Phần 1:
Nhà bố mẹ đẻ của Zenith rất là lớn.
Đúng như tôi đã dự đoán.
Cánh cổng chính cao lớn có hai bên đều có pho tượng hình sư tử, một lối đi lát đá nối liền từ cổng chính cho đến lối vào, ở giữa lối đi có một đài phun nước và thảm cỏ được cắt tỉa một cách kỳ quặc.
Rồi thì, ở cuối con đường là một tòa dinh thự màu trắng mỹ lệ.
Nếu cần lấy ví dụ về nhà của quý tộc, thì ta có thể chọn nó.
Ai nhìn vào cũng phải nghĩ đây đích thị là nhà của quý tộc.
Địa điểm nơi này nằm ở Khu dân cư, Phố quý tộc.
Và đúng như tên gọi, con phố này chỉ toàn nhà của những quý tộc xếp thành hàng.
Bầu không khí khá là tương đồng với của Phố quý tộc ở Vương quốc Asura.
Ấy mà, phải công nhận là nhà to thật.
Nhà của Cliff phải nói là đáng thất vọng, nhưng nhà của Zenith quả đúng như dự đoán.
Tuy nói là vậy, tôi đây cũng có một cái dinh thự to như thế này ở Vương quốc Asura.
Bởi nó là hàng Ariel tặng nên tôi cũng không muốn đem nó ra khoe, nhưng cái dinh thự đó cũng nha nhá như cái ở đây.
Mặc dù bầu không khí ở đây trang nghiêm hơn, nhưng cả hai đều cùng một mức độ sang trọng.
Thế nên tôi không có việc gì phải e dè cả.
Chẳng sợ gì hết.
“Phù~...”
Aisha thở dài bên cạnh tôi.
Em ấy nhìn về phía dinh thự với vẻ mặt chán ghét.
Hiện tại chúng tôi đang đứng đợi ở cổng.
Tôi mặc trang phục mang phong cách quý tộc mang theo từ nhà, và Aisha mặc trang phục hầu nữ.
Cũng như tôi, Zenith đang mặc trang phục mang phong cách quý tộc.
Chúng tôi đã nhờ một người giống lính canh đang đứng gác ở cổng truyền đạt lại tin nhắn.
Mặc dù vốn dĩ tôi định đưa cho người đó bức thư, nhưng vị lính gác ngay khi thấy mặt Zenith thì đã liền chạy về phía tòa dinh thự.
Đến giờ vẫn chưa quay lại.
“Nghe em này, onii-chan, em khuyên anh trước. Bà là một người cực kỳ đáng ghét đó.”
“...Câu này anh nghe suốt rồi mà.”
Một lời khuyên làm người ta phải thấy sợ.
Thế nhưng, tôi là một người rất nhẫn nại trước những người đáng ghét.
Bản thân tôi từng là một tên cặn bã ở kiếp trước.
Nếu mà đem đi so sánh với họ, thì người ta có thể thừa sức bỏ qua cho đa số những người đó.
Cho nên là sẽ chẳng có vấn đề gì đâu.
Dù cho người đó có đáng ghét tới mức tôi không nhịn được, thì tôi có thể kể cho người đó tình trạng hiện tại của Zenith, và ít nhất thì cũng cùng nhau thương tiếc.
Mặc dù có lẽ quan hệ cả hai bên sẽ không tiến xa được, nhưng chỉ cần có thể cùng nhau thương tiếc cho Zenith thôi là đã đủ rồi.
“A.”
Trong khi tôi đang nghĩ ngợi, thì có một số những người nam và nữ tới đây từ phía dinh thự.
Không chỉ mỗi cái vị lính gác lúc trước.
Trong số họ có những người giống hầu nữ và quản gia.
Tổng số 12 người đang nhanh chóng đi về phía chúng tôi.
Những cô hầu nữ đứng xếp thành hàng dọc ở hai bên đằng trước cổng.
Vị quản gia đứng thẳng người đối diện chúng tôi.
Đây là “Trận hình tiếp đón” thường hay xuất hiện ở những bộ truyện tranh có giới thiệu về giới nhà giàu mà tôi từng hay đọc.
Ở Vương quốc Asura người ta cũng thường thực hiện cái nghi thức này.
Sau khi lính gác mở cánh cổng, vị quản gia cúi đầu thật sâu.
Các cô hầu nữ cũng theo đó mà cúi đầu xuống.
“Zenith-sama. Chào mừng người đã quay trở về. Tất cả chúng tôi đều mong đợi sự trở lại của người.”
Bọn họ cúi đầu về hướng Zenith.
Thế nhưng vẫn như mọi khi, Zenith chỉ mang vẻ mặt ngơ ngác và không nhìn ai trong số họ cả.
“Giờ thì, Rudeus-sama. Đại phu nhân đang chờ đợi sự hiện diện của ngài. Xin hãy theo tôi.”
“Vâng, nhờ đằng ấy ạ.”
Vị quản gia cúi đầu trước mặt tôi trong khi tỏ ra không mấy bận tâm đến Zenith, và rồi người này quay người về đằng sau và bắt đầu dẫn đường.
Ngoài ra người này cũng không nhắc gì đến Aisha.
Có lẽ vì em ấy đang mặc đồ hầu nữ nên người này coi em ấy là hầu nữ chăng.
Xem ra đáng lẽ ban đầu tôi nên để em ấy mặc bộ đồ khác.
Để trông cho giống em gái của tôi.
Chẳng hạn cho em ấy mặc bộ váy có bèo nhún xếp nếp.
Trong khi đang nghĩ vậy, chúng tôi đã đi được một đoạn đường dài và bước vào trong tiền sảnh,
Quả nhiên, bên trong có đầy rẫy những đồ nội thất cao cấp.
Tất nhiên dù không thể sánh lại được với bên trong Vương Thành Asura hay Thành của Perugius, nhưng phong cách nội thất ở đây tôi thấy cũng không phải là tệ.
“Xin hãy chờ một lát.”
Nơi tôi được dẫn tới là một căn phòng có thể gọi là phòng tiếp khách.
Những chiếc ghế sô pha được đặt đối diện nhau, ở góc phòng có một cái bình hoa được đặt ở đó, và ở phía bên kia của phòng có một cô hầu nữ đang đứng đó.
Mặc dù chúng tôi chờ đợi đã lâu, nhưng đến giờ này cái người đại phu nhân kia vẫn chưa thấy đâu.
Như vầy tôi có thể hiểu là người đó đã chờ chúng tôi tới tận đây xong, thì mới bắt đầu chuẩn bị để gặp mặt chúng tôi chăng.
Dù sao thì, tôi để Zenith ngồi xuống trước.
Sau đó tôi ngồi xuống bên cạnh.
Nhưng bỗng nhiên, Aisha lại chọn đứng cạnh cái ghế.
“Em cũng ngồi đi Aisha.”
“Ể? Nhưng mà, em thấy mình đứng thì tốt hơn đó ạ.”
“Em là em gái anh và cũng là khách của nơi đây. Vậy nên hãy ngồi đi.”
“....Dạ.”
Nghe theo lời của tôi, Aisha ngồi cạnh Zenith.
“...”
Cứ như vậy, ba người chúng tôi ngồi chờ đợi trong yên lặng.
Lúc này đây, tôi bắt đầu nhớ về hồi tôi được Philip phỏng vấn.
Lúc đó, Sauros bỗng xuất hiện một cách đầy bất ngờ, to tiếng đến điếc cả tai và sau đó thì rút lui.
Nhớ hồi đó thật đấy.
Mong là lần này tôi cũng tạo được ấn tượng tốt như hồi đó...
Lúc gặp Sauros thì tôi đã làm những gì nhỉ.
Phải rồi, bước đầu tiên là xưng danh tính.
Cho dù ở thế giới nào đi chăng nữa, thì cũng đều có cùng chung một phép lịch sự là chủ động xưng danh tính trước.
Lần này cũng làm như vậy thôi.
“Đại phu nhân, hướng này ạ.”
Trong lúc tôi đang mải nghĩ, cánh cửa đã mở ra.
Người bước vào trong là một lão bà có mái tóc vàng lẫn với tóc bạc, trông bất ổn định.
Ngoài ra còn có một người đàn ông béo ở độ tuổi trung niên có râu đi cùng, đang mặc chiếc áo trắng giống áo của bác sĩ.
Khỏi cần phải nói cái người đại phu nhân kia là ai.
Tôi lập tức đứng dậy, đặt tay lên trên ngực và nhẹ nhàng cúi thấp đầu.
“Xin hân hạnh được gặp bà ngoại ạ. Cháu là Rudeus Greyrat, ngày hôm nay—”
“...”
Bà lão thậm chí không thèm liếc nhìn tôi.
Sau khi đi qua tôi đang đứng chào, bà ta đi đến vị trí mà bà ta có thể nhìn thấy mặt của Zenith.
Và sau đó, bà ta lui lại một bước, nhìn từ trên xuống mặt của Zenith.
Quả là một cuộc đoàn tụ đầy cảm động.
...Đáng lẽ phải là như vậy, nhưng Claire bỗng đột nhiên thở dài và nói với giọng lạnh lùng rằng.
“Đây đúng là con gái ta. Andel, nhờ ông đó.”
Sau khi nói vậy xong, người đàn ông có râu bắt đầu hành động.
Ông ta đi qua tôi và cầm lấy tay của Zenith để dìu cô ấy đứng dậy.
Sau đó, ông ta đưa tay lên sờ bộ mặt vô hồn đó của cô ấy.
“Xin hãy chờ một lát, tại sao lại đột ngột thế?”
Tôi vội vã chen vào.
“À, tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân nhỉ. Tên tôi là Andel Berkeley, người đảm nhiệm vị trí bác sĩ riêng của Claire-sama.”
“Cảm ơn vì sự lịch sự. Tên cháu là Rudeus Greyrat. Vậy ra bác là một bác sĩ ư?”
“Vâng. Hôm nay vừa đúng là ngày khám bệnh của Claire-sama, vậy nên nhân đây người muốn tôi xem qua luôn tình trạng của con gái người...”
Thì ra là vậy.
Mọi chuyện ra là thế.
Bà ngoại Claire khi thấy Zenith như vậy nên đã trở nên hơi mất bình tĩnh.
Tôi hiểu tôi hiểu mà.
“Nếu là thế thì, mẹ cháu—”
“Ai cho phép ngươi ngồi xuống!”
Ngay lúc tôi còn đang nói, thì bỗng sau lưng tôi phát ra tiếng trách mắng.
Nghe thấy thế tôi giật mình quay đầu lại, và thấy Aisha hoảng hốt đứng bật dậy khỏi ghế sô pha.
“Chỉ là một hầu nữ, lại vẫn còn dám ngồi yên trong khi chủ mình thì đã đứng dậy! Là ai đã dạy ngươi như thế hả!”
“C, con xin lỗi người ạ”
Aisha cúi đầu mình với bộ mặt như thể sắp khóc tới nơi.
Ủa, cái gì thế này.
Tại sao mọi chuyện bỗng thành ra thế này vậy.
Tự nhiên diễn biến lại như thế này. Mà sao lại làm ngơ tôi thế chứ? Tôi sẽ khóc toáng lên đấy nhé.
“Là cháu bảo em ấy ngồi xuống.”
Nghe thấy tôi nói với giọng hơi đanh thép, Claire từ từ quay đầu về phía tôi.
Chết rồi,tôi đã lỡ để cảm xúc lấn át lý trí nhất thời.
Mà thôi, cũng không sao.
“Tuy rằng em ấy đang mặc trang phục hầu nữ, nhưng em ấy vẫn là em gái cháu. Sở dĩ em ấy mặc trang phục hầu nữ là để thuận tiện cho việc chăm sóc mẹ cháu. Thế nên cháu mong bà hãy đừng đối xử với em ấy như một người hầu nữ.”
“Trang phục là thứ đại diện thân phận của một người. Ai trong nhà này mặc trang phục hầu nữ thì đều sẽ được đối xử như là một hầu nữ.”
Cho dù cái nhà này có gia quy lố bịch như thế đi chăng nữa, thì tôi cũng không thể chấp nhận được.
“Thế vậy, bà sẽ đối xử thế nào với người ăn mặc giống cháu?”
“Đương nhiên là người đó sẽ được đối xử theo cách tương ứng.”
“Vậy cách đối xử với những người ăn mặc như vầy, là làm ngơ tất cả bọn họ sao?”
Tôi dang hai tay ra trong khi nói vậy, và khi nhìn lại trang phục của mình, theo cảm tính cá nhân thì tôi thấy nó cũng không có gì kỳ lạ...
Tôi mua nó ở đâu nhỉ? À phải rồi, ở Sharia...
Vậy là đáng lẽ tôi nên dùng cái bộ mà tôi mua ở Vương quốc Asura sao?
Nhưng nó chỉ để dùng cho những bữa tiệc thôi mà...
“Không, lý do ta phớt lờ cậu là vì... bỗng nhiên một người thanh niên lạ mặt như cậu lại gọi ta là bà ngoại. Trong những năm gần đây cũng có những kẻ giả mạo hay làm trò này. Thế nên trước khi xác định được danh tính của cậu là thật hay giả, cậu không đáng để ta đáp lại.”
“...Thì ra là thế.”
Mà, nếu mà con gái của một gia tộc lớn thế này mà bỏ nhà đi, thì sau này thể nào cũng sẽ có những kẻ mạo nhận có huyết thống này nọ và muốn trà trộn vào trong dòng tộc.
Tuy tôi có chào bà ta, nhưng tôi chưa đưa ra được cái gì chứng minh danh tính của mình.
Ngay cả cái bộ đồ tôi đang mặc trên người cũng không có huy hiệu gia tộc Greyrat, ngoài ra thì đi đến đâu cũng có thể kiếm được cái bộ như thế này nữa.
Nếu nói là hợp tình hợp lý... thì vẫn chưa đúng.
“Người này đích thị là Zenith, ta cũng nhớ rõ Aisha ở đằng kia, còn cậu thì có bằng chứng nào chứng minh cậu là cháu ngoại ta?”
Bằng chứng ư, chẳng phải quá hiển nhiên rồi sao.
Còn ai có thể dẫn Zenith và Aisha, và mang theo lá thư đó tới đây.
Lại còn đòi hỏi nữa á?
“Cần gì phải bằng chứng gì khác?”
“Cậu nói gì cơ?”
“Mẹ cháu... Zenith và Aisha cùng đi theo cháu, hơn nữa còn đem theo cả lá thư mà bà gửi. Bà còn muốn bằng chứng nào khác nữa?”
Sau khi tôi nói vậy xong, Claire giật giật lông mày của mình một chút.
“Nếu là thế, thì ta không thể thừa nhận cậu là thành viên của Nhà Latreia.”
“Cũng chẳng sao đâu. Cháu đã là người của Nhà Greyrat... ngoài ra còn là gia trưởng nữa. Đây là lần đầu tiên bước chân vào Nhà này, cháu cũng không có ý định trở thành thành viên của Nhà Latreia đâu.”
Tôi đã có ý định lấy lòng bà ta.
Vì lợi ích của việc thành lập Binh đoàn đánh thuê.
Thế nhưng, bà ta đã ở trong trạng thái đề cao cảnh giác thế này, thì tôi không cần phải mất công bày tỏ tấm lòng nữa.
Tạm thời, hãy lấy mục tiêu hàng đầu là dẫn Zenith trở về nhà bình an.
Có lẽ vì Claire không có coi điều tôi vừa nói là điều gì đó thú vị, nên hiện tại lông mày bà ta lại đang hơi giật giật, và đang trừng mắt nhìn thẳng vào tôi.
“Thân là gia trưởng của Nhà Greyrat, mà lại đi tỏ ra thấp kém. Greyrat dù sao cũng là một trong tứ đại lãnh chúa của Asura... Tuy rằng Nhà Latreia là một gia tộc có tiếng, nhưng cũng chỉ là một Nhà bá tước. Ấy thế vậy mà cậu lại cúi đầu xưng danh tính của mình trước bá tước phu nhân, một người thậm chí còn không phải là một bá tước.”
“Mặc dù cháu có huyết thống của một trong tứ đại lãnh chúa của Asura, nhưng cháu không có dòng máu trực hệ của một lãnh chúa hay là mang tước vị quý tộc cả. Tuy cháu có nói rằng mình là gia trưởng nhưng chẳng qua cũng chỉ là gia trưởng một gia đình bình thường đang sinh sống ở Sharia. Với lại, cho dù cháu có thân phận cao quý đến dường nào đi chăng nữa, thì việc kính chào bà ngoại mình lần đầu tiên mới gặp mặt cũng là một lẽ thường tình mà thôi.”
“...Hồ.”
Sau khi nói vậy xong, tôi có thể cảm thấy Claire đã chuyển sang nhìn tôi với ánh mắt khinh thường.
À không, chắc là do tôi tưởng tượng thôi...
Cơ mà, cái người này quả nhiên đặt gia thế lên hàng đầu nhỉ.
Thật là phiền phức quá...
Chắc là tạm thời tôi phải khiến bà ta biết điều một chút vậy.
“Dù rằng cháu không có địa vị quý tộc, nhưng cháu cũng có quan hệ cá nhân với Ariel bệ hạ, người vừa mới đăng quang năm ngoái. Ngoài ra bản thân cháu còn là thuộc hạ của Long Thần đứng vị trí thứ 2 trong Thất Đại Liệt Cường nữa. Cho nên là cháu mong bà đừng quá khinh thường cháu.”
Tuy tôi không quan tâm bà ta có khinh thường tôi hay là không, nhưng chuyện này có liên quan đến cả Aisha nữa.
Thế nên tôi phải làm rõ cho bà ta biết là tôi đứng ở vị trí ngang hàng hoặc là gần với bà ta.
Trước lời nói này của tôi, miệng của Claire ngậm thành một hàng ngang thẳng, và cằm nâng lên trên.
Hiện tại bà ta đang nhìn chằm chằm vào tôi như thể là đang định giá món hàng vậy.
“Đây chính là bằng chứng cháu là thuộc hạ của Long Thần.”
Tôi giơ cái vòng tay có huy hiệu Long Thần.
Sau khi quan sát được vài giây, Claire nói thầm một vài câu với lại vị quản gia đang đứng bên cạnh.
Vị quản gia sau đó gật đầu, và tôi có thể nghe thấy người này nói rằng “Đó quả thật là của Long Thần──”.
Mặc dù tôi cứ nghĩ cái huy hiệu này ít người biết tới, nhưng xem ra vị quản gia này có biết huy hiệu của Long Thần.
Nếu như mà tôi tự nhiên đi nói rằng là cái thứ như này có thể làm giả được... thì tôi sẽ tự chuốc thêm phiền phức mất.
“Thì ra là vậy... Ta đã hiểu rồi.”
Nói vậy xong, Claire liền thu cằm lại và đưa hai tay về hai bên eo.
Tiếp đó, bà ta thực hiện động tác cúi đầu một cách tự nhiên.
“Tên ta là Claire Latreia.
Vợ của Bá Tước Carlyle Latreia, [Đại đội trưởng] của Tổ Kiếm thuộc Đoàn kỵ sĩ Thần Điện.
Hiện tại đang phụ trách quản lý cả dinh thự này.
Vừa rồi ta đã thất lễ, mong cậu hãy thứ lỗi.”
Vậy là tôi đã chứng minh được danh tính của mình rồi.
Hay là bởi thái độ của tôi đã vượt qua được cái rào cản nào đó?
Mặc dù trong khi tôi còn chưa rõ, Claire đã cúi thấp đầu mình và đưa ra lời xin lỗi đó.
Cơ mà, [Đại đội trưởng] của Đoàn kỵ sĩ Thần Điện ư?
Em gái của Zenith, Therese cũng nằm trong Đoàn kỵ sĩ Thần Điện, cái Nhà này quả là có quan hệ mật thiết với Đoàn kỵ sĩ Thần Điện ghê.
“Vậy, cháu xin tự giới thiệu lại.
Tên cháu là Rudeus Greyrat. Người con trai của Paul Greyrat và Zenith Greyrat.
Hiện đang làm việc dưới trướng Long Thần Orsted.
Chuyện vừa rồi cháu mong bà không để tâm. Cũng do phía bọn cháu đã không suy tính thấu đáo.
Thế nên là bà đề cao cảnh giác cháu cũng phải thôi ạ.”
Cả hai bên đã đều cúi đầu trước lẫn nhau và kết thúc mối bất hòa trước đó.
Phù~.
Xem ra đã đến giờ giải lao.
Mặc dù phải mất một hồi thì đến mới đến được màn chào hỏi thật sự, nhưng cuối cùng thì cũng xong rồi.
“Vậy, mời cậu ngồi xuống.”
“Vâng, cháu xin phép.”
Tôi làm theo chỉ dẫn và ngồi lên chiếc ghế sô pha.
“Đầu tiên thì, cảm ơn cậu đã không quản ngại đường xá xa xôi để tới đây. Ban đầu ta đã nghĩ là cậu sẽ phải mất thêm vài năm nữa thì mới tới được đây, ta rất biết ơn vì cậu đã nhanh chóng thu xếp mọi thứ.”
Claire nói vậy xong liền vỗ nhẹ tay mình, và cánh cửa bỗng mở ra.
Đằng sau cánh cửa, là một cô hầu nữ đang kéo một chiếc xe đẩy vào trong phòng.
Ở trên mặt của chiếc xe đẩy đã được bày đặt một bộ đồ trà.
Bộ sắp có tiệc trà sao?
Cũng được thôi. Tôi sẽ cho bà có vinh dự được chứng kiến năng lực thưởng thức trà mà tôi đã dày công học được ở Thành Không Trung.
À mà, trước tiên phải để Aisha ngồi xuống cái đã.
Em ấy là em gái của tôi, chứ không phải hầu nữ.
Người ta không thể nào cứ không coi em ấy là khách được.
Vậy thì, đầu tiên hãy khẳng định rõ điều này trước vậy.
“Aisha, em cũng ngồi xuống đi.”
“Ể, nhưng mà...”
“Hôm nay em tới đây không phải với tư cách là hầu nữ, mà là người thân của anh, nên là hãy ngồi đi.”
Aisha vừa liếc nhìn về hướng của Claire vừa ngồi xuống một cách chậm rãi.
Claire không nói gì cả, chỉ hơi giật lông mày một chút.
Xem ra lần này em ấy được cho phép rồi.
Khi tôi quay sang nhìn Zenith, cô ấy vẫn đang được vị bác sĩ kia khám.
Ông ta đang kiểm tra lưỡi và mắt của cô ấy.
Mà, dù ông ta có làm như vậy đi chăng nữa, tôi thấy cũng vô ích mà thôi...
Nhưng đối với Claire mà nói, thì để bác sĩ mà mình tin tưởng kiểm tra Zenith còn tốt hơn là nghe người khác nói rằng cô ấy không thể hồi phục lại trí nhớ.
“Mẹ cháu...đã được cháu tìm đủ mọi cách cứu chữa, nhưng vẫn chưa đi đến đâu ạ.”
“...Ở vùng nông thôn xa xôi, các cách thức chữa bệnh có thể đem áp dụng đương nhiên rất hạn chế.”
Ôi trời, câu nói này dễ làm người ta nổi nóng đó.
Tại sao lại dám nói nơi tôi sinh sống là vùng nông thôn chứ?
... Mà, tôi đã chuẩn bị trước tinh thần cho những chuyện như vầy rồi.
Ở mức độ này thì vẫn còn nằm trong dự tính.
“Đúng thật là ma thuật chữa trị ở Sharia không thể nào sánh lại được với Milis... Nhưng trong số những người cháu đã đến hỏi có cả Long Thần Orsted tinh thông đủ mọi ma thuật trên toàn thế giới, và cả ngài Perugius tinh thông ma thuật dịch chuyển và triệu hồi nữa.”
“Perugius? Một trong ba vị anh hùng ư? ...Thật khó có thể nào tin được.”
Đúng thế thật.
Bà ta không tin được cũng phải thôi.
Tuy rằng tôi không thể dẫn ông ta đến đây làm chứng.
Mà, tôi vốn dự định ở lại Milishion một vài tháng.
Trong khoảng thời gian này, thì thể nào Claire sẽ dần hiểu ra được việc chữa trị cho Zenith là điều bất khả thi thôi.
Và ngoài ra thì, tôi cũng mong là bà ta không đi áp dụng phương pháp chữa bệnh lố bịch hoang đường nào đó...
“Hiện tại... Norn thì đang làm gì?”
Trong khi tôi đang chuẩn bị nói chuyện thêm về vấn đề trên, thì chủ đề bàn luận đã thay đổi.
Norn á?
“Em ấy hiện vẫn còn đang học tập tại Đại học ma pháp Sharia. Cũng vì bận rộn với việc học nên em ấy đã ở lại nhà ạ.”
“Là thế sao? Ta tưởng nó chẳng giỏi gì chứ. Vậy là nó đã chăm chỉ cố gắng sao?”
“Vâng ạ. Hiện giờ đây, em ấy đang là hội trưởng hội học sinh, đứng đầu toàn trường đấy ạ.”
Sau khi tôi nói một câu nghe có vẻ hơi hoang đường, Claire đã tỏ ra bất ngờ.
Chắc hẳn ở trong thâm tâm bà ta, Norn là một đứa trẻ cực kì kém cỏi.
Mà, nếu so với Aisha thì đúng thế thật.
“Thế sao... Vậy nó đã có dự định gì sau khi tốt nghiệp?”
“Hình như em ấy vẫn chưa ạ.”
“Vậy việc hôn nhân?”
“Có vẻ quan hệ yêu đương chẳng bao giờ có ạ.”
Nói vậy xong, Claire bỗng nhăn mặt.
Bộ tôi đã nói gì đó không phải sao?
“Thế thì, cậu hãy dẫn con bé tới đây sau khi tốt nghiệp.”
Câu này bà ta nói nghe y như là mệnh lệnh vậy.
Chẳng lẽ bà ta không nghĩ gì đến quãng đường từ đây cho đến Sharia sao.
Phải mất 4 năm cả đi cả về đó...
Mà, nếu dùng ma pháp trận dịch chuyển thì sẽ chỉ mất 1 tuần cả đi cả về.
“Điều này thì cũng không có vấn đề...”
“Ở vùng nông thôn hẻo lánh như Vương quốc Sharia thì không tìm được một đối tượng vừa ý cũng là điều dễ hiểu, chuyện này hãy để ta giải quyết.”
Hử?
Bà vừa nói gì cơ?
Bà muốn giải quyết gì chứ?
“Vậy ý của bà là muốn gả Norn cho một ai đó sao?”
“Đúng thế. Nếu người gia trưởng trong nhà đã không thực hiện được việc làm mối, thì đương nhiên là ta sẽ lo thay rồi.”
“Xin hãy chờ một chút. Chuyện này còn phải hỏi ý kiến của Norn chứ...”
“Cậu đang nói gì vậy? Chẳng phải trách nhiệm của một gia trưởng là làm mối cho con gái trong nhà sao?”
... Hả?
Thế cơ á?
Trong lúc nghĩ vậy, tôi quay sang nhìn Aisha.
Em ấy nhún vai và tỏ thái độ như thể đang nói rằng “Chẳng phải đây là điều hiển nhiên sao ạ?”
Có lẽ đây là lẽ thường của giới quý tộc Thánh quốc Milis.
Phải đó, đúng là thế rồi.
Ở kiếp trước của tôi cũng có cái phong tục cha mẹ quyết định đối tượng kết hôn cho con cái mình.
Ban đầu tôi có cảm thấy điều này kì lạ, nhưng hóa ra nó lại là một điều rất đỗi bình thường.
Tuy nhiên, ở nhà tôi không có cái chuyện này đâu.
Nếu Norn có nói là muốn kết hôn, mong nii-san giới thiệu cho một ai đó, thì tôi đây sẽ ngay lập tức tổ chức một buổi xem mắt theo nhóm (Goukon) cho em ấy thoải mái chọn.
“...Vậy, cháu sẽ chịu trách nhiệm về chuyện của Norn ạ.”
Tạm thời tốt nhất cứ nên nói như vậy đã.
“Thế sao, tôi đã hiểu rồi... Cậu là một gia trưởng, thì hãy tỏ ra cứng rắn lên chứ.”
Một lời khiển trách từ cấp trên.
Từ nãy tới giờ đã vậy rồi.
Cảm giác như là đang bị xem thường vậy.
Nhưng cứ bình tĩnh đi.
Chuyện này nằm trong dự tính.
Dù sao tôi cũng đã biết người này là một người khó ưa rồi mà.
Vốn dĩ thì lẽ thường của hai bên đã khác nhau rồi, cho dù một bên có phản bác ở phần nào đó, thì cuối cùng cũng chỉ sẽ trở thành một cuộc cãi vã không đi đến hồi kết mà thôi.
Giống như là hai đường song song chẳng bao giờ giao nhau tại một điểm chung vậy.
Hôm nay hai bên lần đầu mới gặp nhau.
Đầu tiên cứ phải làm quen nhau trước cái đã.
Có yêu cầu gì thì cứ để sau.
“── Có vẻ là đã xong rồi.”
Lúc tôi đang hít sâu lấy một hơi, Andel đã trở lại đây cùng với Zenith.
Aisha ngay lập tức đứng dậy và dìu Zenith ngồi xuống ghế sô pha.
“Thế nào rồi?”
“Cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh. Dường như trông còn trẻ hơn so với tuổi thực mà tôi được biết.”
Vậy à.
Thật là hay quá nhỉ Zenith. Chẳng cần phải làm đẹp mà trông vẫn trẻ đẹp!
...Không, chẳng phải ngược lại sao?
Tôi nên lo mới phải chứ.
Đây chẳng lẽ là do ảnh hưởng của lời nguyền...
“Tôi có thể hỏi người nhà bệnh nhân một số câu hỏi có được không?”
“Tất nhiên rồi ạ, xin đừng ngần ngại.”
“Vậy thì—”
Nội dung câu hỏi khá là bao quát.
Nào là những câu hỏi liên quan đến thể chất như là cô ấy thường hay ăn gì, số lượng bao nhiêu, vận động mức độ nào, và kinh nguyệt hàng tháng ra sao.
Và nào là những câu hỏi liên quan đến tinh thần như là trong cuộc sống hằng ngày cô ấy có thể tự mình làm được những việc gì, cô ấy có vô tình tự làm tổn thương mình chỉ qua những hành động bình thường không.
Mọi câu hỏi của vị bác sĩ tôi đều trả lời thành thật.
Thỉnh thoảng có những chuyện mà tôi không biết, thì Aisha sẽ thêm vào.
Nếu như có Lilia ở đây thì tôi đã có thể giải thích chi tiết hơn rồi, nhưng giờ không có thì cũng đành chịu thôi.
“Thì ra là vậy, tôi đã hiểu rồi.”
Andel ghi chép lại chi tiết mọi câu hỏi và câu trả lời và gật gật đầu.
Và sau đó, ông ta đi đến cạnh Claire và bắt đầu thì thầm bàn luận điều gì đó.
“Kết quả sao rồi?”
“Cái này, tôi không nghĩ là cô ấy có vấn đề gì ạ. Bình thường cô ấy lúc nào bên cạnh cũng có một hầu nữ chăm sóc, nên là không mắc bệnh hay bị thương, tinh thần có vẻ cũng rất ổn định nữa.”
“Thế còn trẻ con?”
“Mỗi tháng đều tới, nên tôi nghĩ cô ấy vẫn có đủ khả năng sinh đẻ... Nếu có thêm vài người chăm sóc riêng nữa thì điều này cũng có thể.”
“Tốt lắm.”
Có gì tốt vậy nhỉ.
Tôi không hề có cảm giác chuyện này có điều gì đó tốt đẹp cả...
“Nghe mọi người nói như thể là đang tính đến việc tái hôn cho mẹ cháu ấy.”
Vốn tôi chỉ nói đùa như vậy.
Thế nhưng, Claire đáp lại bằng ánh mắt lạnh lùng.
Một cái nhìn cực kì dữ dội.
Ánh mắt đó như thể mang ý muốn ép buộc người ta, không hề có chỗ cho việc bàn bạc.
“...Giá trị của người phụ nữ tại Thánh quốc Milis nằm ở việc người đó có thể sinh con hay là không. Nếu như không thể sinh con, thì người đó không thể được coi là một con người.”
Chờ một chút đã bà kia.
Bà đang nói đùa đấy phải không?
Thôi, hãy bình tĩnh lại đi nào.
Tuy không phủ định, nhưng cũng không có khẳng định. Bà ta mới chỉ là đang thuật lại lẽ thường của cái đất nước này.
Cái câu sau đó [Người nào không sinh được con thì sẽ không được coi là một con người] ban đầu nghe đã thấy phi lý bỏ xừ rồi, nhưng nếu đây là câu mà bà già đây đã tự mình suy ra, thì hẳn bà ta sẽ coi đấy là sự thật luôn.
“À phải rồi. Ta muốn cậu hãy cắt đứt quan hệ với cha xứ của phe giáo hoàng.”
“...Hử?”
“Ta vốn đã biết cậu đang có quan hệ thân gần với cha xứ phe giáo hoàng rồi.”
Chủ đề của cuộc nói chuyện lại quay ngoắt thêm một lần nữa, khiến người ta không khỏi bối rối.
Lý do mà tôi không thể nào nắm được thế chủ động trong cuộc đối thoại này, có lẽ cũng bởi bà Claire này lúc nào cũng dùng cách ăn nói hùng hổ.
Hoặc là bởi tôi đã để lại ấn tượng xấu ở lúc chào hỏi ban đầu.
Vậy là tôi đã bỏ lỡ cơ hội rồi sao.
“Quả thật, cháu có quan hệ rất tốt với Cliff... Nhưng vì sao, bà lại muốn cháu cắt đứt quan hệ?”
“Bởi vì hiện nay, Nhà Latreia đang hoạt động cho phe hồng y. Những người có liên hệ với phe giáo hoàng đều không được hoan nghênh.”
Phe hồng y, tức là Phe Chống Ma Tộc sao?
Lãnh đạo của phe đó chắc là Hồng Y.
“Bản thân cháu không hề có ý định ủng hộ phe giáo hoàng. Thế đã đủ chưa?”
“Không, vẫn chưa được. Miễn là cậu còn ở tại ngôi nhà này, thì cậu phải tuân theo quy tắc của ngôi nhà này.”
Hừm.
Hừmmm.
Mà, đúng thật là, nếu Cliff nắm giữ được vị trí nào đó rồi, thì thể nào tôi cũng bị người ta quy là kẻ ủng hộ phe giáo hoàng.
Nói với bà ta là ‘Cháu đã hiểu’ thực chất là một chiến lược khôn ngoan.
Nhưng tôi đây không hề muốn nói câu đó ra thành lời chút nào...
“Ở trường cháu hay được Cliff giúp đỡ tận tình. Ngoài ra Norn cũng được cậu ấy giúp đỡ bảo ban rất nhiều lần nữa... Chỉ cần qua lại với tư cách là bạn bè thôi là được rồi mà đúng không?”
“Không được. Nếu cậu bất luận thế nào vẫn muốn qua lại với người của phe giáo hoàng, thì ta sẽ không cho phép cậu ở lại cái nhà này--”
Không được sao.
Thôi được, tôi hiểu rồi.
Thế thì, xin chào tạm biệt.
Hôm nay chúng tôi đành qua đêm ở chỗ nào đó khác vậy.
Bình tĩnh nào, không có gì cả mà. Đừng có nóng giận, đừng có điên lên.
Ta đây là một người bình tĩnh, một Rudeus tài trí lạnh lùng.
Không được để kích động, vốn dĩ bản thân mình biết thừa bà già Claire này là người như vậy mà, biết rõ thế rồi mà.
Tuy rằng tôi không ngờ được là bà ta muốn làm cản trở tình bạn giữa chúng tôi... nhưng nếu cả hai đã như nước với lửa thế này. Thì cũng đành chịu thôi.
Ít nhất là cuộc đối thoại không trở thành một cuộc cãi vã.
Tôi sẽ bình tĩnh chào tạm biệt bà ta và rời khỏi đây.
“──Để Zenith lại và mau rời khỏi đây.”
Dòng suy nghĩ của tôi bị gián đoạn.
“Tạm thời ta sẽ cho phép cậu tiếp tục đặt chân vào ngôi nhà này, nhưng với tư cách là người ngoài─”
“Bà nói là để lại? Ý bà là gì cơ?”
Câu tôi vừa nói là để đáp lại cho cái câu trước đó.
Bởi tôi đã sững sờ mất một vài giây.
Claire ngừng nói tiếp, nhìn tôi với ánh mắt lạnh như băng và rồi nói rằng.
“Nếu nó đã như thế này rồi, thì cũng không còn lựa chọn nào khác. Chỉ cần nó vẫn còn có thể sinh con đẻ cái được, thì nó vẫn có giá trị sử dụng cho hôn nhân.”
Miệng tôi khô cứng.
Tầm nhìn của tôi bắt đầu bị bao phủ bởi một màu đen.
Như thể tôi đang ở trong một lớp sương mù đen tối vậy.
“...”
Ủa, ai đó đang đang làm ầm lên vậy.
Là tôi ư.
Tôi là người đang hét ầm lên.
Không được, tôi mới vừa nãy còn nói về lẽ thường cơ mà?
Bà già này, bà đang nói thật đấy á?
Thế nhưng, thực tế chẳng có câu gì được tôi nói ra cả.
Tôi lúc này cứ chỉ mấp máy cái môi của mình.
“Con bé này sẽ kết hôn với một quý tộc của phe hồng y. Cho dù có thể sẽ bị ly hôn một vài lần, nhưng cũng không sao cả.”
Bà ta đang muốn một người còn không thể bày tỏ được ý muốn của bản thân, phải cưới người khác.
Con gái bà ta đã bị bà ta coi là “một thứ đồ vật”.
Một thứ đồ vật.
“Cơ thể vẫn còn khỏe mạnh, quả là trong cái rủi có cái may.”
Tôi chưa bao giờ từng nghe thấy tiếng mạch máu của mình bị vỡ.
Thực ra không ai có thể nào nghe thấy cả.
Đây chỉ là cách nói ẩn dụ.
Những lúc tôi lỡ chọc tức Eris, tôi thường tưởng tượng mình có nghe thấy tiếng đó.
Nhưng đa phần những lúc đó tôi đều bị làm cho bất tỉnh, nên tôi không nhớ được nhiều.
Và đây là lần đầu tiên tôi nghe được tiếng mạch máu của mình vỡ.
Phần 2:
Khi tôi tỉnh người, tôi thấy mình đang cầm tay Zenith đi bộ dưới ánh hoàng hôn.
Lúc đó, tôi không nhớ được mình đã nói cụ thể những gì.
Tôi chỉ nhớ là mình đã lớn tiếng gào thét.
Vậy nhưng, những gì mà tôi nói lại khá là mơ hồ.
Hình như có những câu chửi thề tôi không thường hay nói, đã bị nói ra thành lời.
Tôi vẫn nhớ Claire đã mở to mắt nhìn với vẻ kinh ngạc.
Tôi vẫn nhớ những cô hầu nữ thò đầu nhìn chuyện gì đang diễn ra.
Khi tôi tuyên bố tôi sẽ dẫn Zenith trở về nhà mình, và cầm tay kéo nhẹ cô ấy đứng dậy, tôi vẫn nhớ rõ Claire đã nói cái câu “Nếu như Zenith mà là người bình thường, nó cũng sẽ nói như vậy thôi.”
Cái câu nói này như đã thêm dầu vào lửa, nó làm tôi giận đến điên cả tiết, làm tôi không màng gì đến lý trí nữa, làm hai tay tôi nắm thật chặt chuẩn bị thi triển ma thuật.
Và tôi vẫn nhớ rõ.
Ngay lúc đó, Aisha đã nói rằng “Đi thôi onii-chan!”, giúp tôi lấy lại được chút tự chủ.
Sau đó Claire đã gọi lính canh tới, làm tôi mất công phải hạ hết đám lính của bà ta, và tôi nói với bà ta rằng tôi sẽ cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Nhà Latreia, xong rồi nhanh chóng rời khỏi đây.
“Phù~...”
Không biết từ khi nào, tôi đã trở lại biên giới của Khu Thánh.
Bởi vì cơn nóng giận, mà giờ tầm nhìn của tôi cứ chao đảo không ngừng.
Nhớ lại chỉ thấy khó chịu.
Tôi không thể ngờ được là mình lại có thể nghe được những lời đáng kinh tởm đó.
Hừ, chết tiệt.
Gì mà trong cái rủi lại có cái may chứ.
Đáng lẽ tôi không nên tới nơi đó, để rồi phải đi nghe những lời bỉ ổi này.
Bà làm sao vậy hả. Bà coi trời bằng vung chắc.
Cơ mà, cái việc bà ta làm ngơ tôi lúc mới đầu chào hỏi cũng là điều dễ hiểu.
Bởi vì tôi, một thanh niên lạ mặt đi gọi bà ta là bà ngoại trong khi còn chưa từng gặp nhau trước kia, vậy nên là tôi hẳn đã làm bà ta mất hứng.
Tôi có thể hiểu được việc bà ta muốn Norn cưới ai đó.
Ngay cả ở kiếp trước của tôi cũng thường xuyên xảy ra chuyện như vầy.
Theo lẽ thường tình ở đây là vậy mà.
Tôi có thể hiểu thôi.
Nhưng Zenith thì tuyệt đối không thể chấp nhận được!
Cô ấy đã mất trí nhớ và thậm chí còn không thể tự chăm lo bản thân.
Tại sao, bà lại còn muốn đem cô ấy đi cưới ai đó chứ!
Hơn nữa lại còn dám mở miệng nói nào là cơ thể khỏe mạnh, mỗi tháng đều tới, nên có thể sinh con, trong cái rủi có cái may.
Bà muốn Zenith ngày được chăm sóc, tối đến thì để đối tượng cô ấy được gả cưới thích làm gì thì làm ư?
Thế cô ấy có khác gì, một búp bê tình dục chứ.
Hơn nữa giả sử cô ấy mang thai, thì bà có dám chắc chắn với tôi là cô ấy sinh con được không?
Mà cho dù có sinh được, còn ý muốn của Zenith thì sao?
Tình cảm mẹ con bà để ở đâu? Bà có màng gì đến cảm giác của những người con mình đứt ruột đẻ ra không?
Bà nghĩ một người mẹ là như thế nào vậy!
Bà coi con gái đẻ của mình là cái gì thế HẢ!
Bà muốn sử dụng cô ấy làm gì chứ?
Một công cụ của bà ư?
Hay là một cỗ máy đẻ?
Bà định giỡn mặt với ai hả!
Lâu lắm rồi tôi mới giận sôi máu thế này!
Bà già Claire đó!
Biết thân biết phận ở yên trong bếp đi!
Tôi đã bình tĩnh lại được một chút, có lẽ là bởi tôi đã trút hết nỗi lòng...vào trong lòng mình.
Bụng tôi bắt đầu phát ra tiếng cồn cào.
Xem ra là tôi đang đói.
Dù sao buổi trưa tôi đã không ăn gì.
Giờ này tôi muốn ăn món gì đó ngoài món hầm ra.
“O, onii-chan...”
Tôi quay người lại sau khi nghe thấy tiếng gọi.
Và tôi thấy Aisha đang rụt rè đứng đó.
Em ấy trông có vẻ đang khó xử, không biết phải nói gì với tôi.
“Aisha nè.”
Lập tức, tôi lặng lẽ dang hai tay ra và ôm lấy em ấy.
Em ấy không phản kháng, chỉ để yên cho tôi ôm trọn người mình.
Tôi cuối cùng cũng hiểu rõ được lý do tại sao mà Aisha và Norn, hay thậm chí cả Lilia lại mập mờ trong từng lời nói của mình đến thế.
Hóa ra là vậy.
Người như bà ta thì ai lại đi muốn gặp lại chứ.
Dù tôi không biết hồi xưa cả Aisha và Norn đã bị bà ta nói những gì trước kia.
Nhưng có một điều rõ ràng mà tôi hiểu, đó là những lời của bà ta đã để lại ký ức xấu trong lòng các em ấy.
“Anh xin lỗi vì đã đem em tới đây.”
“Không, không có gì đâu ạ. Chỉ là, chúng ta đã không thể tạo dựng quan hệ được.”
Quan hệ ư.
À phải rồi.
Tôi đã mong là có thể nhờ Nhà Latreia giúp đỡ một tay trong việc thành lập Binh đoàn đánh thuê ở đây.
“Thôi, kệ đi. Chúng ta không cần mượn quyền thế từ cái loại người đó.”
Hãy tìm một mối quan hệ khác vậy.
Tôi có thể nhờ Cliff giới thiệu tôi với ông của Cliff nhỉ...
Mặc dù tình trạng của Cliff hiện giờ trông không khả quan lắm... Mà thôi, không sao cả.
Nếu lại không được thì tôi sẽ tự lực cánh sinh vậy.
Dù sao thì, hôm nay tôi đã rất mệt rồi.
Giờ hãy về nhà nghỉ ngơi thôi...
Mà, nói là về nhà, nhưng tối nay tôi không có chỗ nào để ở qua đêm.
Nếu đi bộ từ đây đến Khu Mạo Hiểm Giả để ở nhà trọ, thì lúc đó trời sẽ tối khuya mất, và tôi không biết liệu Zenith có thể đi bộ được tới đó không...
Thôi được rồi, qua đêm tại chỗ Cliff lần nữa vậy.
Với suy nghĩ đó trong đầu, tôi đã quay trở lại nhà của Cliff.