Phần 1:
-- Từ góc nhìn của Zanoba --
Hồi xưa, ta đã không thể thấy sự khác biệt giữa người và hình nhân.
Biết nói và không biết nói.
Ta chỉ nghĩ cùng lắm khác biệt là như vậy.
Mặc dù trong quá trình trưởng thành, ta đã nhận ra khác biệt được chút, nhưng cũng chẳng quá nhiều.
Cái sinh vật gọi là loài người, chỉ hơi vẩy vẩy một tý là tay của chúng sẽ gãy, và đầu của chúng sẽ đứt.
Rõ ràng dù ta có nhìn thế nào chăng nữa, loài người cũng chỉ như hình nhân gỗ.
Không, tất nhiên là ta rất yêu thích hình nhân.
Bởi chúng chỉ đơn thuần là hình nhân.
Cho dù chúng có được làm một cách tinh xảo, hay sơ sài, hình nhân nào ta cũng đều yêu thích cả.
Cái sinh vật gọi là loài người… là những hình nhân đáng ghét.
Dù chúng chỉ là hình nhân nhưng lúc nào cũng phàn nàn không cho ta tự do, một lũ hình nhân đáng ghét.
Nhưng lối suy nghĩ này đã thay đổi, kể từ khi ta gặp sư phụ thì phải?
Tất nhiên ta không thể thay đổi ngay được.
Sau khi được gặp sư phụ, ta đã chuyển đến Thành phố ma pháp Sharia, và được gặp sư phụ lần nữa sau nhiều năm không gặp.
Chẳng biết từ lúc nào, mà cái ý nghĩ căm ghét toàn bộ loài người của ta đã biến mất,
Có phải nguyên cớ, là bởi Julie.
Một nô lệ được ta và sư phụ chọn lựa, dùng để chế tác hình nhân.
Ban đầu, con bé thậm chí còn không biết nói, không biết tự chăm sóc bản thân.
Quả là một sinh vật phiền phức.
Và sư phụ đã yêu cầu ta bảo vệ thứ sinh vật này.
Mặc dù ta thấy phiền phức, nhưng hình nhân chỉ có thể được gọi là hình nhân khi nó được điêu khắc từ gỗ.
Vậy nên ta đã tự dặn mình phải biết quý trọng con bé và dạy con bé mọi thứ từng bước từng bước một.
Và kể từ lúc nào đó, mà ta đã không còn coi Julie là một sinh vật phiền phức nữa.
Cũng không quá khó hiểu.
Con bé sẽ luôn lắng nghe lời của ta, và con bé cũng tiếp thu được nhanh chóng tay nghề của sư phụ.
Thấy con bé trở thành một thứ mà ta còn yêu thích hơn cả bất kì những loài người khác mà ta đã từng gặp, ta không thể nào cảm thấy ghét được.
Có lẽ cũng không lâu lắm kể từ khi ta bắt đầu sống chung với con bé.
Những loài người khác, cũng bắt đầu trông hơi khác.
Có phải từ khi Ginger tới, ta bắt đầu nhận ra?
Ginger đối với ta, đã từng là một sinh vật hay càu nhàu.
Cô ta thường hay hiểu lầm những chuyện nhàm chán, nhỏ nhặt là quan trọng. Và thường hay bắt đầu nói chuyện từ cái cành cái lá.
Rễ cây rõ ràng còn quan trọng hơn cả cành lá. Chỉ cần rễ cây vững chắc, thì cho dù cành cây có rất ít cũng mọc ra được những lá cây xinh xắn. Kể cả khi ta giải thích vậy, cô ta vẫn không hiểu.
Nói thật thì, cô ta chỉ giỏi làm vướng chân.
Thế nhưng, khi gặp lại cô ta lần nữa, ta đã không cảm thấy vậy.
Tuy ta không biết tại sao, nhưng nói chung thì ta đã không còn cảm thấy cô ta vướng chân nữa.
Mặc dù cô ta vẫn hay càu nhàu.
Tại sao nhỉ.
Tại sao ta lại trở nên thế này.
Nhất định là do ảnh hưởng từ sư phụ đây mà.
Sư phụ, một người sẽ tuyệt đối không từ bỏ ta.
Một kẻ đã mạnh lại còn vụng về, cứ khi nào chế tác hình nhân là lại nhanh chóng làm vỡ nát chúng.
Một kẻ không có tý ma lực nào, không cách nào báo đáp lại được kỳ vọng của sư phụ.
Cho dù sư phụ có dạy cho ta bao nhiêu bí quyết chế tác hình nhân, ta cũng không cách nào làm cho ra hồn.
Ta đã gần như bỏ cuộc.
Ta không thể nào chế tác được hình nhân.
Chỉ có tay nghề của thần mới có thể chế tác ra được hình nhân.
Vậy nhưng, sư phụ đã không bỏ cuộc.
Ngài ấy đã dốc hết sức mình chỉ dạy cho ta cách chế tác hình nhân.
Ngài ấy đã cố gắng giúp ta tiếp tục duy trì việc chế tác hình nhân.
Ta đã cảm thấy rất vui sướng.
Cả đời ta chưa từng được tận tình chăm lo đến như vậy.
Cho nên nếu không có sư phụ, ta sẽ không bao giờ biết được là Ginger đang quan tâm đến ta.
Lúc này đây, ta cuối cùng cũng nhận ra được sự ngu dốt của mình.
[Hình nhân và loài người không hề giống nhau].
Và ta cũng hiểu điều này là điều quan trọng phải nhớ.
Tuy kẻ ngu dốt ta đây không rõ vì sao điều này lại quan trọng, nhưng nói chung thì, ta hiểu đó là điều quan trọng.
Sư phụ chưa bao giờ dùng lời nói để dạy ta điều này.
Ngài ấy chỉ dùng hành động để bày tỏ.
Ngài ấy để ta tự “nhận ra”.
Chỉ vậy thôi đã đủ khiến ta cảm thấy mắc nợ và tôn kính sư phụ.
Ta thậm chí còn lấy làm hãnh diện tự hào khi có một vị sư phụ như vậy.
Thế nhưng, kẻ ngu dốt ta đây đã không thể hiểu được một vài động thái của sư phụ.
Chẳng hạn như, chuyện của Nanahoshi-dono.
Silent Seven Star.
Nanahoshi Shizuka-dono.
Cô ấy hình như đang nghiên cứu ma pháp trận triệu hồi để có thể trở về được quê nhà của mình.
Về chuyện quê nhà ở đâu, cô ấy đã không cho ta biết, và ta cũng không có hứng thú muốn biết.
Với ta mà nói, quê nhà không phải là nơi chứa nhiều ký ức tốt đẹp.
Ta chẳng có gì điều gì để khiến ta cảm thông với Nanahoshi-dono, một người đang rất là muốn trở về quê nhà của mình.
Ta có nghe nói sư phụ cũng có nhiều ký ức không mấy tốt đẹp ở quê nhà của mình, Vương quốc Asura.
Thế vậy nhưng, sư phụ đã toàn tâm toàn lực hỗ trợ Nanahoshi-dono.
Khi mà Nanahoshi-dono rơi vào tuyệt vọng, sư phụ đã sẵn lòng đưa cô ấy về nhà mình để chăm sóc.
Khi mà Nanahoshi-dono trúng bệnh nan y, ngài ấy thậm chí đã đi đến tận Đại lục Ma để tìm ra thuốc giải.
Những khi đó, ta cũng đều hỗ trợ.
Không rõ vì lý do gì, mà ta không cảm thấy phiền phức bởi những việc đó.
Bởi vì đó là việc sư phụ thấy cần làm, nên ta cũng giúp đỡ sư phụ một tay, mà không nghĩ ngợi gì nhiều.
Chỉ là, những lúc đó, ta đã không hiểu lý do tại sao sư phụ lại giúp đỡ Nanahoshi-dono.
Trong khi còn đang thắc mắc, thì trong lòng ta đã có một sự thay đổi.
Chẳng biết từ khi nào, mà ta cũng bắt đầu nghĩ về quê nhà của mình.
Nhất định là bởi Nanahoshi-dono luôn nhắc đến quê nhà của mình, mà ta đã bị lây nhiễm cảm giác nhớ nhà.
Thỉnh thoảng ta lại cảm thấy khá là hoài niệm với cái nơi vương cung Shirone đầy khó chịu đó.
Ta đã cho rằng cũng là bởi vì thế.
Mà khi Pax gửi thư yêu cầu cứu viện Vương quốc Shirone, ta đã lập tức đưa ra kết luận rằng ta “Không thể không đi”.
Ta thực ra, cảm thấy yêu đất nước mình.
Ta thực ra, muốn bảo vệ đất nước mình khi nó gặp nguy cấp.
Và giờ đã đến lúc, ta không thể không đi.
Khi đó ta đã nghĩ như vậy.
Nhưng ta đã lầm.
Lúc ở Pháo đài Karon, khi sư phụ khuyên giải ta trở về, trong lòng ta đã dao động.
Ta muốn quay trở về.
Ta thậm chí nghĩ rằng chuyện quốc gia có ra làm sao cũng chả quan tâm, vì những ngày tháng được chế tác hình nhân cùng sư phụ còn vui sướng và sung túc hơn nhiều.
Nhưng ta không thể quay trở về.
Ta chỉ đơn thuần cảm thấy rằng, mình không thể quay trở về.
“Pax là em trai tôi, nên tôi muốn cứu nó.”
Cái lời này chẳng qua chỉ là cái cớ ta bỗng thốt ra.
Ta đã tính toán rằng sư phụ sẽ chịu nghe ta nếu như ta nói như vậy.
Thế nhưng, không biết vì sao ta lại nói trúng phóc.
Ta không rõ lý do là gì nữa.
Sau khi nghe thấy lời nói dối này, ta đã nghĩ quả thực trong lòng ta vốn dĩ cũng cảm thấy vậy.
Khi Pax nhảy lầu và ta thấy thi thể của nó, trong đầu ta bỗng hiện lên chuyện ngày xưa.
Đó là hồi ta được mời tới một buổi yến hội được tổ chức bởi hoàng huynh, hoàng tử thứ 2.
Ta không nhớ rõ buổi yến hội đó là về cái gì nữa.
Đó không phải là buổi tiệc mà ta tuyệt đối phải tham dự.
Ta không nhớ rõ lý do vì sao mà ta tham dự.
Những gì mà ta nhớ được hồi đó, chỉ là Pax lúc còn rất nhỏ, tình cờ ngồi cạnh ghế của ta.
Chuyện này xảy ra trước cả khi Roxy-dono tới đây dạy.
Lúc đó, Pax thậm chí còn chưa đến 10 tuổi.
Nó chẳng nói gì cả.
Chỉ đơn giản là ngồi ở ghế bên cạnh.
Tuy rằng Pax có vẻ muốn mở lời với ta.
Ta đã cảm thấy Pax phiền phức và chẳng thèm liếc nhìn nó.
Cuối cùng thì Pax đã không nói chuyện được với ta.
Có thể nói, ta đã làm ngơ nó.
Dù nó không mở lời trước, nhưng ta đã làm ngơ nó.
Khi ôm thi thể của Pax, ta đột nhiên nghĩ rằng.
Tại sao, lúc đó ta đã không chào nó lấy một tiếng cơ chứ.
Lúc này mọi bí ẩn đều được hóa giải.
Ta đã hiểu ra được.
Bí ẩn về những hành vi của chính mình, cũng như những hành vi của sư phụ với lại Nanahoshi-dono có ý nghĩa đằng sau ra sao.
Sư phụ có lẽ đã coi Nanahoshi-dono như một người em gái.
Tại sao ta đã không nhận ra từ trước chứ.
Sư phụ hiển nhiên là có một người em gái.
Rõ ràng cái cách mà sư phụ đối xử với em gái mình và với lại Nanahoshi-dono rất là tương đồng.
Cho dù có hơi khác nhau, nhưng vẫn rất tương đồng.
Cái cách sư phụ đứng ngoài quan sát họ đang làm gì và giúp đỡ họ khi có vấn đề, rất rất tương đồng.
Sư phụ đã chăm sóc Nanahoshi như thể đang thương yêu chính em gái mình.
Vậy thì, tại sao ta đã giúp ngài ấy những việc đó.
Tại sao ta lại nhớ về những chuyện ở quê nhà của mình, sau khi đã giúp xong.
Tại sao khi Pax gửi thư cho ta, ta đã một mực muốn trở về nước nhà mặc kệ những lời phản đối của mọi người.
Tại sao ta lại nghĩ mình không thể không cứu Pax, sau khi kết thúc trận chiến ở Pháo đài Karon.
Tại sao ta lại buột miệng nói dối như vậy.
Tại sao lời nói dối đó lại trở thành sự thật.
Ta cuối cùng đã hiểu ra.
Hiểu ra được tất cả.
Tất cả đều liên kết lại một chỗ.
Thế nhưng ta đã quá muộn.
Ta đáng lẽ không nên nhận ra quá muộn đến như vậy.
Pax đã chết.
Ta đã không thể nào được như sư phụ.
Vậy nhưng, vẫn có một chuyện mà ta có thể làm.
-- Từ góc nhìn của Rudeus --
Chúng tôi đã trở về Thành phố ma pháp Sharia.
Lúc đi thì tốt, lúc về thì thấy đáng sợ, có thể nói là vậy.
Hành trình trở về diễn ra một cách thuận lợi.
Tôi đã sử dụng ma đạo khải để kéo toa xe về phía trước.
Sau khi đến rừng rậm và chuẩn bị ma pháp trận dịch chuyển, Zanoba và tôi đã cùng nhau tháo gỡ chúng ra và đưa chúng đến Thành Không Trung.
Chỉ mỗi mình Roxy đi khỏi thành trước, Zanoba và tôi đã đến gặp Perugius báo cáo sự trở về.
Khi đó Perugius đã nghênh tiếp chúng tôi với thái độ lạnh nhạt như là “Vậy à.”, và rồi chúng tôi được dẫn đến căn phòng thường lệ và tiếp nhận những lời giáo huấn như là “Để quốc gia gò bó bản thân mình đúng là điều ngu xuẩn”.
Zanoba gật đầu thành tâm và giải thích chuyện từ bỏ thân phận hoàng tộc của mình.
Perugius tỏ ra có vẻ khá hài lòng trước những lời này của cậu ta.
Tôi cũng được Perugius tỏ ra hài lòng bằng câu “ngươi vất vả rồi”.
Mặc dù chỉ nói đơn giản là vậy, nhưng ông ta hẳn đã cảm thấy rất an tâm khi đã không đánh mất đi người bạn cùng hay ngồi uống trà.
Nhân đây nói luôn, tuy rằng tôi đã báo cáo sự trở về của mình với lại Nanahoshi, cô ấy chỉ thở dài rằng “Ha~”.
Dù sao mới đây thôi cô ấy còn khóc lóc tiễn biệt, giờ trở về sớm thế này cô ấy chẳng cảm động nổi cũng phải.
Tôi có thể hiểu cảm giác của cô ấy.
Cơ mà, Eris đã gần đến ngày sinh rồi.
Tôi phải ở bên cô ấy vào lúc cô ấy sinh con.
Trở về nhà nà…
Vậy nhưng, vẫn còn một số việc tôi cần phải làm trước cái đã.
Báo cáo với Orsted.
Phần 2:
Công việc lần này, coi như là xong.
Mặc dù tôi không có tổn thất gì, nhưng Orsted thì lại mất một người rất quan trọng ở nước cộng hòa Shirone sau này.
Có thể nói, một quân cờ hùng mạnh đã bị đánh mất.
Nghĩ như vậy thì, có lẽ tôi đã trở về nhà quá sớm.
Đáng lẽ tôi nên ở lại đất nước đó một thời gian để thúc đẩy việc thành lập nước cộng hòa…
Không, nếu nước cộng hòa có thể thành lập nhờ việc này, thì Orsted đã không căn dặn tôi rằng “Cứu trợ Pax”.
Nói chung, tôi nên thành thật kể hết những gì đã xảy ra.
Sau đó, nếu có thể bù đắp bằng cách nào đó, thì tôi sẽ thực hiện ngay.
“Roxy này, anh sẽ đến văn phòng trước. Anh cũng muốn cất cả Ma đạo khải nữa.”
“... Được rồi ạ. Vậy em sẽ trở về trước và báo với mọi người chúng ta đều an toàn.”
Gần đến cổng vào của thành phố, tôi chào tạm biệt Roxy và đi đến văn phòng.
Tuy nhiên, không biết vì sao mà Zanoba lại đi theo tôi.
“Có chuyện gì sao Zanoba?”
“Không có gì đâu, chỉ là nhờ có chiếc áo giáp mà tôi giữ được tính mang, cho nên tôi muốn đích thân cảm ơn Orsted-sama cũng như xin lỗi vì đã làm hỏng chiếc áo giáp.”
“Ra là vậy.”
Đúng là thật khác thường khi mà Zanoba muốn đích thân cảm ơn Orsted.
Tôi tưởng lời nguyền đã hoàn toàn ngăn cái cảm giác này của cậu ta rồi chứ.
Xem ra đây cũng là nhờ thành quả nghiên cứu của Cliff.
Nếu như cậu ta gặp Orsted, có thể cậu ta sẽ lại muốn ra tay, nhưng chắc là lần này cậu ta đã kiềm chế được rồi.
Trong khi tin là như vậy, tôi đã trở về văn phòng cùng Zanoba.
Cất Ma đạo khải vào kho vũ khí.
Sau khi khóa kho lại, tôi đi về phía tòa nhà chính.
Tôi đi qua phòng tiếp tân không có người và đến phòng của giám đốc.
“Phù…”
Trước khi bước vào, tôi hít một hơi thật sâu.
Bởi đây là báo cáo thất bại.
Từ trước tới giờ, tuy là tôi đã thất bại nhiều lần…
Thế nhưng lần này là một thất bại nghiêm trọng.
Có lẽ tôi sẽ bị quở trách.
Hôm nay chắc hắn sẽ vắng mặt chăng.
Không được không được, tôi đã xác định ngay từ đầu là báo cáo càng sớm càng tốt.
Được rồi.
Đầu tiên, tôi gõ cửa.
Gõ cửa trước sẽ khiến người trong phòng thấy yên tâm.
Đây là một cái gõ cửa lễ phép.
Dùng ngón tay của mình, gõ cộc cộc.
“Rudeus hả?”
A, thế là không phải vắng mặt.
Nhưng mà, tôi đã sắp xếp gọn gàng những thứ cần phải giải thích.
Cứ thành thật với hắn thôi.
“Xin phép vào trong! Rudeus Greyrat, mới trở về từ Vương quốc Shirone!”
Tôi hô to một tiếng và mở cửa bước vào trong phòng, rồi khom lưng cúi đầu xuống.
Và sau khi tôi ngẩng đầu lên.
“Hửa!?”
Bởi vì Orsted hiện đang đeo một chiếc mặt nạ kín mặt màu đen, tôi đã thốt lên âm thanh lạ.
Thứ đó, chẳng lẽ.
Là mặt nạ do Cliff làm chăng… À không, là ma đạo cụ?
“Xem ra ngươi đã bình an trở về.”
“...Vâng, đúng thế ạ.”
Mặc dù bước đầu bị vấp, nhưng đó cũng không phải điều đáng quan tâm.
Cứ thành tâm thành ý báo cáo chuyện thất bại thôi.
Không đạt được kết quả nào.
Cơ mà, cũng không phải là không đạt được gì.
“Tôi xin phép báo cáo--”
Tôi báo cáo chuyện lần này một cách bình thản.
Những gì mà tôi chú ý, những gì mà tôi không chú ý.
Cho dù sau đó tôi có bị chỉ trích cũng không sao, cứ từng bước từng bước, bình tĩnh giải thích cẩn thận.
Đối với mỗi sự việc khác nhau, tôi kể về những suy nghĩ của mình lúc đó, tôi đã thấy thế nào, tôi đã thảo luận cùng ai, và tôi đã kết luận như thế nào để mà thực hiện hành động.
Ngoài ra, cả kết quả nữa.
Tôi đã suy đoán Hitogami đang nghĩ sao, và lý do tại sao những quyết định hành động đó tôi lại cho là lựa chọn chính xác.
Tôi đã báo cáo tóm gọn cả thảy những chuyện này.
“Thật sự, tôi rất xin lỗi ngài. Tôi đã không thực hiện đúng mệnh lệnh của ngài và đã để Hoàng tử Pax phải chết.”
Sau cùng, tôi đã cúi đầu tạ lỗi.
Cho dù tôi có cố thế nào, thì cũng không che đậy được sự thất bại.
Kể cả tôi có bị trừng phạt, tôi sẽ sẵn lòng chấp nhận.
“...”
Orsted thở dài một cách nặng nề.
Không thấy mặt hắn lúc này làm hắn trông đáng sợ hơn mọi khi.
Nói thật thì, khi hắn đội mũ giáp là tôi lại cảm thấy sợ.
Tại sao hắn lại đội chứ.
Không bỏ xuống được sao…
“Quốc vương của Vương quốc Vương Long, Leonardo Kingdragon, chính là một tên tông đồ của Hitogami. Ta e ngay cả tướng quân Jade của Vương quốc Shirone cũng là một tông đồ. Tên Hitogami đã điều khiển hai kẻ này để dồn Pax vào đường cùng, khiến hắn tự sát.”
Orsted đã đưa ra kết luận này.
Có hai tên tông đồ.
Đầu tiên Hitogami đã điều khiển quốc vương của Vương quốc Vương Long, khiến hắn trợ giúp Pax.
Lúc này đây, trong đầu Pax đã gắn liền với suy nghĩ “Không thể không đáp lại sự kỳ vọng của quốc vương Vương quốc Vương Long”.
Trao cho hắn công chúa, trao cho hắn tử thần, làm tinh thần hắn trở nên đầy đủ… và rồi điều khiển Jade để khiến hắn thất bại.
Tiến triển thế này nghe cũng hợp lý.
Bởi vì Hitogami có thể nhìn thấy trước tương lai, nên rõ ràng là hắn đã biết phải dùng kẻ nào và làm những gì để dẫn dắt Pax đến chỗ tự vẫn.
“... Vậy kẻ còn lại thì sao?”
“Kẻ còn lại là quốc vương của Vương quốc Vista… nhưng cũng có khả năng không phải là hắn.”
“Cơ mà, Tử Thần cũng có nói hồi xưa Ma Vương Badigadi đã từng là một tên tông đồ.”
“... Nếu tên Ma Vương đó là một tông đồ, thì không ai có thể thấy tung tích của hắn.”
À, đúng thế thật.
Dù sao, anh ta là một người rất thích gây chú ý…
Nói chung, đối với Hitogami, tôi là một sự tồn tại dị thường.
Bởi vì thế mà, tôi nên cho rằng mình đã tích cực biến những người mà tôi ít có khả năng gặp, thành một tên tông đồ.
Thế nhưng, tôi vẫn chưa nhận ra được ý định của Hitogami.
Quả là đáng mất mặt.
“Chúng ta sẽ đi diệt trừ Jade sao…?”
“Quá muộn rồi.”
Orsted nói vậy với giọng vô cảm.
“Tôi, tôi thật sự xin lỗi.”
“Trước đó ta đã tính toán lầm, đáng lẽ sau khi giết chết Leonardo, ta phải nên đến Vương quốc Shirone thay vì giao hết lại cho ngươi… Có những lúc ta đã muốn đến đó… Thế mà…”
Sau khi nói vậy xong, Orsted trở nên im lặng.
Xem chừng hắn ta không muốn nói là tôi không cần để tâm.
Thất bại lần này, nghiêm trọng đến thế sao.
“Vậy là không có ai có thể thay thế được Pax?”
“Không ai thay được.”
“Dùng cách nào cũng không được ư?”
“...”
Hắn chỉ im lặng.
Nước cộng hòa Shirone quả là một chuyện rất trọng yếu.
Thảo nào hắn phải nhắc tôi tới tận 2 lần.
Tôi phải làm gì đây.
Để cứu vãn được tình hình.
“Orsted-sama, tôi làm phiền ngài một chút được không?”
Lúc này, có một giọng nói phát ra từ sau lưng tôi.
Khi quay người lại, tôi thấy Zanoba đang đứng đó.
Từ lúc nào vậy?
Ngay từ khi tôi vào đây ư.
Bởi vì cậu ta không nói gì, nên tôi đã tưởng cậu ta sẽ đứng ngoài chờ đợi.
“Zanoba Shirone à…”
Orsted trông như là mới vừa nhận ra cậu ta ở đây vậy.
Không, thực chất đúng là hắn mới vừa nhận ra.
Cái mũ giáp đó, khiến hắn không thể nhìn thấy đằng trước.
… Giờ tôi mới nhận ra, hắn có thể nói cho người ta nghe thấy được trong khi đang đội.
Vậy tức là, hắn cũng có thể hít thở được.
“Đầu tiên, tôi muốn nói lời cảm ơn vì ngài đã cho tôi mượn chiếc áo giáp, quả thật cảm ơn ngài rất nhiều. Tuy nó đã bị phá hỏng, nhưng nhờ nó mà tôi đã giữ được tính mạng.”
Zanoba bước lên phía trước và cúi người xuống.
Cậu ta hẳn không thể thấy vẻ mặt của Orsted lúc này.
Thế nhưng, nhờ có chiếc mũ giáp, ấn tượng của cậu ta chắc cũng đỡ hơn rồi.
Cơ mà, lý do hắn đội mũ giáp là vì cậu ta sao.
Thực chất, có lẽ hắn đã cảm nhận thấy sự hiện diện của cậu ta, nên hắn mới đội nó từ ban đầu.
“Nếu muốn cảm ơn thì cảm ơn Rudeus ấy. Ngươi chỉ muốn nói vậy thôi sao?”
“Không, không chỉ vậy đâu.”
Chỉ muốn nói lời cảm ơn.
Tôi nhớ cậu ta đã nói như vậy mới vừa rồi, nhưng Zanoba đã bước lên phía trước một bước.
Như thể đang muốn gây áp lực với Orsted.
“Nghe thấy những gì sư phụ mới nói vừa nãy, chuyện lần này là bởi Orsted-sama và thế lực thù địch đang gây chiến với nhau, nên Pax đã bị liên lụy vào… Có phải không ạ?”
“Ngươi nói không sai.”
Chẳng lẽ Zanoba đang nghĩ rằng chuyện lần này là do Orsted gây ra ư?
Thế thì, tôi có nên ngăn cậu ta lại không.
“Vậy nhưng, nghe chừng thì Orsted-sama cũng có ý định muốn giúp đỡ em trai tôi, đúng không ạ?”
“Ta không muốn giúp hắn. Ta chỉ muốn cái kẻ sẽ được sinh ra ở đất nước mà hắn tạo nên.”
“Đất nước tạo nên? Kẻ được sinh ra…?”
“Những chuyện như vầy, cho dù ta có giải thích, ngươi cũng không hiểu nổi đâu.”
Ngày hôm nay, Orsted nói một câu có vẻ bí ẩn.
Nhưng mà, tôi cũng muốn biết thêm chi tiết.
Nếu không hiểu rõ được, thì tôi không thể tìm cách cứu chữa tình hình.
“Orsted-sama, tôi rất cảm kích nếu như ngài cố gắng giải thích cặn kẽ chuyện này cho tôi.”
“....”
Sau đó thì, Orsted trở nên im lặng.
Trong căn phòng tĩnh lặng, tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở từ trong cái mũ giáp.
Nếu hắn không đeo nó, thì cái tiếng hít thở đó đã làm không khí bớt căng thẳng đi nhiều.
Thế nhưng, hiện tại nghe nó như là tiếng thở dài giận dữ, làm tôi căng thẳng kinh lên được.
“...Sau khi Pax Shirone trở thành vua, hắn sẽ biến đất nước thành nước cộng hòa.”
Ừ.
Chuyện này tôi đã nghe rồi.
Tôi muốn biết thêm nữa cơ.
“Sau một thời gian trở thành nước cộng hòa, có một kẻ là thương nhân nô lệ sẽ trở nên giàu mạnh hơn.
Tên hắn là Bold Macedonias.
Pax sẽ rất trọng dụng hắn ta.”
Bolt Macedonias.
Hắn là nhân vật trọng yếu lần này sao?
“Bolt Macedonias sẽ trở thành một nhân vật quan trọng của quốc gia và mọc rễ bên trong Vương quốc Shirone.”
“Cái người này rốt cuộc sẽ làm gì?”
“Bản thân Bolt Macedonias chẳng làm gì cả. Chẳng qua, con cháu của hắn sẽ hạ sinh Ma Thần Laplace.”
Laplace.
Hắn sẽ xuất hiện lúc đó ư.
“Sau khi Pax chết, thì ta giờ không biết Laplace sẽ được sinh ra ở đâu nữa.”
Nói tóm gọn, nhờ việc Pax thành lập nước cộng hòa, mà hắn sẽ biết được vị trí của Laplace.
“...Không, thế nhưng. Nếu chúng ta bắt đầu thành lập nước cộng hòa ngay bây giờ… hoặc là làm mối cho tên Bolt Macedonias với lại người bạn đời mà hắn vốn dĩ sẽ cưới và sinh ra đứa trẻ…”
“Vô ích. Ngươi nghĩ là ta chưa từng thử làm thế à?”
Trong vô số những vòng lặp. Orsted cũng đã thử nghiệm nhiều lần.
Trong số đó, sự ra đời của Laplace, có xác suất đụng độ thấp, đã được Orsted điều chỉnh sao cho có xác suất cao.
Tôi e là không chỉ nước cộng hòa Shirone, mà chúng tôi vốn dĩ còn phải làm những việc khác nữa trong vòng 100 năm để mà Laplace có thể xuất hiện tại một thời điểm và vị trí. Có lẽ có một số việc mà tôi đã từng làm cũng liên quan tới chuyện này.
Nếu như chỉ sai sót một chỗ thôi, là hắn sẽ không thể nào theo đúng như kế hoạch đã định từ trước.
“Laplace là đối tượng mà ta bắt buộc phải giết để có thể đến được chỗ Hitogami.
Sau khi hắn hồi sinh và ẩn nấp một thời gian, hắn sẽ tập hợp đồng minh của mình để phát động một cuộc chiến tranh.
Trong lúc phải đánh bại thuộc hạ của hắn, ta còn phải giải quyết Laplace nữa, cho nên là ta sẽ tốn rất nhiều thời gian công sức và ma lực.
Và không lâu sau đó, đã vậy ta còn phải chiến đấu với Hitogami nữa.”
“Nhưng mà... sau khi đánh bại Laplace xong, sao ngài lại không chờ đợi cho đến khi ma lực hồi phục xong?”
“Thời điểm Laplace hồi sinh, ta đã xác định được chủ yếu là lúc nào.
Đó là khi vòng lặp của ta sắp kết thúc.
Nếu như hắn mà hồi sinh sớm, thì ta đã có thể thực hiện được một số kế hoạch, thế nhưng giờ không thể được nữa rồi.”
Orsted thở dài một hơi một cách nặng nề, và nói tiếp.
“Ta không thể gặp được Hitogami qua chiến tranh nữa.
Vòng lặp này, là một thất bại.”
Thất bại.
Cái cụm từ này vang vẳng trong đầu tôi.
Nếu nghiêm trọng như thế, sao hắn lại không tới Shirone chứ?
Có một phần trong lòng tôi muốn hét lên vậy, nhưng tôi đã không nói ra.
Tôi là người đã được giao phó công việc, và để thất bại.
Sự việc lần này chắc là một phép thử để hắn xác nhận xem tôi có hữu dụng hay không.
Vậy là tất cả thành công cốc ư.
Hắn chắc hẳn cảm thấy thất vọng về tôi…
Orsted đã từ bỏ vòng lặp lần này.
Nếu thế thì, tôi sẽ làm gì tiếp…?
“Vẫn còn quá sớm để khẳng định là đã thất bại.”
Lúc này đây, Zanoba tuyên bố rõng rạc vậy.
Zanoba đã hiểu được những chuyện hắn kể đến mức độ nào rồi chứ?
Bỗng nhiên được kể về chuyện tương lai, thì hẳn là cậu ta phải cảm thấy khó hiểu.
“Nếu chúng ta phải giải quyết vấn đề Laplace tập hợp binh lính để phát động chiến tranh, thì chúng ta nên củng cố tích trữ lực lượng của mình ngay từ bây giờ.”
“... Ồ?”
“Cho dù chúng ta không thành lập ra được một đội quân… thì cũng chẳng sao cả. Bây giờ chúng ta chỉ cần bắt đầu tập hợp đủ những người tài để có thể tiêu diệt Laplace, chiêu mộ họ làm đồng minh.”
A, Zanoba nói hay lắm.
Phải đó.
Nếu như chuyện tiêu tốn ma lực là một vấn đề, thì tốt nhất là Orsted không nên ra tay.
“Orsted-sama không thể mời người ta làm đồng minh cũng bởi cái lời nguyền đó.
Thế nhưng đã có sư phụ ở đây… tôi cũng sẽ giúp ngài.”
Lúc này đây, Zanoba đi đến chỗ Orsted và cúi đầu quỳ xuống.
“Lời đề xuất vừa rồi cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua, sau khi tôi nghe qua được tình hình của ngài.
Có thể sẽ có vài chỗ lạc đề.”
Mặc dù tôi không biết đề xuất của cậu ta có chính xác hay không, nhưng tôi nghĩ đó cũng là một đề xuất tốt.
Laplace sẽ hồi sinh… sau 80 năm nữa à.
Thời điểm hồi sinh cũng tầm tầm đó, có sai số thì cùng lắm cũng chỉ chênh vài năm.
Trước khi đến thời điểm đó, chúng tôi sẽ tập hợp thêm những người đồng minh hùng mạnh như Tử Thần hoặc Perugius, và tấn công phủ đầu Laplace đã hồi sinh.
Làm như vây, thì Orsted sẽ không phải chịu tổn thất nào.
“Tôi không biết chi tiết cụ thể ra sao, nhưng tôi có nghe nói hai người đều đang hợp tác cùng nhau để chiến đấu với tên Hitogami. Và tên Hitogami đó cũng là --”
Zanoba bỗng dừng nói tiếp, và cậu ta ngẩng đầu lên… nhìn Orsted.
Sau đó, cậu ta đặt tay xuống mặt đất.
“Cũng là kẻ đã giết em trai của tôi.”
Zanoba úp mặt xuống.
Là tư thế Ngũ Thể Đầu Địa.
Cậu ta đã không thình lình quỳ gối úp mặt xuống mặt đất như mọi khi.
Lần này cậu ta thực hiện nó một cách ung dung, thanh nhã, thể hiện rõ sự kính trọng.
“Cầu xin ngài, hãy cho tôi được làm một trong những thuộc hạ của Orsted-sama.”
“... …”
“Tôi muốn được báo thù!”
Tôi nhận thấy Orsted đang liếc mắt nhìn tôi.
Mặc dù ánh mắt của hắn đang bị chặn…
Hắn muốn hỏi ý kiến của tôi sao?
Thế nhưng, tôi liệu có đủ tư cách để mà bày tỏ ý kiến?
“Nếu có Zanoba gia nhập hàng ngũ của chúng ta, thì Ma đạo khải cũng sẽ có tiến triển nhanh hơn.
Lời đề xuất vừa nãy cũng là một đề xuất tốt.
Bởi vì công việc phải làm sau chuyện lần này cũng tăng lên, thế nên nếu tôi chỉ có một mình…”
“Được rồi.”
Orsted không nghe tôi nói hết.
Hắn gật đầu, đứng dậy, nhìn xuống dưới Zanoba.
Và nói rằng.
“Thế thì, ngươi sẽ là bề dưới của Rudeus, nghe mọi chỉ thị từ hắn. Về chuyện chiêu mộ đồng minh, ngươi hãy thử cho ta xem.”
“... Vâng!”
Orsted nói vậy trong khi còn đang đeo mũ giáp.
Zanoba cứ quỳ trên mặt đất như vây.
Và như vậy, Zanoba đã trở thành thuộc hạ của Orsted, đồng nghiệp của tôi.
Phần 3:
Pax đã chết.
Nước cộng hòa sẽ không được ra đời.
Kế hoạch của Orsted đã bị làm rối tung lên.
Tổn thất rất to lớn.
Chỉ vì tôi đã không làm đúng những gì được giao.
Thay vào đó, Zanoba đã trở thành một người đồng minh.
Nhờ chuyện này, thì kết quả sau này có ra làm sao, tôi cũng không biết nữa.
Chí ít thì, tôi đã nghĩ nếu như có cậu ta thường xuyên ở đây thì việc cải tiến ma đạo khải sẽ có tiến triển xa hơn…
Cơ mà, liệu sự tồn tại của tôi có lợi đối với Orsted không nhỉ.
Từ trước đến giờ tôi đã làm được rất nhiều việc có ích, nhưng tôi có cảm giác như là tất cả đã trở thành công cốc bởi chuyện lần này.
Nói tóm gọn, tổn thất rất to lớn.
Trong những công việc sau này, liệu sự tồn tại của tôi có thể mang đến lợi ích to lớn hơn là tổn thất.
Không, tôi phải trở thành người có ích.
Nếu không thì, Orsted cứu tôi khỏi bàn tay của Hitogami là để làm gì cơ chứ.
Hơn nữa, Orsted có thể tự do đi đến vòng lặp kế tiếp, và tôi chỉ có duy nhất lần này thôi.
Cuộc đời tôi vốn đã chấm dứt, nhưng nhờ có phép màu mà tôi đã có cơ hội để làm lại từ đầu.
Thé nhưng, phép màu sẽ không xảy ra lần thứ hai.
Tôi phải nghiêm túc sống hết mình ở cuộc đời này.
Ngay cả khi tôi có thể bắt đầu lại từ đầu cuộc đời của Rudeus Greyrat lần nữa.
Nếu như lần này tôi làm ngáng chân, cản đường Orsted.
Thay vì là một kẻ vô dụng, sự tồn tại của tôi rốt cuộc lại trở thành có hại với hắn.
Cái khả năng tôi bị vứt bỏ vẫn còn hiện hữu ngay đó.
Nếu tôi mà không cố gắng hết mình, thì sẽ không có lần sau nữa.
Một khi tôi trở thành có hại với Orsted, thì ở vòng lặp lần sau của hắn, tôi sẽ tiếp tục bị lừa bởi Hitogami, phải dùng ma thuật trở về quá khứ, làm tôi hồi trẻ phải chiến đấu với Orsted… để rồi khác với lần trước, lần này tôi bị hắn giết chết không tha.
Hoặc là, hắn có thể giết tôi ở thời điểm sớm hơn.
Chẳng hạn khi tôi còn là đứa trẻ ở làng Buena, khi tôi còn là gia sư của Eris.
Hoặc khi tôi còn trên đường đến Vương quốc Asura.
Việc chọn thời điểm sẽ tùy thuộc vào tương lai nào sau này có lợi nhất cho hắn…
Orsted đã rất tốt bụng với tôi.
Tuy rằng hắn có nhiều lý do để mà tốt bụng, nhưng đa phần vẫn là bởi tính toán sao cho có lợi.
Việc hắn tốt bụng với tôi, có thể chỉ là để thăm dò việc nào làm tôi cảm thấy vui vẻ, chuẩn bị cho vòng lặp lần sau của hắn cũng không chừng.
Tôi không thể quên khả năng này được.
Lần này tôi vẫn còn ngây thơ.
Ở đâu đó trong lòng tôi, vẫn cho rằng chỉ cần tôi nghe theo Orsted, và nhờ hắn trợ giúp mỗi khi gặp nguy cấp, thì hắn sẽ luôn có cách, giúp tôi xử lý rắc rối.
Tôi thật sự cho rằng là như vậy.
Tôi thấy mình không thể dựa dẫm quá nhiều vào Orsted.
Tôi phải lưu ý trong lòng chuyện này một lần nữa.