Phần 1:
Cliff gần đây, thường hay đeo miếng bịt 1 mắt.
Lúc đầu trông miếng bịt 1 mắt của Cliff khá là thời trang, có vẻ Elinalize đã làm nó.
Vậy nhưng, khi đeo vào rồi, trông nó kỳ quái hơn là thời trang.
Bỏ qua chiều cao và cơ bắp, thì cái miếng bịt 1 mắt làm tôi liên tưởng đến Ghyslaine.
"Kế tiếp Ariel, là con trai của hoàng tử đệ nhất cơ à... sắp có rắc rối rồi đây."
Khi Cliff học xong tiết học 1 tháng, xem ra cái nhóm 3 người kia đã tự giới thiệu về mình.
Suy tính tình hình sau này ra sao, cậu ta không khỏi thở dài.
"Bởi vì cậu ta nghĩ mình là một con tin, không như Ariel-sama, nên là hãy làm thân nhé. Cậu ta còn nhỏ, không nên bị cuốn vào cuộc chiến chính trị của cha mình."
"Đúng là vậy. Mà... ít nhất thì, tôi sẽ chú ý không để bọn nhóc động đến em gái cậu."
"Cảm ơn nhiều."
Trong khi nói chuyện với Cliff, chúng tôi đi đến phòng nghiên cứu của cậu ta.
Elinalize không ở đây.
Cổ đang mải chăm con.
Elinalize đã sống mấy trăm năm rồi, và từng có mấy đứa con.
Thế nhưng mà con của Cliff trông rất là đáng yêu, Clive quả là được nuôi dưỡng chăm sóc cẩn thận.
Với cổ có đầy kinh nghiệm dạy con như vậy, thì sau này đứa trẻ sẽ trở nên rất giỏi giang.
"Nào, đi thôi."
Cliff mang từ phòng nghiên cứu 3 hộp gỗ và quay trở lại.
Mỗi cái hộp gỗ đều là hình vuông, cả hai chiều đều là 30 cm.
Tôi mang hai cái.
Khá là nặng.
"Xin lỗi nhé."
"Không có gì."
Mang chúng theo, chúng tôi rời khỏi tòa nhà nghiên cứu, và cứ như vậy ra khỏi trường.
"Clive gần đây thế nào?"
"Lớn lên khỏe mạnh, nhưng mà buổi tối nó hay khóc, nên là phải để ý đến nhiều.... Nó làm tôi nhớ lại hồi ở cô nhi viện."
"Cliff-senpai lớn lên ở cô nhi viện nhỉ."
"Ừ, ở cô nhi viện, có rất nhiều đứa trẻ mồ côi... nhưng, quả nhiên con của tôi rất đặc biệt."
"Đúng là vậy."
Mục tiêu của chúng tôi là vùng ngoại ô.
Chúng tôi bắt xe ngựa ở ngay trước cổng trường, và nhờ họ chở đến cổng thành.
Cùng ngồi chung một hàng ghế trong xe ngựa, chúng tôi tiếp tục nói chuyện.
"Cliff-senpai đích thực là một thiên tài, nên cậu sẽ là một người cha tốt."
"Tôi vẫn chưa thể làm được gì. Đã có Lize rồi, nên là tôi chỉ có đứng nhìn không."
"Nhưng mà, tôi đây thì, mỗi tháng chỉ có thể chăm con mình có một lần."
"Nuôi dạy con mình, có muôn hình muôn kiểu mà. Trong trường hợp của cậu, thì đã có vợ với cô hầu nữ bên cạnh rồi, cậu chỉ đang làm những gì cậu phải làm.
Không cần phải... để ý nhiều."
Cliff đặt một hộp lên đùi, nói như là đã ngộ ra điều gì đó.
"Với tôi mà nói, mỗi ngày không thể được nhìn thấy con mình... là điều rất đáng thương."
"Có Cha Cliff ở đây nói chuyện với tôi thật sự là quá tốt."
"Ừ, khi nào cậu cần thú tội thì hãy tới tìm tôi... nhé."
Không biết từ khi nào, mà Cliff đã qua bài kiểm tra làm cha xứ đạo Milis.
Mặc dù không phải là đã chính thức nhậm chức, nhưng mà như thế là đã có thể làm việc với tư cách là người của giáo hội rồi.
Cậu ta không chỉ vùi đầu vào nghiên cứu.
Thế tức là, quả nhiên, là cậu ta có tính đến chuyện trở về quê nhà của mình.
Tôi học sinh năm 6, còn Cliff là năm 7.
Đã năm cuối rồi, năm sau cậu ta sẽ tốt nghiệp.
"Cliff-senpai, tốt nghiệp rồi cậu tính làm gì?"
"...Chưa biết. Tôi vẫn chưa nhận được tin gì từ ông nội tôi. Nhưng mà, tôi nghĩ cũng phải về đó 1 lần. Tôi muốn báo cáo với ông ấy chuyện tôi đã kết hôn và đã có con."
"Tôi sẽ nhớ cậu lắm."
Theo như suy đoán của tôi, thì khi Cliff trở về Milis, sẽ xảy ra một trận quyết chiến với Hitogami.
Mặc dù rốt cuộc cũng chỉ là suy đoán.
"Đó là chuyện sau này."
"Cũng phải."
Nói chuyện với nhau không lâu, chiếc xe ngựa đã đến cổng nam của Sharia.
Chúng tôi trả tiền cho người đánh xe, rồi bắt đầu đi bộ.
Ra khỏi cổng, và đi về phía đông nam.
Sau một lúc, là có thể thấy trụ sở công ty của chúng tôi.
Một mình sừng sững ở vùng ngoại ô, một tòa nhà cực kì là lớn.
Bao quanh nó là hàng rào để tránh người ta đến gần.
"Nhưng mà, ít nhiều tôi đã nhận ra, là suốt từ bao giờ, cậu nói dối tôi."
"Ừ, bởi vì do lời nguyền, nên tôi nghĩ cậu sẽ không tin."
"Cũng không trách được cậu, cái lời nguyền đó đúng là mạnh. Hiện tại bây giờ... Xem chân tôi đây này, run cầm cập lên."
Trong khi nói chuyện, chúng tôi đi đến trước cửa trụ sở.
Trên cửa có ghi [Không phận sự miễn vào].
Tôi lấy chìa khóa ở túi ngực để mở khóa cửa.
Mặc dù được làm để phòng trước, nhưng cái quầy tiếp tân không được dùng.
Chúng tôi đi qua nó và đến căn phòng phía sau.
"Ư..."
Ngay khi mở cửa, Cliff lui nửa bước.
Trước mắt cậu ta, là Orsted đang viết gì đó trên một cái bàn được làm bằng gỗ cao cấp.
Mặt hắn vẫn đáng sợ như mọi khi.
"Hừm. Cliff Grimoỉe đấy à."
"À, ừ, đúng vậy. Là Cliff Grimoire..."
"Ngươi lần nào cũng phải vất vả nhỉ."
"Thế nghĩa là gì...!"
Dù có nhìn thế nào đi nữa, thì trông mặt cậu ta hiển thị rõ hết.
Bởi vì tôi nhờ cậu ta đi gặp Orsted nên cậu ta mới phải vất vả thế này.
"Ngài Orsted. Chúng ta bắt đầu nhanh đi, ngày hôm nay có ba cái."
"Ừ."
Cliff và tôi đặt những cái hộp gỗ lên bàn.
Orsted mở một cái hộp, và lấy đồ vật bên trong.
Trong hộp là một cái mũ giáp che kín mặt.
Những thứ khác trong hộp cũng tương tự vậy.
Chỉ có màu sắc là khác nhau. Theo thứ tự là đen, nâu và xám.
"Mời ngài thử đội lên."
"..."
Orsted nghe theo, đội chiếc mũ giáp lên đầu.
Mặc dù chỉ đội mũ không có áo giáp, nhưng có cảm giác như hắn muốn làm chuyện xấu.
Trong mắt tôi, thì hắn càng kinh khủng hơn...
"Cliff-senpai, thấy thế nào?"
"...Không được rồi. Đáng sợ hơn trước."
"Tiếp theo vậy."
Orsted cứ như vậy đội mũ giáp lần lượt.
Sau đó thì quan sát phản ứng của Cliff, để xem có hiệu quả không.
Xong rồi thì nghe ý kiến của Cliff.
"Quả nhiên là cái số 3. Số 1 chỉ dùng để chuyển ma lực qua phương thức flac, thế nhưng phản tác dụng.
Thế nghĩa là, rất có thể là ma lực của bản thân bị nguyền rủa."
"Ma lực của bản thân sao...?"
"Ừ, ngay khi ma lực của Orsted....-sama rơi vào tầm mắt, lời nguyền sẽ bắt đầu phát huy."
"Vậy, toàn thân bị bao trùm bằng vật kháng ma lực thì sao?"
"Nếu như đặt vào trong một cái hộp không có khe hở, thì lời nguyền sẽ không kích hoạt, nhưng như vậy thì cũng chẳng giải quyết được gì cả."
"Nói cũng phải."
Về những gì chúng tôi đang làm, là nghiên cứu lời nguyền của Orsted.
Một năm qua, chúng tôi đã tiến hành rất nhiều thử nghiệm dựa trên nghiên cứu lời nguyền của Elinalize.
Sau đó, thì đã xác nhận được rõ trọng tâm lời nguyền của Orsted là ở trên đầu.
Bởi vậy, bằng cách đội ma đạo cụ hình mũ giáp, Cliff có thể đánh giá xem hiệu quả đến mức nào.
Tạm thời, coi như là có thành công.
Hiện tại, với trang bị mũ giáp mới nhất, lời nguyền của Orsted có giảm đi.
Nhưng hiệu quả cực kỳ nhỏ.
Cho dù có đội mũ giáp lên, thì đi đường trẻ con cũng sẽ khóc toáng lên, chó hoang thì sợ chết khiếp chạy té khói, xe ngựa hoảng sợ quay đầu đi.
Dù vậy, thái độ của Sylphy và Eris đối với Orsted thì mềm mỏng hơn, coi như cũng được.
Mà, mặc dù chỉ là từ [Kẻ thù nhân loại] xuống còn [Sếp đáng ghét], nhưng theo kết quả, thì các cô ấy cũng đã nhận thức được sự tồn tại của lời nguyền.
Tôi theo được Orsted cũng là bởi lời nguyền không có tác dụng với tôi.
Trong quá trình nghiên cứu, cậu ta nhận ra được lời nguyền của Orsted, và lý do tại sao tôi nói dối.
Đây là một bước tiến quan trọng.
Mặc dù đến bây giờ cảm giác còn phức tạp, nhưng tạm thời cậu ta vẫn chịu được.
Nói là vậy, nhưng con đường vẫn còn dài dằng dặc.
Chiếc mũ giáp hiện tại to bằng 2 lần cái đầu của Orsted.
Bởi vì chiếc mũ không có lỗ thông khí nên không thể thở được, không nhìn thấy được, không nghe thấy được, và không nói gì được.
Không thể đội nó lâu được.
Thực sự là, vẫn còn một chặng đường dài.
Như đã nói qua, một năm có thể làm được vật này, Cliff quả đúng là thiên tài.
Cứ tiếp tục nghiên cứu, rồi sẽ có một ngày Orsted có thể nghênh ngang đi vào trong thành.
Đối với Cliff, nghiên cứu lời nguyền cho người khác, có thể nhờ đó mà tham khảo cách giải lời nguyền của Elinalize, cũng cảm thấy vui mừng.
Khi Elinalize chăm con đến đủ tuổi, thì sẽ thật là đáng tiếc vì cậu ta phải quay trở lại nghiên cứu cho cô ấy.
Nhưng tôi không cần phải quá lo lắng.
Cậu ta chỉ việc tạo thêm em bé nữa là được.
"Vậy, chúng ta sẽ thử lần nữa vào tháng sau."
"Ừ, không cần phải vội, Cliff Grimoire. Trước kia ta không ngờ ngươi lại có tài đến như vậy."
"Hả!? À...Ừ, đúng vậy. Tôi là một thiên tài."
Orsted cũng rất ngạc nhiên trước kết quả nghiên cứu của Cliff.
Trong suốt những vòng lặp lâu dài của mình, hắn đã thử nhiều cách khác nhau với lời nguyền của mình.
Thế nhưng, mấy trăm năm thử nghiệm cũng không có thành quả, thành ra là hắn đành bỏ cuộc.
Suốt 200 năm, có thể sẽ có người nào đó nghiên cứu lời nguyền có thành quả ngoài Cliff ra.
Vậy nhưng, những người đó chắc chắn sẽ không có ý làm bạn Orsted.
Dù sao kết quả cũng đã có.
Vòng lặp lần sau bắt đầu, thì Orsted có thể chỉ cho Cliff cách nghiên cứu lời nguyền để tiếp tục lại tiến trình.
Mà, không biết liệu tôi có ở vòng lặp lần sau không đây.
Ở vòng lặp trước tôi đâu có tồn tại...
"Rudeus."
Trong khi đang suy nghĩ, Orsted gọi tôi.
Cliff đã chạy ra khỏi trụ sở.
Bởi vì tác dụng của lời nguyền, mà cậu ta không muốn ở lại lâu với Orsted.
Cho dù trong đầu biết rõ về lời nguyền, nhưng cơ thể cậu ta vẫn coi hắn là kẻ địch.
Giống như là dù biết con gián không thể làm thương con người, nhưng người ta vẫn cảm thấy khó chịu khi thấy chúng.
"...ngươi đã giúp nhiều rồi."
Hắn nói lời cảm tạ, và mỉm cười!
Ôi thật là, ngài giám đốc, khéo ăn nói ghê.
Được rồi, khi nào mũ giáp lời nguyền hoàn thành, hãy cùng đi xem hàng người ta bán.
Hẹn hò với Orsted trên phố.
Tôi sẽ được nếm trải cảm giác cáo mượn oai hùm.
"Không phải đâu, nếu gia đình tôi cứ tiếp tục phản đối tôi đến gặp ngài, thì sẽ càng khó khăn cho tôi, và nếu ngài Orsted có thể tự do đi lại, thì sẽ càng gây bất lợi cho Hitogami, tôi rốt cuộc cũng vì bản thân mình mà thôi."
"Cũng đúng."
Ngày giám đốc hết bệnh, cũng là ngày công ty hữu hạn Orsted của chúng tôi trở thành công ty lớn nhất thế giới.
Trong khi nghĩ vậy, tôi rời khỏi trụ sở.
Phần 2:
Sau khi tạm biệt Orsted, tôi đi vòng ra đằng sau trụ sở, và đi vào trong kho vũ khí.
Ở trong đó, tôi lấy ra Ma đạo khải.
Ma đạo khải kích cỡ nhỏ.
Một bộ giáp đen kịt được chia ra thành các phần tay, phần chân, phần thân.
Thoạt nhìn có vẻ là nhẹ, nhưng vì nó được tôi tạo bằng ma thuật hệ đất, nên nó rất nặng.
Vì vậy để làm nó di chuyển tôi phải truyền ma lực vào nó.
"Cliff-senpai, đã để đợi lâu."
"Ừ, đi thôi."
Tôi và Cliff cùng nhau trở về đại học.
Tiếp theo là Zanoba.
Mặc dù phải đi đi về về thế này, thế nhưng nếu để Orsted đi vào trong trường đại học thì sẽ náo loạn mất, đành chịu vậy.
"Cliff-senpai, cậu định ăn trưa không?"
"À đúng vậy... Tôi trở về phòng trước để cất nó, rồi sẽ đến nhà ăn. Cậu mời cả Zanoba rồi chúng ta ăn cùng nhau."
"Đã rõ."
Cliff trở về phòng nghiên cứu của mình cùng với cái mũ giáp.
Như đã được bảo, tôi đi thẳng đến phòng nghiên cứu của Zanoba.
Khi đang định mở cửa, thì tôi bỗng dừng lại.
Trước kia, tôi từng hồn nhiên mở cửa ra, và bắt gặp phải cảnh Zanoba thờ phụng trong tình trạng đáng xấu hổ.
Khiến cho cả hai bên phải xấu hổ.
Tôi là một người biết điều.
Trước khi vào phòng, tôi phải gõ cửa.
Và như vậy tôi gõ cửa.
"Cộc cộc, có ai không?"
"A, sư phụ! Đúng lúc lắm! Mau vào đi!"
Lập tức có tiếng trả lời.
Sau khi được cho phép, tôi mở cửa.
Ở đó, là một tên giống otaku 30 tuổi...
Và một cô bé 10 tuổi không mảnh vải.
Cô bé đó đang ôm lấy bụng và có vẻ như sắp khóc tới nơi.
Ở giữa 2 chân đang chảy một dòng máu.
Á, đây là, hiện trường phạm tội.
"Zanoba...Sao cậu...dám động đến cả Julie..."
"Giờ không phải là lúc đùa được đâu à! Sư phụ, mau dùng ma thuật chữa trị lên Julie đi. Mới vừa nãy máu chảy không ngừng."
Zanoba hoảng loạn nói.
Có phải là do tai nạn nào đó.
Julie với vẻ mặt muốn khóc ngẩng đầu nhìn tôi.
"Grandmaster... Bụng con đau quá. Cứu con với..."
Tôi đâu phải là bác sĩ... Mặc dù nghĩ vậy, nhưng tôi vẫn chăm chú quan sát cơ thể Julie.
Không có ngoại thương.
Thế tức là, nội thương sao.
Máu đang chảy từ háng.
Có mùi.
Cái này, có thể là... không, nhất định là vậy!
"Có lẽ, đây là kỳ kinh nguyệt. Tốt nhất là nên gọi Ginger-san tới."
"Ể! A, là kỳ kinh nguyệt sao! Cơ mà Julie cũng là con gái mà nhỉ! Tôi quên béng mất không để ý đến chuyện đó!"
"Master?"
Thấy Zanoba cười khổ, Julie ngẩng đầu nhìn cậu ta với vẻ lo lắng.
Julie đã 9 tuổi, hay 10 tuổi rồi nhỉ?
Mặc dù hình như kỳ kinh nguyện của em ấy tới hơi sớm, nhưng chắc người Dwarf là như vậy.
Hay là có sự sai lầm về tuổi khi chúng tôi mua em ấy?
Mà, thế nào cũng được.
"Vậy, trước đó thì chúng ta đi ăn trưa đã. Julie, ngày hôm nay em nghỉ ngơi đi. Em ngủ được một mình đến khi Ginger trở lại không?"
"...Con sợ lắm. Master, con muốn ở bên người."
"Hừmm..."
Ai dà, Zanoba huynh nổi tiếng ghê.
Cậu đúng là một kẻ khó lường.
"Mà, thế cũng được. Anh sẽ đi mua đồ ăn rồi chúng ta ăn ở đây."
Julie đã là người lớn rồi.
Tôi định chờ cho đến khi em ấy lớn, nhưng mà gần đây tổng lượng ma lực của em ấy đã không tăng lên nhiều.
Chúng ta sẽ sớm bắt đầu kế hoạch chăng?
Phần 3:
1 giờ sau, tại phòng thí nghiệm của Zanoba.
Sau lúc đó, tôi đã gặp lại Cliff, mua đồ ăn và quay trở lại đây.
Hiện giờ, ba người chúng tôi ngồi đối diện ăn trưa với nhau.
Ở bên cạnh là Ginger đang chăm sóc cho Julie.
Cô ấy giờ giống hầu nữ hơn là kỵ sĩ.
"Sư phụ, về ma đạo khải, nó thế nào?"
"Cũng không tệ, nó có thể đỡ được một đòn của ma vật.
Nhưng mà, quả nhiên, tôi vẫn lo về năng lực của nó. Đối với ma vật thì không thành vấn đề, nhưng với đối thủ là kiếm sĩ thì sẽ rất vất vả."
"Sức phòng ngự, sức khôi phục và sức cơ động... chúng ta đã hy sinh tất cả chúng."
"Thế nhưng, để giống y như nguyên mẫu, thì kích thước phải to hơn..."
Sau nửa năm, ma đạo khải đã trải qua rất nhiều phiên bản.
Ban đầu tôi muốn bộ ma đạo khải [Dạng 1] nhỏ xuống trong khi vẫn duy trì được tính năng, thế nhưng điều đó không có dễ dàng.
Ngay từ đầu, nó là kết tinh của những kỹ thuật thời xưa, và những kỹ thuật đó được áp dụng cũng nhờ có tên Hitogami chỉ bảo.
Cho dù có đơn giản hóa bộ giáp thành [Dạng 1 cải tiến], thì vẫn không thể nào làm nó nhỏ xuống được. Nhỏ một tý, thì tính năng cũng giảm xuống một tý, kết quả gần như vô nghĩa.
Sau bao lần lặp đi lặp lại phương pháp đúng dần, ma pháp trận ở phần thân đã bị bỏ phế.
Ma pháp trận được tập trung tại phần tay chân, thay đổi thành hình dạng có thể bao phủ đến tận gốc.
Và như vậy, ma lực cần tiêu tốn đã được giảm xuống thành công (Dù nói là vậy, vẫn chỉ có mình tôi đủ ma lực để dùng được bộ giáp)
Hoàn thành cho mỗi phần chân và tay là [Dạng 2].
Thế nhưng, [Dạng 2] đã bắt đầu xuất hiện hạn chế.
Rốt cuộc, nếu không có ma lực đi qua phần thân, nếu tôi dùng hết sức truyền ma lực, phần tay chân sẽ bị nứt từ gốc.
Thế nên là, cho dù có ở tính năng cao, thì cũng chỉ có thể phát huy ra được sức mạnh trình độ của một kiếm sĩ cao cấp mà thôi.
Do đó, phần thân với ma pháp trận hỗ trợ để phần tay chân không bị vỡ nát đã được lắp vào.
Như vậy, để đọ lại được kiếm sĩ cấp Thánh, [Dạng 2 cải tiến] đã được ra đời.
Tuy rằng lý tưởng của tôi là tính năng phải cao hơn chút nữa mới đúng... nhưng mà lý tưởng này thật xa xôi.
Tại thời điểm nào đi chăng nữa, thì lý tưởng cũng đều xa vời, thế giới không phải lúc nào cũng theo ý ta muốn.
"Vậy là, chúng ta chỉ còn nước vừa tiếp tục dùng vừa cải thiện nó thôi."
"Đành vậy."
Cliff cũng đồng tình.
Cậu ta cũng muốn trang bị cho mình một bộ sau này.
"Được rồi, sư phụ, Súng nòng xoay thế nào rồi?"
"Lực sát thương quá cao, nên là tôi muốn hạn chế sử dụng nó..."
Vũ khí cũng có nhiều loại.
Roxy nhờ người quen của mình chế tạo Súng nòng xoay.
Theo lời khuyên của Orsted, chúng tôi đã đơn giản hóa nó một chút, và nó giờ có thể bắn ra đồng thời 10 viên đạn pháo.
Ngũ chỉ bạo đạn... hoặc có thể gọi nó là Súng bắn đạn ghém (Shotgun).
Đây cũng là cách để đối phó với lại phái Thủy Thần.
Theo như lời Orsted, phái Thủy Thần có thể đánh phản lại cả ma thuật.
Cho nên là, chỉ với một chút cách biệt về thời gian, dùng súng Shotgun bắn đạn tản ra sẽ hữu hiệu hơn.
Mặc dù đối với cấp [Vương] trở lên thì không có tác dụng, nhưng ngoại trừ khả năng bắn xa kém, thì nó vẫn là một thứ vũ khí tiện lợi.
Mặc dù tôi đã rất cố gắng tập, nhưng tôi vẫn chưa thể nhảy lên được trời.
Tập ma thuật và cả thể lực.
Tôi phải liên tục nghĩ ngợi.
Gần đây mặc dù tôi chỉ chiến đấu với những tên tôm tép, nhưng đến một lúc nào đó kẻ thù đáng gờm sẽ xuất hiện.
Cho dù dùng mưu kế, thì hạ kẻ địch bằng một đòn cũng là ưu tiên số một.
"Cơ mà Zanoba, việc nghiên cứu hình nhân tự động của cậu ra sao rồi?"
"À, tạm thời thì việc đó vẫn đang bị đình trệ.
Mặc dù đang ở ngõ cụt. Nhưng mà nghiên cứu giúp bảo vệ tính mạng sư phụ thì còn quan trọng hơn."
"A... tôi thật có lỗi."
"Hahaha, ma đạo khải cũng rất thú vị mà. Sư phụ không cần phải xin lỗi đâu, tôi phải cảm ơn ngài mới đúng."
Zanoba nói vậy, và gõ vào ma đạo khải một cái.
Cậu ta thật là đáng tin cậy.
"Mà này Zanoba, giờ Julie đã trở thành người lớn, chúng ta chính thức bắt đầu bán sách tranh với hình nhân được chứ?"
"Hừmm..."
Sách tranh và hình nhân.
Tạm thời, bước đầu đã hoàn thành.
Từ lúc nào mà tôi không để ý, Zanoba đã mua thuốc nhuộm, và tạo ra được sản phẩm hoàn thiện.
Mà, tuy rằng màu tóc của Ruijerd nhạt, màu cây thương giống màu kem, màu da quá sáng, nhưng đó cũng chỉ là những vấn đề nhỏ vặt.
Bất kể ai nhìn thấy, cũng sẽ đều nhận ra đó là người Supard.
Nếu như đặt ở tủ đầu giường, thể nào khi thức dậy thấy nó Roxy sẽ hét toáng lên, sau đó khi Norn chạy ra xem và thấy nó, em ấy sẽ tự tiện cầm nó mang về phòng mình.
Sách tranh cũng đã hoàn thành.
Không ngờ được, chính Zanoba là người vẽ.
Với nét vẽ mềm mại trẻ em có lẽ sẽ thích, mặc dù bức tranh vẽ rất khá, thế nhưng cảm giác hơi lạc chủ đề.
Được sản xuất hàng loạt bằng cách in, và tô màu bằng tay.
Mặc dù thành ra gần như là tự tay làm hết, nhưng đa số các cuốn sách ở thế giới này đều là như vậy, nên là không có khó chịu.
Cuối cùng, nếu ta gắn thêm một cái bảng chữ cái ở cuối sách, thì nó sẽ giống như sách giáo khoa.
Nếu nó thành sách giáo khoa, thì sẽ không dễ bị mất.
Hình nhân và sách tranh, hai trong một, mỗi khi tôi đi làm việc giúp ai đó, tôi không bao giờ quên dạy họ.
Bản thân tôi cũng muốn tiếp tục việc này... hết mình.
"Có chút rắc rối."
Thế nhưng, Zanoba tỏ ra khó xử.
"...Về tiền sao?"
"Không, về chuyện tiền bạc chúng ta không phải lo. Đã có Ariel-sama cung cấp tiền vốn cho rồi. Ở Vương quốc Asura cũng đã chuẩn bị nhà xưởng, việc sản xuất sẽ không có vấn đề. Nhưng mà, thương nhân để bán chúng thì vẫn chưa có ai."
"Ồ..."
Phải rồi, tôi chưa hề tính đến chuyện người bán.
Ban đầu, tôi đã nghĩ là sẽ mở một cửa hàng riêng.
Thế nhìn, tình hình hiện nay không cho phép.
Thay vì thuê người bán hàng... thuê người làm chủ cửa hàng thì cần thiết hơn.
Người nào đó có tài kinh doanh...
Tôi không có quen ai như vậy.
Hoàn toàn không biết ai.
"Không nhờ Ariel giới thiệu ai đó được sao?"
"Ariel-sama gần đây cũng rất bận rộn, vì người sắp chính thức lên ngôi rồi. Chúng ta không nên làm phiền."
"Lúc nào cũng nhờ người ta thì đúng là cũng không nên."
Vậy là, phải tạm ngưng sao.
Mà, không cần phải sốt ruột.
Khi nào Julie lớn hẳn thì bắt đầu lại cũng không có muộn.
Ừ, đúng vậy.
"Zanoba, cậu nghĩ mình có thể dạy Julie về kinh doanh cơ bản trong 5 năm không?"
"Mặc dù có thể... nhưng mà, Julie nên là người chế tạo mới đúng. Về phần người bán hàng, tôi nghĩ mua một nô lệ khác thì tốt hơn."
Một nô lệ khác sao.
Một người thích kinh doanh, biết đọc biết viết, biết làm toán nữa.
Hơn nữa, mặt còn phải dễ nhìn.
Nếu dùng người nổi tiếng, việc quảng bá sản phẩm sẽ càng tốt hơn.
Một nô lệ như vậy... Hừ, chẳng có ai!
Làm sao tôi có thể giao phó cửa hàng cho một con mèo nô lệ, vừa mới bị lừa đến nợ nần chồng chất.
Tốt hơn là mua một nô lệ mới.
"Hừm...quả nhiên, kế hoạch cần phải được thực hiện thật cẩn thận."
"Phải vậy."
Cũng đúng.
Cái kế hoạch này, cần phải suy nghĩ nhiều hơn chút.
Dục tốc bất đạt.
Từ trước đến giờ mọi thứ vẫn được thực hiện từ từ.
Khoảng trong tầm 10 năm, ta cứ từ từ mà làm.
"Vậy, lại lần nữa...cậu muốn tiếp tục cải tiến ma đạo khải không."
"Vâng thưa sư phụ, thực ra tôi đã có ý tưởng cho phiên bản kế tiếp rồi."
Sau đó.
Khi ăn trưa xong, chúng tôi họp bàn nghiên cứu, và rồi giải tán.
Tính năng của ma đạo khải đã được nâng cao chút.
Phần 4:
Vào buổi chiều tà, tôi đến phòng giáo viên để nói chuyện một chút với phó hiệu trưởng Jinas.
Bởi vì tôi liên tục đi lòng vòng quanh Roxy trong khi cô ấy đang làm việc, nên tôi bị bắt ra ngoài hành lang đứng.
Norn trả chìa khóa của phòng hội học sinh, rồi cả ba người chúng tôi cùng nhau về nhà.
"Norn, hôm nay em có hiểu những gì được dạy không?"
"Vâng, có ạ. Roxy-nee vẫn dạy dễ hiểu như mọi khi."
Ở bên cạnh tôi, Norn và Roxy đang vui vẻ nói chuyện với nhau.
Từ lúc nào mà tôi không biết, mà họ đã trở nên rất thân thiết.
Quan hệ không có chút ngượng ngùng như trước kia.
"Chị sẽ tiếp tục dạy cẩn thận. Nếu không có chỗ nào hiểu thì bảo chị nhé."
"Lúc đó thì, hãy dạy riêng cho em nhé."
"Fufu. Phí dạy riêng rất là cao đấy."
Nghe họ trò chuyện với nhau, làm tôi cảm thấy thoải mái cho đến khi về đến nhà.
"Cháu đã về."
"Mọi người đã về."
"...."
Đi qua cổng nhà, tôi chào Zenith và Lilia đang nhổ cỏ dại.
Zenith có vẻ như chưa có thay đổi rõ rệt nào.
Bất kể mặt tốt hay mặt xấu, cô ấy có vẻ yên tĩnh.
Đúng là, ký ức của cô ấy vẫn chưa phục hồi.
Hiện giờ vẫn chưa tìm thấy cách chữa, tôi cũng do bận rộn công việc nên không để ý đến việc tìm.
Gần đây, Rinia và Sylphy có thử một số cách, nhưng không có hiệu quả.
"Anh đã về rồi."
"Mừng đã về Rudi, Roxy..., và Norn-chan."
Khi đang vào nhà, Sylphy từ trong nhà đi ra.
Đi sau Sylphy đang đeo tạp dề có ghi "My Honey" là Lucy đang bập bõm bước đi.
Sau đó, con bé thùng thùng chạy đến chỗ Norn bám lấy em ấy.
"Norn-ne! Em chào chị ạ!"
"Lucy-chan, chị đã về rồi."
Norn có lẽ đã quen vậy, ôm lấy Lucy, và xoa đầu con bé.
Lucy cũng rất thích Norn, vẻ mặt cười tươi.
Thế nhưng khi vừa nhìn thấy tôi, con bé lui về đằng sau Norn núp.
Con bé đâu cần phải ghét tôi vậy...
"Norn-chan, hôm nay em qua đêm ở nhà à?"
"Không ạ, em có nghe nói Rinia đã ở nhà chúng ta, nên em đến thăm chị ấy một chút."
"À...ừm, có nhiều chuyện đã xảy ra. Và Rudi đã ra tay giúp đỡ."
Sylphy nói vậy, nhưng cô ấy lại thở dài.
Tại sao cô ấy lại thở dài chứ.
"Lại tăng lên rồi sao?"
"Ừm, chị cũng không biết nữa. Rinia, dường như cũng thích Rudi. Lại còn hấp dẫn nữa..."
Cô ấy nói như thể là tôi sẽ động đến Rinia vậy.
Tôi thừa nhận đúng là mình thấy cô mèo kia rất hấp dẫn.
Nếu có hỏi tôi là có muốn đấu vật một đêm với cổ, quá muốn ấy chứ.
Thế nhưng, cái này là cái này, cái kia là cái kia.
Tôi là người biết lý lẽ.
"Thế Eris-neesan thì sao? Chị ấy không phản đối gì ư?"
"Chị ấy nói đứa bé đó là của mình, sẽ không giao cho Rudi."
"À, thì ra là thế..."
Cơ mà, Eris không có ở đây.
"Sylphy này, Eris đâu rồi?"
"Chị ấy cùng Leo đi bộ rồi. Mặc dù em đã khuyên chị ấy nên dừng lại và để ý đến đứa bé trong bụng, nhưng chị ấy không chịu. Sáng sớm chị ấy cũng tập vung kiếm nữa. Mặc dù cho đến hiện tại thì không sao, nhưng nếu không cẩn thận chẳng may trượt..."
Eris vẫn như vậy.
Nhưng mà, thực sự, tôi muốn cô ấy chạy nhảy có chừng mực.
Eris tuy rằng rất mạnh, nhưng đứa trẻ trong bụng cô ấy rất yếu.
Tôi cũng chỉ còn nước thở dài.
Không biết liệu Eris có sinh con được bình thường không.
Tôi thấy lo lắng...
"A, mừng mọi người về!"
Tiếng nói từ bên trên truyền xuống.
Nhìn qua, tôi thấy Aisha đang ở trên cầu thang.
"Nè, mọi người, mau nhìn nè!"
Aisha mừng rỡ vẫy tay lên tầng hai.
Từ đó xuất hiện, một cô gái đang mặc bộ trang phục hầu nữ giống như Aisha.
Cổ đi xuống cầu thang, nhẹ nhàng xoay người một vòng.
Vạt váy được nâng từ từ lên, để lộ ra bắp chân săn chắc.
Sau đó, tay để ngang hông ra dáng như một cô người mẫu.
"Nyahaa!"
Một cô hầu nữ mèo.
"Em đã may lại trang phục cũ của mẹ em để làm bộ mới cho Rinia-san. Thế nào, trông có dễ thương không?"
Dễ thương thật đó.
Tôi có thể nghe thấy tiếng cảm phục từ đám con gái.
Aisha tự tay vá sao...
Mặc dù là đồ cũ, nhưng thoạt nhìn lại như mới.
Cơ mà, vải có thật là đã cũ rồi?
"Không phải ngày mai, mà hôm nay chị hãy bắt đầu làm việc thật tốt vào!"
"Vâng, Aisha-senpai, nhờ chỉ giáo nhiều nya!"
"Vậy bắt đầu từ bát đĩa đi!"
Aisha thấp bé đi trước, dẫn theo Rinia to cao.
Hai người họ dương dương đắc ý đi qua chúng tôi, hướng về phía phòng bếp.
Thật là hiếm khi thấy Aisha hăng hái như vậy.
"Xem ra, Rinia-senpai đang rất phấn khởi... Cứ tưởng là chị ấy sẽ chán nản khi phải làm nô lệ cho nhà chúng ta."
Norn lầm bầm vậy.
Bởi vì Rinia là một cô ngốc, có lẽ sau cái sự kiện được cho đáng nhớ đó thì cổ đã quên đi rồi.
Phần 5:
Sau đó, chúng tôi ăn tối cùng nhau sau một thời gian dài, rồi tôi đi tắm cùng Eris và xem kích thước bụng cô ấy.
Sylphy và Lucy đi ngủ sớm cùng với nhau trước khi đêm khuya, sau khi tắm xong tôi dạy Norn và Aisha ma thuật, và nói chuyện với Lilia về tình trạng của Zenith.
Trước khi đi ngủ, tôi quan sát Roxy cho Lara bú sữa.
Cuối cùng, tôi ngủ cùng với Sylphy.
Quả là một ngày mãn nguyện.
Từ ngày mai, tạm thời mỗi ngày tôi sẽ đều tập luyện.
Cố gắng hết mình nào.