Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 270: Cửu Đương Gia Toàn Phong Trại



Chương 269: Cửu Đương Gia Toàn Phong Trại

Bên cạnh yêu thú đến cướp mỏ linh thạch còn có những đoàn đội cường đại đến từ khắp nơi Bắc Vọng Châu, thậm chí còn có những người tán tu khắp châu. Những người này đều vì linh thạch mà đến, rồi tạo thành một lực lượng đáng sợ.

Ngay cả các Tông môn cũng không thể phớt lờ những chuyện như vậy, bởi vì các mỏ linh thạch của bọn họ liên tục bị cướp bóc.

Điều này cũng không nói quá, có những bọn đoàn đội vô cùng khủng bố, thực lực có thể so sánh với các thái thượng trưởng lão Tông môn.

Ở Hải Thần Châu có mười đoàn đội vô cùng nguy hiểm, mỗi một nhóm đều có cường giả riêng của mình, tạo thành uy hiếp rất lớn đối với sự an toàn mỏ linh thạch của các Tông môn.

Các đại Tông môn cũng nhiều lần tổ chức các cuộc càn quét, nhưng tất cả đều thất bại. Mười đoàn đội này mỗi khi cướp xong đều trốn mất dạng, không thể nào tìm tung tích họ được.

“Giết! Xông lên nào.”

Đột nhiên có một tiếng hét như trời sập vang lên, làm chấn động cả không gian.

Mấy ngàn phàm nhân vừa mới tiến vào mỏ linh thạch của La Hồn Tông, đại trận phòng ngự còn chưa đóng lại thì đã có một nhóm tu sĩ kéo tới chém giết.

Nhóm người hung mãnh này nhân số chỉ khoảng bảy gần một trăm người mà thôi, tất cả đều ngồi trên yêu thú có lân giáp, tiếng gầm yêu thú tràn đầy khát máu, sát khí ngất trời.

Đây là một nhóm tu sĩ cường đại, quanh thân có sát khí tỏa ra, không cần nghĩ cũng biết họ đã giết rất nhiều người, nên mới tụ tập thành sát ý không kinh khủng như vậy.

Mấy ngàn phàm nhân mới đến sợ hãi ngã tại chỗ trên mặt đất, hoàn toàn bị sát khí điên cuồng kia làm lạnh cả sống lưng. Bọn họ vô cùng sợ hãi, không thể nào đứng vững được nữa.

Gần trăm đầu yêu thú gào thét bên trong ở giữa có một nam nhân trung niên khoảng ba mươi mấy tuổi ngồi ngay ngắn trên một đầu sói.

Sau lưng người này có rất nhiều lá cờ bay, đám yêu thú gầm thét dường như muốn đâm thủng cả màng nhĩ mọi người. Mỗi một cây cờ đều có màu đỏ như máu, sát khí ngất trời, nhìn qua liền biết đã từng nhuốm máu rất nhiều.

Keng! Keng!

Hắn ném liên tiếp ba cây cờ lớn bằng máu xuống đất, ba là cờ cắm xuống đất tựa như những cột ánh sáng khí thế như núi lớn, không thể nào mà chống đỡ được. Lá cờ khẽ lay đọng theo gió, lập tức có những tiếng vang rung động phát ra, một mảnh ánh sáng màu đen xông thẳng lên hư không.

Linh khí ở vùng đất này thoáng cái đã mất đi hiệu lực, đại trận phòng ngự của La Hồn Tông bị ngừng lại, không thể nào bao phủ toàn bộ mỏ linh thạch này nữa. Nguyên nhân chính là ba lá cờ lớn đen như mực kia.

“Giết!”

Mỗi một người tên tu sĩ đều rất cường đại, giống như đám tử binh từ trên trời giáng xuống, khí thế ngút trời không sợ chết. Mỗi khi họ điều khiển yêu thú lao xuống mặt đất khiến cho nơi đây đều bị chấn động mạnh mẽ, mọi người kinh sợ.

“Người phương nào dám xông vào La Hồn Tông ta?”

Các tu sĩ La Hồn Tông rối rít bay lên trời ngăn đường đi bọn họ lại, dẫn đầu là ba tên lão giả râu tóc trắng bạc, ánh mắt lạnh lẽo.

“Phương Nguyên ta tới đây, người nào dám ngăn chặn?”

Người trung niên cưỡi con sói bạch ở ngay chính giữa quát lên một tiếng, hộ giáp trên người hắn phát ra hàn quang lạnh lẽo. Đồng thời, hắn ném mười lăm cây lá cờ màu đen như mực cả người cũng phát ra khí thế cực mạnh.

Hắn đơn thân độc mã xông về phía trước, rồi rút tiếp một cây cờ lớn ra. Tốc độ cực nhanh, ánh mắt không thể nào theo kịp tốc độ của hắn, chỉ có thể nhìn thấy một tàn ảnh ở phía sau.

“Cửu đương gia của Toàn Phong Trại?”

Các tu sĩ La Hồn Tông vô cùng giật mình, ba người lão giả kia càng biến sắc, vội vàng tế pháp bảo ra ngăn cản.

Nhưng tên tu sĩ Phương Nguyên này thực lực rất cươn đại cộng thêm những lá cờ vô cùng quỷ dị, mấy người tu sĩ La Hồn Tông không thể nào ngăn cản được.

La cờ màu đen kia vừa lay đông một cái thì ngoại trừ ba vị lão giả kia ra, các tu sĩ La Hồn Tông còn lại đều hét thảm lên một tiếng, sau đó thần hình câu diệt.

Từng dòng máu tươi tự động hội tụ về phía cây cờ lớn, mười mấy cỗ thi thể rơi xuống mặt đất.

“Phương Nguyên, Toàn Phong uQpCe Trại các ngươi với chúng ta nước sông không phạm nước giết, cớ sao lại đến đây gây sự?”

Ba tên lão giả quát hỏi.

“Các ngươi không có tư cách hỏi!”

Phương Nguyên lại điều khiển yêu thú phi tới, con sói bạch dưới chân hắn rống lên một cái, rồi cây cờ lớn trong tay hắn được phóng ra thẳng về phía trước.

Ba lão giả liên thủ chống lại, một người trong đó lấy ra một cái chày lớn như ngọn núi. Cái chày này tản phát thần quang rồi hướng xuống phía dưới trấn áp.

Răng rắc!

Cây cờ lớn kia kiên cố không gì phá nổi, cột cờ lại sắc bén như mũi nhọn một ngọn giáo. Cái chày lớn và cột cờ vừa va chạm vào nhau thì cái chày kia đã bị bể tan tành.

“Chuyện này...”

Tên lão giả kia vội vàng lui về phía sau, lưu lại một đạo tàn ảnh.

Đáng tiếc tốc độ của hắn lại không thể nào sánh kịp với Phương Nguyên. Cây cờ lớn bằng máu kia thoáng cái đã xuyên thủng cả hư không, trực tiếp xuyên qua vị tu sĩ này.

Phốc!

Bàn tay Phương Nguyên hơi động một chút, lão giả đang bị cây cờ cắm vào lập tức bị chia năm xẻ bảy, máu tươi bị hút khô đi.

“Ngươi...”

Mọi việc xảy ra quá nhanh, hai lão giả bên cạnh không thể nào ngăn kịp.

“Hai ngươi đi theo hắn luôn đi!”

Phương Nguyên lại lay động cây cờ đó, lập tức mặt cờ tản phát ánh sáng màu đen hắc ám, lá cờ bay phất phới theo gió.

Phốc! Phốc!

Hai vị tu sĩ kia chết ngay tại chỗ, không thể nào chống đỡ được!

Đây là một hình ảnh vô cùng rung động: Phương Nguyên mạnh mẽ không thể chống đỡ, một cây cờ lớn trấn áp cả phương trời.

Hắn vừa ngồi xuống thì con sói bạch kia lại ngẩng đầu hú dài, làm cho cả hư không phải rung chuyển, sát khí tràn ngập khắp nơi.

“Cử đương gia Toàn Phong Trại Phương Nguyên!”

Hai vị thái thượng trưởng lão La Hồn Tông bay vọt tới, một người trong đó chính là lão giả đã mang theo bọn người Bắc Tiểu Lục vượt qua hư không tới đây.

“Các ngươi đây là muốn tuyên chiến với La Hồn Tông bọn ta sao?”

Một vị thái thượng trưởng lão La Hồn Tông quát hỏi.

“Hừ, các ngươi là một đám vô sỉ hại chết đại ca của ta, giết người đền mạng ta muốn tế máu các ngươi!”

Toàn thân Phương Nguyên tỏa sát khí lành lạnh, trông rất đáng sợ.

“Chuyện đó là chuyện chẳng may chúng ta cũng đã bồi thường cho Toàn Phong Trái, ngươi tại sao lại không nói lý như thế.”

“Buồn cười!”

Phương Nguyên cười lạnh, nói:

“Ngươi tưởng như vậy đã xong rồi ư? Toàn Phong Trại không giúp đại ca ta báo thù thì ta tự mình diệt đám các ngươi.”

Phịch!

Một cây cờ lớn lại được cắm xuống mặt đất, lập tức có một cột huyết quang như một cây cổ thụ chọc trời xuất hiện, bao phủ mấy ngàn người phàm ở trong đó.

“Ta không muốn làm liên lụy người vô tội, hai lão già các ngươi có thể cùng lên!”

Phương Nguyên quát một tiếng, sau đó nói với mấy thuộc hạ ở phía sau: “Các ngươi trở về đi ta muốn quyết chiến với hai người này.”

Mười bốn cây cờ lớn sau lưng hắn phóng thẳng lên cao, giống như những cây cột to lớn chống cả vòm trời, bao phủ hai vị thái thượng trưởng lão La Hồn Tông vào bên trong.

“Cửu đương gia, chúng ta không phải loại ham sống sợ chết, các huynh đệ tiến lên liều mạng giết đám tu sĩ La Hồn Tông. Mấy chục tu sĩ cưỡi sói bạch gào thét xông qua, như những cơn sóng thần ngập trời chấn động cả hư không.

Bắc Tiểu Lục khó mà bình tĩnh được nữa.

Rầm! Rầm!

Mười bốn cây cờ lớn màu đen lay động che khuất cả bầu trời, làm cho cảnh sắc xung quanh dần tối đen lại, sương mù bắt đầu tản phát ra, sức mạnh cực lớn áp xuống đám người tu sĩ La Hồn Tông.

Hai vị thái thượng trưởng lão La Hồn Tông lần lượt đánh ra cường đại pháp thuật, nhưng khó có thể thoát khỏi khu vực bị hắc ám bao phủ.

Cây cờ lớn bay phất phới, mỗi một cây đều cao gần trăm trượng, mỗi lần lay động là tản phát ra từng đạo kiếm quang kiên cố không gì phá nổi, mũi nhọn bay khắp trời.

“Phương Nguyên, người đã chết ngươi cũng không nên quá chấp nhất làm gì, chúng ta có gì cứ thương lượng.”

Một vị thái thượng trưởng lão La Hồn Tông vừa mới nói tới đây thì đã có một đạo kiếm quang xẹt ngang qua, thoáng cái đã chém rách ống tay áo của hắn.

“Ngươi...”

Thần sắc người này trở nên khó coi.

“Mơ tưởng đi.”

m thanh Phương Nguyên bình tĩnh, hắn ngồi ngay ngắn trên con sói bạch, hay tay chậm rãi chuyển động.

Mười bốn cây cờ lớn tỏa ánh sáng màu đen như hắc ám bão tố ngập trời, chấn động mãnh liệt, nhanh chóng hoán đổi phương vị.

Đôi tay của Phương Nguyên dường như có ma lực vô tận, tuy động tác rất chậm nhưng lại thấu phát uy áp kinh khủng, làm cho người khác phải sinh lòng sợ hãi.

Ầm!

Cả hư không trở nên chấn động, giống như có một cối xay khổng lồ đang chuyển động trên bầu trời, hai vị thái thượng trưởng lão La Hồn Tông thấy vậy liền biến sắc.

Sức mạnh phát ra từ đám lá cờ màu đen kia vô cùng quỷ dị làm cho hai người không khỏi hốt hoảng.

Mười bốn cây cờ lớn màu đen kia chấn động mãnh liệt, phát ra những âm thanh leng keng rung động, tạo thành một sức mạnh không gì so sánh nổi.

“Bát Tinh Vị Tượng!”

Hai vị thái thượng trưởng lão La Hồn Tông giật mình.

Hai tay Phương Nguyên chuyển động càng lúc càng chậm, nhưng uy áp tản phát ra lại càng trở nên kinh khủng hơn.

Phịch!

Một tên thái thượng trưởng lão La Hồn Tông bất ngờ bị một cây cờ lớn trực tiếp làm vỡ hộ giáp, sắc mặt trong nháy mắt đại biến. Lão không ngờ Phương Nguyên đã học được cả linh trận cường đại này, mạnh mẽ hơn hẳn đại ca của hắn điều này làm cho hai người có dự cảm không tốt.
a



Võng du , bổ trợ huyền huyễn , lưu ý đây là truyện hậu cung ai dị ứng né luôn hộ mình