Thất Nghiệp Chuyển Sinh (Mushoku Tensei)

Chương 238: Cliff, trở về cố hương



Phần 1:

Chúng tôi đã đặt chân đến Milishion, thủ đô của Thánh quốc Milis.

Đã từ lâu tôi không tới thành phố này.

Mặc dù lúc bố trí ma pháp trận tôi có tới Milis, nhưng tôi không vào bên trong thủ đô.

Cho nên có thể nói đây là lần thứ 2 trong đời tôi tới nơi này.

Lần trước tôi vào trong từ cổng phía Bắc, và giờ trong đầu tôi vẫn còn có thể nhớ rõ quang cảnh hồi đó.

Con sông chảy từ Dãy núi Thanh Long vào hồ nước có một cung điện trắng toát nằm ở ngay giữa, và dọc theo bờ sông là Đại Thánh Đường màu vàng kim và Hội Mạo Hiểm Giả màu bạc ngân.

Ngoài ra còn có cả 7 tòa tháp bao quanh thành phố và một vùng đồng cỏ bất tận.

....Chà.

“Đây là thành phố đẹp đẽ nhất trên cõi đời này, sở hữu trong mình cả sự tôn nghiêm và hài hòa.”

Câu này tôi nhớ đúng không nhỉ.

Tôi có nhớ cảnh quang này giống như những gì được giải thích trong cuốn sách mà tôi từng đọc hồi xưa.

Đúng là hoài niệm thật, mà, đó là cuốn sách gì nhỉ.

À phải rồi phải rồi, cuốn [Vòng quanh thế giới] của mạo hiểm giả Bloody Kant.

Nghĩ lại thì cái tên đó nghe oai thật, nhưng thực chất người đó là ai.

Bởi trên đường đi, tôi chưa từng nghe tới lời đồn nào về mạo hiểm giả có tên Bloody Kant.

Là người sống từ rất lâu sao?

Tại sao Paul lại sở hữu cuốn sách đó?

Mà thôi kệ vậy.

Nhìn từ phía nam, Milishion trông cũng rất đẹp.

Nhờ có những tòa tháp và tường thành cao chót vót, mà tôi không nhìn thấy những thứ không cần thấy.

Tâm điểm là tòa lâu đài bạc trắng trang nghiêm phản chiếu ánh sáng rực rỡ.

Sở dĩ tòa lâu đài nổi bật những nét đẹp, cũng bởi tường thành đã che giấu đi mọi thứ nằm bên ngoài lâu đài.

Đơn giản vẫn là nhất.

“Đúng thế nhỉ, thành phố nơi đây là đẹp nhất trên thế giới này.”

Cliff thì thào nói vậy.

Có vẻ như lời lẩm bẩm của tôi đã bị cậu ta nghe thấy mất.

“Thế nhưng, bên trong nó lại là nơi bẩn thỉu nhất trên toàn thế giới.”

Trong mắt của Cliff đang phản chiếu duy nhất hình ảnh của cung điện màu trắng.

Đối với cậu ta lúc này, cái tòa lâu đài đó có lẽ chỉ mang đến cảm giác ngột ngạt bức bối.

Cậu ta nghĩ vậy cũng phải, bởi thành phố này sẽ sớm trở thành bãi chiến trường.

Cơ mà nói như thế, thì bên trong Vương quốc Asura cũng rất bẩn thỉu.

Dù là Ariel hay quý tộc nào đi nữa, đa số bọn họ ai cũng đều bẩn thỉu.

Thế nhưng, ở bên ngoài Vương quốc Asura cũng có rất nhiều nơi bẩn thỉu.

Nơi đó không tập trung đi dọn bề ngoài của mình sao cho sạch sẽ bóng bẩy như Thánh quốc Milis.

Nói như thế này, Milis thực chất đúng là bẩn hơn.

“...Cliff-senpai.”

“Tôi đâu còn là senpai nữa.”

“Cliff này... nếu có cần gì, cứ nói với tôi nhé.”

Lần này, tôi ở vị trí thảnh thơi.

Trong khi đang thảnh thơi, thì tôi sẽ giúp cậu ta.

Chỉ cần ở mức độ như là đi ra cửa hàng tạp hóa mua cậu ta giúp chai nước hoa quả hay gì đó là được.

“Thế thì, đầu tiên... hãy cho tôi về nhà bằng xe ngựa.”

“Tuân lệnh, phụng theo ý chỉ của ngài Tổng giám mục tương lai ạ.”

Ngày hôm nay, Cliff đã trở về Milishion.

Sau 10 năm kể từ khi rời khỏi nơi đây.

Phần 2:

Milishion có 4 cổng vào.

Lần trước tôi vào trong là từ Khu Mạo Hiểm Giả.

Nếu tôi nhớ không nhầm, lý do cũng bởi người ngoài nếu mà tới thành phố này từ những cổng vào khác thì dễ gặp nhiều rắc rối hơn.

Dù sao thì, tôi nhớ ngày xưa mình đã phải đi bộ vòng quanh tường thành và chọn bước vào cái cổng đông người sôi nổi nhất.

Lần này tôi cũng định áp dụng phương thức đó.

Thế nhưng, vì đã có Cliff ở đây, nên tôi không cần phải mất công chọn cổng để đi vào nữa.

Cổng vào phía Nam dẫn đến Khu Mạo Hiểm Giả là nơi chúng tôi ở gần nhất.

Vậy nhưng, ưu điểm duy nhất cũng chỉ là ở gần.

Nếu mà chúng tôi muốn nhanh thì thà đi vòng quanh tường thành đến cổng vào có thưa thớt người, còn hơn là đi thẳng qua cổng vào gần nhất có đông đúc người qua lại.

Thế nhưng Cliff đã nói rằng.

“Tôi muốn được thấy toàn cảnh của cái thành phố mà từ lâu tôi chưa được nhìn.”

Dù sao thì, đã lâu lắm rồi cậu ta mới được trở về quê nhà của mình, cũng đã 10 năm rồi.

Tuy có thể là cậu ta sẽ còn ở lại đây một vài năm, nhưng hôm nay dù gì cũng là ngày đặc biệt.

Trên đường về nhà từ cổng thành phố, cậu ta sẽ có cơ hội trải nghiệm cảm giác nhớ ngày xưa từ những thứ còn nguyên, cho tới những thứ không còn tồn tại ở thành phố này nữa.

Cũng bởi sau này sẽ khó có cơ hội nào được như thế này, thế cho nên bây giờ cậu ta phải làm luôn.

“Đã rõ.”

Và như thế, tôi nghe theo Cliff và lái xe ngựa từ đằng trước.

“Thật là hoài niệm ghê...”

Cliff lặng lẽ nói vậy trong khi chúng tôi đi qua cánh cổng tráng lệ của Milis.

Tôi có được biết Cliff xuất thân từ Khu Thánh và không hay lui tới Khu Mạo Hiểm Giả.

Thế nhưng, không rõ vì lý do gì, cậu ta lại nheo mắt khi thấy cổng của Khu Mạo Hiểm Giả.

Cậu ta hẳn là có ký ức về nơi ấy.

Thời gian tôi ở lại nơi này chỉ vỏn vẹn duy nhất khoảng 1 tuần.

Trong đầu tôi chỉ nhớ có mỗi mình Paul.

Nếu mà tôi nhớ kỹ hơn, thì nước mắt sẽ bắt đầu chảy ra, nhưng ngoài vậy ra thì chẳng còn gì khác.

Thế cho nên là, khi nhìn xung quanh nơi này, trong đầu tôi chỉ nghĩ về tương lai.

Cụ thể hơn, là về việc thành lập Binh đoàn đánh thuê ở thành phố này.

Hiện ở trên đường có vô số những mạo hiểm giả qua lại.

So với ở Vương quốc Asura, thì ở nơi đây có nhiều tộc người thú và tộc tai dài (Elf) hơn.

Tuy mạo hiểm giả có các cấp bậc khác nhau, nhưng chỉ cần thoáng nhìn qua trang phục họ đang mặc là ta có thể đoán sơ qua được rồi.

Chẳng hạn những cậu trai gái tuổi chừng khoảng 15-16 mặc trang bị đã qua sử dụng, rõ ràng là những tân binh mới gia nhập hội.

Chẳng hạn người khoảng chừng 18 tuổi mặc trang bị mới tinh, là mạo hiểm giả sơ cấp.

Chẳng hạn người tầm 20 tuổi mặc trang bị mới lẫn trang bị cũ, là mạo hiểm giả tầm trung.

Chẳng hạn người thoạt nhìn toàn thân như đang mặc trang bị rất là cũ kĩ, nhưng thực chất chúng lại là vật yểm ma lực hoặc thứ cao cấp nào đó, chính là mạo hiểm giả lão luyện.

Mặc dù có đủ các loại nghề nghiệp khác nhau, nhưng số lượng ma thuật sư lại ít hơn rất nhiều so với ma thuật sư chữa trị, cũng bởi thành phố nơi đây là địa bàn của Giáo Đoàn Milis.

Ở Thành Phố Ma Pháp Sharia, thì lại có nhiều những chiến sĩ dày dặn kinh nghiệm và kiếm sĩ, cùng những ma thuật sư mới vào nghề.

Sở dĩ như vậy, là bởi các chiến sĩ dày dặn kinh nghiệm thường hay tới đó để tìm kiếm và chọn lựa những quả trứng ma thuật sư có chí hướng làm mạo hiểm giả được đẻ từ Đại Học Ma Pháp.

Chủng tộc đa phần là loài người và người thú.

Lý do lại có nhiều người thú ở Sharia, có lẽ liên quan đến việc Rinia và Pursena cư trú ở đó lâu dài.

Ở thủ đô Ars của Vương quốc Asura, cho dù có đi đâu đi chăng nữa thì ta cũng đều thấy những gương mặt non trẻ.

Cũng bởi nơi ấy có đa dạng các loại trường dạy, không đặc biệt thiên về nghề nghiệp nào cả.

Tuy vậy, hầu hết chủng tộc ở đó là loài người.

Những người thuộc chủng tộc không phải loài người, đa phần là mạo hiểm giả tầm trung hoặc lão luyện, thì sẽ rời vương đô ngay từ sớm.

Mạo hiểm giả ở Milis có sự phân chia đa dạng về chủng tộc và cấp bậc như vậy, là bởi nơi này rất gần với Đại Rừng Rậm.

Từ Đại Rừng Rậm, những tân binh thuộc tộc người thú, tộc tai dài (Elf), tộc người bé (Hobbit), và tộc quặng mỏ (Dwarf) sẽ đi về phía Nam.

Trong khi đó ở bên Milis, những mạo hiểm giả có thành tích đáng kể, thì lại đi về phía Bắc tới Đại Rừng Rậm nơi có nhiều ma vật đáng gờm hơn.

Thế nhưng, bởi ở Đại Rừng Rậm không có Hội Mạo Hiểm Giả, cho nên Milishion được sử dụng làm cứ điểm.

Trong số những mạo hiểm giả lão luyện, cũng có những người mỗi 1 năm là lại tới rồi đi giữa Milishion và Cảng Zanto.

Kết quả là, các mạo hiểm giả đủ loại cấp bậc sẽ hay lui tới thành phố này - đồng thời cũng là trụ sở của Hội Mạo Hiểm Giả.

Vậy thì, làm cách nào để thành lập Binh đoàn đánh thuê ở một nơi như vầy đây.

Hồi tôi ở Vương quốc Asura, cũng nhờ có những mối quan hệ của Ariel mà mọi chuyện mới diễn ra thuận lợi.

Ở đất nước đó, có đầy rẫy những ‘kiếm sĩ’, ‘thương nhân’ và ‘quý tộc’ các loại.

Chẳng hạn một người dân thường dù bước chân vào võ đường kiếm thuật và sau này trở thành kiếm sĩ, người này lại không trở thành một người lính, hay mạo hiểm giả, hay có thể dạy người khác kiếm thuật thông qua quan hệ.

Chẳng hạn sinh ra là con của một thương nhân, dù người này phấn đấu nỗ lực với mục tiêu sau này trở thành thương nhân, nhưng rốt cuộc vẫn phải ra ngoài tự lập bởi cửa hàng bị người con trai cả trong nhà đoạt lấy.

Chẳng hạn hơn nữa, dù có học hành đầy đủ, nhưng họ lại không có quyền thừa kế hay được gả vợ bởi họ chỉ là con thứ 3 và thứ 4 của quý tộc hạ cấp.

Trong quá trình chiêu mộ nhân tài, thật kì lạ là tôi có thể thiết lập quan hệ với đủ mọi thành phần như đã nêu trên, và giải quyết được đủ mọi công việc mà các binh lính không làm được.

Cuối cùng thì, chức Trưởng chi nhánh của tôi được giao lại cho người con trai thứ năm của quý tộc thượng cấp do Ariel giới thiệu.

Nói ngắn gọn là thế, nhưng tôi đã có một cuộc phỏng vấn khá là thú vị với người con trai thứ năm đó trước khi trao cho anh ta chức Trưởng chi nhánh.

Aisha và cặp đôi phá hoại trong khi đang đeo cặp kính giả, đã tra hỏi người ta những câu như là “Đồng chí này, trước khi về phe bọn ta thì 2 năm bỏ trống qua anh đã làm gì?”

Và câu trả lời của anh ta là “Tôi đã che giấu thân phận và tích cực giao lưu với những người dân thường. Sau khi trải qua nhiều chuyện, tôi đã có thể hiểu được những khác biệt trong văn hóa, đồng thời cũng học được tầm quan trọng của việc làm quen với những người đồng nghiệp của mình.”

Câu trả lời rất chỉn chu đủ để khiến tôi phải muốn thốt lên rằng “Vào đội của tôi đi.”

Thực tế, năng lực gắn kết mọi người của anh ta cũng rất là cao.

Không chỉ quen thuộc với khác biệt trong đời sống và văn hóa giữa quý tộc và dân thường, mà mỗi khi có tranh chấp trong nhóm xảy ra, anh ta còn có thể hiểu được ý của cả hai bên và đưa ra một giải pháp mang tính hòa bình.

Dù không phải là một người có sức hút lôi cuốn người ta, nhưng có một điều kì lạ là khó ai có thể nào ghét nổi anh ta.

Nên là tôi đã giao lại chức vụ này cho anh ta.

Một người giỏi việc này hơn tôi.

Mà, tạm giác chuyện này lại.

Trước tiên, tôi phải thành lập binh đoàn đánh thuê ở đất nước này.

Cùng việc tìm nhân tài, và trưởng chi nhánh.

Ngoài ra còn cả xác định phương hướng của binh đoàn đánh thuê nữa.

Tuy Aisha có ghi chép trước đó, nhưng em ấy vẫn cần phải chứng kiến tận mắt trước khi đưa ra quyết định.

Thế nên lúc này, em ấy đang cùng tôi quan sát xung quanh.

Nhưng mà, vẫn còn quá sớm để đưa ra được quyết định.

Bởi vì đây là Khu Mạo Hiểm Giả nên có nhiều mạo hiểm giả, nhưng ngoài ra còn có cả Khu Thánh, Khu Buôn Bán, và Khu Dân Cư nữa.

Thay vì là mạo hiểm giả, thì chọn đối tượng là dân bản địa để thăm dò đánh giá còn tốt hơn nhiều.

Sau khi đến quan sát Khu Thánh và Khu Dân Cư thì đưa ra quyết định vậy.

“Hồi trước tới đây tôi không nhận ra... cơ mà nơi đây có nhiều chủng tộc khác nhau thật.”

“Cũng vì nơi này rất gần với Đại Rừng Rậm mà.”

Trong khi nói vậy, tôi cũng nhìn ngó tứ phía.

Ở đây quả là có nhiều chủng tộc khác nhau.

Một người tộc Hobbit trông như mới 10 tuổi, và một người tộc Elf tay chân thon nhỏ như cái cây khô.

Ngoài ra còn có cả đủ các hệ người thú như là chó, mèo, thỏ, hươu, chuột, hổ, sói, cừu, gấu,...

Không biết họ có cảm thấy gì khi nhìn bò và lợn bị nhốt trong chuồng để làm gia súc chăn nuôi không nhỉ.

Chắc là không, như con người chẳng cảm thấy gì khi loài khỉ bị nhốt trong sở thú vậy.

Dù sao mỗi loài khác nhau một trời một vực mà.

“A, a...!”

“Á, khoan, vẫn chưa đứng được đâu ạ...!”

Khi tôi lập tức quay đầu, tôi thấy Zenith đang đứng trên xe ngựa.

Trong lúc Aisha đang vội vã mời cô ấy ngồi xuống, thì cô ấy giơ cái tay đang dao động bởi xe ngựa đang xóc, và chỉ ngón tay.

Nơi cô ấy đang chỉ tới là một con khỉ.

Ấy, xin phép được sửa lại.

Đó là một người đàn ông có bộ mặt khỉ.

Cơ mà, hình như trong tộc người thú không có hệ khỉ.

Thế nghĩa là, khỉ là thứ bất thường ở thế giới này sao?

Zenith vẫn đang chỉ ngón tay về phía người đó với vẻ phấn khởi.

Hừm, hình như tôi từng thấy con khỉ kia ở đâu đó?

Ấy mà, đó không phải là người thú...

“....A.”

“Ủa! Zenith và senpai có phải không thế? Mọi người đang làm gì ở đây vậy?”

Người đó chính là Gisu, một người thuộc ma tộc.

Phần 3:

“Ối dà! Không ngờ ở nơi này lại được gặp cả hai.”

Ngay khi Gisu thấy chúng tôi, anh ta lập tức nhảy vào trong xe ngựa.

Đúng là chả biết khách khí.

Anh ta làm như đây là xe ngựa của anh ta vậy.

“Tình cờ thế này làm người ta sợ hết hồn luôn! Mà mọi người tới đây có việc gì thế?”

Gisu trông rất mừng khi được gặp chúng tôi.

Mặt cười tươi thấy rõ.

Làm tôi cũng thấy vui lây.

“Một nửa là do công việc, một nửa là do chuyện nhà.”

“Thế cơ à? Tiện nói luôn, em đây lúc đó rất xúc động---”

Gisu bắt đầu kể cho chúng tôi nghe những gì đã xảy ra sau khi anh ta rời Sharia, mà không thèm hỏi chúng tôi muốn nghe hay không.

Gisu, Talhand, Vera và Shera đã đến Vương quốc Asura như đã dự định.

Tại đó, họ đã bán đống ma thạch và kiếm được bội tiền.

Vera và Shera bỏ nghề mạo hiểm giả với số tiền đó.

Sau đó thì, họ quay trở về sống ở nơi trước kia họ từng sống.

Tuy không biết sau này họ ra sao, nhưng Gisu nói rằng có lẽ họ đã bắt đầu làm ăn kinh doanh.

Còn về phía Gisu, chẳng cần phải nói nhiều, vẫn nghiện cờ bạc như mọi khi.

Ở Vương quốc Asura, có một con phố đánh bạc mà tôi không hề hay biết, và anh ta đã vào chơi ở đó.

Gisu vốn dĩ đã quá là quen với cờ bạc, nhưng mỗi khi cầm trên tay túi tiền là anh ta lại trở nên mất tự chủ.

Kết quả là chỉ trong vòng một vài tháng, Gisu đã đốt hết số tiền khổng lồ của mình như đốt rơm đốt rạ.

“Ối da, lúc đó số em xui tận mạng. Quần áo trên người mất sạch hết. Chỉ còn mỗi cái mạng này để đem ra cược được.”

Hừ, dựa vào diễn biến này, thì nhất định anh ta sẽ bị cho vào thùng đầy xi măng và bị đem quẳng xuống biển.

Nhưng tại thời điểm đó, anh ta may mắn được Talhand cứu.

Khi Talhand đang đến chào tạm biệt Gisu để bắt đầu một chuyến mạo hiểm tiếp theo, thì ông ta bắt gặp tình cảnh đó.

Mặc dù chán nản trước chuyện này, nhưng ông ta vẫn sẵn lòng bán đi cái giáp tay mới được làm ở nhà xưởng để giúp Gisu.

Cái giáp tay đó sử dụng được hấp ma thạch, và để tạo ra được nó ông ta đã phải bỏ ra toàn bộ tài sản của mình.

Nhờ đó, mà hai người họ không một xu dính túi.

Cũng bởi giờ này không thể sống được ở Vương quốc Asura đắt đỏ nữa, mà họ đã bắt đầu đi về phía Nam.

Nếu mà là tôi, thì tôi không đời nào đi giúp một kẻ tiêu tiền hoang phí như anh ta, hay thậm chí để anh ta đi cùng mình. Nhưng dù gì Talhand và Gisu đã quen biết nhau từ lâu, không nỡ vứt bỏ được nhau.

Mà chắc hẳn cũng có những lúc Talhand lại được Gisu cứu giúp ấy chứ.

Tình bạn quả là một thứ thiêng liêng.

Sau đó, thì cả hai người họ băng qua Shirone đang trải qua nội chiến hỗn loạn, và Vương quốc Vương Long nghe đồn có nhúng tay vào, rồi cuối cùng trở về Milis.

Như thể họ đã trở lại tổ ấm cũ vậy.

Cuối cùng thì, Talhand trở về tộc dwarf thân thuộc của mình, bỏ lại đằng sau Gisu.

“Cái tên đó, trở về quê nhà của mình để làm gì cơ chứ?”

Mặc dù Gisu cứ vậy càu nhàu, nhưng tôi lại có thể hiểu phần nào nỗi lòng của ông ta.

Trải qua một hành trình dài lâu, thi thoảng bỗng dưng ta lại cảm thấy muốn gặp lại gia đình mình.

Người ta gọi đây là bệnh nhớ nhà.

Căn bệnh mãn tính của Nanahoshi.

“Gisu không tính trở về à?”

“Em á? Anh cứ nói đùa. Ai mà thèm về cái nơi cằn cỗi hoang vu đó chứ.”

Thế sao.

Tôi thì lại luôn luôn nhớ nhà mình.

Mỗi khi sờ vào ngực của Sylphy là tôi khôi phục lại sức mạnh của mình, của Roxy thì tăng may mắn trong khoảng thời gian nhất định, và của Eris thì làm thời gian trôi vèo một cái. Chỉ ở nhà mới được thế.

“Hắn cũng có những ký ức không mấy tốt đẹp ở quê nhà mình.”

“Có lẽ ông ta trở về là để bù đắp cho quãng thời gian không mấy tốt đẹp đó chăng.”

Những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, cũng rồi sẽ thay đổi theo năm tháng mà thôi.

Cho dù ta có làm chuyện gì đó không thể chấp nhận lúc mới mười mấy tuổi, thì khoảng tầm hai mươi mấy tuổi thì những chuyện đó sẽ lại trở thành chuyện có thể bỏ qua được. Và khi ta ở độ tuổi 50 thì những chuyện như thế sẽ không còn làm ta bận tâm nữa.

Talhand cũng đã vượt qua cái giai đoạn này, và giờ ông ta quay trở về để xác thực một số chuyện.

“Mà, mặc cái tên Talhand. Em đã bắt đầu lại sự nghiệp mạo hiểm giả tại đây.”

Sau khi rời khỏi Talhand, Gisu bắt đầu hoạt động mạo hiểm giả của mình ở đây lần nữa.

Khổ nỗi một điều, anh ta không kiếm được gì cả.

Dù sao, cũng bởi anh ta là người ma tộc không có năng lực chiến đấu.

“Thế thì, sao senpai lại tới đây hử?”

“Vì mẹ trở thành người thế này, nên tôi được người ở quê nhà của mẹ gọi về. Nhân lúc dẫn bạn về nhà, thì sẽ tiện về trình diện luôn.”

“Ồ... quê nhà của Zenith sao...”

Gisu nhìn Zenith bằng ánh mắt cảm thông.

Tuy vẻ mặt Zenith vẫn đờ đẫn như thường lệ, nhưng tâm trạng cô ấy lúc này lại trông tốt hơn mọi khi.

Có lẽ là do có Gisu, người bạn thân lâu ngày không gặp của cô ấy đang ở đây.

“Mà, mặc dù em cũng có nghe qua về nhà bố mẹ đẻ của Zenith... nhưng em không nghĩ là anh sẽ thèm ở đó đâu...”

“...Anh đã nghe được những gì?”

“Không cụ thể lắm, nhưng nhìn chung đó là một gia tộc cứng nhắc.”

Gisu nhún vai.

Cái tin ở mức độ này thì tôi đã biết từ trước.

Vậy nhưng, tôi không thể không tới đó được.

“À, sắp tới ranh giới của Khu rồi. Xin lỗi nhé, mau dừng xe lại thôi. Nếu mà ma tộc bước vào Khu Thánh, thì sẽ nảy sinh nhiều rắc rối lắm.”

Theo lời của Gisu, tôi dừng xe ngựa lại.

Gisu lập tức nhảy tọt khỏi xe ngựa.

“Nếu anh còn ở lại đây lâu, thì chúng ta sẽ còn gặp lại nhau thôi. Tạm biệt nhé, senpai.”

Gisu vẫy tay và đi vào trong ngõ nhỏ...

Đi được nửa đường, anh ta bỗng quay người lại.

“À senpai này! Em hỏi anh một câu được không?”

“Anh muốn hỏi gì thế?”

“Anh có còn nhớ Paul đã nói gì ở mê cung không?”

Nói gì ở mê cung.

Tôi có nhớ rất nhiều câu mà Paul đã từng nói, nhưng chỉ có duy nhất có một câu để lại ấn tượng trong lòng tôi.

Có lẽ ý của anh ta là cái câu đó.

 

“Còn nhớ.”

Sau khi tôi trả lời vậy, Gisu gật đầu hài lòng và quay người đi tiếp.

Bỗng đột ngột gặp lại nhau, thì bỗng đột ngột lại rời nhau.

Quả là một cuộc hội ngộ tình cờ kỳ quặc.

Nhưng mà, cũng bởi sự tình cờ này, mà tôi đã cảm thấy bớt căng thẳng hơn.

Trong khi đang nghĩ vậy, tôi đã đặt chân đến Khu Thánh.

Phần 4:

Lúc tôi tới nhà của Cliff, thì mặt trời đã lặn.

Nhà của Cliff trông bình thường hơn là tôi tưởng.

Đó là một căn nhà nhỏ bình thường dành cho một hộ gia đình, vừa đủ không gian cho gia đình 3 hoặc 4 người.

Cho dù có đảo nó với nhà bên cạnh, thì tôi cũng chẳng nhận ra.

Nói là vậy, nhưng ở Khu Thánh này thì nhà nào cũng có bề ngoài y hệt nhau xếp thành hàng.

Ban đầu tôi đã nghĩ là nhà của giáo hoàng thì phải hoành tráng như nhà của Ariel, nhưng rốt cuộc nó lại vượt xa kỳ vọng của tôi.

“Không ngờ nó lại nhỏ vậy.”

“Linh mục nào hoạt động ở trụ sở chính của Giáo Đoàn cũng đều được cấp căn nhà như thế này cả. Nhưng vì ông tôi có phòng riêng của mình ở trụ sở chính, nên nhà ở đây không được sử dụng.”

Cliff bắt đầu giải thích cho tôi mà không hề tỏ ra bất mãn trước lời nhận xét thô lỗ của tôi.

Nói tóm gọn, đây là cư xá của công ty.

“Cảm ơn đã đưa tôi tới đây. Giờ đã muộn rồi. Hãy ở lại đây một đêm đi.”

Nghe thấy lời mời này của Cliff, tôi lập tức bắt đầu nghĩ.

Nhà bố mẹ đẻ của Zenith nằm ở Khu Dân Cư.

Nghĩa là giờ đến đó thì sẽ phải mất thêm thời gian.

Đi đến đó vào lúc đêm tối thế này e là sẽ làm phiền người ta mất.

Ngoài ra đến đó trong khi đang mặc bộ đồ lữ hành, thì ấn tượng của họ về chúng tôi sẽ không được tốt.

Tuy là tôi có thể ở Khu Mạo Hiểm Giả, và tới đó ngày mai... nhưng sẽ phải mất công hơn.

“Thế thì, làm phiền cậu ạ.”

Tôi chấp nhận lời mời của Cliff.

Sau đó tôi bắt đầu dỡ hành lý xuống, dắt ngựa vào chuồng ngựa, và để xe ngựa vào trong kho, còn những người còn lại thì mang hành lý vào bên trong.

Thế nhưng, ngay khi tôi điều khiển xe ngựa dẫn vào kho, thì bỗng có khói bốc ra từ đằng sau cánh cửa.

“Hắt chì!”

Aisha hắt xì một cách đáng yêu khi mũi em ấy tiếp xúc với thứ khói đó.

“Không lẽ nào... chết rồi... ông hình như không về dọn lại nhà rồi.”

Cliff che miệng mũi của mình bằng tấm vải trong khi tỏ ra hoảng loạn.

Có lẽ bởi vì ông ta không nghĩ rằng Cliff sẽ có một ngày quay trở lại, nên ông ta đã để nguyên căn nhà như thế.

Thế nên là, căn nhà hiện giờ dính đầy bụi bặm.

“Mặc dù tôi không định báo đáp cho việc cậu để chúng tôi ở đây qua đêm, nhưng việc dọn dẹp hãy để... Aisha làm đi.”

“Hử, cậu nói gì cơ?”

“Ể? Là em á?”

Aisha bỗng hét to lên, và Zenith quay sang nhìn tôi với ánh mắt trách móc.

Không hẳn, Zenith vẫn vô cảm như thường lệ.

Thế nhưng, tôi có thể cảm thấy ý muốn đó của cô ấy.

Cả Aisha nữa, đừng có nhìn anh như thế.

Chẳng phải việc dọn dẹp lúc nào cũng là em sao?

Anh nhờ em dọn suốt có sao đâu mà.

Lần này cũng nhờ em đó nha.

“Không, anh đang đùa ấy mà. Cho anh dọn cùng với nhé?”

“Đương nhiên là anh phải dọn cùng rồi.”

Và thế là đêm dọn dẹp bắt đầu.

Cửa sổ phòng để mở hết, và sau khi tôi dùng ma thuật hệ gió để thổi bay bụi bặm, thì quét nhanh luôn.

Tiếp đó, tôi lau phòng cần dùng bằng vải ướt.

Cũng bởi đã lâu giường và chăn không được đem sử dụng, nên tôi đã khử trùng chúng bằng gió nóng.

Phòng bếp có vẻ khá là bẩn, nhưng Aisha đã tự mình dọn nó xong rồi.

Thế nghĩa là, trong khi Cliff và tôi đang dọn dẹp phòng khách, thì Aisha đã dọn dẹp sơ qua xong phòng cần dùng.

Tốc độ nhanh gấp 3 lần người thường.

Hầu nữ Aisha muôn năm.

Sau đó, chúng tôi ăn một bữa tối đơn giản sử dụng những nguyên liệu còn sót lại sau hành trình.

“Cliff-senpai. Chúc mừng cậu trở về đến nhà.”

“Vẫn còn sớm mà. Tôi còn phải đến gặp ông trước.”

Sau khi cụng ly nước thường xong, chúng tôi ăn thịt khô với súp.

Nếu mà xét tiêu chuẩn đồ ăn nhà làm thì bữa ăn này có hơi đơn sơ, nhưng biết làm sao khác được giờ.

Ngoài ra bỏ thừa nguyên liệu còn sót thì lại lãng phí ra, cho nên là có gì thì ăn nấy thôi.

“Rudeus và hai người, tính làm gì ngày mai?”

“Tôi dự định là sẽ đến ghé thăm Nhà Latreia trước.”

“Vậy à, đêm tối cậu sẽ ở đấy ư?”

“Chắc là sẽ như vậy đó.”

Mặc dù nơi đó tiếng xấu lừng lẫy, nhưng dù gì đó cũng là nhà bố mẹ đẻ của Zenith.

Nhờ họ cho sống ở đó một thời gian chắc cũng không có vấn đề gì.

Để có thể chuẩn bị cho việc thành lập chi nhánh binh đoàn đánh thuê và quan sát tình hình xung quanh Cliff, tôi sẽ còn phải bận rộn với đủ việc khác nhau. Nhưng một khi tới sống ở Nhà Latreia, thì tôi sẽ khó bề hành động được... Cơ mà, phải đến đó trước thì mới biết rõ được.

Và nếu cảm thấy không sống được, chúng tôi chỉ việc chào tạm biệt và đi sống ở một chỗ nào đó khác thôi.

“Thế thì, tôi phải thuê ai đó giỏi việc nhà thôi...”

“Sao không để Aisha cứ vài ngày tới đây dọn một lần cho cậu?”

“Ấy không được không được. Các cậu đang rất bận mà, với cả tôi đã biết cần phải thuê ai rồi...”

Cliff nhún vai trong khi nói vậy.

Phần 5:

Chúng tôi sử dụng một căn phòng dành riêng cho khách để ngủ.

Một căn phòng không quá lớn, và cả lũ 3 người đang ngủ chung phòng xếp thành một hàng ngang hình 川.

... Ấy mà, cả Aisha và tôi đều đã là người trưởng thành.

Bản thân chiếc giường trong phòng vốn rất là nhỏ, không thể nào vừa chỗ cho cả 3 người ngủ sát cạnh nhau được.

Do vậy, chiếc giường để cho Zenith nằm, còn Aisha và tôi ngủ dưới sàn nhà.

Chúng tôi dùng chăn và đệm mượn từ Cliff để làm giường ngủ.

Bởi vì có một tấm thảm ở trên sàn nhà, nên là ngủ dưới này vẫn có cảm giác êm ái hơn ngủ ngoài đường mặt đất thô cứng.

Chỉ việc cho đầu nằm trên gối và ngủ thôi.

Sau đó thì, tôi vô tình nhìn thấy Aisha đang dán mắt nhìn tôi kể từ lúc nào đó.

“Ehe, em đang ngủ cùng giường với Onii-chan. Em mà kể cho Sylphy-ane biết, thì chị ấy thể nào cũng ghen.”

“Trên đường đến đây có mấy lần ngủ cùng nhau rồi còn gì.”

“Ừ, nhưng lần này thì khác, ehehe.”

Aisha cười thỏa mãn như thể ngủ dưới sàn nhà là một điều thú vị.

Đó là một điệu cười đáng yêu.

Nếu đây mà là Sylphy, thì tôi đã nổi máu dê và ôm chặt cô ấy luôn rồi.

Hoặc Sylphy cũng sẽ lén lại gần tôi.

Nhưng tôi không cảm thấy gì với lại Aisha cả, và em ấy cũng không có lén lại gần tôi.

Tôi yêu quý Aisha, và Aisha có vẻ cũng yêu quý tôi.

Nhưng cả hai chúng tôi đều không ham muốn gần gũi cơ thể.

Một cảm giác thật khó tả.

Dù rằng em ấy đáng yêu đến vậy...

“Anh hỏi câu này nghe có vẻ kỳ quặc, nhưng em nghĩ thế nào, về những gì cô Lilia từng nói xưa kia?”

“Những gì mẹ em từng nói xưa kia ư?”

“Rằng là phải hầu hạ anh này nọ, làm thế này thế nọ ấy.”

Nghe thấy vậy, Aisha tỏ ra ngỡ ngàng.

Và sau đó, em ấy bỗng đặt tay lên cằm như thể đang nghĩ ngợi.

“Ừm, đúng là em không thấy ghét khi bị bắt phải hầu hạ anh... nhưng mà, đa phần, thì khác với lại Sylphy-ane. Em cũng... không rõ phải tả sao nữa...”

“Cứ bình tĩnh, anh hiểu mà. Đúng thật, có gì đó khác.”

Mặc dù cuộc hội thoại này nghe rất là mập mờ, nhưng tôi có thể hiểu được phần nào.

Có vẻ như tôi đang đồng cảm với em ấy.

“Fufu, em nói thế mà anh cũng hiểu, thế nên em thích Onii-chan nhất đó-”

Trong khi nói vậy, Aisha từ từ lại sát gần tôi, và cuối cùng người em ấy cũng chạm tới tôi.

Tôi có thể cảm thấy người em ấy ấm áp và mềm nhũn.

Quả là một cái gối ôm cao cấp.

“... Liệu một ngày nào đó, em sẽ phải lòng một ai đó và có con của người đó không đây.”

Trong khi tôi đang tận hưởng cảm giác này, Aisha bỗng nói vậy như thể mới nghĩ ra chuyện này.

Không biết vì sao em ấy lại muốn bàn chủ đề này.

“Anh chẳng biết nữa. Vậy trong đầu em đã có người nào rồi?”

“Em cũng không biết người đó của em sẽ là người thế nào đây...”

Người yêu của Aisha.

Tôi chẳng thể tưởng tượng được người đó sẽ là ai nữa.

Mẫu người của em ấy là tài giỏi, hay là hư hỏng?

Aisha thì ai đi chăng nữa em ấy cũng đều có thể hợp, nhưng còn hợp tới mức muốn ở bên nhau mãi mãi thì lại là chuyện khác.

Aisha thường hay qua lại với những ai nhỉ.

Ở Binh đoàn đánh thuê... cũng có nhiều người thú.

Aisha thích một trong số đó sao?

Làm sao mà tôi có thể giao em gái mình cho một tên vô danh tiểu tốt nào đó.

Nếu hỏi Orsted, thì tôi có thể biết người Aisha vốn cưới sau này...

Mà thôi, tôi không muốn hỏi.

Nếu mà tôi biết được rằng em ấy sẽ độc thân suốt đời, thì tôi lại thấy buồn cho em ấy.

À phải rồi.

Trước khi đi ngủ phải xác nhận cái này đã.

“Aisha này, ngày mai anh dẫn mẹ về nhà bố mẹ đẻ... Thế còn em thì sao?”

“...”

Aisha thả tay của tôi, và lui người trở về vị trí ngủ ban đầu của em ấy.

“Em sẽ đi. Dù sao mẹ đã căn dặn em rồi mà.”

“Vậy à...”

“Vâng.”

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe được câu trả lời vững lòng này từ Aisha.

Ngày mai tôi sẽ đến ghé thăm nhà bố mẹ đẻ của Zenith.

Để có một cuộc đối thoại mang tính xây dựng, thì trước tiên phải thiết lập quan hệ...

Nhưng mà, tôi cảm thấy hơi lo khi phải tới một cái Nhà có nề nếp gia giáo cao ngất trời đó.

Sau đó thì, tôi sẽ cần lo đến việc thành lập chi nhánh Binh đoàn đánh thuê.

Nếu có thể thiết lập quan hệ được với Nhà Latreia, thì mọi chuyện sau này sẽ diễn ra trơn tru thôi.

Mong là tôi có thể quen thuộc với vùng đất này.

“Vậy thì, nhờ em đó.”

“Vâng ạ, anh cứ tin ở em.”

“Cũng may có em giúp anh. Việc dọn dẹp hôm nay anh cũng biết ơn em đó... Giờ khuya rồi, đi ngủ thôi.”

“Dọn dẹp là nghề tủ của em mà... Chúc anh ngủ ngon nhé... ngoáp.”

Tôi nhắm mắt của mình trong khi lắng nghe tiếng buồn ngủ của Aisha.