Phần 1:
-- Từ góc nhìn của Lilia --
Ngày hôm đó, Elinalize-sama đã tới đây.
Bình thường cứ vài ngày, cô ấy sẽ tới ghé thăm và trò chuyện với phu nhân.
Sau khi đã kết hôn, sống định cư một chỗ, và sinh lấy một đứa con, thì người chồng của cô ấy lại phải đi xa, cô ấy hẳn là đang rất cô đơn. Cùng là phụ nữ với nhau, mình cũng hiểu rất rõ cảm giác này.
Tuy vậy, cử chỉ lời nói của cô ấy vẫn y như mọi khi, không có vẻ gì như là đang cô đơn cả.
Xem chừng là đang nhẫn nại.
Có lẽ vì vậy, mà cô ấy hay tới đây và đưa ra những lời tư vấn cho phu nhân.
Chẳng hạn như cách giáo dục trẻ con ở từng độ tuổi khác nhau, và những chuyện lặt vặt khác.
“Đến khi nào thì Aisha mới chịu hành xử như một người lớn đây?”
“Cái này thì, không phải là cô bé không thể cư xử như người lớn đâu... mà phải đến lúc nào đó cần thiết thì cô bé đó mới chịu đấy.”
“Lúc đó là khi nào ạ?”
“Ví dụ như là, khi cô bé gặp được người đàn ông mà cô bé thích...”
“Không phải là con bé nó thích Rudeus-sama sao ạ?”
“Chắc hẳn là em cũng biết, sở dĩ Aisha lại cư xử như hiện tại, cũng bởi cô bé là em gái của Rudeus.”
“Tôi cũng có đoán là vậy ạ.”
“Thế thì, em chỉ việc tìm cho cô bé một người nào đó. Người mà sẽ không thèm để ý đến cô bé nếu như cô bé không chịu cư xử như một người lớn.”
“Ừm...”
Vào ngày hôm đó, mình là người được lắng nghe tư vấn.
Nhìn bề ngoài thì Elinalize-sama trông trẻ hơn mình, nhưng quả thực cô ấy đúng là một người sở hữu sự thông thái của người đã sống lâu năm, vậy nên cô ấy đã đưa ra được cho mình những câu trả lời thật là chín chắn.
“Để xem nào... Người này nên là một người trẻ tuổi hơn, chưa đáng tin cậy, và có sự cuồng mộ đối với những cô gái trưởng thành.”
“Cuồng mộ cơ ạ?”
“Phải, từ đó thì Aisha, trong khi phải tỏ ra trưởng thành để thỏa mãn sự cuồng mộ của thiếu niên đó, cô bé mới đối diện được với thực tế.”
Mình hiểu là Aisha sẽ không bao giờ có thể đến được với Rudeus-sama.
Cả Rudeus-sama và Aisha, cũng đều không muốn vậy.
Thế vậy nhưng, Aisha vẫn không hề muốn đi xem mặt.
“Mà, cứ tiếp tục đợi xem sao đi.”
“Dạ vâng... hử?”
Leo từ phòng ăn chạy ra khi mình đang cúi đầu đáp lại.
Lara và Lucy đang ngồi trên lưng của nó.
Chắc là đang chơi trò cưỡi ngựa đây mà.
“Gâu~!”
Leo đang sủa về phía của mình.
Ý của nó là gì đây. Bởi vì nó vốn là một con chó thông minh nên nó sẽ không đi sủa bừa bãi trừ khi có lý do nhất định.
Chẳng lẽ, cơ thể của Sylphiette-sama đang không được ổn ư?
“Gâu, gâu~!”
Leo đang vẫy cái đuôi của nó, liên tục nhìn về hướng của mình và hướng cửa chính.
À không, là nó đang tỏ ra vui mừng, chứ nếu mà Sylphiette-sama đang xảy ra vấn đề gì, thì nó sẽ không đứng sủa một chỗ như vầy.
Nhìn về hướng cửa chính... tức là có khách sao?
Không phải, Leo không bao giờ vẫy đuôi với khách lạ cả.
À, chắc Roxy-sama đã trở về rồi.
Còn khi Eris-sama trở về nhà, thì Leo sẽ chỉ vẫy đuôi chứ không sủa.
Khi mình đang ngồi dậy trong lúc nghĩ vậy, thì mình có nghe thấy tiếng cửa mở.
Vậy ra là Roxy-sama rồi.
Nếu là Eris-sama thì cô ấy sẽ hừng hực mở toang cánh cửa ra như muốn phá tan nó vậy.
Mình nhanh chóng đi đến cửa chính để chào đón cô ấy.
“À, Cô Lilia. Cháu đã về rồi ạ.”
“....Mừng đã trở về, Rudeus...-sama?”
Người xuất hiện ở cửa chính hóa ra là Rudeus-sama.
Tiếp theo đó là Eris-sama, Zenith-sama và Aisha.
Nhưng mà, họ trở về sớm hơn dự định ban đầu.
Theo dự kiến thì họ sẽ ở lại Milis khoảng nửa năm, nhưng từ đó tới giờ mới chỉ một tháng trôi qua.
Hơn nữa, sắc mặt của Rudeus-sama trông căng thẳng hơn bao giờ hết...
Mình lập tức nhận ra lý do tại sao cậu ấy lại tỏ ra như vậy.
Ắt hẳn là đã có chuyện gì đó xảy ra.
Và e rằng là, chuyện đó xuất phát từ Claire-sama.
Claire-sama vốn không phải là người linh hoạt.
Hơn nữa, bà ấy cực kì nghiêm khắc với Norn-sama và Aisha.
Là một giáo đồ sùng đạo Milis, mình không nghĩ bà ấy là một người xấu, nhưng mình cũng không thể khen nịnh bà ấy là một người tốt, Rudeus-sama và bà ấy không thể nào hòa thuận với nhau được.
Rất có thể, bởi vì bất đồng ý kiến về vấn đề gia tộc mà cả hai bên đã xảy ra xung đột.
“Đã có chuyện gì vậy ạ?”
Nghe thấy thế, sắc mặt của Rudeus-sama càng trở nên u ám hơn.
Mình đã nghĩ Rudeus-sama sẽ một lần nữa giải quyết mọi thứ ổn thỏa... nhưng quả nhiên chuyện lần này đúng là không thể.
“...À, thực ra thì.”
Rudeus-sama nói ngập ngừng với thái độ thiếu quyết đoán.
“Có phải là về Claire-sama?”
Nghe thấy mình hỏi vậy, Rudeus-sama đáp lại với vẻ mặt bơ phờ.
“Không ạ, đúng là cháu với bà Claire đã cãi nhau, nhưng chúng cháu đã giảng hòa với nhau rồi ạ, cháu không nghĩ bà ấy là người xấu.”
Lời nói này khiến mình vừa nghiêng đầu cảm thấy thắc mắc, vừa cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.
Bởi vì mình đã cho rằng, mình có đi cùng thì cũng chỉ ngáng chân cậu ấy, cho nên mình đã quyết định không đi, để rồi trong suốt một tháng rưỡi vừa qua mình đã luôn luôn sống trong lo sợ, nhưng rốt cuộc là mình đã lo lắng thừa thãi rồi.
Tuy vậy, nhất định là đã có chuyện gì đó xảy ra.
“Thế thì đã xảy ra chuyện gì ạ?”
Rudeus-sama khi nghe thấy mình hỏi tiếp, đã nhăn mặt lại và hướng ánh nhìn đi chỗ khác.
Aisha đứng bên cạnh thì đang tỏ ra ngần ngại.
Xem ra là vấn đề khác ư.
Dựa vào biểu cảm của Aisha, thì vấn đề xuất phát từ Aisha sao?
“Có phải Aisha, đã phạm sai lầm nào đó không ạ?”
Mình mới trao đổi với Elinalize-sama về Aisha vừa nãy xong, dù đã hơn 15 tuổi, nhưng con bé hiện vẫn chưa hẳn là một người lớn.
Tuy là có năng lực, nhưng tâm hồn con bé lại cứ mãi mãi như một đứa trẻ vậy.
Hồi xưa mình có từng hãnh diện tự hào con bé là con mình khi nghe thấy nó nói rằng “Con là thần đồng, để mà có thể trả ơn Rudeus-sama”, nhưng nếu nó cứ mãi mãi là thần đồng...
“Không phải đâu, em ấy đã làm tốt mọi việc ạ.”
“Thế vậy, là chuyện gì ạ?”
Có một giây lát mình đã do dự có nên tiếp tục hỏi nữa hay không, nhưng rốt cuộc thì mình đã hỏi tiếp.
“Ừm... chuyện dài lắm ạ, cô có thể chờ cho đến khi tất cả mọi người tập trung được không?”
“Vâng, xin lỗi vì đã hỏi cậu quá nhiều.”
“Không có gì đâu... mà cũng không phải toàn tin xấu, cũng có cả tin tốt đấy ạ.”
Rudeus-sama miễn cưỡng cười, và nhanh chóng đi vào bên trong căn nhà.
Eris-sama cũng lo lắng theo sau.
Những người còn lại ở đây, là Aisha và Zenith-sama.
Aisha thì vẫn tỏ ra ngần ngại, còn Zenith-sama như thể đang ở trong tâm trạng tốt.
“Aisha, có đúng là con đã làm tốt mọi việc?”
“Có vài việc... con không làm được ạ.”
Thật là khác thường.
Con bé nó không phồng má với vẻ bực bội như mọi khi, mà giờ đang tỏ ra chán nản.
Đây quả là điều bất ngờ.
Aisha đã luôn là một đứa trẻ hiếm khi gặp thất bại.
Mà cho dù có gặp, thì con bé sẽ không chịu thừa nhận thất bại.
Bây giờ lại thành thật nhận lỗi thế này... Con bé, nó đã trưởng thành lên một chút rồi sao.
“Là lỗi nghiêm trọng?”
“Không, Onii-chan đã lập tức giải quyết được rồi ạ.”
“...”
Rốt cuộc thì, đã xảy ra chuyện gì chứ.
Để mà khiến Rudeus-sama trông có vẻ trầm trọng thế kia...
Thôi, hãy chờ cho đến khi mọi người tập trung rồi nghe cậu ấy nói cũng được.
Ưu tiên hàng đầu lúc này là phải chăm sóc cho Zenith mới vừa về đến nhà.
“...?”
Zenith-sama bỗng nhìn về phía mình khi mình đang nghĩ vậy.
Thế rồi, chị ấy với tay về phía mình với tâm trạng như là đang phấn khởi.
Mình nắm lấy cái bàn tay đó và dẫn chị ấy về phòng.
Phần 2:
Đến buổi tối, toàn bộ thành viên trong gia đình tập trung lại một chỗ.
Rudeus-sama có nói là tất cả mọi người.
Hiển nhiên không cần phải nói, cả Elinalize-sama cũng đang ở đây, Norn-sama và Roxy-sama cũng đã trở về nhà từ trường học.
Bình thường thì, mỗi khi Rudeus-sama trở về sau chuyến đi dài là người trong nhà sẽ lại tập trung như thế này.
Thế nhưng, Rudeus-sama hiếm khi đề xuất tập trung tất cả mọi người.
Aisha và Sylphy-sama đã hiểu ý cậu ấy và sớm chuẩn bị mọi thứ cho cuộc họp, rồi cuối cùng tất cả mọi người đã tập trung tại một chỗ.
Ngoài ra, vẻ mặt của Rudeus-sama hôm nay trông rất nghiêm túc.
Nhất định là đã có chuyện gì đó.
Trong khi đang nghĩ vậy, mình và mọi người lắng nghe cậu ấy báo cáo.
“Xin tổng kết lại. Đầu tiên là hoạt động ở Milis đã diễn ra thành công mỹ mãn, và Cliff đã thích nghi được với môi trường làm việc ở đó. Mọi người có thể yên tâm ạ.”
Tuy rằng có những rắc rối xảy ra với Claire-sama, nhưng Cliff-sama đã hoạt động ổn định ở Giáo Đoàn đúng như dự kiến ban đầu, và việc thành lập chi nhánh binh đoàn đánh thuê cũng diễn ra một cách suôn sẻ.
Hơn nữa, cậu ấy đã khiến Giáo Đoàn phải mắc nợ lớn, và Miko-sama ở đó cũng trở thành thuộc hạ của Orsted-sama.
Nói đây là đại thành công thì cũng không phải là nói quá.
Thế nhưng, vấn đề thật sự là cái chuyện đã xảy ra sau đó.
“Gisu, thì ra chính là tông đồ của Hitogami.”
Gisu.
Anh ta là người thuộc ma tộc, từng là đồng đội cũ của Paul-sama.
Chính anh ta là người đã gây rắc rối trong chuyện lần này, tuyên chiến với Rudeus-sama và rồi đã rời đi.
Khi nghe cậu ấy nói rằng Gisu đã trở thành kẻ địch, mình đã chưa thể chấp nhận ngay được.
Mình có quen với anh ta được một thời gian dài hồi còn ở Đại lục Begaritto.
Ở thời điểm đó, anh ta đã luôn luôn tỏ ra quan tâm đến Paul-sama và Zenith-sama.
Hơn nữa, mình còn nhớ Gisu thật sự đã rất nghiêm túc chuẩn bị trong việc thu thập thông tin và cả thám hiểm mê cung.
Gisu đã cật lực hoạt động đủ thứ để mà mọi người có thể giải cứu thành công Roxy-sama lúc đó còn đang mắc kẹt.
Anh ta đã cố gắng thuyết phục những chiến sĩ dày dặn kinh nghiệm vào Party, bán đi những tấm đồ mà anh ta đã dày công vẽ ra được với giá cho không, ngoài ra còn âm thầm giúp đỡ Paul-sama lúc đó còn đang chìm đắm trong u sầu nữa.
Ngay cả khi nghe được anh ta đã làm những việc đó thực chất là để bẫy Rudeus-sama và Roxy-sama, mình cũng không tài nào có thể hiểu được.
“Em cũng đã thấy thắc mắc kể từ khi anh liên lạc với em để phát lệnh tìm kiếm anh ta... Vậy ra không có phải là nhầm lẫn sao?”
Roxy-sama là người hỏi vậy.
Cùng là một chuyên gia trong việc thám hiểm mê cung, cô ấy cũng nể phục năng lực của Gisu.
Ngoài việc chiến đấu ra, thì việc gì khác anh ta cũng rất đáng tin cậy.
“Anh cũng rất muốn nghĩ... là anh đã nhầm ấy chứ.”
Rudeus-sama nói vậy với nụ cười khổ, và rồi lấy ra một bức thư từ cái túi ở mặt trong của áo.
Roxy-sama nhận lấy lá thư và đọc những gì được ghi, thế rồi cái vẻ mặt buồn ngủ thường thấy của cô ấy dần trở nên tồi sầm lại.
Tuy nhiên, cô ấy lập tức gật đầu như thể là đã tin những gì cậu ấy nói, và đưa cái lá thư đó về phía mình.
Mình cuối cùng cũng chấp nhận sự thật.
Lá thư này đích thực được viết bởi Gisu.
Cái giọng điệu bâng quơ và đùa cợt nhưng vẫn có phần nghiêm túc này, không thể nhầm lẫn đi đâu được.
Ngoài ra, theo như lá thư thì anh ta cũng không có căm ghét gì Rudeus-sama và Roxy-sama, vốn dĩ anh ta không có ý định hãm hại họ ngay từ đầu.
Dù đã trở thành kẻ địch, nhưng cũng không vì đó mà sẽ thù hận, mình có cảm giác là vậy.
“Bình thường thì tỏ ra phóng đãng, nhưng đôi khi cũng tỏ ra lịch sự như quý ông, giống tên Gisu thật đấy nhỉ...”
Elinalize thở dài sau khi nói vậy.
Nghĩ lại thì, chuyện này cũng thường xuyên xảy ra ở chốn hậu cung của Vương quốc Asura.
Tại cái đất nước đó, cuộc chiến quyền lực diễn ra rất khốc liệt, và có rất nhiều người dù không ghét gì nhau nhưng cũng trở thành kẻ địch của nhau.
Tuy là vậy, bởi vì trở thành kẻ địch của nhau, mà từ đó cũng có xu hướng chiến đấu một cách quang minh chính đại.
Cái bức thư này có lẽ cũng được viết trên tinh thần đó.
“Tôi thực sự xin lỗi những ai đã mắc nợ Gisu, nhưng có lẽ tôi sẽ phải chiến đấu với Gisu... và thậm chí sẽ phải giết hắn ta.”
Vẻ mặt của Rudeus-sama khi tuyên bố như vậy trông rất là đau khổ.
Xem ra cậu ấy cũng rất kính nể Gisu.
Theo như những gì mình nghe được từ Eris-sama, thì hai người họ thân nhau tới nỗi từng hay gọi nhau là “senpai” và “tên người mới”.
Gisu có vẻ rất yêu thích Rudeus-sama, tới nỗi mà anh ta thường hay khoe khoang thành công của Rudeus-sama như là khoe thành công của chính anh ta vậy.
Người phải chịu đau khổ nhiều nhất trong chuyện này, có lẽ là Rudeus-sama.
“Rudi...”
Sylphy-sama nhìn thấy cái vẻ mặt lúc này của Rudeus-sama, nhưng cô ấy không biết phải nói những gì.
Roxy-sama cũng đang tỏ ra rất nghiêm nghị.
Cô ấy cũng như mình, đã từng chung Party với Gisu và được anh ta giúp đỡ nhiều lần.
Thế nhưng, Roxy-sama dường như đã nhanh chóng thu hết quyết tâm, không có vẻ gì đang đắn đo cả.
Thay vào đó, vẻ mặt của cô ấy như thể có ý rằng nếu Rudeus-sama chần chừ không ra tay được, thì cô ấy sẽ làm thay cậu ấy.
“Dù sao thì, tôi có lẽ sẽ phải vắng nhà thêm một thời gian nữa.
Mặc dù ở nhà có sự bảo hộ của Leo, nhưng ai mà biết được Gisu có thể làm được những gì.
Thế nên tôi mong mọi người hãy cẩn thận, đừng để bản thân gặp phải bất cứ nguy hiểm nào.”
Cuối cùng, Rudeus-sama kết thúc báo cáo của mình bằng câu nói này.
Dĩ nhiên không cần phải nói, mình và mọi người sẽ cố gắng để không trở thành điểm yếu của Rudeus-sama.
Để Rudeus-sama có thể an tâm mà chiến đấu, tất cả mọi người trong gia đình sẽ cùng đoàn kết với nhau để bảo vệ lấy ngôi nhà này.
Quyết tâm của mình và mọi người đã không được hiểu thấu, vậy nên cậu ấy cứ luôn luôn thấp thỏm lo lắng cho mọi người, dù đây cũng có thể coi là một cái ưu điểm của cậu ấy. Nhưng không được cậu ấy tin cậy thế này, bản thân mình cũng cảm thấy hơi buồn.
Trong con mắt của Rudeus-sama, có lẽ mình và mọi người như chỉ là những thứ mỏng manh dễ vỡ.
“Được rồi, Rudi à. Nay Gisu đã trở thành kẻ địch của chúng ta, anh cứ thoải mái nói với bọn em những việc bọn em có thể làm và anh muốn thực hiện.”
“Cả em nữa, dù em không thể đi lại nhiều được, nhưng em sẽ giúp Rudi hết sức mình.”
Roxy-sama và Sylphy-sama vẫn như mọi khi vậy.
Eris-sama và Aisha thì trên mặt tỏ ra như thể có ý nói rằng giúp đỡ cậu ấy là điều dĩ nhiên.
Norn-sama ban đầu cũng có vẻ lo lắng, nhưng rồi cũng gật đầu mạnh.
“Cảm ơn mọi người rất nhiều. Ngày mai tôi sẽ đi gặp ngài Orsted, buổi họp gia đình đến đây kết...”
“Khoan đã, Onii-chan.”
Khi mà Rudeus-sama đang thông báo kết thúc cuộc họp gia đình, thì Aisha bỗng nói chen vào.
“Còn cả chuyện của Zenith-sama nữa ạ.”
“À, đúng vậy nhỉ.”
Chuyện của Zenith-sama.
Khi nghe thấy vậy, cả người mình như cứng đơ lại.
Đồng thời, mình nhớ ngay lại cái lỗi mà Aisha chưa nói là lỗi gì.
Mình cảm thấy ngày càng căng thẳng.
Tuy nhiên, Rudeus-sama bỗng nhẹ nhàng mỉm cười và nói rằng.
“Thực ra là, tôi đã hiểu được bản chất lời nguyền của mẹ.”
Vậy ra là trong cái rủi còn có cái may.
“Đó là loại lời nguyền khiến chủ sở hữu có thể đọc được suy nghĩ của người khác, dù là không thể đọc được hết... nhưng chuyện diễn ra giữa chúng ta, xem ra là mẹ Zenith cũng có thể hiểu được đấy ạ.”
Rudeus-sama bắt đầu kể hết những gì mà cậu ấy nghe được từ Miko-sama.
Câu chuyện bắt đầu từ thế giới trong con mắt của Zenith-sama.
Khi nghe được những gì mà chị ấy nhìn thấy, mình đã không thể kìm nén được nước mắt.
Đồng thời, ký ức về cuộc sống từ trước tới nay của chị ấy, đã luôn chảy đi như những cơn sóng dữ.
Nghĩ lại thì, có nhiều lần khiến mình phải để ý.
Chẳng hạn như là chị ấy có thể chủ động chăm sóc khu vườn, và cái hồi Lucy-sama còn nhỏ, như thể là biết tiểu thư sắp bắt đầu quấy khóc, chị ấy đã hành động nhanh trước một bước.
Và, mình không thể nào có thể ngờ được...
Zenith-sama, thực ra vốn đã biết, về chuyện của Paul-sama.
Mình và mọi người đã luôn nghĩ rằng, chị ấy không biết gì về việc Paul-sama đã qua đời.
Giả sử như ký ức của chị ấy có được khôi phục, mình đã nghĩ là chị ấy sẽ phải chịu đau đớn rất nhiều.
Nhưng thực tế thì, Zenith-sama vốn đã biết.
Và hơn thế nữa, chị ấy đã chấp nhận được sự ra đi của Paul-sama và vẫn còn đang tiếp tục hướng về phía trước.
Với những suy nghĩ này, nước mắt mình cứ như vậy tiếp tục tuôn trào ra không ngừng.
“Cô Lilia...”
“Xin cậu thứ lỗi... Rudeus-sama...”
Trong khi mọi người đang khóc rưng rưng, thì chỉ có duy nhất một mình mình là vừa che mặt vừa khóc.
Gần đây, mình cảm thấy mình thật là dễ rơi nước mắt.
Hồi còn nhỏ, mình rất hiếm khi khóc.
Mình đã luôn nghĩ mình là một con người lãnh cảm.
Chẳng lẽ là bởi mình già đi sao?
Cứ như vậy mình tiếp tục khóc trong khi để Aisha vỗ về lưng của mình.
Nhưng khi mà mình đã nín khóc, thì Zenith-sama bắt đầu xoa đầu mình, để rồi khiến mình lại tiếp tục khóc thêm lần nữa.
Phần 3:
-- Từ góc nhìn của Rudeus --
Tôi đã báo cáo xong với mọi người trong nhà.
Cũng như mọi khi, tôi lại nhận được những câu trả lời cứ nhờ cậy vào họ.
Nhất là, Lilia và Roxy dù đã từng được Gisu hỗ trợ rất nhiều, nhưng họ rồi cũng đồng tình với việc tôi sẽ chiến đấu với Gisu mà không có đưa ra bất kì lời phàn nàn hay phản đối gì cả.
Tiếp theo là, cuộc họp nhân sự cấp cao với ngài giám đốc Orsted.
Dù rằng Ariel, Cliff, và Miko là những nhân sự cấp cao trong công ty, nhưng hiện nay họ đều vắng mặt cả.
Thay vào đó, tôi tính nhờ Zanoba cùng với Eris, Roxy, Sylphy và Aisha đến tham dự.
Tôi đã dùng chiếc xe ngựa thuộc sở hữu của binh đoàn đánh thuê để làm phương tiện di chuyển, và đón Zanoba trên đường tới văn phòng.
“---Zanoba, về Ma Đạo Khải, tôi nhờ cậu ở mảng này đó.”
Trên đường đi, tôi cũng bàn về kế hoạch nâng cấp Ma Đạo Khải.
Tái triển khai việc phát triển [Dạng 3].
Ngoài ra thì, tôi sẽ còn chuẩn bị quân át chủ bài khác. Bởi Gisu đã nhìn thấy Ma Đạo Khải của tôi rồi, nên hẳn là hắn đã nhận ra được điều gì đó, do vậy tôi không thể không làm gì được.
“Được ạ, sư phụ. Đã có thêm thợ rồi thì có lẽ tôi sẽ làm được thôi.”
“Vậy hãy để em phụ một tay.”
Sau khi lắng nghe kế hoạch của tôi, Zanoba vỗ ngực tự hào rằng, “Cứ yên tâm để tôi”.
Roxy là người nói câu sau đó.
“Trong những năm qua em cũng học được rất nhiều về kiến thức ma pháp trận, em nghĩ mình có thể giúp sức được.”
Giúp sức ư.
Tôi quả thực rất cảm kích trước tấm lòng của cô ấy, nhưng liệu có được không đây.
Nói thật thì, Ma Đạo Khải hiện nay phức tạp tới nỗi tôi chỉ có biết lắp ráp và bảo dưỡng thôi.
“Em có chắc không... Bởi vì hiểu từng chút một về nó thôi cũng không phải là đơn giản đâu.”
“Hừ, Rudi à. Anh có biết anh đang nói chuyện với ai không vậy?”
“Ối cho anh xin lỗi.”
Tôi phạm sai lầm tai hại quá đi!
Roxy-sensei thì có gì mà không làm được chứ!
Tôi vừa mới nói gì thế không biết.
Thật là ngu ngốc quá đi! Tôi xấu hổ tới nỗi muốn chui xuống đất quá trời!
“Rudi không biết chứ em đã không ngừng học hỏi các thứ vì anh mà.
Em có thể đọc những bản tài liệu nghiên cứu của Cliff và Zanoba rồi giúp sức trong việc bảo dưỡng và cải tiến nó đấy...”
“Sensei...”
Nghĩ lại thì hồi còn ở Shirone, cô ấy đã có thể vẽ được ma pháp trận cấp thánh hệ lửa.
Trước kia thì cô ấy không làm được vậy, đây có lẽ là thành quả từ việc học ma pháp trận sau khi cô ấy trở về Đại học ma pháp.
“Được rồi ạ. Em sẽ giao phó ma đạo khải, thứ bảo vệ tính mạng của em, cho sensei đó.”
“Hãy đừng lo gì hết.”
Tôi cứ tưởng là việc cải tiến ma đạo khải không thể được tiếp tục khi không có Cliff ở đây, thật là may quá đi.
Hiệu quả làm việc của Roxy phải bằng 100 người ấy chứ.
Kể cả ma đạo khải có được làm bằng bìa các tông, thì nó cũng thừa sức tiêu diệt được 3 Orsted.
“Nhưng em không có thành thạo như Cliff, vậy nên là anh đừng kì vọng nhiều quá.”
Dù nói là vậy, nhưng Roxy vẫn ưỡn ngực tự tin.
Tự tin đến mức này, chắc hẳn cô ấy đã có kế hoạch cải tiến nó ở trong đầu.
“Hahaha, thế này thì tôi làm sao mà bì lại được sư phụ của sư phụ đây nhỉ.”
Câu nói này của Zanoba đã làm cho toa xe ngựa tràn ngập tiếng cười.
“...”
Thế nhưng, có một người yên lặng trước bầu không khí này.
Eris.
Cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt đăm chiêu.
Có lẽ Eris đang nghĩ đến Gisu sao?
Dù sao thì, Eris cũng khá là thân thiết với Gisu hồi còn ở Đại rừng rậm.
Tôi vẫn còn nhớ rõ việc cô ấy xin hắn ta dạy cách nấu nướng.
Tính tình của Eris vốn không hợp với nhiều người, nhưng đối với Gisu thì lại là chuyện khác.
“...?”
Sylphy đang ngồi ở cạnh bỗng cầm lấy tay của tôi.
“Rudi, anh có sao không?”
“...Hử? À, không sao.”
Mặc dù tôi không hiểu rõ câu hỏi của cô ấy, nhưng tôi cứ trả lời vậy đã.
Đúng thật là tôi có cảm thấy sốc về những chuyện liên quan đến Gisu, nhưng tôi không có sao, không có sao cả.
Bụng của Sylphy đã lớn hơn một chút so với hồi chúng tôi khởi hành đến Thánh quốc Milis.
Lúc đó, cô ấy mới mang thai được 3 tháng nhỉ, tôi đi xa nhà được hơn một tháng rưỡi nên chắc giờ này cái thái được 5 tháng rồi.
“Thế Sylphy có sao không?”
“Không như mọi người, em không có thân Gisu-san cho lắm.”
“Vậy à.”
Thì ra ý của câu hỏi vừa nãy là vậy, nhưng xem ra việc mang thai của cô ấy không xảy ra vấn đề gì.
Dù gì đây là lần thứ hai, nên là kinh nghiệm cô ấy có thừa mà.
Tuy nhiên, tôi cũng không thể để mất cảnh giác được.
Hồi xưa, Hitogami có từng nói rằng.
Thời điểm mang thai là lúc số mệnh trở nên rất mập mờ, cho nên những lúc này là cơ hội để ra tay sát hại.
Từ đó mà, Orsted đã triệu hồi ma thú thủ hộ để giúp tôi bảo vệ gia đình.
Dù tôi nghĩ vậy là đã đủ, nhưng tôi vẫn không khỏi cảm thấy bất an.
Phải làm gì đây.
Tôi muốn gia đình mình an toàn hơn nữa.
Tôi có thể làm gì đây?
Nhưng mà xem ra tôi đã làm hết khả năng của mình rồi...
À, đúng rồi.
“Cho đến khi tiêu diệt được Gisu, chúng ta hãy ngừng chuyện người lớn lại.”
Tôi đã thốt ra một câu khó ai có thể ngờ là nó xuất phát từ chính bản thân tôi.
Sylphy trông ngơ ngác, Roxy há hốc miệng, và Eris thì chỉ liếc nhìn, từng người một hướng về phía tôi.
“Ừm... Nếu Rudi đã quyết định như vậy, thì em cũng không thấy phiền đâu.”
“Em không có sao... Có phải là vì anh đang muốn cầu may không?”
“Như anh đã từng nói hồi trước, thời điểm mang thai chính là lúc mà Hitogami có thể dễ dàng ra tay nhất. Gisu có lẽ sẽ tận dụng vào những lúc ấy, thế nên là cái chuyện đó nên tạm gác lại.”
Bọn họ tỏ ra bất ngờ như thể đây là lần đầu mới được biết đến chuyện này vậy.
Chẳng phải trước kia tôi từng nói rồi sao...
Có lẽ là họ đã quên sau khi nghe thấy tôi kể.
“Đành phải chịu thôi.”
Eris có vẻ không hài lòng, nhưng cũng không lên tiếng phản đối.
Cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa, và rồi nói rằng.
“Nhưng tôi không nghĩ là Rudeus có thể giữ lời được đâu.”
Nói trúng tim đen mất rồi!
Xem ra nửa dưới cơ thể của tôi không có chút gì là đáng tin cả.
Đến ngay cả tôi đây cũng chẳng thấy tin được.
Dù lúc này thì bình tĩnh, nhưng một khi súng đã được nạp đầy đạn là bản năng đàn ông sẽ thôi thúc tôi phải bắn.
Kể cả có cố gắng chịu đựng, thì sẽ đến một lúc nào đó súng nó cướp cò.
“Lúc ấy thì Sylphy sẽ chẳng nỡ lòng từ chối.”
“Ừm... đến khi đấy mà Rudi có muốn, em cũng sẽ nói không được thôi.”
“Sao mà tin được chứ. Rudeus chỉ việc nói [Chỉ một tý thôi mà], là thể nào em cũng nói [Chỉ một tý thôi thì được] và cứ như vậy để cậu ấy thích làm gì thì làm.”
“...Có lẽ đúng là thế ạ.”
Sờ thôi thì chắc là được, nhưng nếu ôm vào để bổ sung năng lượng...
[Chỉ một tý thôi], câu nói này sẽ y như là đòn trí mạng.
“Thế cho nên là, tôi sẽ luôn ở gần Rudeus, để khi nào cậu ấy định giở trò là tôi sẽ đánh thẳng luôn.”
Định giở trò người lớn.
Bị Eris đánh.
Bất tỉnh luôn. Khi tỉnh lại thì sẽ quên sạch ham muốn.
Nghe đúng là hoàn hảo.
“Anh nhờ em đó.”
Được rồi, từ hôm nay tôi sẽ là Rudeus không màng đến dục vọng.
Hãy mạnh mẽ lên nào.
Phần 4:
Chúng tôi đã tới văn phòng.
Dựa vào bầu không khí dị thường toát từ tòa nhà khiến nó trông giống như là lâu đài ma vương, thì Orsted chắc là đang thư giãn ở bên trong mà không đội cái mũ giáp.
Mà không, tôi không thể dựa vào bầu không khí mà xác định ngay được.
Có lẽ không phải... À, cái bầu không khí kia đã bắt đầu dịu đi rồi.
Quả nhiên, người này đang ở đây.
“A! Chủ tịch Rudeus! Cố vấn Aisha! Cả hai đã vất vả rồi ạ!”
Ngay khi tôi bước vào, có một đứa trẻ ngồi ở trong đại sảnh đã lập tức đứng dậy và cúi đầu chào nghiêm chỉnh.
Đó là một cô gái nửa Elf nửa người.
Dù mang dòng máu của người Elf sống lâu, nhưng cô gái vẫn còn trẻ tuổi.
Cô gái là người đã được tuyển chọn kỹ lưỡng trong vô số những ứng cử viên để làm thư ký của Orsted.
Cả ngày cô gái sẽ ngồi tại đây, không cần phải gặp mặt trực tiếp Orsted ngồi ở căn phòng đằng sau, chỉ việc tập trung làm những công việc văn phòng và có gì thì liên lạc với hắn qua giấy bút.
Tên cô gái là gì nhỉ...
“Em cũng vậy, thế ngài giám đốc có ở đây không?”
“Vâng, ngài ấy đã ở đây suốt tháng vừa rồi ạ.”
Suốt tháng vừa rồi, nghĩa là, kể từ khi tôi tới Milis ư?
Xem ra gần đây hắn không rời văn phòng nhiều.
Chẳng phải giống một tên Hikikomori sao.
Không, chắc hắn cũng có trông nhà giúp tôi.
Dựa theo ký ức của Zenith mà Miko quan sát được, thì hắn thường xuyên đến nhà tôi...
“Nhưng nếu gọi anh là chủ tịch và ngài Orsted là giám đốc, thì nghe như kiểu là anh có cấp bậc cao hơn ấy.”
“Ừm... Vậy em phải gọi anh là gì ạ?”
Là gì đây nhỉ.
Rinia là đoàn trưởng, Aisha là cố vấn, và mình là chủ tịch...
“Tổng chỉ huy... thấy có được không?”
“... Anh có hỏi em thì em cũng không biết đâu ạ.”
“Đúng là vậy nhỉ, ừm, hãy tiếp tục cố gắng nhé.”
Dù gì thì, cô gái xem ra vẫn hoạt động bình thường.
Đến giờ chưa có vấn đề gì xảy ra cả.
Tiên lương cũng đã được tăng, nên là chắc cô gái vẫn chịu đựng được lời nguyền của Orsted.
“Thế, ở đây có vấn đề gì khác không?”
“Dạ không ạ.”
“Vậy à, nếu em cảm thấy không hài lòng chỗ nào, thì cứ việc nêu ý kiến nhé, anh sẽ giúp em bằng hết khả năng của mình.”
“....Ể!?”
Ngạc nhiên ư.
Sao tự dưng lại ngạc nhiên vậy?
Quả thật ở thế giới này không có tồn tại cái gọi là Luật tiêu chuẩn lao động, nhưng tôi đây đang hướng đến là một công ty có uy tín và chất lượng nhất đó.
“Xin thứ lỗi. Bởi vì Orsted-sama cũng nói những điều tương tự ạ.”
“À, thì ra vậy.”
“Em cũng đã được tạo điều kiện rất nhiều rồi ạ.”
Bình thường thì cho dù có là gián tiếp, nếu người ta mà nhận được lời đề xuất trên, thì thế nào nhiều người cũng nghĩ đây như là giao ước của quỷ dữ vậy.
Cũng may có chiếc mũ giáp của Cliff, mà lời nguyền của Orsted đã giảm bớt đi phần nào.
Thật là may, thật thật là may.
“Thật đáng tiếc là em không thể gặp mặt ngài ấy, dù em đã mắc nợ ngài ấy rất nhiều.”
“Cũng tại cái lời nguyền đó mà, nếu em mà nhìn thấy ngài ấy, thì bao nhiêu cái biết ơn của em rồi cũng trở thành thù ghét với hoài nghi hết thôi.”
“Nghe thật là đáng sợ.”
“Ừ. Thế nên là, khi nào ngài Orsted đang làm việc ở phía sau, em đừng bao giờ mở fusuma (Cửa trượt) nhé.”
“Fu...fusuma?”
“E hèm.”
Mà, nếu hắn đội cái mũ giáp lúc đó thì chắc sẽ chẳng sao đâu.
Nhưng Orsted cũng không phải là thường xuyên đội nó lên đầu.
“Giờ thì, anh sẽ sử dụng phòng họp một lúc.”
“Đã rõ ạ.”
Sau khi đi qua cô gái thư ký, tôi mở cửa bước vào phòng.
Phần 5:
Orsted đang ngồi ở bàn viết cái gì đó như mọi khi.
Đầu đang đội mũ giáp.
“Rudeus à.”
“Tôi đã trở về ạ.”
Khi tôi cúi đầu chào hắn, Orsted đóng bộp cái quyển sổ dày làm từ da thú đó.
“Hôm nay ngài ghi chép gì thế ạ?”
“Cũng như mọi khi thôi, sắp xếp thông tin.”
“Vậy sao ạ.”
Cái quyển sổ đó, tôi có từng một lần lén đọc khi Orsted vắng mặt, nhưng bởi vì nó được viết bằng tiếng long tộc nên tôi chẳng thể nào hiểu được.
Tôi nghĩ hẳn là nó có chứa những thông tin cần thiết, bởi có những điều quan trọng Orsted chưa kể hết cho tôi.
Dù thế đi chăng nữa, nhìn lén nhật ký của người khác là xâm phạm quyền riêng tư...
“Điểm đến tiếp theo của ngươi chẳng phải là Vương quốc Vương Long sao?”
“Trước đó thì, tôi muốn nói lại về báo cáo trong chuyện vừa qua, và cuộc họp sau này.”
“Mọi chỉ dẫn ta đều đã viết trên tấm bảng đá, không còn gì nữa.”
“Tôi quay trở lại là vì những hoạt động sau này sẽ rồi thay đổi, thế nên tôi có nghĩa vụ phải báo cáo lại.”
“Thế à...”
Orsted thở dài nói vậy, và ngồi lại vào cái ghế lần nữa.
Tôi bảo 5 người theo sau tôi ngồi xuống xong, và tôi cũng ngồi theo.
“Sao lại dẫn tới đây?”
“Bọn họ là những người có liên quan đến Gisu, thế nên chúng ta có thể nghe họ đóng góp ý kiến ạ.”
Nhìn qua 5 người bọn họ, ai ai cũng đều nghiêm trang cả.
Họ không còn có tỏ ra thù địch với hắn như trước kia nữa.
Chỉ mỗi mình Eris là đang trong tâm trạng không được tốt.
“Vậy, tôi sẽ nói ngắn gọn.”
Tôi hắng giọng mình.
“Như những gì tôi đã viết trên tấm bảng đá, Gisu xem chừng là đang tập hợp chiến lực để có thể thẳng mặt giết được tôi.
Dù không biết thật giả thế nào, nhưng tôi cũng sẽ tập hợp những người đồng minh hùng mạnh để mà đối đầu hắn.”
“Ừ.”
“Trước tiên thì, tôi sẽ đi trước một bước chiêu mộ Tử Thần ở Vương quốc Vương Long, tiếp theo là Atofe, và sau đó thì tôi nghĩ là Bắc Thần... nhưng ngài có biết Bắc Thần hiện giờ đang ở đâu không?”
Sau Atofe, tôi dự định sẽ mời gọi theo thứ tự từ trên xuống dưới trong Thất Đại Liệt Cường.
Hạng 5 “Tử Thần”
Hạng 6 “Kiếm Thần”
Hạng 7 “Bắc Thần”
Nhưng theo lời của Orsted trong cuộc họp lần trước, thì Bắc Thần dễ mời gọi hơn.
Thế nên Bắc Thần sẽ được ưu tiên trước Kiếm Thần.
“Ta cũng không biết, chúng là những kẻ thích lang thang nên là chỉ cần một chút thay đổi nhỏ trong lịch sử thôi là chúng có thể xuất hiện ở phía bên kia của thế giới rồi. Với bao nhiêu là thay đổi ở vòng lặp này, ta không thể nào nắm chắc được.”
“Ngài có linh cảm họ đang ở đâu?”
“Bắc Thần đời 2 có lẽ ở Đại lục Begaritto, Bắc Thần đời 3 thì chắc ở Khu vực tranh chấp của Đại lục Trung Ương.”
Cả hai đều đang ở rất xa, ngay cả địa điểm chính xác cũng không xác định được.
Nếu vậy thì, nên dừng việc chiêu mộ Bắc Thần sao.
“Nếu chiến đấu là điều cần quan tâm nhất, thì Quặng Thần có thể tạm bỏ qua. Dù hắn có thể sản xuất hàng loạt vũ khí chất lượng cao cho chiến tranh, nhưng bản thân hắn cũng không có giỏi chiến đấu.”
“Được rồi ạ. Thế thì, tiếp theo là Kiếm Thần nhỉ?”
Tạm thời, cứ theo thứ tự là Tử Thần, Atofe và Kiếm Thần...
Mặc dù tôi muốn mời gọi nhiều hơn nữa.
Chẳng hạn như, mấy người có thứ hạng cao nhất trong Thất Đại Liệt Cường....
Gồm có “Kĩ Thần”, “Long Thần”, “Đấu Thần” và “Ma Thần”.
Nhưng ngoài Long Thần ra thì số còn lại hoặc bị phong ấn hoặc đã mất tích.
Ủa.
“Cơ mà... Kĩ Thần chẳng phải có thể trở thành đồng minh sao? Tôi nhớ bản gốc bị tách đôi thành người này với lại Ma Thần, nếu là chiến đấu với lại Hitogami thì người này có thể sẽ giúp ích cho chúng ta đó.”
“Vô ích thôi.”
“Bởi vì kí ức của người này không được rõ ràng sao? Thế thì, chúng ta hãy tìm cách giúp người này khôi phục lý trí bằng việc hợp thể với Ma Thần Laplace... À, thế thì ngài Perugius sẽ nổi trận lôi đình mất. Nhưng cũng đành phải chịu thôi nhỉ...”
“Thôi đi.”
Nghe thấy tiếng quát này, tôi ngừng nói tiếp.
“Ta sẽ không nhận bọn đấy làm đồng minh.”
Bọn đấy.
Qua câu nói này, tôi có hiểu phần nào đó.
Orsted coi Laplace và Perugius ngang hàng mình.
Có lẽ không chỉ hai người này, mà cả những ai thuộc Ngũ Long Tướng nữa.
“...Nhưng mà, ừm, ngài Perugius sẽ không giữ yên lặng nếu có chuyện liên quan đến Laplace, có phải không ạ?”
“Nếu hắn trở thành kẻ địch, ta sẽ xử lý.”
“Tôi đã hiểu ạ.”
Lý do mà hắn cứng đầu như vầy, tôi có thể lờ mờ đoán được.
Lời nguyền của Orsted không có tác dụng với lại Perugius.
Orsted không muốn kết thân với Perugius, dù ông ta không chịu ảnh hưởng bởi lời nguyền.
Cứng đầu từ chối đến thế này.
Câu trả lời được rút ra cũng không có nhiều.
Thế nhưng, tôi cảm thấy do dự cho việc hỏi.
Tôi không nghĩ mình có thể hỏi lý do tại sao.
Lúc này chưa thể được.
[Có phải [Bí Bảo Long Tộc] giúp chúng ta đến chỗ Hitogami là mạng sống của Ngũ Long Tướng không?]
Một khi mà câu hỏi này được đặt ra, tôi nghĩ là Perugius và Orsted sẽ sớm trở thành kẻ địch của nhau.
Tạm thời hãy cứ coi như là không có gì đi.
“Vậy... chúng ta hãy bàn về chuyện tiếp theo đi ạ.”
“Ừ.”
Tôi đã quyết định thay đổi chủ đề cuộc trò chuyện.
Có gắng gặng hỏi cũng chỉ vô tác dụng mà thôi.
Tôi là thuộc hạ của Orsted, và tôi phải tuân theo quyết định của Orsted.
“Trong chuyện vừa qua, mặc dù là đã cố gắng nhiều cách, nhưng tôi nghĩ [Uy quyền] của ngài Orsted vẫn còn hơi thiếu thiếu. Vậy nên là tôi có đề xuất này.”
“...Là gì?”
“Dù tôi đã quen với việc tự gọi bản thân mình là [Cánh tay phải của Long Thần], nhưng chỉ thế thôi thì vẫn chưa được, những người khác thì không cảm thấy lo sợ, xem ra là có nhiều người vẫn còn chưa hiểu được rõ sự đáng sợ của [Long Thần] là gì...
Thế nên tôi có thể tự gọi mình là [Long Vương] cho người ta dễ hiểu có được không?
Hoặc cho phù hợp, thì có thể là Bùn Long Vương...”
Mà, nó cũng chỉ là cái danh hiệu thôi.
Orsted dù không được biết đến rộng rãi, nhưng Perugius thì lại rất là nổi tiếng.
Cái danh hiệu này nghe có vẻ ngang hàng với Perugius, từ đó thì người ta sẽ phải nể sợ tôi hơn.
“Không được.”
U, ủa?
“Có nhiều kẻ cũng tự gọi mình là Long Vương.”
Tôi đang bị trừng mắt.
Cái nhìn thật là dữ dội kinh khủng.
Tôi có thể cảm thấy cơn thịnh nộ ở đằng sau lớp mũ giáp đó.
Gì thế này, chết rồi, chết rồi, chân mình đang run rẩy.
“Chúng tung hoành ngang dọc với chỉ một tý xíu lòng kiêu hãnh, để rồi bị giết bởi mấy tên vớ vẩn ở đâu không.”
“...”
“Nhưng ngươi khác với bọn chúng. Thế nên đừng bao giờ gọi mình vậy. Rudeus Greyrat.”
“À... dạ... vâng.”
Thật là không ngờ tới được.
Từ chối gì mà phải dữ vậy chứ.
Tôi cứ tưởng là hắn sẽ nói là “Ngươi thích gọi mình thế nào thì gọi” cơ chứ.
Chết thật, tôi không thể ngừng run rẩy.
“Chì...”
“Eris, dừng lại đi!”
Eris tặc lưỡi khi định tiến lên phía trước, nhưng đã bị tôi ngăn lại.
Không sao đâu em, không có phải cãi nhau hay bất hòa gì đâu mà.
Do anh đã nói những điều trái với chính sách kinh doanh của ngài giám đốc, thế nên anh mới bị quở mắng đó.
Vậy nên là, không cần phải ngồi hờ dậy và chuẩn bị rút kiếm ra đâu.
“Tôi đã đưa ra đề xuất quá đáng rồi. Mong ngài hãy bỏ qua ạ.”
“Không có gì đâu.”
Khi tôi cúi đầu xuống, cơn thịnh nộ của hắn cũng tan biến theo.
Với một người hoạt động dựa theo tiền đề của những vòng lặp trước như Orsted, thì hắn có những thứ mà hắn không thể nhượng bộ được.
Tôi đã lỡ dẫm chân vào bãi mìn rồi.
Danh hiệu là gì cũng không quan trọng.
Uy quyền có thể dùng từ những chỗ khác mà.
Chẳng hạn như... mượn uy quyền của Ariel ở Vương quốc Asura.
Được rồi... cứ vậy xúc tiến đi.
“Thế thì, cứ coi như là tôi sẽ dùng uy quyền của Ariel đi... Vậy xong Kiếm Thần thì tiếp theo là ai ạ?”
“...Vương quốc Biheilir cũng được đấy. Ở đấy có Quỷ Thần.”
Quỷ Thần.
À, nhân tiện đây, tôi có từng nói qua về cái tên này cùng Quặng Thần. (Ở chương 213)
“Mời gọi Quỷ Thần làm đồng minh có được không ạ?”
“Không được. Hắn có khả năng rất cao sẽ trở thành tông đồ của Hitogami. Nếu Gisu đang trong quá trình thu thập quân cờ, tốt nhất tiêu diệt hắn trước.”
Quỷ Thần là một kẻ rất muốn đối đầu với Laplace.
Hơn nữa Laplace là kẻ địch của Hitogami, vậy nên đúng thật là hắn sẽ dễ trở thành một tên tông đồ.
Diệt trừ hậu họa ngay khi vẫn còn trong trứng.
Thì ra là vậy. Đây cũng là một nước đi nhỉ.
Tăng số lượng quân cờ trong tay, và làm giảm số lượng quân cờ ở tay địch.
Để không phải chiến đấu với 5 tên cùng lúc, chúng ta sẽ tiêu diệt từng tên một trước.
“Còn những ai có thể sẽ trở thành tông đồ ạ?”
“Để xem nào. Ngoài Quỷ Thần ra, cũng không có nhiều kẻ có tầm cỡ... [Minh Vương] Vita sống ở mê cung [Địa Ngục] ở Đại lục Thiên, [Ma Vương Bất Khoái] Kebura Kabura ở Đại lục Ma, hai kẻ này cũng nên bị tiêu diệt. Thế nhưng, kẻ đầu tiên thì ở vị trí khá là phức tạp, cho nên để xử lý sau cũng được.”
“Thì ra là vậy.”
Những cái tên nghe đáng sợ làm sao.
Tôi sẽ phải chiến đấu với bọn họ ư.
Họ chỉ là những người có khả năng cao trở thành tông đồ của Hitogami.
Đến giờ này họ vẫn chưa làm gì cả.
Chưa có phải là tông đồ của Hitogami.
Vậy thì, chẳng phải mời gọi họ làm đồng minh thì sẽ tốt hơn sao?
Đâu có phải họ nhất định sẽ trở thành một tên tông đồ.
Tôi chỉ nên chiến đấu nếu như không mời gọi được.
Tôi không thích phải đi giết người lạ khi mà còn chưa rõ họ đang có liên hệ với hắn hay không.
“Thế thì, hoặc họ làm đồng minh của chúng ta, hoặc bị chúng ta làm cho vô hiệu hóa, có được không ạ?”
“Vậy cũng được.”
Tạm thời đã xác định được là nên làm cái gì với những ai.
Tiếp theo sẽ là chi tiết cụ thể.
“Chủ đề tiếp theo là, việc đến thăm Vương quốc Vương Long.”
Và rồi, công việc chuẩn bị đến Vương quốc Vương Long đã được thảo luận xong, cuộc họp cũng theo đó mà kết thúc.
Cơ mà, thật không ngờ được là hắn sẽ nổi cơn thịnh nộ khi tôi nói đến chuyện có liên quan đến Long Tộc.
Từ nay về sau, tôi nên cẩn thận hơn với lời nói của mình.