Thất Nghiệp Chuyển Sinh (Mushoku Tensei)

Chương 229: Chỉ việc hạnh phúc



Phần 1:

Giờ thì, về báo cáo trở về an toàn.

Tâm trạng của Eris có lẽ sẽ càng trở nên bất ổn hơn khi sắp sinh.

Bởi vì có những lúc cô ấy rơi vào trầm cảm.

Tôi sẽ để Zanoba ghé qua nhà tôi.

Bởi vì tôi còn phải giao trả Julie lại cho cậu ta.

Mặc dù em ấy cứ tiếp tục sống ở nhà tôi thêm một thời gian cũng chẳng sao cả, nhưng Julie thích ở với Zanoba hơn.

Tiện đây nói luôn, Ginger đang phải chật vật tìm nơi cho Zanoba ở qua đêm.

Thật tiếc khi họ không thể tiếp tục sử dụng ký túc xá của đại học…

Mặc dù đã nộp đơn thôi học rồi, nhưng cậu ta không thể được đi học lại sao.

Thật là đáng tiếc khi cậu ta chỉ còn có vài tháng nữa là tốt nghiệp.

Nếu tôi hỏi Jinas, liệu ông ta sẽ tìm ra được cách nào chăng.

Hình như, có vài người ở Đại học ma pháp sau khi tốt nghiệp thì vẫn đang tiến hành nghiên cứu với tư cách là hội viên của Công hội ma pháp thì phải.

“Nói chung thì, Zanoba này. Từ giờ trở đi mong cậu tiếp tục hỗ trợ tôi.”

“Tôi cũng mong sư phụ như vậy ạ.”

Thế là Zanoba sẽ tiếp tục ở bên cạnh tôi.

Quả là một điều đáng mừng.

Việc nghiên cứu ma đạo khảo sẽ được tiếp tục, và tôi không cần phải từ bỏ chuyện buôn bán hình nhân.

Tuy rằng Zanoba đã mất nơi cư trú và những thứ khác.

Nhưng tôi có thể cho cậu ta mượn tiền.

Mặc dù việc cho mượn tiền là nguồn gốc gây ra mất đoàn kết nội bộ, nhưng nếu là Zanoba thì tôi chẳng tiếc gì hết.

Trong khi đang nghĩ vậy, tôi đã về tới nhà.

Cái con Treant đang quấn quanh cột cổng và nóc nhà được phủ cả một màu xanh lá cây.

Cả căn nhà của tôi giờ đã toát lên một bầu không khí của thiên nhiên đất mẹ và tràn đầy sức sống.

Ngay khi tôi tới gần cổng, Beat lại tự động mở như mọi khi.

“Bây giờ, chỉ mong là Julie không gây phiền toái gì cho gia đình của sư phụ.”

“Không cần phải lo cho Julie đâu. Dù sao em ấy cũng hòa thuận với Aisha lắm…”

‘Vù~!’

Ngay khi tôi bước vào nhà, bỗng vang lên tiếng vùn vụt của gió.

Tôi lập tức nhận ra thứ âm thanh đó.

Bởi vì, tôi đã nghe nó đến hàng ngàn lần rồi.

Đó là tiếng vung kiếm.

Là Norn đã trở về nhà sao.

‘Vù~!’

Không, dù nói là vậy, nhưng Norn có thể tạo ra được cái âm thanh dễ nghe đó ư.

Tuy là gần đây tôi chưa được có cơ hội thấy trình độ kiếm thuật của em ấy, nhưng hồi tôi dạy, em ấy tạo ra tiếng vung kiếm nhẹ hơn thế này.

Cái tiếng ‘Vù~!’ này.

Là tiếng vung kiếm xuống thẳng tắp.

Ngay cả tôi cũng không tạo ra được cái âm thanh này.

Đây đích thị là của Eris---.

Khi tôi nhìn ra được nơi phát ra âm thanh đó, tôi không thể nào tin được vào mắt mình.

Một cô gái đang vung một thanh kiếm đá được tạo ra từ hồi xưa.

Cô gái đó có mái tóc đỏ rực như thể bị sơn trộn những loại màu sắc cơ bản tạt vào.

Hiện cô gái đó đang dùng 1 tay, vung thanh kiếm đá cực kì nặng đó, một cách nhẹ nhàng.

Một người phụ nữ đang mang thai.

Eris.

“À, Rudeus. Mừng cậu trở về. Cậu đã muộn rồi đó.”

“Dừng lại đi! Eris! Em đang làm gì thế!”

Tôi hoảng hốt chạy đến gần cô ấy.

Không được.

Sắp tới ngày sinh đẻ tới nơi rồi.

Mặc dù vung thì nhẹ nhàng, nhưng nó rõ ràng rất nặng.

Nếu như vung quá mạnh làm cái bụng…

Bụng.

“Ủa?”

Bụng của Eris trông thon gọn.

Rất thon gọn.

Nhóc con của tôi đâu rồi?

“Ủa?”

Tôi thử sờ.

Ôi chà, thật là ghê gớm. Tôi có thể cảm nhận được 6 múi.

Hơn nữa nó đã lõm vào trong.

Đây không phải là bụng của người đang mang thai mà tôi từng biết.

“Ể?”

Chuyện gì đang diễn ra vậy.

Có lẽ nào, cơ bụng 6 múi rắn chắc của Eris đã nén đứa trẻ thành một file .rar…?

Làm sao mà có thể chứ.

Không, giờ không phải là lúc để hoảng loạn.

Có thể là đứa trẻ đã bị dồn xuống dưới.

“Ở đây chăng?”

“Cậu làm gì thế hả!”

Sau một hồi bóp mông cô ấy, tôi đã bị ăn đấm.

Tôi ngã bịch xuống đất và sau đó nhìn lên.

Eris đang dang hai chân rộng bằng vai, hai tay khoanh trước ngực, và cằm nhô lên, mắt nhìn xuống phía dưới chỗ tôi.

Cứ giữ tư thế như vậy và cô ấy nói.

“Tôi sinh rồi!”

“Sinh gì cơ?”

Tôi trả lời theo phản xạ.

Tất nhiên câu trả lời chỉ có một.

“Em bé ấy!”

“Ai sinh cơ?”

“Là tôi chứ còn ai nữa!”

Eris đã.

Sinh ra.

Một đứa trẻ rồi ư.

“..........”

Tôi ngồi kiểu chính tọa.

“Vậy... em, đã sinh từ khi nào…”

“10 ngày trước rồi! Mặc dù lúc đó đêm khuya, nhưng tôi đã sinh được thành công!”

10 ngày trước.

Khi đó tôi đang làm gì.

Nếu tôi nhớ không nhầm, thì tôi vẫn còn đang ở Vương quốc Shirone.

Ở nhà trọ, có lẽ hôm đó, tôi cùng với Roxy…

Thôi, tạm gác chuyện này.

Cô ấy nói vậy, nghĩa là…

“Sinh được…Thế là anh đã không kịp rồi sao…?”

“Ừ, cậu mà về sớm tí nữa thì tốt quá. Thật đáng tiếc!”

Eris nói vậy với bộ mặt hãnh diện.

Giọng điệu đó như thể là chuyện vừa qua, một mình cô ấy thừa sức vượt cạn được.

Tôi phải làm gì đây.

Tôi nên quỳ xuống và xin lỗi chăng.

Mặc dù cũng không phải là tôi đã làm chuyện gì đó đáng hổ thẹn.

Vốn dĩ, tôi cũng xác định khả năng này có thể xảy ra.

Vậy nhưng tôi vẫn cảm thấy đầy tiếc nuối.

“S... Sao cậu lại không vui?”

Trong khi tôi còn không biết phải làm gì, lông mày của Eris hạ thấp xuống.

Tôi không có lý do gì để mà không thấy vui cả.

“Anh rất, rất vui là đằng khác, thế nhưng hiện anh cảm thấy hơi bối rối…”

“À! Tôi hiểu rồi, tôi sinh ra một bé trai đó! Tên nó là Ars, dựa theo tên của vị anh hùng loài người!”

Nhưng mà tôi có thể nào vui được không.

Tôi đã không thực hiện đúng chỉ đạo của Orsted.

Tôi đã để em trai của Zanoba, Pax phải chết.

Mặc dù tôi vẫn còn giữ được cái mạng, nhưng tất cả mọi chuyện đều thất bại.

Trong cái tình hình như vậy, tự nhiên tôi nghe được tin vui thế này, liệu tôi có xứng đáng được một mình hạnh phúc?

“Master!”

Trong khi tôi đang băn khoăn, cái cửa nhà đã mở ra.

Một người có dáng hình bé nhỏ với mái tóc cam nhảy ra từ cửa nhà.

Cái người đó nhảy thẳng về phía sau lưng tôi.

Zanoba chạy tới.

Khi đang nhào tới, thì người đó đã trượt chân và ngã ôm vào đùi Zanoba.

“Ồ, Julie! Đệ tử của ta à, ta đã về rồi đây!”

Zanoba đưa hai tay vào nách của Julie và nâng em ấy lên ngang mắt mình.

Julie vừa bắt đầu khóc vừa nắm chặt lấy tay áo của Zanoba.

“Julie, Julie đã luôn luôn chờ Master trở về!”

“Ừm.”

Một cảnh đoàn tụ đầy xúc động.

Cái cảnh này có thể khiến người ta thấy thắc mắc liệu em ấy thường xuyên bị gia đình tôi bạo hành.

Ngay sau đó, từ miệng của Julie đưa ra một lời tuyên bố gây chấn động.

“Julie! Từ trước tới nay đều luôn thích master!”

“À, là thế sao. Ta chưa từng nhận ra là--”

“Khổng, khổng muốn ngài bỏ em lại nữa đâu! Cầu xin ngài hãy cho em được mãi ở bên cạnh ngài!”

Một tiếng thét thảm thiết.

Người ta có thể hiểu rõ Julie đã lo lắng cho Zanoba đến mức nào qua cái tiếng thét này.

Zanoba mới đầu còn tỏ ra sững sờ.

Nhưng sau một lúc thì cậu ta mỉm cười hiền dịu.

“...Ừ, đừng lo nữa. Từ nay về sau, cứ thoải mái ở bên ta mãi.”

“Masterrr, oa oa oa oa.!”

Khi Julie bắt đầu khóc, Zanoba liền nhẹ nhàng đưa đầu em ấy lên trên vai mình.

Zanoba cũng vậy, trông rất hạnh phúc.

Thì ra là vậy.

Đúng thật là Pax đã chết, công việc mà tôi được giao đã thất bại, đồng thời để thua Hitogami.

Vậy nhưng chúng tôi đều sống sót trở về.

Cả tôi, Zanoba, Roxy và Ginger.

Chúng tôi không thiếu một ai cả.

Hãy vui lên nào.

Chỉ việc hạnh phúc mà thôi.

“Eris!”

Tôi không kìm nén cảm xúc bất chợt trong lòng mình nữa.

Tôi lao tới ôm Eris và hôn cô ấy.

Eris tỏ ra sửng sốt, nhưng vẫn đáp lại hành động này của tôi.

Cô ấy ôm và hôn tôi lại.

Sau khi tôi xoa xoa lưng và hông, vai cô ấy cứng đờ, và hôn tôi càng say đắm hơn.

Sau khi tôi đưa tay ra phía trước và bóp ngực, cô ấy trao cho tôi một quả đấm và làm tôi phải hôn mặt đất.

“Cậu quá trớn rồi đó!”

“Anh xin lỗi!”

“Á!”

Tôi đứng bật dậy ngay tại chỗ và bế Eris như bế công chúa.

Tôi không thể tiếp tục ở đây nữa.

Tôi phải nhanh chóng xem mặt nhóc con.

“Vậy, con trai anh, nó đâu rồi?”

“Đang trong nhà đó!”

Eris không chút phản kháng, vòng hai tay quanh cổ của tôi một cách hiếm có.

Và sau đó, cô ấy chỉ tay về phía căn nhà.

“Hừm...Sư phụ!”

“Sao vậy, Zanoba!”

“Coi như hôm nay xong nhé! Ngày mai gặp lại sau! Hãy gửi lời cảm ơn của tôi đến Roxy-dono hộ!”

“Ừ!”

Sau một cuộc đối thoại ngắn gọn, Zanoba quay người rời khỏi đây.

Xem ra cậu ta không muốn làm gián đoạn cuộc đoàn tụ của tôi.

Tôi cũng bắt đầu chạy vào trong nhà.

Đi qua cánh cửa ra vào nhà, và đi vào phòng khách.

Hiện ở trong phòng đang có hai cô gái đang ngồi trên ghế sô pha.

Đang ôm một đứa trẻ.

“Nhìn này nhìn này, Norn-ane, nó vừa, vừa mới cười này!”

“Aisha, Aisha, cho chị bế với nào”

“Cẩn thận nhé, hãy nhẹ nhàng thôi. Để ý cái cổ đấy”

“Hừ, chị biết phải làm gì mà, chị cũng từng bế Lucy và Lara chứ bộ… A, thằng bé đang sờ ngực chị này, nó đã đói rồi sao?”

“Chắc thế chăng, quả đúng là con của Onii-chan-”

“Trẻ sơ sinh không ai làm cái trò đó đâu!”

Hai cô bé 14 tuổi, đang bế con của tôi, liên tục cãi cọ nhau.

Em gái, cầm [đứa nhỏ] của tôi.          

Ây chà, nói kiểu này dễ làm người ta hiểu lầm mất.

“...Eris, anh thả em xuống này.”

“Được rồi.”

Khi tôi đặt Eris xuống dưới mặt đất, các cô em gái đã nhận ra sự có mặt của tôi.

Cả hai đều nhìn về phía tôi và mỉm cười.

“A, mừng nii-san đã về.”

“Em chào onii-chan ạ.”

Cả hai cô em gái của tôi đều tươi cười.

Thấy cái cảnh này, tôi bỗng nghĩ về gương mặt của Pax.

Đó là cái nụ cười tự giễu, buông thả tất cả.

“Em đã nghe được mọi chuyện từ Roxy-ane, anh đã phải vất vả rồi.”

“Norn-ane, khoan nói về chuyện này.”

“À, đúng rồi… Nè, nii-san. Con trai của nii-san đó, Ars.”

Tôi nhận lấy nhóc con từ tay Norn.

Nó tên là Ars ư.

Tóc của nó có màu đỏ, và đôi mắt y hệt như Eris vậy.

Tôi vẫn còn đang khó mà tin nổi.

Bởi vì tôi đã không được chứng kiến thời điểm cô ấy sinh nó.

Trong lòng tôi tràn ngập cảm giác bất an,

Nhóc con nhìn tôi, vươn cái tay ngắn tũn của mình, và sờ ngực tôi.

Tôi có thể cảm nhận ngực mình đang được một thứ mềm mại sờ sờ.

Thế nhưng, ngực của tôi cứng đơ.

“A-! Oe oe!”

Nó bật khóc ngay lập tức.

Cùng lúc này, cái cảm giác bất an biến mất, và thay vào đó là cảm giác an tâm lan tỏa trong lòng tôi.

Hừ, thế này là rõ rồi.

Thằng bé là con của tôi, cháu nội của Paul.

“Ủa? Ars-kun, đó là bố cháu đó mà? Đâu có phải người lạ?”

“Ni, Nii-san, anh không sao chứ ạ?”

Aisha và Norn đang nhìn tôi với vẻ lo lắng.

Cả hai mới vừa nãy đều nói “đáng yêu quá” và bồng bế nhóc con của tôi.

Vừa bế vừa cười.

Cả hai đều yêu quý nó.

Và tôi có thể khẳng định cả hai cũng yêu quý tôi như người nhà với nhau.

Chuyện này làm tôi nhớ tới Pax.

Hắn đã giết chóc.

Tuy Zanoba không có con, nhưng các anh em của Zanoba chắc cũng đều có gia đình của riêng họ cả.

Con của anh trai, con của em trai…

Tất cả đều đã bị giết sạch.

Họ đã không thể nào yêu quý được hắn.

Họ đã không bao giờ yêu quý hắn.

Hắn đã không được ai trong số họ yêu quý cả.

A.

Có lẽ nào Zanoba.

Cậu ta đã muốn thiết lập cái mối quan hệ như thế này với Pax sao?

“...!”

Không biết từ khi nào mà nước mắt tôi đã chảy ra.

“Khoan đã! Sao anh lại khóc thế!”

“Ừ, hình như anh đang khóc.”

“Ôi, đúng là chịu thua anh luôn, đưa nó cho em nào. Để em bế thì nó sẽ không khóc đâu…”

“Không cần đâu…”

Tôi lắc đầu như một đứa bé, vừa ngồi giữa Aisha và Norn và vừa bế nhóc con.

Cả nhóc con và tôi đã khóc một lúc.

Tại sao, cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời Pax, tôi lại không chấp nhận hắn chứ?

Chẳng phải tôi đã phải sớm nhận ra tình cảm của Zanoba với lại Pax sao?

Tôi đáng lẽ đã nên để ý tới tâm tư của Pax…

Nghe thấy tiếng khóc, từ tầng 2 vang lên những tiếng bước chân.

Ngay sau đó, Sylphy, Lucy, và cả Roxy đang bế Lara, đều xuất hiện trong phòng khách.

Lilia và Zenith cũng xuất hiện, có lẽ họ mới vừa từ trong phòng bếp ra đây.

Sylphy hẳn là đã hỏi Roxy chuyện gì đã xảy ra.

Trong khi nhìn tôi đang khóc nức nở, cô ấy xoa đầu tôi mà không nói một lời gì.

Lucy cũng bắt chước cô ấy, bò lên đầu gối của tôi và xoa xoa tôi.

“Thật là, Rudeus đúng là đồ mít ướt…”

Cuối cùng, Eris cũng tới và xoa đầu tôi.

Mọi người ai cũng thật dịu dàng.

“Aisha...Norn…”

Trong khi vẫn đang khóc, tôi mở lời với hai cô em gái.

“Anh, cho dù lúc nào đi nữa, sẽ luôn ở bên các em… Thế vậy nên, nếu các em có gặp rắc rối, đừng có đắn đo, hãy cứ nhờ anh giúp đỡ… Mặc dù có thể các em thấy anh không đáng tin cậy, nhưng anh tuyệt đối, bằng mọi khả năng của mình, sẽ nhất định giúp đỡ các em…”

Cả hai đều nhìn lẫn nhau.

Trông cả hai như là đang thấy phiền phức, không biết lúc nào tôi mới ngừng khóc.

Không được rồi.

Như thế này, thì khi có chuyện gì xảy ra, cả hai sẽ chẳng muốn nhờ cậy đến tôi mất.

“Ừ, em hiểu rồi.”

“Vâng, em đã rõ rồi ạ.”

Nhưng cả hai đều gật đầu về phía tôi.

Thật là tốt quá.

Xem ra không có vấn đề gì rồi.

“Khịt.”

Tôi khụt khịt mũi và nhìn về chỗ Roxy và Lara.

Lara đang ở trên tay cô ấy, vẫn mang cái bộ mặt hống hách như mọi khi.

Quả đúng là lần này, tôi đã không gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng nếu không có Roxy, thì nguy hiểm ở ngay sát tôi.

Cho dù tôi có quyết tâm tới cỡ nào, tôi vẫn còn rất yếu ớt.

Nếu không có cô ấy ở bên cạnh tôi, có lẽ tôi đã bỏ cuộc giữa chừng.

Roxy quả đúng thật là đáng tin cậy.

Hơn nữa, Lara chính là người đã khiến Roxy đi cùng với tôi.

Roxy, và Lara.

Chuyện lần này, tôi rất vô cùng cảm kích hai người họ.

“Roxy… Cảm ơn vì đã vất vả vì anh.”

“Rudi cũng vậy, anh cũng phải vất vả vì em rồi.”

Dù sao thì, mọi chuyện đã kết thúc.

Chuyện lần này quả thực rất gian khổ.

Tôi đã đi mất công nghi ngờ thứ không cần nghi ngờ, làm tinh thần sớm kiệt quệ.

Áp lực chồng chất, cộng với việc tôi không làm tròn nhiệm vụ mà Orsted giao.

Để Pax phải chết.

Tất cả như là một cơn ác mộng vậy.

Nhưng mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Bắt đầu từ ngày mai, có những sự việc khác đang chờ tôi.

Trước khi bắt đầu chờ đợi chúng, tôi cần phải nói rõ một số chuyện.

“Mọi người, xin hãy lắng nghe chuyện mà tôi sắp kể.”

Ngày hôm đó, tôi đã kể hết cho gia đình mình mọi chuyện liên quan đến Hitogami.

Chuyện của Hitogami, chuyện của Orsted.

Chuyện cả hai đang chiến đấu lẫn nhau, và từ trước tới giờ tôi đã làm những gì.

Chi tiết về chuyện Lara có thể là một vị cứu tinh, và tại sao bản thân con bé sau này sẽ trợ giúp Orsted.

Sau khi kể hết mọi chuyện, tôi thỉnh cầu mong có được sự hợp tác của họ.

Chẳng hạn đến lúc xảy ra chuyện rất nguy cấp, tôi muốn họ gia nhập lực lượng của tôi và Orsted.

Mọi người ai nấy đều gật đầu.

Eris, Sylphy và Roxy thì chẳng cần phải nói.

Norn và Aisha đều tỏ ra băn khoăn.

Và Lucy dù vẫn chưa hiểu ý tôi muốn nói, vẫn cứ gật đầu với bộ mặt nghiêm túc.

Thật là thoải mái.

Như vậy là, bí mật duy nhất mà tôi còn đang giữ trong lòng hiện giờ là chuyện tôi là người chuyển sinh từ thế giới khác.

Tôi đã quay trở lại điểm khởi đầu.

Phần 2:

Sắp xếp lại thông tin một chút.

Đầu tiên, là các bước để đánh bại Hitogami.

Để đến được nơi Hitogami đang cư ngụ, chúng tôi cần 5 bí bảo được lưu truyền từ Long tộc.

Long tộc cổ đại đã chế tạo ra 5 cái bí bảo.

Mỗi bí bảo sẽ được một trong các Ngũ Long Tướng nắm giữ, và chỉ có Long Thần biết bí thuật để mở cánh cửa tới thế giới khác.

Tôi tương lai, sau khi nhận ra cái sự thật cay đắng là cho dù có cố gắng đến mấy cũng không bao giờ đạt được cái cuối cùng, đã chìm vào trong tuyệt vọng.

Có lẽ, cái bí bảo cuối cùng do Laplace nắm giữ.

Dựa theo lời của Orsted có từng nói, ‘không giết hắn không được’.

Tôi có thể suy đoán ra là, chỉ khi đánh đổi tính mạng của Ngũ Long Tướng thì chúng tôi mới đạt được 5 bí bảo.

Cuồng Long Vương Chaos thì đã chết.

Do Orsted ra tay.

Điều này có nghĩa là bí bảo đã được thu hồi.

Những cái còn lại thì nằm trong bốn người thuộc Ngũ Long Tướng.

『 Thánh Long Đế 』Szilárd.

『 Minh Long Vương 』Maxwell.

『 Giáp Long Vương 』Perugius.

『 Ma Long Vương』Laplace.

Szilárd và Maxwell có thể là đã chết.

Orsted không kể với tôi tí gì về chuyện này.

Cơ mà, có phải là hắn đã tính đến chuyện tôi sẽ không chấp nhận hành vi “cả đồng đội cũng giết”, hay là để tránh làm tôi phải cảm thấy áy náy?

Dù sao thì, quan hệ giữa Perugius và tôi cũng không phải là không tốt...

Nói chung.

Để đạt được đủ 5 bí bảo, sự hồi sinh của Laplace là một điều không thể thiếu.

Laplace sẽ hồi sinh nhờ vào phương thức chuyển sinh.

Nói cách khác, hắn sẽ được sinh ra đời làm một đứa trẻ.

Sau khi Orsted xác định được vị trí của hắn nhờ cái chuyện vừa qua, hắn sẽ giết Laplace dễ như trở bàn tay.

Thế nhưng chuyện vừa qua đã thất bại.

Laplace sẽ hồi sinh ở một nơi mà chúng tôi không thể biết trước được, và chiến tranh giữa hắn với loài người sẽ là một chuyện không tránh khỏi.

Khi đó Orsted sẽ phải giết Laplace trong lúc diễn ra chiến tranh, và đoạt lấy bí bảo.

Thế nhưng đối với Orsted, việc này sẽ làm hắn phải hao tổn rất nhiều thứ.

Bởi vì vậy mà, điều này sẽ gây cản trở đến cuộc chiến sau này với lại Hitogami.

Cho nên, vòng lặp này là một thất bại.

Orsted đã nói như vậy.

Thế nhưng, trong đầu hắn vẫn chưa có ý định từ bỏ.

Mặc dù cảm thấy rất chán nản, nhưng hắn không có cảm giác bỏ cuộc.

Khi suy nghĩ kỹ lại, tôi nghĩ Orsted đã lường trước được tình huống này.

Chẳng hạn như, chuyện của Ariel.

Theo như Orsted có nói, 100 năm sau kể từ bây giờ, Vương quốc Asura sẽ rơi vào khủng hoảng.

Nếu Ariel lên ngôi nữ hoàng, cô ấy có thể làm cho đất nước thoát khỏi khủng hoảng.

Sau đó, hắn còn nói là sẽ có nhiều nhân tài quan trọng được sinh ra ở Vương quốc Asura.

Rất có thể chuyện này là để chuẩn bị lực lượng cho khả năng Laplace phát động ra được chiến tranh sau khi hắn hồi sinh.

Vương quốc Asura, quốc gia lớn nhất trên thế giới.

Nếu như có thể chống cự được Laplace một thời gian dài và làm suy giảm lực lượng của hắn.

Thì Orsted sẽ đỡ phần vất vả trong việc giết hắn.

Cũng có một cái khả năng là, kể từ khi nhận ra sự tồn tại của tôi, Orsted có lẽ đã tính đến khả năng Laplace sẽ không được sinh ra ở nơi mà hắn đã mong chờ từ trước.

Sự tồn tại của tôi đã làm hỏng bét những lựa chọn mà hắn đáng lẽ đã có thể chọn.

Tại sao Hitogami lại muốn ngăn cản chuyện này.

Câu hỏi này cũng từng xuất hiện trong đầu tôi, nhưng rồi nó cũng lập tức bị dẹp trừ.

Khi tôi nghĩ kĩ lại mọi chuyện, dù Hitogami không thể nhìn thấy sự tồn tại của Orsted, nhưng hắn lại căm thù Long Thần.

Đã từ lâu, Laplace là một kẻ lúc nào cũng vẫy cái cờ ‘chống Hitogami’.

Orsted có kế hoạch trong việc làm cho Laplace hồi sinh.

Cũng dễ hiểu nếu như Hitogami đã phát hiện ra được một số cơ hội sau hơn 100 năm kể từ điểm khởi đầu vòng lặp của Orsted, nên hắn đã gây trở ngại cho Orsted để kế hoạch không diễn ra suôn sẻ.

Bởi vì cho dù Long Thần có mục tiêu là gì đi nữa, thì cũng đều chỉ gây hại cho Hitogami.

Dù sao thì, từ giờ trở đi, thế giới sẽ đi theo một con đường hơi khác so với lịch sử mà Orsted từng biết.

Việc tôi phải đi vòng quanh khắp thế giới để chuẩn bị cho sau này, theo lệnh của Orsted, coi như là đã xong.

Kế hoạch quy mô lớn của hắn đã bị đảo lộn tứ tung, cho nên những việc đó đã trở thành vô nghĩa hết.

Laplace sẽ hồi sinh.

Và chiến tranh sẽ bùng nổ.

Không đánh bại Laplace, thì Orsted không thể nào đến được nơi cư ngụ của Hitogami, và cho dù Orsted kiệt quệ có tới được chỗ của Hitogami, thì cũng không thể nào đánh bại nổi hắn.

Lúc này đây, Zanoba đã đưa ra một đề xuất.

Tôi sẽ tập hợp thêm đồng minh.

Sau khi tách khỏi Orsted, tôi sẽ tự do đi lại, tự do hành động và tập hợp thêm đồng minh để tăng cường lực lượng.

Tất cả là để phục vụ cho cuộc chiến tranh 80 năm hoặc 100 năm về sau.

Tôi sẽ thành lập một phe phái chống Hitogami, tập hợp đồng minh để hỗ trợ Orsted trong việc dễ dàng đánh bại Laplace, hoặc là tạo dựng một nền móng vững chắc cho sau này.

Nói chung quân đội của Orsted sẽ được thành lập.

Tôi chỉ e là mình sẽ không sống lâu được tới lúc chiến tranh bắt đầu.

Thế nhưng, chỉ cần đồng minh, tổ chức, và ý nguyện của những người đã khuất còn lưu lại, thì Orsted sẽ nhất định đánh bại được Hitogami.

Chúng sẽ trở thành phương châm sống sau này của tôi.

____________________________

Volume 20 - Giai đoạn thanh niên - Zanoba - Kết thúc