Trong lúc Rudeus và Cliff đang nói lời tạm biệt.
Có hai con người đã gặp lại nhau lần nữa.
Địa điểm nằm ở Trụ sở Giáo Đoàn, khu vườn mùa xuân.
Vào mỗi đợt mùa xuân, những bông hoa đủ loại màu sắc sẽ nở rộ rực rỡ tại khu vườn đẹp đẽ này.
Mặc dù có nhiều cây cối ở đây đã bị đầm lầy của Rudeus làm cho nghiêng lệch đi một chút, nhưng sức sống của chúng vẫn không hề suy giảm.
Bằng chứng là, cây Baruto đã bắt đầu nở hoa thay chỗ cây Saraku.
Ở trước cái cây đó, có hai cô gái đang đứng đối diện nhau.
Một người tóc vàng, một người tóc đỏ.
Therese và Eris.
Ngoài ra, ở đằng sau Therese.
Là Miko đứng đó, như thể là đang đứng nấp sau lưng Therese.
Đầu gối hai chân liên tục cọ xát vào nhau với vẻ e thẹn trong khi co rúm người mình lại.
Hơn nữa, xung quanh cô cũng có một vài người đàn ông mặc áo giáp xanh dương, nhưng họ cũng chỉ đứng ở ngoài lề.
“Thôi nào, Miko-sama. Kia là Eris-sama đó. Cũng nhờ Rudeus mà người mới có được cơ hội này đấy.”
Therese nhẹ nhàng nói vậy với Miko vẫn còn đang đứng sau lưng mình.
Vậy nhưng, Miko lại cứ chỉ tỏ ra e thẹn ngượng ngùng.
“Nhưng, nhưng mà... à ừm, là Eris-sama thật sao?”
Trong tâm trí của Miko, thì Eris chính là thần tượng của cô.
Kể từ khi bắt đầu nhận thức được xung quanh, cô nhận thấy mình bị giam cầm trong một căn phòng trắng xóa, chỉ được ra ngoài khi có việc gì đó xảy ra, để rồi phải xem đủ thứ ký ức dơ bẩn của đám người lớn bị dồn vào đường cùng.
Trong một thế giới nơi tự do không hề có tồn tại, cô chỉ sống mà không có chút hy vọng nào.
Khi cô rơi vào cạm bẫy và bị bao vây bởi sát thủ lúc trên đường di chuyển, ngay cả khi tính mạng đang bị đe dọa, cô cũng không cảm thấy quá là sợ hãi, hay là cảm thấy không muốn phải chết cả.
Và tại thời điểm đó, Eris đã xuất hiện.
Cả người toát đầy vẻ cao ngạo.
Dù Eris hành động thẳng tắp, nhưng cô ấy nhanh tới nỗi không một kẻ nào có thể tóm lấy nổi, chỉ có tàn ảnh là mái tóc màu đỏ rực lưu lại trong ký ức.
Đó là một ấn tượng rất sâu đậm.
Cùng lúc đấy, Miko vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra.
Eris có nói rằng, ‘đứa trẻ an toàn là tốt rồi’.
Chỉ đến khi trở về Trụ sở Giáo Đoàn, cô mới biết đứa trẻ được nói tới chính là bản thân mình.
Cũng chỉ đến khi đấy, cô mới nhận ra là mình đã được cứu sống.
Và rồi Miko bắt đầu nhớ lại tên của ân nhân.
Sở dĩ cô biết được tên là bởi cô đã nhìn thẳng được vào đôi mắt của người ta.
Eris.
Cô gái ấy có tên là Eris.
Trong khi miệng không ngừng lẩm bẩm, cô đã nảy sinh cảm giác ngưỡng mộ cái người Eris trong trí nhớ của mình một cách mãnh liệt.
Kể từ đó, Miko bắt đầu bắt chước theo Eris.
Mỗi khi nhìn thấy cái gì đó, cô sẽ cao giọng bày tỏ cảm xúc của mình.
Mỗi khi quyết định điều gì đó, cô sẽ cao giọng tuyên bố thật rõ ràng.
Nói chung, lúc nào cô cũng cao giọng với vẻ vui mừng phấn chấn.
Cô tự hỏi, không biết mình đã cư xử như thế này được bao lâu rồi.
Cô không nghĩ là mình sẽ còn gặp lại Eris lần nữa.
Mặc dù muốn gặp lại, nhưng cô không bao giờ mở miệng nói rằng mình muốn gặp lại.
Cô hiểu rõ rằng, mình không có quyền hạn cho cái chuyện đó.
Thế nhưng, Eris đã tới Milishion rồi.
Khi biết được tin này, Miko đã không thể nào kìm nén được nữa.
Cô khẩn thiết cầu xin Hồng Y, Giáo Hoàng, và bất cứ ai có quyền hành.
Cô rất muốn được gặp lại Kiếm Vương Eris.
Tuy rằng Cuồng Cẩu Vương là một nhân vật được coi là rất nguy hiểm, nhưng cô vẫn muốn được gặp lại cô ấy lần nữa.
Cô muốn nói lời cảm ơn tới Eris.
Mong muốn nhỏ nhoi đó đã dễ dàng được chấp thuận.
Nỗ lực đưa Cuồng Cẩu Vương Eris cực kì nguy hiểm và Miko lại gần nhau có thể thành hiện thực cũng nhờ Rudeus đã cam đoan rằng “Bất cứ việc gì xảy ra tôi sẽ chịu hết trách nhiệm”.
Thế nhưng, khi được tận mắt nhìn thấy, Miko không biết phải nói gì nữa.
Nghĩ rằng sẽ thật bất lịch sự khi lén nhìn ký ức, cô đã tránh nhìn thẳng vào mắt của Eris.
“...”
Eris đang đứng khoanh tay ở phía trước Miko.
Cô ấy đã xưng danh tính của mình.
Đồng thời đã tuyên bố mình là vợ của Rudeus, và đang sở hữu danh hiệu Kiếm Vương.
Và sau đó thì, năm phút đã trôi qua kể từ khi Therese tự giới thiệu bản thân, và nói lời cảm tạ về cái việc ngày xưa.
“Nhanh đi nào, tôi không có nhiều thời gian đâu.”
Eris vẫn đang đứng nghiêm chỉnh.
Đây là một điều rất hiếm thấy đối với một người thiếu kiên nhẫn như Eris, nhưng lần này cô ấy đã được Rudeus dặn dò nghiêm ngặt rằng.
“Người mà em sắp gặp là người đã giúp đỡ anh trong chuyện lần này đó, thế nên hãy đừng có cư xử thô lỗ... Với cả có thể người ta sẽ nói gì đó với thái độ trịnh thượng, thì cũng tuyệt đối đừng có mà đi đấm người ta đấy nhé?”
Eris đang tuân thủ đúng theo những gì được dặn.
Tuy vậy, cô ấy vẫn không khỏi cảm thấy bực bội.
Cô ấy ghét phải chờ đợi.
“Nhanh lên có được không vậy?”
“Dạ, đây ạ!”
Câu nói ngắn gọn này khiến Miko nhảy ra khỏi chỗ đang nấp.
Cảm giác lo ngại làm Eris tức giận đã chiến thắng cái cảm giác xấu hổ.
“À ừm, ta là Miko! Cảm ơn chị rất nhiều vì đã cứu mạng ta trước kia!”
“Trước kia ư...? Tôi đâu có nhớ!”
“Ể?”
Miko theo phản xạ đã nhìn vào mắt của Eris sau khi nghe thấy cô ấy lớn tiếng tuyên bố vậy.
“....A.”
Và rồi, khi không thể nhìn thấy hình bóng của chính mình trong ký ức của Eris, một vẻ buồn bã đã xuất hiện trên gương mặt của Miko.
Cũng phải thôi.
Cô biết chuyện này thế nào cũng xảy ra.
Eris làm sao mà nhớ được chứ.
Tuy vậy, cô vẫn luôn nghĩ rằng, có thể nào.
Có thể nào Eris vẫn còn nhớ một chút gì đó.
Và sẽ nói như kiểu là, ‘đứa trẻ hồi đó nay đã lớn rồi đấy nhỉ’.
Cô đã cho rằng là như vậy.
Bởi vì cô luôn luôn hằng mong nhớ đến Eris.
Thế nhưng, ngay cả khi Eris đã nhìn thấy mặt cô, nghe cô nhắc đến trước kia, cô ấy vẫn không hề nhớ gì về cô.
Có lẽ, nếu nhìn kĩ hơn một chút, có thể cô sẽ tìm được hình ảnh của mình ở trong một góc ký ức.
Tuy nhiên, thứ mà cô nhìn thấy trong ký ức lại là cảnh Therese đang ôm Rudeus ngồi trên đùi mình và xoa đầu cậu ta liên tục.
Miko được gọi là “Miko ký ức”.
Cô biết ký ức kiểu như này không phải là hiếm.
Vậy nhưng, cái cảnh này vẫn không khỏi làm cô cảm thấy sốc.
“Nhưng mà cô đã giúp Rudeus đấy nhỉ! Xin cảm tạ cô nhé!”
Trong khi vẫn còn đang đứng khoanh tay, Eris cao người nói vậy với giọng mừng rỡ.
Nghe thấy giọng nói thổi bay đi cú sốc, Miko lắc đầu như để xua đi suy nghĩ hiện tại của mình.
“Không phải đâu... Việc giúp đỡ chồng của Eris-sama cũng là điều đương nhiên thôi ạ.”
Dù cho người ấy không còn lưu lại chút ký ức gì về mình, thì lòng biết ơn và sự ngưỡng mộ của bản thân sẽ vẫn không hề lay chuyển.
Trong lúc Miko còn đang nghĩ vậy, Eris bắt đầu tuôn một tràng như muốn truy hỏi.
“Thế vậy, cho hỏi tên của cô là gì thế! Rudeus có nói là sau này sẽ còn tiếp tục giúp đỡ cô đấy, nên tôi muốn nhớ tên cô!”
“Ể?”
Tên ư.
Bản thân cô vốn không có tên.
Trước giờ Miko cũng chưa từng gặp bất tiện về việc không có tên.
Thế nhưng hiện tại, Eris muốn nhớ tên của cô, mà cô lại không có.
Thứ quan trọng như vậy lại không có.
Đến giờ cô mới nhận thấy tổn thất to lớn của việc không có tên.
“Ừm... cái này.”
“Cô được gọi là Miko, cũng như Zanoba... Nhưng đó đâu có phải là tên.”
Nghe thấy từ Zanoba, cô lại nhìn vào đôi mắt của Eris lần nữa.
Xem ra, những Miko ở đất nước khác thì lại có tên.
Bởi vì Eris vốn không quá quan tâm đến vị Miko kia, cho nên cô ấy chỉ biết mỗi cái tên của người kia là cùng.
Tuy vậy, Miko vẫn cảm thấy hơi sốc.
“Đồ khốn!”
“Miko-sama là Miko-sama!”
“Ngươi đùa đấy à!”
“Người không cần có tên!”
“Thần của ngươi đâu hả!”
Thế nhưng, nhờ có những tiếng ồn ào xung quanh, cô đã cảm thấy bình tĩnh đôi chút.
Dù sao từ trước tới nay, cô chưa từng gặp bất tiện bởi không có tên, nên cũng đành chịu thôi.
Cô đã nghĩ là vậy.
“Thực lòng xin lỗi. Ta vốn không hề có một cái tên.”
“Hử... Vậy à?”
Eris không để tâm lắm đến việc Miko không có tên.
Miko không biết được Eris đang nghĩ gì, bởi lúc này cô không nhìn thẳng vào mắt.
Tuy nhiên, nếu như mà cô có nhìn, thì cô sẽ biết được chi tiết của việc Eris đã từ bỏ cái tên “Boreas”.
“Mà, tên đúng thật chẳng hề cần thiết.”
Eris khịt mũi và khẳng định vậy.
Miko tạm thời cảm thấy yên lòng.
Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy phân vân liệu mình có nên nhìn vào mắt của đối phương.
“Cơ mà, đây quả thật là điều bất ngờ. Ta có nghe nói là chị sẽ không đến Milis.”
“Tại Rudeus lại nói là đang sợ hãi lắm, nên là tôi mới tới đây bằng... rất là gấp đó!”
Ma pháp trận dịch chuyển là thứ phải giữ bí mật.
Eris hiểu rõ điều này.
Tuy nhiên, bởi vì vốn dĩ Miko đã biết trước về sự tồn tại của ma pháp trận dịch chuyển, cho nên cô không khỏi cười mỉm trước lời nói dối của Eris.
“Ủa thế vậy ư? Eris-sama đã phải vất vả rồi ạ!”
“Hừ, tất nhiên rồi.”
Tâm trạng của Eris đã được cải thiện, và bầu không khí xung quanh cũng trở nên ôn hòa hơn.
Nhận thấy được điều này, Miko bắt đầu suy nghĩ rằng.
‘Nếu mình nịnh nọt Eris, bầu không khí xung quanh sẽ càng trở nên tốt hơn.’
Nếu như đây là Miko thường ngày, thì cô sẽ không bao giờ suy tính đến việc này.
“Thực ra thì, ta, ta đã luôn luôn ngưỡng mộ Eris-sama!”
“À, thế à-?”
“Vâng, làm sao ta có thể được như Eris-sama vậy?”
Và rồi, Eris bắt đầu cùi nhìn Miko.
Cặp má nở nang.
Chân tay béo mập.
Một cơ thể thiếu lành mạnh, không có lấy sự săn chắc.
“Cô muốn được như tôi hả?”
“Dạ vâng! Ta muốn trở nên oai phong như Eris-sama, nói như vậy có đúng không nh... ủa?”
Khi Miko nhận ra.
Thì Eris đã rút kiếm của mình ra rồi.
Chỉ có hai người ở đây, đã có phản ứng nhanh trước việc này.
Đó là hai Kỵ sĩ Thần Điện, có tài kiếm thuật vượt trội.
Nhưng cả hai người đó sớm trở nên tuyệt vọng ngay khi mới nhận ra.
Bởi kiếm của Eris đã được rút ra khỏi vỏ.
Tuy rằng không ai nhìn thấy được đường kiếm, nhưng người ta vẫn có thể cảm thấy được có cái gì đã bị chém.
Bị chém.
Nhưng là ai?
Câu trả lời sớm được xác định.
“Quân khốn nạn!”
“Ngươi dám--!”
Thứ đã rơi xuống đất... là cành cây Baruto có độ dày chỉ bằng nửa cổ tay của Miko.
“...”
“...”
Thấy vậy, mấy Kỵ sĩ Thần Điện kia lui về vị trí cũ như chưa từng có gì xảy ra.
Eris nhặt cái cành cây đó và bẻ những cái nhánh nhỏ vướng víu đi.
Khi Miko nhìn thấy kiếm của Eris đã được rút ra, cô nhận thấy đó đúng là một thanh kiếm tuyệt hảo, bởi không ai trong số những Kỵ sĩ Thần Điện sở hữu được thanh kiếm giống như vậy.
Trong khi đang nghĩ như vậy, cô ngắm nhìn việc Eris đang làm.
Cuối cùng thì, tất cả những nhánh nhỏ đã được bẻ hết và cái cành cây đã biến thành một cây gậy có chiều dài khoảng 100cm.
“Này.”
Và rồi, Eris đưa nó cho Miko.
“...?”
Trong lúc Miko còn đang ngơ ngác, Eris quay người sang một bên.
Tiếp đó, cô ấy chuyển từ nắm kiếm một tay sang hai tay, giơ cao kiếm lên... và vung thẳng nó xuống.
Tiếng gió rít phát ra vẫn còn lưu lại trong tai, và phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
“Thử làm theo đi.”
“...Ể? À, vâng ạ.”
Miko bắt chước theo Eris và giơ cao cây gậy lên cao đầu.
Thế rồi, cô hô tiếng “Hây a” và vung nó xuống.
Tuy nhiên, thứ cô đang cầm ở tay là một cây gậy dài 100cm.
Nó chưa được hanh khô hẳn, có trọng lượng nặng, và trọng tâm khá là quái lạ, khiến cho Miko bước chân khập khiễng về phía trước.
Những người xung quanh thấy vậy đều đồng thanh kêu lên “A!”, nhưng rồi cũng chỉ vậy.
“Ừm, Eris-sama, như thế này---”
“Eo hạ thấp xuống, thả lỏng cái khuỷu tay lại, và dùng lưng cảm nhận động tác của mình ấy. Lần nữa đi.”
“Dạ, vâng!”
Rồi sau đó, Miko lại tiếp tục vung cây gậy gỗ mà không biết tại sao mình phải làm vậy.
Eris sẽ đưa ra những lời chỉ bảo mỗi lần Miko vung cây gậy gỗ.
“...”
“... Mỗi lần vung hãy hô một, hai, một, hai!”
“Một, hai, một, hai!”
Những Kỵ sĩ Thần Điện không ai ngăn lại cả.
Mặc dù không hiểu rõ ý nghĩa của cái việc đang diễn ra, nhưng họ cũng biết là Eris không hề có ý định hãm hại Miko, cho nên họ không có ý định ngăn lại.
Tất nhiên, một phần lý do họ không ngăn lại cũng là bởi họ thấy cái cách Miko vung kiếm trông rất là đáng yêu.
Tuy rằng chỉ có vị đội trưởng là định bước lên ngăn hai người họ, nhưng rồi người này cũng bị những người khác cản lại, chuyện này diễn ra một cách âm thầm.
“Ha~... Ha~... Eris-sama...”
Khi số lần vung vượt quá 30, giọng của Miko đã bắt đầu run.
“Tay ta... mỏi lắm rồi...”
“Thế à, được rồi, dừng lại đi.”
Nghe thấy vậy, Miko buông cây gậy gỗ xuống.
Từ lưng cho tới cổ tay, cô cảm thấy tê buốt với mệt mỏi rã rời.
Nếu chú ý lắng nghe, cô có thể nghe thấy cơ bắp của mình tạo ra tiếng cọt kẹt.
“À, ừm...”
Miko ngước nhìn Eris với vẻ bất an.
Cô không hiểu tại sao mình phải vung cây gậy.
Có lẽ là để kiểm tra cái gì đó.
Miko tự hỏi, liệu mình đã làm Eris phải thất vọng.
Cô nghĩ, Eris sẽ trách mắng mình rằng “Chỉ thế này thì làm sao mà được như tôi chứ hả”.
Trong lòng cô bắt đầu cảm thấy nặng trĩu bởi nỗi buồn.
“Bắt đầu từ ngày mai, cứ ngày nào cũng thực hiện bài như vừa rồi. Ngoài ra, cô cũng có thể chạy bộ trong khu vườn này.”
“Ể?”
“Nếu không biết làm sao cho đúng, cứ hỏi mấy người kia ấy.”
Eris đang nhìn thẳng vào mắt của Miko.
Như thể bị thu hút bởi đôi mắt ấy, Miko nhìn vào ký ức của Eris.
Cảnh mà cô nhìn thấy, là ở Thánh địa của Kiếm, ngày nào cũng đều gian khổ tu luyện.
Đó là quá trình mài dũa chính mình bằng những việc vung kiếm, chạy và hô to trong trời tuyết mà không hề có ăn uống gì.
“Cô có thể trở thành được như tôi.”
Eris quả quyết tuyên bố vậy.
Nếu như Rudeus có mặt ở đây, cậu ta có thể sẽ cười gượng và nói, “Hử, làm sao mà được chứ...” cũng không chừng.
Tuy vậy, Rudeus hiện không ở đây.
Miko quay người lại và nhìn vào đôi mắt của Therese.
Ở trong ký ức của người này cũng có khắc họa những bài tập luyện của riêng mình.
Cả ở tận sâu trong đôi mắt của những Kỵ sĩ Thần Điện khác, cũng có những ký ức về sự nỗ lực, tuy rằng đều không vất vả bằng Eris.
Có thể, có thể được.
Dù cho phải trải qua gian khổ, không ai dễ dàng mạnh lên cả.
Thế nhưng, cái mục tiêu đó vẫn có hi vọng đạt được.
“Ngay cả ta... cũng có thể được như chị sao?”
“Người hãy chớ lo. Tuy là người không được phép sử dụng kiếm và ma thuật, nhưng nếu chỉ là rèn luyện cơ thể... thì mọi người ở đây đều sẽ sẵn sàng chỉ bảo cho người.”
Người đáp lại là Therese.
Mặc dù cô ấy đang nhìn những người xung quanh và nói vậy, nhưng Therese lập tức quay ánh mắt lại về phía Miko.
Và trong khi nhìn thẳng vào mắt của Miko, cô ấy nói những lời chân thành rằng.
“Dù là thế, xin người hãy thề rằng khi nào mà có sát thủ xuất hiện, cho đến khi chúng tôi quét sạch hết bọn chúng, người sẽ tuyệt đối không có hành động dại dột gì.”
Miko nhìn thấy ký ức của một vị quý tộc đã phải bỏ mạng bởi việc khiêu chiến kẻ địch khi còn chưa nắm rõ thực lực đối phương.
Cô ấy như muốn nói là hãy đừng trở thành như cái người đó, đây quả đúng là Therese dịu dàng mà cô hay biết.
“Được. Ta xin thề trước Milis-sama.”
Miko vui mừng gật đầu.
Có một bầu không khí ôn hòa đang lan tỏa khắp xung quanh.
Như thể bị thu hút bởi cái điều này, con cú bạc mới còn loanh quanh tại khu vườn, đã quay trở về đây.
Nó nghiêng đầu mình khi nhìn miko, và rồi cất lên tiếng “Hô~!”
“Ara... Có chuyện gì thế?”
Khi Miko khuỵu gối và vươn tay ra, con cú bạc giơ trán của mình như thể muốn cô gãi lấy chỗ đó.
Miko dùng móng tay của mình gãi nhè nhẹ, làm cho bộ lông mượt mà của con cú từng cái một dựng đứng lên, và con cú nheo mắt lại trông có vẻ rất là thoải mái.
Chứng kiến cái cảnh này, Eris cảm thấy hứng khởi.
Bản thân cô ấy vốn rất thích thú tộc.
Tuy nhiên, không chỉ có mỗi thú tộc không, cô ấy còn thích cả những sinh vật nào mà có bộ lông mềm mại.
Dù từng có nhiều cơ hội tiếp xúc trực tiếp với chó và mèo, nhưng loài chim thì cô ấy lại chưa từng một lần.
Dù cô ấy có thể chém hạ một con chim đang bay, nhưng để lại gần một con chim lớn mà không bị nó cảnh giác thì lại rất là hiếm.
“....Nè, tôi sờ nó có được không?”
“Dạ vâng! Tất nhiên là được ạ.”
Nhận được sự cho phép, Eris ngồi xổm xuống và thở khìn khịt.
Nhận thấy cái khí thế hừng hực này, con cú bạc không khỏi chùn lui lại về đằng sau.
Eris dừng lại ngay lập tức.
“...”
Cô ấy biết rằng, lúc này mình không thể di chuyển quá nhanh được, bởi bản năng của thú vật là sợ hãi trước những sinh vật nhanh hơn và mạnh hơn bản thân chúng.
‘Tuy ta có thể làm nó chịu khuất phục mình hoàn toàn để khiến nó nghe lời, nhưng để làm cho nó thân thiết với mình, thì đầu tiên ta phải tránh làm cho nó nghĩ mình là một sinh vật đáng kinh sợ.’
Đó là những gì mà cô ấy nghe được từ Rinia, một người đã chịu khuất phục Eris hoàn toàn trên giường.
Cẩn thận và từ từ, Eris vươn tay của mình tới và sờ đến con cú bạc.
Bộ lông của con cú, nếu từ xa nhìn thì có vẻ cứng, nhưng thực chất chúng lại khá mềm mượt, khiến Eris cảm thấy rất phấn khởi.
Cô ấy muốn vùi đầu mình và ôm lấy nó, nhưng ở mức độ tình cảm hiện giờ thì cô vẫn chưa thể làm thế được.
Nếu như mà cô ấy làm thế, thì thể nào nó cũng sẽ bỏ chạy đi, dựa trên kinh nghiệm từng trải với Leo, Rinia và Pursena.
Tuy nhiên, miễn là không làm thế, thì sẽ không có vấn đề gì xảy ra cả.
Trong khi như vậy, Eris tiếp tục vuốt ve con cú bạc.
Con cú bạc dù đang sợ sệt như thể mình là con linh dương sắp bị sư tử vồ lấy, nhưng không một ai ở đây để ý đến cả.
“Chị có thích không ạ?”
“Đúng là chim cũng thích thật.”
Sau khi đã cảm thấy thỏa mãn với bộ lông mềm mượt của con cú được một thời gian, Eris đứng dậy với hai bên má đỏ ửng.
Tuy da lông thú sờ vào cũng thích, nhưng so với độ mềm mượt của lông chim thì quả đúng là khác nhau một trời một vực.
Bất chợt vào lúc này, Eris bỗng để ý đến một chuyện.
“Tên gọi của nó, là gì vậy?”
“Ể? Tên ư?”
Miko lắc đầu trước câu hỏi này.
“Chẳng phải đặt tên cho con vật mình nuôi là điều thông thường sao.”
“Thật thế ạ?”
“Ừ, trước kia Rudeus từng nói là như vậy.”
Miko lập tức trở nên bối rối.
Trước giờ cô chưa từng đi đặt tên cả, đến cái tên của mình cô còn không có.
Tuy là bản thân không được phép đặt tên cho mình, nhưng cô nghĩ rằng, chẳng phải nó có một cái tên thì sẽ thuận tiện hơn sao.
“Cái tên...”
Nhìn thấy Miko đang buồn phiền sâu sắc đến như vậy, những người xung quanh bắt đầu trở nên xôn xao.
Rằng là, ‘ hãy để tôi đặt tên’, ‘không để tôi’, ‘hãy để Miko tự mình quyết định đi’,... vân vân.
“Eris, anh xong rồi.”
Vào lúc này, Rudeus đã trở về khu vườn.
Sau khi đã nói lời tạm biệt với Cliff xong, hiện tại Rudeus đang cảm thấy hơi xúc động.
Cậu ta nghĩ, tuy nhiên đây không phải là lúc để đắm chìm trong nỗi buồn, có một trận chiến sắp diễn ra rồi.
‘Ta là Robot’. Rudeus thầm nghĩ vậy trong khi mặt căng lại và di chuyển một cách nghiêm chỉnh.
Nhìn thấy tình hình khu vườn lúc này, cậu ta nghiêng đầu băn khoăn.
“Ủa, đã có chuyện gì xảy ra sao?”
“Đang nói đến chuyện đặt tên.”
“Tên à...”
Rudeus nhìn xung quanh khu vườn.
Miko đang tỏ ra bối rối, và những hộ vệ của cô đang xôn xao.
Vị tân đội trưởng trông có vẻ như là vẫn chưa tiếp thu được tình hình.
Therese thì chỉ cười gượng.
Cậu ta lập tức hiểu được tình hình đang diễn ra.
Cậu ta nghĩ, việc ấy đúng là đáng suy ngẫm thật.
Eris hẳn là đã không hề có ác ý gì.
“A, hay là hãy để Rudeus-sama giúp ta quyết định đi.”
Và rồi Miko bỗng đưa ra đề xuất đó.
Cô nghĩ rằng, nếu mình không thể tự quyết định, thì có Rudeus đặt tên hộ sẽ chẳng thành vấn đề.
“Hử? Để tôi đặt có được không thế?”
“Vâng, đương nhiên là được ạ.”
Nghe thấy vậy, Rudeus tỏ ra khó xử.
Cậu ta nhìn đi nhìn lại Eris và Miko.
Cậu ta không muốn đặt phải một cái tên tồi, nhưng mọi chuyện diễn ra bất ngờ thế này, cậu chưa kịp nghĩ ra ngay được trong đầu.
“Vậy... Hãy là Nurse đi.”
“Nurse ư, cái tên này thật là đẹp ghê! Từ hôm nay tên của ngươi sẽ là Nurse nhé!”
Miko ngồi xổm xuống và xoa đầu con cú bạc ở dưới chân mình.
Thấy cái cảnh này, Rudeus khẽ kêu lên tiếng “A” nhỏ.
“Có chuyện gì sao ạ?”
“Không, không có gì đâu.”
Rudeus lảng ánh mắt khỏi Miko.
Cậu ta ngoảnh đầu đi chỗ khác như thể đang cảm thấy áy náy vậy.
Mặc dù thấy khó hiểu trước hành động này của Rudeus, nhưng Miko cảm thấy khá là thỏa mãn.
Được gặp thần tượng Eris của mình, tên của con cú đã được đặt, và cô còn quyết định được việc mình sẽ làm từ ngày mai trở đi nữa.
Đối với cô, ngày hôm nay quả là một ngày tốt đẹp.
“Eris-sama, xin cảm ơn chị rất nhiều vì ngày hôm nay ạ!”
“Tôi sẽ còn đến đây, và sẽ gặp lại cô lần nữa.”
“Vâng!”
Eris đang rất thỏa mãn.
Thỏa mãn bởi được vuốt ve con cú bạc.
Những người xung quanh cũng đang rất thỏa mãn.
Tuy rằng việc Eris vừa nãy mới rút kiếm ra đã khiến họ phải một phen hơi kinh sợ, nhưng họ thỏa mãn với việc Miko đang tỏ ra mãn nguyện.
Tất cả bọn họ đều nghĩ rằng, bắt đầu từ mai trở đi là họ sẽ chỉ dạy cho Miko cách để rèn luyện cơ thể.
Chỉ có duy nhất mình Rudeus là đang quay đầu đi chỗ khác với vẻ mặt như nói rằng “chết thật”.
Chỉ có duy nhất mình Therese là nhận ra vẻ mặt của Rudeus lúc này.
Cô ấy nhận ra được đối tượng mà cậu ta vốn dĩ muốn đặt tên.
Tuy là vậy, nhưng cô không lên tiếng kể với ai cả.
Cô chỉ đơn giản cười gượng thôi.
Con cú bạc Nurse đang quan sát tình hình diễn ra với cái đầu nghiêng một bên.
Và như vậy, Eris đã thu nhận thêm một người đệ tử.
Kể từ đó trở đi, Miko dần dần trở nên thon thả hơn, và ngày càng được các Kỵ sĩ Thần Điện coi như là thần tượng... nhưng đó thì lại là một câu chuyện khác.