Thất Nghiệp Chuyển Sinh (Mushoku Tensei)

Chương 210: Dấu hiệu gia đình tan vỡ



Phần 1:

Đã 10 ngày trôi qua kể từ hôm đó.

Tôi đang ở văn phòng của trụ sở, toàn tâm toàn lực luyện tập.

Khi Orsted ở đây, sáng sớm tôi rèn luyện thể lực, buổi chiều đánh tập giả, buổi tối học ở trụ sở, trước khi đi ngủ tôi dọn dẹp căn phòng sắp xếp lại tài liệu.

Khi Orsted không ở đây thì tôi tập một mình.

Mặc ma đạo khải, duy trì tập luyện liên tục cái bài mà Orsted đã chỉ dạy cho đến khi tôi kiệt sức hẳn, và tìm hiểu việc phối hợp các loại ma thuật.

Thỉnh thoảng, Sylphy mang hộp cơm trưa đến cho tôi và giúp tôi đánh giá việc phối hợp ma thuật, nhưng ngày hôm nay chỉ có một mình tôi.

Nói tiếp, về bài mà tôi được chỉ dạy.

Có vẻ nó được để lại bởi Long Thần Urupen từ 400 năm trước.

Long Thần Urupen.

Là một trong số ba vị anh hùng, những người đã tiêu diệt Ma Thần.

Đồng thời cũng là bằng hữu của Perugius.

Theo như lời của Orsted, thì trong số những Long Thần từ trước tới giờ, thì ông ta là người có tổng lượng ma lực… ít nhất.

Lúc đó ông ta được coi là Long Thần yếu nhất, không có tư cách kế thừa cái danh hiệu Long Thần.

Thế nhưng, ông ta đã tự mình sáng tạo ra trường phái Long Thần hoàn toàn mới.

Bằng trường phái Long Thần mới này mà ông ta đã dành được cái danh hiệu Long Thần một cách xứng đáng, đồng thời đánh bại Ma Thần Laplace.

Đến thời điểm hiện tại, ông ta vẫn được mệnh danh là “Thiên tài vĩ đại nhất muôn đời”.

Trường phái Long Thần của Urupen sử dụng ma lực trong người ít nhất có thể, mà vẫn truy đuổi được kẻ địch với một ít ma lực.

Orsted đã tìm được cuốn sách bí truyền còn sót lại của Urupen.

Hắn cũng đã học được các kỹ thuật chiến đấu từ nó, kể cả bí mật [Long Thánh Đấu Khí].

Không sử dụng ma lực.

Mặc dù nghe có vẻ không cần thiết đối với tôi.

Thế nhưng, việc sử dụng ít sức lực nhất có thể mà vẫn truy đuổi được kẻ địch, nó lại là việc hết sức quan trọng.

Hơn nữa, việc sử dụng thể thuật kết hợp từ võ thuật và ma thuật, sẽ rất là hợp với người trang bị ma đạo khải như tôi.

Tiếp tục về việc phối hợp.

Đầu tiên là nham đạn pháo.

Nếu bị trúng trực tiếp nham đạn pháo của tôi, thì đến ngay cả Orsted cũng bị thương.

Nó thực sự có uy lực lớn.

Đủ để sánh ngang với “Quang chi Thái Đao” của phái Kiếm Thần.

Thế nên, nó là trục chính cho việc phối hợp.

Tiếp đến là đầm lầy.

Đầm lầy có khả năng sử dụng đi sử dụng lại, đồng thời nó là loại ma thuật có tốc độ phát động nhanh nhất.

Có thể xuất hiện dưới chân kẻ địch một cách chính xác với tốc độ cực nhanh.

Vậy nên, nó có thể dùng để mở màn cho cuộc tấn công.

Ngoài ra còn có điện kích.

So với đầm lầy thì tốc độ phát động còn kém chút xíu, thế nhưng nó có thể đánh xuyên qua cả đấu khí gây tê liệt cho kẻ địch, một ma thuật vô cùng hữu hiệu.

Kể cả khi đầm lầy không có tác dụng với kẻ địch, thì ta có thể dùng điện kích thay vào, những trường hợp như thế này cũng xảy ra rất nhiều. 

Nó có thể dùng làm mở màn, hoặc sau khi thi triển đầm lầy.

Khi đã ngăn kẻ địch di chuyển rồi, ta có thể phá thế đứng của kẻ địch bằng Sương Mù và Băng Giá.

Về cơ bản, chỉ có nham đạn pháo là ma thuật tấn công cũng đủ rồi.

Những thứ khác chỉ là để ngăn cản hoặc là hạn chế hành động của kẻ địch.

Cho dù có sử dụng tay nào đi nữa, thì cũng phải khiến kẻ địch mất thế đứng đến nỗi không thể né tránh hoặc đỡ được đòn.

Sau đó dùng nham đạn pháo làm đòn trí mạng.

Với sự phối hợp này, thì cho dù kẻ địch có là ai đi chăng nữa thì chiến thắng gần như là nằm trong lòng bàn tay.

-Orsted đã nói vậy.

Điều quan trọng ở đây là quá trình.

Một khi quá trình đã được tiến hành, thì ngay cả khi kẻ địch có hành động bất thường, thì ta có thể nhanh chóng ứng biến.

Đầm lầy -> Kẻ địch hành động -> Dùng ma thuật tương ứng với hành động của kẻ địch -> Kẻ địch hành động tiếp -> Dùng ma thuật tương ứng với hành động tiếp của kẻ địch

Cứ lặp lại như vậy, truy đuổi, và rồi dùng nham đạn pháo tấn công.

Phải.

Nói thì dễ lắm.

Nhưng thực tế thì, có những kiếm sĩ có khả năng chém đứt ma thuật, hoặc là khi ta bị tấn công phủ đầu trước, khả năng ma thuật hỗ trợ bị vô hiệu hóa là rất cao.

Đây chính là vấn đề.

Nhân tiện, Orsted cũng đã chỉ dạy cho tôi các loại ma thuật vương cấp trở lên.

Vậy nhưng, việc đó không thật sự đạt hiệu quả cao.

Cũng bởi vì, các loại ma thuật vương cấp trở lên hầu như đều là hỗn hợp giữa những ma thuật thánh cấp hay gì đó.

Lấy ví dụ, Thủy ma thuật đế cấp [Tuyệt đối không độ (Absolute Zero)] 

Nó là phiên bản có uy lực cao và tốc độ nhanh chóng của [Băng Giá (Frost Nova)], một loại ma thuật hỗn hợp giữa [Bốc hơi nước (Water Splash)] và [Băng Kết Khu Vực (Icicle Field)].

Bỏ qua cái bước làm ướt xung quanh bằng [Bốc hơi nước] và làm đóng băng phạm vi lớn trong giây lát, đó chính là [Tuyệt đối không độ].

Cái này tôi đã biết dùng rồi.

Chẳng phải là chuyện gì to tát.

Tôi cũng đã sớm thành thục ma thuật đế cấp.

Thế nên vì vậy mà khi Badigadi thấy tôi dùng nham đạn pháo, đã nói rằng [Ngươi có thể tự cho mình là Thổ đế cấp] 

Vốn dĩ, không có loại ma thuật có thể làm tăng uy lực của nham đạn pháo, và trên nguyên lý cũng vậy.

Tôi đã thành thục bốn loại ma thuật tấn công, trên phương diện nào đó có thể nói là tôi đã học hết tất cả các loại ma thuật tấn công.

Thế nhưng về thần cấp, e là tôi không dùng được.

Sử dụng ma thuật thần cấp tốn rất nhiều ma lực, ngoài ra việc kiểm soát ma lực khá là phức tạp, thần chú thì dài, còn phải sử dụng cả ma pháp trận nữa.

Theo như lời Orsted, thì uy lực của nó có thể làm thay đổi cả địa hình của thế giới.

Một vài kỳ quan của thế giới này chính là dấu tích của ma thuật này để lại.

Thành thật mà nói, tôi không giỏi vẽ ma pháp trận, và tôi nghĩ không dùng ma thuật quy mô lớn như vậy cũng chả sao.

Ma thuật căn bản, thiết thực và hỗn hợp.

Chỉ cần biết dùng chúng, thì sẽ không có đối thủ nào mà ta không thể đánh bại.

Phải vững chắc từ đầu.  

Cái chuyện nên làm này vẫn y như trước.

“Rudeus”

Trong khi tôi đang luyện tập ma thuật, Orsted đã trở về.

Tôi lập tức quay người về phía Orsted, và cúi đầu.

“Chào mừng ngài trở về!”

“Ừ”

Khi giám đốc tới, nhiệm vụ phải làm của một nhân viên là cúi đầu.

Tôi lau mồ hôi và cúi người xuống 45 độ. 

Mặc dù tôi chỉ có một thân một mình, nhưng cũng là vì kiên nhẫn chờ đợi đến khi nghiên cứu của Cliff hoàn thành.

Rồi sau này, khi công ty có thêm nhiều nhiều nhân viên, ngài giám đốc sẽ được mấy hàng người lần lượt cúi đầu. 

Có bị gọi là “doanh nghiệp đen” cũng chả sao cả.

“Ta có việc đây”

Ban đầu Orsted cũng hay nói với tôi rằng “Không cần phải kính cẩn”, nhưng xem ra hắn đã dần quen với việc này rồi.

“Ba ngày sau sẽ bắt đầu, bây giờ ta sẽ nói rõ nội dung công việc”

“Tôi xin tuân lệnh!”

Tôi nhận lệnh công việc trực tiếp từ Orsted.

Công việc sắp tới đã được quyết định.

“Vẫn như mọi khi, mặc dù công việc lần này không có gì to tác.... Hãy nói lời tạm biệt với người nhà ngươi trong những ngày này”

“Đã rõ!”

Và như vậy, tôi được trở về nhà một thời gian.

Phần 2:

“A, chào mừng ngài đã về nyà, bos… à không, thưa chủ nhân nyạ!”

Khi tôi trở về nhà, có một cô hầu nữ tai mèo đang quỳ trước cửa nhà tôi.

Cô ta làm cái gì thế không biết.

Lại làm hỏng chuyện gì sao.

“Tôi đã về đây, Rinia. Cô đang làm gì ở đây vậy?”

“Ô nya nya.... Tôi có phạm một chút sai lầm, và giờ đang phải hối cải nya…”

Rinia cụp tai nói với vẻ ủ rũ.

“Ra vậy”

Hãy để chuyện hối cải sang một bên.

Tôi đi qua cô ta và đi vào trong nhà. 

“Tôi đã về rồi đâ-”

Lúc này, Lucy bắt đầu lộ mặt ra từ bên trong phòng khách.

Ai chà, lại muốn bỏ chạy sao.

Trong khi nghĩ vậy, con bé nhảy ra ngoài cửa một tiếng thịch.

Chạy từ từ về phía chân của tôi.

“Papa! Chào mừng ba đã về nhà!”

Chuyện gì thế này.

Hôm nay bỗng tràn đầy không khí chào đón.

“Ừ-, bố đã về rồi đây Lucy!”

Khi tôi chuẩn bị bế lên, bỗng con bé chạy về đằng sau tôi, nắm chặt lấy cái áo choàng.

Rốt cuộc vì sao, mà hôm nay khoảng cách giữa bố và con lại ngắn vậy.

“Mama, papa đã trở về -!”

“Đây, mẹ biết rồi-, chờ mẹ một tý-”

“Mama!”

Giọng của Sylphy phát ra từ phòng tắm.

Chắc là đang giặt hoặc là dọn bồn tắm.

Sau đó Lucy gọi Sylphy mấy lần, nhưng dần dần con bé hết kiên nhẫn, rồi buông cái áo choàng và chạy về phía phòng tắm.

Chuyện gì vừa xảy ra nhỉ…

Mà, cũng chẳng cần phải nghĩ sâu làm gì. Chuyện của trẻ con mà..

Có lẽ bởi vì trông tôi có vẻ lúc nào cũng đau lòng khi bị từ chối tình cảm, nên bỗng nhiên muốn chiều tôi một tý, chắc Lucy đã nghĩ như vậy.

Trong khi đang nghĩ ngợi, tôi đi loanh quang trong nhà.

Tôi thấy Leo và Lara đang ở trong phòng khách.

Cả hai đang yên giấc ngủ ngon.

Hôm nay con bé trông rất khỏe mạnh.

Khi tôi đi đến phòng bếp, tôi thấy Lilia đang chuẩn bị thức ăn.

Cô ấy trông có vẻ hơi mệt mỏi.

Đã có chuyện gì vậy?

“Lilia, cháu đã về ạ”

“Chào mừng cậu chủ đã về”

“Cô có mệt không ạ?”

“Không hề”

Mặc dù nói vậy, mặt Lilia vẫn đang tỏ rõ sự mệt mỏi.

“Cô có thể nghỉ ngơi một chút được không ạ?”

“Không có gì đâu”

“Thật không ạ”

“Vâng”

Nếu cô ấy đã nói vậy, thì cứ để cô ấy làm thôi.

Cô ấy cũng đã phải làm việc rất vất vả rồi.

“Nếu như trong người cô cảm thấy không được khỏe, cô cứ thoải mái nghỉ ngơi được không ạ?”

“Cảm ơn cậu chủ đã quan tâm. Thế nhưng, tôi thật sự thấy ổn.”

Nếu Lilia đã nói thế, tôi sẽ tin tưởng cô ấy.

Nhưng mà, có lẽ nào không phải người cô ấy đang mệt, mà là tinh thần chăng.

Đây gọi là kiệt quệ tinh thần.

“Vừa nãy có chuyện gì ạ?”

“...Mới vừa rồi, Eris-sama đã đi đến trường.”

“Eris sao? Tại sao vậy ạ?”

“Cô ấy nói là hôm nay là ngày dạy kiếm thuật cho Norn…”

Kiếm thuật…

Đúng là cô bầu này không chịu ngồi yên một chỗ.

Eris muốn làm một giáo viên sao.

Tôi không có phản đối việc này, nhưng tôi muốn cô ấy biết kiềm chế chút trong khi đang mang thai.

Tôi sẽ lo đến phát sốt mất.

“Thật sự xin lỗi cậu. Tôi cùng với mọi người đã cố ngăn cô ấy lại, thế nhưng cô ấy nhất quyết muốn ra ngoài....”

“À vâng. Cô đã vất vả rồi ạ.”

Phải thuyết giảng một đứa trẻ khó bảo.

Lilia phát mệt cũng đúng.

Liệu tôi thử một lần cứng rắn nhắc nhở cô ấy liệu có được không…

Thế nhưng, có chịu nghe lời tôi hay không thì tôi cũng phải có chút khéo léo.

Hừm.

Sylphy nói thì không nghe, nhưng nếu được nghe những lời ngon ngọt từ cái miệng dẻo mỏ của Aisha, đến Eris cũng phải nghe răm rắp thôi.

“À đúng rồi, Aisha đâu ạ?”

Nghe thấy vậy, Lilia cười gượng đáp lại.

“Đang ở sân sau ạ”

Phần 3:

Như lời của Lilia, em ấy đang ở sân sau.

Đang ngồi lủi thủi ở một góc vườn.

Thoạt nhìn, vai em ấy có vẻ hơi run.

Một biểu hiện yếu ớt hiếm thấy ở Aisha.

Em ấy đang khóc ư?

“Aisha?”

“A, Onii-chan… mừng anh đã về”

Aisha quay đầu lại, nói với giọng bình thản.

Trông mặt em ấy không có vẻ như là đang khóc.

“Haa~...”

Thế nhưng, em ấy lập tức thở dài một hơi.

Nhìn kĩ thì, có vẻ như em ấy đang đào một cái hố ở góc vườn bằng cái xẻng làm vườn nhỏ.

Nhìn bên trong cái hố tôi thấy có những mảnh vỡ giống như làm bằng gốm sứ.

Những mảnh vỡ này trông rất là quen.

Nhìn kĩ hơn, tôi có thể thấy cái quai.

Cái quai trông cũng rất quen.

Giống như của cái cốc trà hồi xưa Aisha đã từng dành dụm tiền tiêu vặt để mua vậy.

Cái cốc trà đó, là món đồ ưa thích của em ấy.

Mỗi khi em ấy muốn uống trà một mình, em ấy lại dùng tới nó.

Tôi nhớ mình cũng từng dùng nó một lần.

Không nhầm thì hồi đó em ấy có tươi cười nói rằng “Chỉ có Onii-chan là ngoại lệ thôi đấy” hay là “Có phải uống bằng cốc trà này vị nó khác hẳn không” đại loại vậy. 

Thật ra mà nói, tôi không biết vị nó khác như thế nào, nhưng tôi nhớ Aisha trông lúc đó rất là hạnh phúc làm tôi cảm thấy vị trà có vẻ ngon hơn.

Đó chính là cái cốc ưa thích của em ấy.

Nó đã tan thành những mảnh nhỏ.

“Này, Onii-chan”

Aisha nói với giọng trầm, thấp đến khó mà tưởng tượng nổi.

“....S, sao vậy?”

Đây là tức giận.

Aisha đang tức giận trong im lặng.

Quả nhiên, tôi đã vô tình làm sai chuyện gì đó.

Xin lỗi cũng được thôi, nhưng tôi vẫn còn chưa biết mình làm sai chuyện gì để mà xin lỗi, nên là làm cái việc đó sẽ chỉ như đổ thêm dầu vào lửa.

Rốt cuộc, nguyên nhân vì sao?

Rồi Aisha bỗng nhìn tôi với ánh mắt buồn phiền và nói.

“Con mèo kia, anh ném đi được không?”

“Hả?”

Con mèo kia, là con mèo nào.

À, chắc là em ấy đang nói về con mèo đang quỳ trước lối vào.

“A, ném đi thì cũng không được. Bán cho thương nhân nô lệ… Không, bán cho nhà Eris-ane. Dù sao thì, họ sẽ mua nó với giá cao đúng không? Mặc dù có thể không bán nổi 1500 đồng vàng Asura, nhưng chắc một nửa thôi là được đúng không nhỉ?

“Chờ, chờ chút đã nào. Bình tĩnh đi em, nào, ngồi xuống đi.”

Tôi dùng thổ ma thuật tạo ra một cái ghế, khuyên Aisha ngồi.

Aisha nhặt lấy một mảnh vỡ từ trong cái hố và đứng dậy.

Và ném một mảnh xuống dưới chân tôi.

Sau đó, em ấy ngồi bịch xuống.

“Cái cốc đó, cũng không phải đắt đỏ gì đâu. Nhưng mà em không thể lấy thêm được nữa.

Cái người làm ra nó thì đã qua đời, còn cửa hàng mà em mua thì đã phá sản.”

“...Nhưng cái cốc với hình dạng đó, có một ngày nó cũng vỡ thôi mà.”

Tôi cũng tạo thêm một cái ghế nữa, ngồi phía trước Aisha.

“Điều này thì em cũng biết. Hơn nữa em cũng không quá nóng giận chỉ vì cái cốc đó bị vỡ đâu.”

“Ừ”

Nói ngắn gọn, thì cái cốc nhất định là do Rinia làm vỡ.

Và điều này khiến Aisha nổi nóng.

Mặc dù em ấy nói là không nóng giận, nhưng ắt hẳn việc này phải khiến em ấy thấy khó chịu.

“Chỉ là, em thấy, cái chị mèo kia, không thích hợp làm hầu nữ trong nhà chúng ta đâu. Đi rửa bát thì làm vỡ bát chén, đi lau kính thì đi làm vỡ kính, đi giặt quần áo thì quần áo dính đầy lông.”

“Ban đầu, ai cũng mắc sai lầm mà. Rinia nhìn vậy thôi, chứ cũng là tiểu thư chính thống đó.”

“Cái đó…!”

Aisha có vẻ muốn lớn tiếng nói gì đó, nhưng sau đó lại nuốt lấy ực.

Cái đó không phải sai lầm đơn giản, có lẽ em ấy định nói vậy.

“... Trước đó, trong lúc đang dọn phòng khách, anh biết ai làm đổ nước vào người Lara-chan không?”

“Lara ư? E, em mau kể tiếp đi.”

“Để lau dọn những chỗ cao, chị ta một tay xách thùng nước một tay cầm khăn lau. Thế rồi chị ta bị mất thằng bằng và ngã xuống.... Mà, mặc dù chuyện cũng không thành to ra.”

Cái cô mèo đó, thật sự không biết quét dọn sao.

Nhắc mới nhớ, trước kia tôi đã từng vào phòng của cô ta, trông cũng khá là bừa bộn.

“Mặc dù những chuyện này không tốt chút nào, nhưng mà nếu chỉ thế thôi thì em sẽ không nói gì. So với Norn-ane, thì còn nghiêm trọng hơn, trí nhớ còn kém xa.”

“Đừng thản nhiên đánh giá thấp chị Norn như vậy chứ”

“Thấp ư?... A, không phải đâu, em không có ý nói xấu Norn-ane đâu, nói ngắn gọn thì, trí nhớ của chị mèo kia cũng không phải quá tệ. Chị ta cũng không hay lặp lại những lỗi sai, nhưng mà.”

Aisha tiếp tục thở dài một hơi.

“Chị mèo đó, không thèm tỏ ra xin lỗi.”

Không xin lỗi sao.

Như vậy là không tốt rồi.

“Vậy ư”

“Mặc kệ bao nhiêu lần phạm lỗi, chị ta chẳng bao giờ thấy xấu hổ, chỉ toàn nói “Nya haha, thứ lỗi thứ lỗi, lần sau chị sẽ để ý hơn nữa nya...”

Cái này, có thể coi là xin lỗi.

Mặc dù là ở trong lòng Rinia.

Thế nhưng, nếu nói lời xin lỗi là phải nói thẳng đến đối phương.

Nói lời xin lỗi phải có sự chân thành.

“Như thế, là không được rồi”

“Đúng không?”

Tôi thì có thể bỏ qua cho cô ta, nhưng cấp trên ở đây là Aisha.

Điểm này phải phân định rõ ràng.

“Cho lên là, Onii-chan này. Đuổi việc chị ta có được không? Xin Onii-chan đó. Em, đã không thể chịu nổi khi phải ở cùng một chỗ với người như vậy.”

Thật hiếm khi thấy Aisha thái quá đến mức này.

Trong lòng em ấy chắc phải chịu đựng đã lâu.

Mặc dù, cũng chưa có chuyện gì xấu xảy ra.

Cái cốc chỉ là cái ngòi châm lửa mà thôi.

Từng chuyện từng chuyện một, đều có thể cười cho qua, thế nhưng tích lũy dần dần, đến mức khiến Aisha trở nên thế này.

Ừ.

Tuy vậy.

“Không, thực ra là cô mèo ấy, cũng có phần vui vẻ quá mức, điều này rất khác thường.”

Thế nhưng, hoàn cảnh hiện tại của cô ta mà nói thì cũng khá là vất vả.

Phải sống trong một môi trường hoàn toàn mới, có lẽ đang cố gắng tỏ ra tươi vui.

Cũng bởi vậy, có lẽ trong mắt Aisha cô ta không có vẻ hối cải.

Bởi vì, cô ta đâu có lặp lại sai lầm thường xuyên đâu mà, đúng không?

Cá nhân tôi thấy, Rinia cũng đang có cách cố gắng của riêng mình.

Người ta cũng thường hay phạm sai lầm.

Tuy nhiên, ta có thể giảm thiểu khả năng phạm sai lầm.

Bằng cách hối lỗi.

Nếu như không có lặp lại sai lầm lớn nào đó, ta có thế nói là do ta đã hối lỗi.

Chí ít thì, Rinia ở lối vào trông có vẻ đang hối lỗi.

Tôi có thể cảm thấy một chút áy náy.

“Chị ta lừa anh đó.

Chị mèo đó, không có hối cải gì hết.

Thái độ của chị ta hết sức là kỳ quái.

Roxy-ane, Eris-ane, và cả Leo thì chị ta tỏ ra khiêm nhường,

Còn Sylphy-ane thì lại xem thường....”

Aisha bĩu môi nói.

Trông có vẻ ngoan cố.

“Sylphy bị xem thường sao?”

“Thì, so với Eris-ane thì chị ta nói với giọng hơi vô cảm. Thỉnh thoảng lại gọi chị ấy là Fitts.”

Có một khoảng thời gian, ở đại học ma pháp, hai người họ từng có một mối quan hệ cạnh tranh.

Về mặt nào đó, có thể nói Sylphy và Rinia khá là gần nhau.

“Cái này, là bởi vì Sylphy và Rinia đã quen biết nhau từ lâu lắm rồi.”

“...Vậy được thôi, thế nhưng từ khi Rinia tới đây, anh có nhận thấy bầu không khí trong căn nhà đã trở nên kỳ lạ rồi không?”

Bầu không khí kỳ lạ ư.

Quả thực, kể cả khi Roxy và Eris về nhà tôi ở, vấn đề như thế này chưa từng xảy ra cả.

“Nói ngắn gọn lại, khi phạm sai lầm chị ấy phải thành khẩn xin lỗi.

Cái nào chị ấy làm vỡ hay hỏng thì sẽ tính vào số nợ.

Thái độ phải càng kính cẩn hơn nữa.

… chuyện này, anh sẽ dặn lại với chị ấy.

Cho nên, anh mong em có thể quan sát thêm lần nữa, có được không?”

“Ôi trời-”

Aisha tiếp tục bĩu môi, nhắm mắt nhìn đi chỗ khác.

Xét cái thái độ này, chắc em ấy chỉ muốn có người để phàn nàn thôi, có lẽ cũng không quá giận dữ.

“Nha, có được không Aisha. Dù sao thì chị ấy, cũng là bạn của Onii-chan mà”

“........thôi được, lần này em bỏ qua cho chị ta vì Onii-chan đó”

Aisha nói vậy, xong đột nhiên đứng dậy, quay mặt về phía tôi.

“Thế nhưng Onii-chan à. Bỏ qua chuyện tình nghĩa một bên, em thấy nếu chuyện cứ tiếp tục như thế này thì không có ổn đâu.”

Aisha nói xong, liền đi vào trong nhà.

Sau đó, tôi nói chuyện với Rinia.

Mặc dù cô nàng có trả lời rằng “Được được nya”, cảm giác có vẻ không để tâm lắm.

Nếu cô ta cải thiện thì tốt quá.

Đồng thời, đúng lúc Roxy trở về cùng với Eris và được yêu cầu phải hạn chế vận động lại.

Eris khoanh hai tay trước ngực, miệng biến thành hình へ và nói “Em biết rồi!”

Nhưng rõ ràng là, cái “Em biết rồi!” kia chẳng biết biết được bao nhiêu.

Tạm thời, cô ấy có lẽ sẽ không cầm kiếm vung vẩy lung tung nữa, và tôi mong cô ấy sẽ chịu khó an phận ngồi yên một khi cái bụng đã to ra.

Nhưng mà, tôi vẫn cảm thấy bất an.

Tôi muốn đứa trẻ bám chặt lấy trong bụng để không vô tình bị rơi ra.

Nếu là con của tôi và Eris, điều đó là có thể thôi, cố gắng lên.

Bữa tối trên bàn, có lẽ bởi vẻ mặt vô cảm của Aisha, mà không khí u ám hơn mọi khi.

Hơn nữa, sau khi bữa tối kết thúc không lâu, Sylphy có khẽ nói “Rinia vẫn chưa hòa nhập được trong nhà ạ”, và thầm xin lỗi tôi.

Không có lý do gì để Sylphy phải xin lỗi tôi cả, nhưng có lẽ cô ấy cảm thấy như vậy là vì cô ấy nghĩ mình chưa quản lý tốt việc trong nhà.

Quả nhiên, đúng như lời Aisha, cứ tiếp tục thế này thì không ổn.

Có lẽ tôi nên làm điều gì đó trước khi đi công tác.

Hay là chịu khó quan sát thêm một thời gian nữa.

Hừmm.

Phần 4:

Đêm hôm đó.

Sylphy và Roxy, cả hai đều đã đến ngày đó, nên là tối nay tôi ngủ một mình.

Thú thực, trải qua 10 ngày tu hành không đánh đêm khiến tôi cảm thấy khó chịu.

Mà, chuyện đã như vậy rồi, thì cũng đành chịu thôi.

Lúc này, không biết có phải là do đã nhận ra dục vọng của tôi.

Hay là vì bản thân người đó muốn mà người đó.

“Rudeus”

Eris đang đứng chờ trước cửa phòng ngủ.

Vẫn như mọi khi, cô ấy khoanh tay ưỡn ngực, chân và vai giang rộng.

Cái bụng phồng to hiện rõ sau chiếc đầm ngủ.

Gần đây, lúc ngủ cô ấy thường hay mặc bộ đồ giữ ấm, thế nhưng hôm nay không rõ lý do vì sao, mà cô ấy lại mặc bộ đầm ngủ khiêu gợi đó.

Không được, như vậy bụng sẽ lạnh mất.

“Tới đi.”

“Không được đâu.”

Trẻ con rất quan trọng.

Quy tắc trong nhà của chúng tôi là, mang thai không được làm chuyện đó.

“Nhưng mà cậu muốn làm đúng không? Nghe nói hôm nay cả Sylphy và Roxy đều đến ngày đó nên không làm được.”

“Hôm nay không sao đâu, anh chịu được mà”

“Cậu là chồng tôi mà. Không cần phải kiềm chế làm gì.”

Eris nói vậy xong, liền nắm chặt lấy tay tôi và kéo đi.

Với sức mạnh đến kinh người như vậy, tôi bị lôi vào trong phòng ngủ.

Không được, cứ thế này cô ấy sẽ đạt được mục đích.

Một khi đã làm rồi, thì không có gì có thể sửa chữa được.

Thế nên là không thể.

Kể cả khi Eris có tập thể dục trong khi mang thai, thì cô ấy vẫn không thể làm việc này được.

“Không, Eris, dừng tay lại. Trong khi đang mang thai không thể được.

Nếu như hỏng cái thai, cả anh và Eris sẽ phải hối hận đó.

Không được, tuyệt đối không được.”

“Chuyện này tôi biết rồi. Thế nên là tôi lúc nào lúc cẩn thận mà.”

Cẩn thận tức là đi tới trường học hay là dắt chó đi dạo sao.

Mà, đi đi lại lại vẫn còn hơn là cứ ngồi yên một chỗ.

Nhưng mà, cái này, có lẽ do tiêu chuẩn của tôi có vẻ hơi khác, nên là chuyện này thực ra không có gì to tác ư.

Liệu có phải là do tôi đang lo lắng thái quá.

Không không, đây không phải là lúc để nói về chuyện này.

“Nào, xem đây!”

Eris kéo tôi đến cạnh giường.

Rồi kéo cái chăn lên.

“....Nya nyan.”

Rinia đang nằm trên giường.

Cô nàng đang mặc bộ đầm ngủ giống như của Eris, co người lại với vẻ đầy hấp dẫn.

“Nếu tôi không được, thì hãy dùng Rinia.”

“Ư nya….”

Rinia như thể đã nhận ra điều gì đó, trông như đã bỏ cuộc, và ngước nhìn tôi.

Cái đầm ngủ gần như là trong suốt, và tôi có thể thấy nhũ hoa.

Vòng eo lộ rõ đường cong mỹ lệ, phập phồng có một chút cơ bắp, và đường cong của cặp giò đẫy đà đó.

Đôi mắt đó của cô nàng lấp lánh trong bóng đêm.

Trước khi tôi bị mê hoặc bởi vẻ hớp hồn đó, tôi ngây người nhìn Eris.

“Thế này là sao vậy”

“Đã nói là Rinia mà”

Thế tức là, tôi sẽ làm với Rinia sao.

Là Eris đề xuất ư?

Cái người mà thoạt nhìn thì dễ tính nhưng thực ra trong lòng thì rất là ghen, sẵn sàng tỏ ra khó chịu khi thấy tôi thân mật với Sylphy, là Eris ư? 

“Mà này, Eris, đây không phải là ngoại tình sao?”

“Nô lệ không tính là ngoại tình. Ông nội và phụ thân tôi đã từng nói vậy. Hơn nữa, ở đây cũng có cả tôi, nên chả có gì sai trái cả!” 

Sauros, Philip, tới đây và ngồi xuống nào.

Cô Hilda, cô Hilda có ở đây không, xin hãy dạy lại họ một chút.

Mấy người ông người bố này đang dạy cho con cháu con gái họ những điều kỳ cục đó.

“Ôi, hỡi cha mẹ ở Đại Rừng Rậm,.... Đứa con đáng thương này sắp phải làm nô lệ an ủi cho người ta….”

Rinia đang lẩm bẩm cầu nguyện cái gì đó.

Tôi không thích đâu.

Cô mau dừng lại đi.

Cô không có cần phải đi hùa theo Eris ích kỷ làm gì đâu.

“Cả Pursena nữa… xin phép đi trước một bước nya. Lần này tớ thắng nya, đáng đời cậu lắm nya.”

Không, có vẻ cô nàng không ghét chuyện này.

Hai bên đều tự nguyện thì không thành vấn đề nhỉ.

“Rinia”

“Nya..!”

Tôi đưa tay về phía người cô nàng, Rinia bỗng run lấy người một cái.

Người cô ấy trông cứng ngắc, nhưng không có vẻ như là sẽ chạy trốn.

Tay tôi mò đến phần bắp, vuốt ve cái mông.

Mặc dù cơ bắp dẻo dai như của một con động vật ăn thịt, thế nhưng cái phần mềm mại cũng rất mềm mại.

Tay tôi đi đến lưng, vuốt ve phần eo, ở đây cũng có đường cong duyên dáng, vô cùng mê hoặc.

“Này, lần đầu tiên nya, tôi muốn cậu nhẹ nhàng chút nya…”

“.......”

“Yên, yên lặng đến đáng sợ quá nya… ôi da, nya nya-, mau đi mà nya!”

Tôi dùng hết sức để bế Rinia lên.

Cứ như vậy tôi bế cô nàng như bế công chúa khỏi phòng ngủ.

Đi qua căn phòng tiếp theo và tiếp theo nữa.

Tôi dùng chân để vặn nắm cửa, sau đó đá cửa ra.

Trước mắt tôi là hành lang tối tăm lạnh lẽo.

Tại đây, tôi quẳng Rinia xuống mặt đất.

“Nya!”

Trước mặt Rinia bị rơi xuống đất, tôi đóng cửa lại.

Và khóa nó.

Hừ, thế này là tôi an tâm rồi.

Cái ác đã bị đánh đuổi.

“Chờ chút đã, đại ca, như vầy không phải quá đáng lắm sao nya!”

Tôi không nghe tôi không thấy.

Con miêu nữ mê hoặc tôi đã biến mất rồi.

Phẩm giá của tôi đã được bảo vệ.

“Khoan đã Rudeus. Cậu đang làm gì thế!”

Mặc dù Eris đang theo sau tôi, nhưng tôi mặc cô ấy.

“Eris à, anh mong em đừng có hiểu lầm, người anh muốn ôm là em, chứ con mèo đó anh không có cần”

“Vậy, sao…? Vậy cũng được thôi, nhưng mà cậu định chờ cho đến khi đứa bé ra đời ư?”

“Ừ, tất nhiên rồi.”

Đúng là vậy đó.

“Đại ca ơi, mở cửa ra đi! Cứ thế này niềm tự hào là một trinh nữ của tôi đây sẽ tan nát mất nya!”

Cánh cửa đang phát ra tiếng thình thình.

Nhưng mà, tôi không cần phải lo gì.

Vì chẳng có chuyện gì đang xảy ra cả.

“Đại ca, tôi cầu xin cậu đó nya! Tôi không muốn bị Aisha cằn nhằn than vãn nữa đâu nya!”

Trong khi nghĩ vậy, Rinia bỗng hét lên.

Rinia đã nói như vậy, thì quả đúng là quan hệ giữa cả hai đều đang không được tốt.

Mới mấy ngày hôm trước, Aisha còn giúp Rinia khâu bộ đồng phục hầu nữ, cứ tưởng quan hệ tốt lắm...

“Chí ít thì giúp tôi thành thiếp, để cải thiện cái vị trí này đi mà nya!

Chỉ là tiếp xúc cơ thể thôi, xin cậu đó nya!

Thực sự! Tôi có thể giúp cậu có con và thành người vợ thứ tư của cậu đó, đằng nào cái khoản nợ hiện giờ còn lâu tôi mới trả hết nổi nya!”

Vậy là, cô nàng đã từng nghĩ đến làm việc này sao.

Nhưng mà, cũng không phải là tôi không hiểu cho cô ta.

Nợ nần chồng chất, phải mất rất rất là nhiều thời gian để trả được nợ.

Nhưng tôi không định sẽ coi Rinia như một nô lệ tình ái.

Nói là tôi không có nổi chút dục vọng thì không hề đúng.

Vậy nhưng Rinia là bạn tôi.

Tôi muốn tiếp tục là bạn cô nàng.

Hơn nữa hiện giờ tôi đã có hai đứa con gái, ngoài ra, nếu tôi đi làm việc đó với Rinia sau cuộc nói chuyện hồi ban ngày, Aisha nhất định sẽ trở nên giận dữ, Roxy và Sylphy cũng đều sẽ tỏ ra không hề hài lòng.

Nếu như chỉ vì nổi một chút dục vọng mà đánh mất sự chung thủy, thì gia đình sẽ sớm có nguy cơ tan vỡ.

Tôi phải bảo vệ gia đình mình.

“Ô ya! Oe! Oe!”

Lúc này, có tiếng khóc cất lên từ nơi nào đó trong căn nhà.

Xem ra là tiếng khóc của Lara, bị Rinia đánh thức.

Làm gì bây giờ đây, chẳng lẽ phải mở cửa, làm Rinia bình tĩnh lại sao.

Trong lúc tôi đang hoang mang, thì bỗng tôi nghe thấy tiếng mở cửa to.

“Rinia này, cậu nghĩ bây giờ là mấy giờ vậy! Cả Lucy và Lara bị đánh thức rồi đấy!”

“A, Fitts! Xi, xin lỗi cậu nya, tôi không có ý làm chuyện xấu nya!

“Không phải Fitts, mà là Sylphy! Nói chung thì đã khuya rồi cậu mau yên lặng đi!”

“Đ, đã rõ…”

Nghe thấy tiếng quát của Sylphy, Rinia bình tĩnh lại.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân đến nơi nào đó.

Có lẽ là cô nàng đã quay trở về phòng ngủ của Eris.

Mặc dù tôi vẫn còn phải nghe tiếng khóc của Lara một thời gian, nhưng rồi mọi thứ xung quanh sớm trở nên im lặng.

Cuối cùng thì, đêm yên tĩnh đã quay trở lại.

Phần 5:

Dù sao, Rinia cũng rất đáng thương.

Mặc dù nửa phần là lỗi của cô nàng, và cái khoản nợ, không biết đến khi nào trả được hết khi còn đang ở trong căn nhà này.

Làm việc gần như là không ra hồn, lại còn không hòa thuận được với cấp trên Aisha.

Thậm chí đến việc bán thân để mua vui cho người chủ, cũng bị từ chối…

Hiện giờ, chắc gối cô nàng đang ướt sẫm nước mắt.

Hơn nữa, tôi có thể cảm thấy bầu không khí căng thẳng trong nhà.

Aisha cáu kỉnh, Lilia có vẻ rất mệt mỏi, lần đầu tiên được nghe Sylphy lớn tiếng quát, và tiếng khóc của Lara.

Có lẽ nào, việc Eris đi đến trường, cũng là vì chuyện này, cô ấy cảm thấy bầu không khí khó chịu không chừng.

Mặc dù hành động này của cô ấy không được tinh ý, vậy nhưng đó là cách giải quyết riêng của cô ấy.

Dù gì đi nữa, xung đột cũng đã bắt đầu xuất hiện.

Vấn đề ở đây, hung thủ chính là Rinia, người còn chưa nhận thức được chuyện này.

Tuy rằng cô nàng không phải là người biết ý…

Dù sao thì, phải làm nô lệ với khoản nợ khổng lồ trên vai, lại bị bán đi, tâm lý ắt hẳn sẽ không ổn định.

Tôi là người phải có trách nhiệm, khi mà đã mua Rinia về.

Không thể không hành động được.

Nói chung, ngày mai tôi sẽ giúp Rinia tìm kiếm công việc nào đó khác ngoài công việc hầu nữ ra.