước nguyện ban đầu của mình.
Tôi không biết mình nên đáp lại thế nào nữa.
Cả Sylphy và Luke cũng vậy.
Nhưng Ariel, không nói gì, ngẩng đầu lên.
Bỏ cái bóng phía sau.
Nhớ lại suy nghĩ ngày trước của mình khiến cô ấy thoát khỏi vướng mắc trong lòng sao?
Thế là tốt rồi nhỉ.
"..."
Nhưng bây giờ, yếu tố quan trọng của một vị vua vẫn còn chưa rõ.
Chúng ta đã trở về điểm xuất phát rồi.
Có thể Sylphy và Luke đã có ý kiến nào đó chăng?
"Mặc dù vậy, nhưng mà chúng ta vẫn chưa biết được câu trả lời cho yếu tố quan trọng của một vị vua. Làm sao bây giờ..."
"Không, Rudeus-sama."
Đối với tôi đang lo lắng, Ariel từ từ lắc đầu.
Trên gương mặt rạng rỡ đó, tôi có thể thấy nụ cười trong trẻo.
Một nụ cười khiến tôi phải mê mẩn...
Trong khi tôi đang mê mẩn, cô ấy nói.
"Tôi đã biết câu trả lời."
Ồ?